Bảng đàn nằm ở thành nam Đông Phù, cũng là khu vực phồn hoa nhất Đông Phù, người qua lại đông đúc. Bởi vì đã gia nhập môn phái, hơn nữa bình thường thời gian quản lý linh điền cùng tu luyện cơ hồ chiếm hết ngân quỹ thời gan của hắn nên trước nay Tả Mạc chưa đi qua bảng đàn lần nào, đây cũng là lí do vì sao lúc đầu hắn không nghĩ tới chỗ này.
Đi tới bảng đàn, hắn không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí!
Trước mắt vô số lá cờ vải hướng lên trời thẳng đứng như rừng rậm bạt ngàn, kéo dài vô tận nhìn mãi chẳng thấy đâu là đầu mà đâu là cuối. Dưới mỗi bảng đều có người, dòng người này chậm rãi chuyển động, chứng kiến cảnh này Tả Mạc bị chấn động mạnh nói không ra lời.
Ngốc ngốc cuốn theo dòng người, hắn tiến vào trong bảng đàn.
"Bản môn có một đôi ấu thú hỏa nhãn kim tinh, hiện cần một người nuôi dưỡng sư, cần tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên, có kinh nghiệm nuôi dưỡng ít nhất là năm năm, đãi ngộ hậu đãi."
"Bản môn khai khẩn linh điền, cần đại lượng tu giả tu thể, tu vi trên luyện khí năm tầng là có thể, bao ăn ở, mỗi ngày mười viên nhất phẩm tinh thạch."
. . .
Sau một hồi, Tả Mạc nhìn hoa cả đầu óc.
Đúng lúc này, có người gọi hắn: "Huynh đệ, làm sao, không dễ tìm a. Ta có mục lục toàn bảng đàn, tỉ mỉ không thiếu thứ gì, một thời gian lại bổ sung một lần, thế nào, có muốn một cái không?"
"Nhiều ít?" Tả Mạc cảnh giác hỏi.
"Không đắt, hai mươi viên nhất phẩm tinh thạch." Người đó nói: "Huynh đệ vừa nhìn ngươi ta đã biết là người làm đại sự, thời gian quý giá biết bao nhiêu, dạng lãng phí thế này… không đáng. Khu khu hai mươi viên nhất phẩm tinh thạch, thực quá đáng giá!"
"Tám viên!"
"Huynh đệ, ngươi xem bảng này, dựa vào ta một thân một mình sao có thể thu thập được hết? Phải nuôi sống một rất nhiều người a. . ."
"Lại thêm hai viên, ta rất có thành ý."
"Huynh đệ, thật chúng ta không dễ dàng a. . ."
Tả Mạc quay người muốn đi, người đó vội vàng kéo Tả Mạc lại: "Hảo hảo hảo, lỗ vốn bán cho ngươi!"
Cầm lấy mục lục trị giá mười viên nhất phẩm tinh thạch, Tả Mạc nhếch nhác chen lấn ra khỏi bảng đàn, tìm một chỗ thoang thoáng ở phụ cận đặt mông ngồi xuống.
Chỗ này thật là đáng sợ a! Lòng hắn còn sợ hãi nhìn bảng đàn nhốn nha nhốn nháo.
Rót linh lực vào trong ngọc giản, trong mục lục tin tức tận hơn một ngàn năm trăm, bên trong đủ loại thượng vàng hạ cám, hầm bà lằng cái gì cũng đều có. Qua rất lâu, Tả Mạc mới gật gật đầu, bắt đầu cẩn thận nhìn từng chữ.
Sau một canh giờ hắn mới ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy thất vọng. Không phải không có bảng đơn rao bán pháp quyết tương quan, nhưng không có cái nào là cái hắn cần tìm. Hiện tại nghĩ lại, quả nhiên vẫn là Phó Kim nói đúng, bất kì thứ pháp quyết gì đã đến tầng thứ ba, giá trị cũng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tả Mạc ấm ức trở về, hắn ngồi trên phong hành hạc giấy thần tình phát ngốc.
Lúc hắn về đến nhà, nhìn thấy Vi Thắng sư huynh đang đứng trước cửa liền ngẩn cả người.
Vi Thắng sư huynh cùng trước đây biến hóa không nhiều, vẫn một thân thô y bố sam, tuy vẫn cấp cho người khác cảm giác cả người sắc nhọn như kiếm nhưng so với lần trước đã nội liễm hơn nhiều. Nhìn ra tu vi Vi Thắng sư huynh thâm hậu hơn hẳn trước kia, cho dù Tả Mạc còn đứng rất xa hắn đã phát hiện ra.
"Sư đệ." Hắn cười nói.
Biểu tình Vi Thắng sư huynh vẫn luôn luôn ôn hòa như trước đây khiến Tả Mạc rất ngoài ý, cũng có chút cảm động. Xưa nay thái độ của nội môn đệ tử đối với ngoại môn đệ tử kém đến cực điểm, mà những người xuất thân hèn mọn sau khi tu luyện có kết quả, thái độ trở nên cự ngạo đã là chuyện thường thấy.
"Sư huynh có việc chỉ cần thông báo một tiếng là được, nào cần phải đợi ở chỗ này?" Tả Mạc thành thật nói.
Vi Thắng từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Tả Mạc: "Hạt giống hỏa long thảo giờ ta cũng không dùng, nhưng tốt xấu nó cũng là tam phẩm, ném đi thật đáng tiếc. Sư đệ tinh thông trồng trọt nên ta đem tặng cho sư đệ."
Tả Mạc xưa nay vốn tham tài, nhưng đây là lần đâu tiền có người cho không đồ quý mà hắn không vươn tay nhận lấy. Hạt giống tam phẩm hỏa long thảo, nếu đem bán ít ra cũng được mấy chục viên nhị phẩm tinh thạch.
"Sư huynh hiện tại đã Trúc Cơ thành công, ngày sau còn cần nhiều tinh thạch trợ giúp. . ."
Vi Thắng ngăn hắn luyên thuyên lại, đem hộp gỗ nhét vào trong ngực Tả Mạc: "Đừng dong dài, muốn ngươi nhận thì ngươi cứ nhận. Ta một lòng hướng kiếm, vật này cũng không tốt."
Tả Mạc chậm chạp chậm rãi nâng lên hộp gỗ, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Thiên phú sư đệ xuất chúng, chỉ cần cố gắng nỗ lực, đừng chớ cô phụ tấm lòng này của ta." Hắn dặn dò thêm: "Không lâu sau ta sẽ tiến vào kiếm động tham ngộ huyền cơ. Đợi khi ta đi ra, sư đệ phải Trúc Cơ thành công."
Cũng không biết làm sao, trong lòng Tả Mạc sục sôi nhiệt huyết, buột miệng nói: "Ta nhất định sẽ Trúc Cơ thành công!"
"Vậy ta yên tâm. Đáng tiếc sư đệ đối với kiếm không có hứng thú." Thoáng trong thần sắc Vi Thắng xuất hiện chút thương tiếc.
Tả Mạc cười nói: "Linh Thực phu cũng không có gì không tốt, tinh thạch chính là thực tế mà."
"Ha ha!" Vi Thắng cười lớn: "Nói vậy cũng đúng. Thời gian tới ta không đến đây được, sau này sư huynh đệ chúng ta gặp lại uống rượi nói chuyện sau!"
Nói xong tiêu sái đi xa.
Đến khi Vi Thắng sư huynh đi ra rất xa, trong lòng Tả Mạc còn có chút kích động.
Vô luận Vi Thắng sư huynh có tâm hay là vô ý, nhưng phần quan hoài này hắn luôn ghi khắc trong lòng.
Từ khi hắn mở mắt ra, trước mặt hắn là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Trưởng môn nhặt hắn về rồi tùy ý hỏi mấy câu, sau đó hắn cũng chưa thấy qua lần nào. Hắn như một đứa trẻ con, bắt đầu vụng về học tập từng chút từng chút trong cuộc sống. Gương mặt cương thi kỳ quái, cùng với giấc mộng mà hắn không hiểu mô tê gì đã khiến hắn chịu vô số cười nhạo cùng lạnh nhạt của mọi người.
Điều an ủi duy nhất chính là hắn có chút ít tiền vốn——tu vi Luyện Khí năm tầng. Thế gian lạnh nhạt, không có khiến hắn trầm luân trong đó ngược lại còn kích chấp niệm trong lòng hắn. Mỗi ngày mỗi đêm hắn đều tu luyện, dùng 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》 gây mưa. Từ đó về sau, cuộc sống hắn mới dần dần cải thiện. Kéo theo tương lai tốt hơn một chút, quan hệ với sư huynh đệ trong môn phái mới gần gũi hơn.
Nhưng cái cảm giác xa cách trong lòng hắn, lại càng ngày càng thâm hậu.
Nhưng qua hai lần tiếp xúc cùng Vi Thắng sư huynh khiến hắn lần đầu tiên cảm thụ được sự quan tâm chân thành.
Trước đây, hắn đối với Trúc Cơ không có háo hức bao nhiêu. Đạo kiếm ý kinh thiên trong thức hải tuy từng khiến hắn sinh ra mấy phần hứng thú đối với lực lượng. Nhưng rất nhanh sau đó, 《 Thai Tức Luyện Thần 》triệt để cắt đứt chút hi vọng mong manh này. Lực lượng đối với hắn mà nói, không nghi ngờ gì là một thứ khá là xa xôi.
Song hôm nay Vi Thắng sư huynh dặn dò một câu lại khiến hắn đột nhiên cảm thấy bản thân phải muốn Trúc Cơ. Loại cảm giác này từ khi hắn buột miệng mà ra liền trở nên cường liệt, hắn nhận ra bản thân mình vô luận như thế nào cũng phải hoàn thành Trúc Cơ.
Phải Trúc Cơ!
Trúc Cơ, là đệ nhất quan đạo trên con đường tu chân dài đằng đẳng. Đối với những đệ tử đại môn phái, Trúc Cơ chỉ như một bậc cửa, nhẹ nhàng bước một cái là được. Nhưng đối với tu giả phổ thông, đây là bước quyết định địa vị của họ. Tu giả Trúc Cơ kỳ về cơ bản là đã thoát ly công việc tầng thấp nhất, thu nhập cũng đủ để khiến hạng người tham tài như Tả Mạc đỏ mắt. Chỉ là độ khó Trúc Cơ không nhỏ, đặc biệt là đối với người chỉ có thứ công pháp hạ cấp như 《 Thập Chính tâm pháp 》 của Tả Mạc mà muốn hoàn thành Trúc Cơ thì cần phải có vận khí rất lớn. Trừ điều này ra, Trúc Cơ có thể thành công hay không còn cần không ít điều kiện.
Trúc Cơ cần phải có đan dược linh dược, nếu như không có chúng mà muốn Trúc Cơ, vậy thì cứ nằm mơ đi.
Phổ thông Trúc Cơ đan, ước chừng cần một trăm viên nhị phẩm tinh thạch, song hiệu quả loại Trúc Cơ đan nay không lớn lắm. Nếu chịu mất chút máu huyết, hai viên tam phẩm tinh thạch là có thể mua được đỉnh cấp Trúc Cơ đan, xác suất thành công tăng gấp bội. Đây cũng là lí do vì sao đệ tử đại môn phái xem Trúc Cơ như không, đối với bọn họ mất hai viên tam phẩm tinh thạch xem như không sao cả.
Nhưng với Tả Mạc, hắn vét sạch túi chưa chắc đã đào ra một trăm viên nhị phẩm tinh thạch. Mà đoạn thời gian này tài vận của hắn còn thịnh vượng, nếu là trước đây hắn nào dám mơ tưởng?
Đây cũng là vì cái gì hắn đặt hết tinh lực lên mục tiêu làm Linh Thực phu. Kỳ thực độ khó của Linh Thực phu so với Trúc Cơ còn lớn hơn nữa, điều này khiến cho đãi ngộ cho tu giả Linh Thực phu vượt xa tu giả Trúc Cơ kỳ. Độ khó của nó biểu hiện nhiều ở thiên phú, đóng góp của tinh thạch cũng không lớn, nó nhìn đi nhìn lại cũng thích hợp với con người như Tả Mạc?
Mà giờ hắn muốn Trúc Cơ!
Trên đường tới Lãnh Vụ cốc, trong đầu hắn cứ lởn vởn mấy suy nghĩ này.
"Ngươi là ai? Dám tự động đột nhập vào trọng địa bản môn!" Đột nhiên một tiếng quát lạnh cắt đứt suy nghĩ lung tung của Tả Mạc.
Một vị thiếu phụ mặc thanh y ước chừng bốn mươi tuổi đang đứng trong dược điền, ánh mắt lành lạnh nhìn Tả Mạc. Tả Mạc giật mình ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải cái nhìn của đối phương, tức thì như bị đọa vào trong hầm băng! Ánh mắt sắc nhọn như kiếm của người này như muốn nhìn thấu tâm can hắn.
Tả Mạc giật mình một cái, từ trong mộng tỉnh lại, trong đầu đủ thứ suy nghĩ xoay chuyển, vội vàng hành lễ: "Đệ tử Tả Mạc, được Hách Mẫn sư tỷ phân phó, tạm thời trông nom dược điền nơi đây."
"Nha đầu này thật lớn mật! Lại dám lười biếng!" Thanh y thiếu phụ hàn sương đầy mặt, nét giận dữ ẩn hiện.
Tả Mạc âm thầm kêu khổ, đại khái hắn đã đoán được thân phận vị tiền bối trước mặt này. Vô Không kiếm môn vốn không lớn, phù hợp với hình tượng bây giờ cũng chỉ có tứ sư cô Thi Phượng Dung. Thi Phượng Dung thường trường kỳ vân du bên ngoài. Giờ ngẫu nhiên trở lại, Tả Mạc vốn nghĩ chắc không có cơ hội gặp qua. Theo như truyền văn vị tứ sư cô này tính tình không tốt, bất cận nhân tình, cứ nhìn tình hình bây giờ quả nhiên là không sai.
Hắn giờ nơm nớp kêu khổ, chỉ mong ngàn vạn lần tứ sư cô đừng có trút giận lây lên đầu hắn.
Hách Mẫn sư tỷ thân là nội môn đệ tử, cho dù chịu phạt hẳn cũng không quá nặng. Nhưng làm thân con kiến hôi như mình, chắc không có kết cục tốt.
Thi Phượng Dung nhìn lướt qua dược điền xung quanh, thấy linh dược không sinh bệnh, hàn ý trên mặt hơi giảm. Nàng thả từng chữ từng chữ hỏi: "Ngươi tên gọi là gì?"
"Đệ tử Tả Mạc gặp qua tứ sư cô." Tả Mạc vội vàng cúi đầu cung thanh hồi đáp.
"Ngươi quản lý rất tốt." Liếc Tả Mạc một cái, ngữ khí mang theo khen ngợi: "Tu vi Luyện Khí tám tầng, ân, cũng tính là có triển vọng. Từ hôm nay trở đi, Lãnh Vụ cốc cho ngươi quản lý. Hừ, chờ Hách Mẫn trở lại, ta sẽ tự thu thập nàng!"
Tự nhiên chuyển đổi công việc, trong lòng Tả Mạc một trăm lần đều không nguyện ý, nhưng đối mặt với tứ sư cô có ánh mắt đâm xuyên tâm can này hắn liền thức thời đem câu nói này nuốt vào trong bụng. Trong lòng thầm thì, đức hạnh tứ sư cô cùng Tân Nham sư thúc đều như nhau, nhìn ai cũng đều giống như kẻ thiếu nợ.
"Viên Trúc Cơ đan này, xem như thưởng cho ngươi."
Hai mắt Tả Mạc lấp lánh nhìn vào Trúc Cơ đan trong tay, một trăm cái không nguyện ý trong lòng tức thì quay ngoặt 180 độ biến thành một trăm cái nguyện ý! Quả nhiên vẫn là sư cô à nha! Trong lòng hắn liều mạng tán mỹ tứ sư cô, Trúc Cơ đan phẩm chất thấp ít ra cũng phải một trăm viên nhị phẩm tinh thạch. Nghe nói tứ sư cô thiện trường luyện đan, cũng không biết viên Trúc Cơ đan này là cấp mấy.
"Hảo hảo tu luyện, sớm ngày Trúc Cơ, hiện tại trình độ như ngươi mà muốn trông giữ Lãnh Vụ cốc, còn chưa đủ." Thanh âm tứ sư cô lạnh như băng đánh thức tâm tình đang chìm ngập trong hưng phấn của Tả Mạc.
Tả Mạc gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Thi Phượng Dung vừa định cất bước ly khai, bỗng ánh mắt thoáng nhìn qua mặt Tả Mạc, bước chân tức thì dừng lại, mặt ngọc băng lãnh lộ ra mấy phần kinh ngạc: "Ngươi ngẩng đầu lên."