
29-09-2010, 03:36 PM
|
 |
Trai Không Dê Gái Không Yêu
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 1,146
Thời gian online: 2552074
Thanks: 3,841
Thanked 20,263 Times in 926 Posts
|
|
Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 2: Huyết nữ (2)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Thật khó tin được, người cầm đầu tổ chức sát thủ Tác Hồn này lại có bộ dáng như vậy. Nụ cười ấm áp như ánh thái dương kia, từng khiến cho ta chán ghét. Nhưng hôm nay, nụ cười đó, lại có vài phần dễ coi.
“Mặc Hồn, muốn ta báo đáp sao nè?” Cố nén cơn đau ở bàn tay, ta cố gắng khiến tiếng nói của mình trầm ổn thêm một chút, “Thời gian không còn nhiều lắm đâu.”
Bởi vì …
Sinh mạng của ta …
“Ách ?!” Mặc Hồn kinh hô.
Ta nhìn thấy, trong ánh mắt của hắn có mấy phần ngạc nhiên. Sau đó, là những tia sáng kì dị: “… Tiểu Dạ, ngươi rốt cuộc cũng đáp ứng ta …. chín năm rồi … người ta rất cảm động đó …” Nói xong, hắn không để ta phân trần, đã nhào bổ vào lòng ta, cọ quậy một hồi.
Đột nhiên …
Thân thể của hắn cứng đờ …
Ánh mắt dí dỏm chỉ trong nháy mắt đã đông cứng lại …
“Là máu của ai vậy?”
“Đây là phương pháp ngươi đối đãi với kẻ đang bị thương đấy hả ?” Ta lảo đảo một hồi, dựa lưng vào tường, mới miễn cưỡng đứng được.
“Chết tiệt, cô đã bị thương rồi phải không ?” Ngữ khí đứng đắn đến khó tin.
“Là chết mới phải.” Nhiệm vụ quan trong như vậy, chỉ bởi vì tính khinh địch mà suýt nữa đã bị hủy trên tay ta. Chỉ bằng việc này, đã đủ để tổ chức lấy mạng của ta, hà huống chi ta còn bị trọng thương nữa chứ.
“Mặc Hồn, tiễn ta một đoạn đi.” Súng của hắn, so với đao của ta nhanh hơn.
“Dạ Đồng.”
Tiếng nói của Mặc Hồn rất nhẹ …
Giống như hắn đang bị áp lực …
Trong trí nhớ của ta, đây là lần đầu tiên hắn thật sự gọi tên đầy đủ của ta.
“Ài, bài danh thứ hai ở Tác Hồn chết vì bị súng bắn, nghe tựa hồ cũng không tệ lắm.” Ta cúi đầu, cười thành tiếng: “Mỗi lần đi ám sát đều cố gắng không cho bản thân dính máu, nhưng nào ngờ, đến cuối cùng cũng phải dính máu đầy người mà chết … Ngay cả ông trời cũng trêu ta …”
“Vì thế … kiếp sau … đừng … nên … mặc … áo … trắng … !!!” Mặc Hồn nghiến răng, nói ra một câu.
“Kiếp sau hả? Ta … khụ khụ …” Cơn ho khan cắt ngang lời nói của ta. Chân ta rốt cuộc đã không thể đứng vững nữa rồi, thân thể ta nép vào tường, từ từ trượt xuống, nằm xụi lơ trên mặt đất. Quần áo của ta ma sát vào vách tường, tạo ra tiếng rèn rẹt, bây giờ, trong đầu của ta chỉ có mỗi một suy nghĩ: chết tiết, quần áo của ta lại bẩn thêm một chút nữa rồi.
“Kiếp sau … ta … vẫn … mặc … áo trắng …”
Bằng không, ta sẽ không tìm được chính mình.
Bởi vì, ngoại trừ ta, sẽ không ai tìm ta nữa.
“Dạ Đồng !” Mặc Hồn sờ soạng trong bóng tối, muốn tìm ta: “Ta mang cô đi bệnh viện !”
|