“Bệnh viện ? Không phải trở về tổng bộ sao ?”
“Ngốc, cô bị thương như vậy mà con muốn trở về tổng bộ hay sao?” Mặc Hồn chuẩn bị tiến lên ôm lấy bộ dáng sắp chết của ta.
Thiếu chút nữa, ta đã quên, trở về tổng bộ, chí khiến ta chết nhanh hơn.
Trong tổ chức Tác Hồn, bị thương chia thành ba cấp bậc ABC. Cấp C là vết thương nhẹ, thường thì sẽ tự lành lại, chỉ cần băng bó, tẩy trùng vết thương là xong việc. Cấp B thì hơi nghiệm trong một chút, nhưng chỉ cẩn nghỉ ngơi cho tốt, cộng thêm sự điều trị của các chuyên gia trong tổ chức thì chắc chắn sẽ khỏi. Còn cấp A là trọng thương, tức là người bị thương trong 1, 2 năm tới sẽ không thể phục vụ cho tổ chức. Những người bị như thế, chỉ có một kết cuộc mà thôi, đó là — bị xử lý. Đối với tổ chức mà nói, họ không cần phải nuôi một đám phế vật thương tật như vậy. Nhưng lại muốn phòng ngừa chuyện cơ mật của tổ chức bị tiết lộ, nên phương pháp duy nhất chính là biến đám phế nhân đó thành người chết.
Trọng thương thì sẽ chết, đây chính là điều mà mỗi tên sát thủ đều nên biết.
“Vậy ngươi giải thích như thế nào về vết thương của ta ?” Vết thương có lai lịch bất minh, kẻ nào dám vào bệnh viện để chữa trị chứ? Họ nhất định sẽ báo cảnh sát, chỉ sợ đến lúc đó, còn phải đối phó với đám cảnh sát phiền phức.
“Cùng lắm thì sau khi băng bó xong liền lập tức rời khỏi.” Mặc Hồn đề nghị.
Quả nhiên, đây là tác phong làm việc của Mặc Hồn a, nhưng, y vẫn có chuyện giấu diếm …
“Mặc Hồn, ta không muốn liên lụy cho ngươi.”
Cho dù có chết, cũng sẽ không chết ở nhà giam. Huống hồ, ta còn chuyện vẫn chưa thể giải quyết, quyết sẽ không chết oan như vậy. “Chúng ta đã hợp tác được chín năm, có đúng không ?”
“Phải !” Mặc Hồn tức thì thu hồi nét mặt dí dỏm của mình.
“Ta đây … muốn mượn ngươi một thứ, có được không ?” Dõi theo ánh mắt của hắn, ta ôn nhu nói, ngón tay của ta lướt qua ngực của hắn, kéo vạt áo của hắn xuống, mượn lực đứng lên.
“Được.” Hắn chợt mỉm cười, tay ôm vào eo của ta. “Tiểu Dạ … cho dù nàng muốn mượn thứ gì … ta cũng đều sẽ cho.”
“Sẽ không hối hận.”
“Phải.” Cái ôm của hắn ngày càng mạnh, khiến cho ta ngay cả hít thở cũng không nổi: “Ta biết, nàng muốn mượn mạng của ta, ta sẽ cho nàng mượn. Nhưng mà, về sau ta phải có lãi.”
“Chúng ta … đi đến gặp chủ nhân …”
Đi gặp tử thần chân chính, Thí Thần!
Đại điện lạnh lẽo u ám, tràn ngập khí tức âm lãnh.
“Mùi máu tươi, ngươi bị thương ?”
Hình dáng mờ ảo đứng trước điện thờ tản ra khí tức cường đại. Thậm chí, ngay cả lời quan tâm cũng đều khiến cho trong lòng của bọn ta ta run sợ.
“Chủ nhân thứ tội.”
“Nhiệm vụ ra sao?”
“Đã hoàn thành.”
“Tốt.” Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn ta. Cho dù không ngẩng đầu, nhưng ta vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén như lợi kiếm của hắn đang nhìn ta. “Huyết Nữ của ta, đây là lần đầu tiên con bị thương nặng như vậy.” Ngữ điệu hiền lành, nhưng lại có áp lực cực lớn, khiến cho ta ngay cả thở cũng không nổi.