Ta nhẫn nại nhướng mày, yên tĩnh chờ đợi câu trả lời.
“Ta bây giờ mới phát hiện, cái nhìn như vậy, mới xứng với dung mạo này.”
Tựa như thần linh ở chốn địa ngục, vừa tinh thuần lại vừa tà ác, phàm nhân căn bản không thể so sánh.
“Ta gọi là Sở Hân Vũ, nghĩa là cơn gió mới nổi lúc mặt trời mọc, còn cô là Tân Sinh, Triển Vũ, hay là Dạ Đồng ?”
Thật thú vị …
Nàng ấy cư nhiên biết rõ tên của ta.
Sở Hân Vũ, cơn gió mới nổi lúc mặt trời mọc … sẽ chết thay cho ta sao ?
Dạ Đồng … ta sẽ mãi mãi vĩnh biệt cái thân phận này.
“Sở Hân Vũ … có đúng không ?” Một khi đã như vậy, ta cũng chẳng ngại hoán đổi thân phận với nàng ta. Dạ Đồng (con mắt đêm) cũng nên nhìn thấy một chút ánh nắng.
“Cám ơn cô, Hân Vũ, nhớ rõ, cô là Hân Vũ, là lâu chủ Trích Tinh Lâu … Tuy rằng, chức lâu chủ này …”
Bên tai của ta bỗng nhiên im ắng, nàng con chưa nói hết lời đã biến mất, hình ảnh trong gương dần dần biến thành cái bóng phản chiếu của ta.
Dựa vào, ít nhất cũng phải để nàng nói cho hết chứ!
Mà thôi …
Sở Hân Vũ, ta thật muốn xem, ông trời an bài cho ta thân phận này, rốt cuộc là muốn chơi đểu ta như thế nào …
Có người tới !
“Tiểu thư, nô tì có thể tiến vào không ?” Ở ngoài cửa vang lên tiếng nói thanh thúy.
Tiểu thư ? Gọi ta sao ? Trong phòng này không có người nào khác, mà ta ‘hình như’ là lâu chủ Trích Tinh Lầu, vậy tiểu thư mà nàng gọi không nghi ngờ gì chính là ta.
“Vào đi.” Tiếng nói của ta đột nhiên biến thành nhỏ nhẹ … ta khẽ nhíu mày, thầm cảm thấy khó chịu. Việc này, có phải là minh chứng cho việc Sở Hân Vũ đã hoàn toàn biến mất, mà ta, đã thay thế nàng ấy ?
“Dạ !”
Bước vào là một cô gái có khuôn mặt thanh tú. Trên người khoát một bộ sa y màu vàng nhạt, sáng ngời y như ánh mặt trời ban ngày.
“Tiểu thư, người sao lại ngồi ở đó ? Sẽ bị cảm lạnh mất !” Nàng vội vàng đặt mâm xuống, chạy tới đỡ ta lên giường: “Nếu mà người lại ngất xỉu lần nữa, thì Vân Nhi nhất định sẽ rất lo lắng đấy !”
Vân Nhi ? Đó là tên của nàng ấy ?
“Lần này ta hôn mê bao lâu ?”
Nếu nàng ấy đã dùng từ “lại” thì đây không phải là lần đầu tiên ‘ta’ ngất xỉu.
“Hai ngài … hình như nhiều hơn vài canh giờ.” Vân Nhi nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi: “Mọi người đều rất lo lắng cho tiểu thư.”
“Có thật là như vậy không ? Ta hôn mê, còn có người quan tâm lo lắng sao ?” Nếu thật sự có người quan tâm tới nàng, thì Sở Hân Vũ đã không buông xuôi tính mạng của mình rồi.
“Tất nhiên ! Nô tì, Huyền Thanh, An Liên, còn có cả Minh thiếu gia. Tiểu thư đường đường là Trích Tinh lâu chủ, nếu xảy ra chuyện không may, không chỉ trên dưới Trích Tinh Lâu, mà toàn bộ giang hồ đều sẽ đại loạn!”