
29-09-2010, 03:51 PM
|
 |
Trai Không Dê Gái Không Yêu
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 1,146
Thời gian online: 2552074
Thanks: 3,841
Thanked 20,263 Times in 926 Posts
|
|
Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 8: Dục Hỏa Trùng Sinh (3)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Giang hồ ? Trích Tinh lâu là tổ chức trong chốn giang hồ. Nhưng khối thân thể này chỉ là một tiểu thơ yếu đuối mà thôi. Sao lại có thể làm thủ lĩnh của cả một bang phái được chứ?
“Vậy thì … sao không có người nào đến thăm ta ?”
“Nô tì chỉ phụ trách đưa thuốc đến, mọi người còn chưa biết tiểu thư đã tỉnh rồi !” Vân Nhi vỗ vỗ sau ót : “Thật là, nô tì đã quên chuyện chính sự, tiểu thư mau uống thuốc nào ! Thầy thuốc nói thuốc này phải uống lúc nóng mới có hiệu quả ấy !” Nói xong, nàng liền gấp rút đem cái mâm bưng tới trước mặt ta.
Cái gọi là thuốc, thực ra là một chén nước màu nâu nhạt, tản ra vị đăng đắng của thuốc Đông y. Ta cầm chén thuốc lên, sau đó đưa lên miệng (chưa uống nha), liếc mắt một cái, ta đã nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Vân Nhi. Sau đó, ta trở tay, đẩy chén thuốc này tới trước mặt của Vân Nhi.
“Tiểu thư, người …”
“Tiểu thử hả , hừ …” Ta quăng chén thuốc xuống sàn. “Là ai sai khiến ngươi mưu hại ta?”
Chẳng qua chỉ là một vị thuốc độc trong Đông y mà thôi, muốn ta chết ư? Hừ, bằng vào một ả nha hoàn mà cũng hại ta chết? Xem thường Dạ Đồng ta hả ?!
“Tiểu thư đã đổ oan cho Vân Nhi !” Nàng nhẹ nhàng phủi vết bẩn vướng trên quần áo, đột nhiên ánh mắt chợt đổi — ngay sao đó, ánh mắt của nàng lạnh lẽo, cầm một thanh chủy thủ đâm vào ta . “Vân Nhi chỉ muốn tiễn tiểu thư về địa ngục thôi mà !”
Khá lắm … còn muốn đì ta xuống địa ngục !
Ta cười lạnh một tiếng, thuận thế nắm chặt bàn tay đang cầm chủy thủ của nàng ta, còn tay kia thừa dịp trong lúc rối loạn mà đoạt lấy con dao, kề sát lên cổ của Vân Nhi. “Vân Nhi, ta cùng ngươi có thù oán gì, sao ngươi lại hại ta?”
Mọi động tác điều diễn ra rất nhanh, Vân Nhi ngơ ngác một hồi, mới nhìn ta nói: “Cô … cô sao lại … cô không phải là không có võ công hay sao … sao cô lại biết …”
“Vân Nhi, chỉ tại ngươi sơ suất mà thôi.”
Ta dùng lực đè con dao, hài lòng nhìn vết máu tươi đang chảy ra từ cổ của Vân Nhi.
“Lúc vào, cô đã hỏi ‘nô tì vào được không’ … có nhớ chứ ?! Hừ, còn không rõ ta đang hôn mê hay tỉnh táo mà đã hỏi, như thế chứng minh rằng …”
Điều đó chứng minh rằng nàng ấy có võ công … nếu không có võ công, thì sao thám thính được động tĩnh bên trong chứ ?
“Vả lại, cô còn chưa hỏi xem tại sao ta tỉnh lại, đã hối ta uống thuốc?”
Điều này chứng minh rằng, nàng ấy muốn ta uống hết chén thuốc này để dễ dàng hành động.
“Nhìn thấy ta ngồi dưới sàn, nhưng lại không muốn hỏi nguyên nhân tại sao?”
Trừ phi, nàng ấy đã biết rõ nguyên nhân.
“Giả vờ lo lắng thân thể của ta, nhưng lại thờ ơ trước những vết thương trên người ta, ngay cả xem qua cũng không thèm liếc mắt một cái.”
Trừ phi, nàng ấy căn bản không thèm để ý tới.
Thân thể của Vân Nhi run lên kịch liệt, lập tức im bặt.
“Xem ra … ta đã quá xem nhẹ cô rồi … Sở Hân Vũ.”
|