
29-09-2010, 03:51 PM
|
 |
Trai Không Dê Gái Không Yêu
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 1,146
Thời gian online: 2552074
Thanks: 3,841
Thanked 20,263 Times in 926 Posts
|
|
Phượng Vũ Tiêu Dao
Chương 9: Dục Hỏa Trùng Sinh (4)
Dịch: Bạch Anh
Nguồn: bachanh.wordpress.com
Ta dời thanh chủy thủ ra khỏi cổ của nàng.
“Muốn giết thì cô cứ giết!”
“Ta sẽ dạy cho cô biết một điều … một khi thất bại, bị người khác bắt lại. Cái câu nói ‘muốn giết cứ giết’ ấy, sẽ khiến cho đối phương càng thêm thích thú khi hành hạ cô.”
… Phương pháp tốt nhất là — cái gì cũng không nói …
“Cô …”
Nhìn ánh mang phẫn hận của cô nàng, ta rất vui vẻ.
“Ta không phải Sở Hân Vũ … Vân Nhi của ta ạ.”
“Cô đừng hòng gạt ta! Nếu cô muốn giữ mạng cũng …”
“Ngươi cảm thấy bây giờ ta cần phải giữ mạng sao … là ai đã sai cô ?”
Ta cười, đè bẹp ý đồ phản kích của cô ta. Khối thân thể này vốn không phải thuộc về ta … ta chỉ là … mượn xác hoàn hồn … là mượn xác hoàn hồn … nếu nói ra, không biết cô ta có tin hay không nữa.
Rõ ràng, ánh mắt của nàng ta đã dao động.
“Làm một vụ giao dịch, được không? Ngươi giúp ta một việc, sau khi hoàn thành, ta liền đem khối thân thể này cùng quyền xử trí Trích Tinh Lâu cho người, đồng ý không?”
Vân Nhi trầm mặc.
“Ngươi tình rồi à, Vũ?”
Một tiếng nói xa lạ xông tới.
“Rất có tinh thần, xem ra, thương thế của ngươi không nặng. Lần sau nhớ cẩn thận thêm một chút.”
“Minh thiếu gia.”
Vân Nhi lui ra phía sau, cúi đầu hành lễ với người này, cố gắng che dấu vết thương trên cổ.
Phản ứng không tồi !
Minh thiếu gia ? Là người quen của Sở Hân Vũ sao ?
Ta lặng lẽ giấu thanh chủy thủ, đánh giá người mới tới.
Người này anh khí phi phàm, thân thể tản ra hơi thở lạnh lẽo như băng, còn ẩn ẩn sát khí mà ta phi thường quen thuộc. Xem ra, hắn là một nhân vật không dễ chọc.
Chắc là người quen của Sở Hân Vũ, ta còn đang buồn tủi không biết nên làm ra sao, thì một tiếng nói nho nhỏ truyền vào tai ta.
“Minh.”
Xem ra, Vân Nhi rốt cuộc đã kết minh với ta.
Ta cẩn thận thu liễm sát khí, học theo bộ dáng ôn nhu của Sở Hân Vũ, bày ra một bộ dáng không hề phòng bị, chạy tới ôm hắn: “Em rất cảm kích, Minh.”
“Cút ngay!”
Lúc mà ta chạm vào hắn, hắn giơ tay tát vào mặt của ta!
Ba — xuất phát từ bản năng, ta nhanh chóng trở người tránh né, đồng thời tay trái nắm chặt lấy tay của hắn. Phải kiềm nén dữ lắm, ta mới khống chế được hành động đem dao dí sát vào cổ hắn … haìz, thật khổ nha.
|