Hôm nay chính là ngày đầy tháng của Hoàng Thái Cực con trai của Nỗ Nhĩ Cáp Xích. Gió hiu hiu như đùa dương vờn liễu, từng cụm mây trắng lững lờ trôi về xa. Nỗ Nhĩ Cáp xích thân mặc long bào màu vàng tối, mặt mũi phấn khởi đón nhận những lời chúc mừng của bạn bè thân hữu và bộ hạ sĩ tốt.Hắn cho tiến hành cật nhục đại điển (đại lễ ăn thịt), là một tập tục long trọng của bộ tộc, chuyên để thiết đãi khách mời.
Khách tham gia buổi lễ là người được mời, cũng có những ngoại nhân đi đường tự vào tham dự. Khi mọi người vào lều, thì cứ tám, chín người ngồi khoanh chân vào một chiếu, tự động xếp thành một hình tròn. Sau khi ngồi ổn định thì các A Cáp (người hầu) bưng đến một cái mâm đồng đường kính khoảng hai xích, đựng khoảng mười cân thịt lợn không hề nêm muối gì cả đặt giữa vòng tròn. Sau đó A Cáp lại bưng đến một thau đồng lớn đựng canh thịt với rất nhiều thịt. Trong bát để một cái muỗng lớn để múc. Trước mặt mỗi người có một cái khay đồng nhỏ.
Sau khi khai yến, những người phục vụ lại mang ra một cái bát lớn, trong bát đựng đầy rượu cao lương.Tiếp theo mọi người luân phiên bưng bát rượu lên uống, và tự mình dùng đao nhỏ cắt thịt, vừa ăn vừa nói chuyện. Nỗ Nhĩ Cáp Xích dùng nghi thức long trọng như vậy để kỉ niệm sinh nhật con vốn là để vợ mình là Hiệp Hách Na Lạp thị được vui.
Nàng ôm cái nôi của Hoàng Thái Cực đi xuyên qua các chiếu đón nhận quà chúc mừng của mọi người, tuy rất bận rộn nhưng nàng thấy hạnh phúc vô cùng.
Mặt trời quá ngọ, bạn bè và khách khứa vẫn còn nguyên trong lều, tiếng cười nói vang lên không hề gián đoạn.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích cùng Na Lạp Thị trở lại hậu viện, tưởng rằng được nghỉ ngơi chốc lát, bỗng nghe thấy có tiếng cổ nhạc vang lên ngoài tiền viện.
Một lúc sau có một A Cáp tiến vào bẩm báo:
-Đại nhân, có tù trưởng của HIệp Hách Bộ Nạp Lâm Bố Lục đại bối lặc đến chúc mừng
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe thấy có Nạp Lâm Bố Lục đến thì lập tức ra tiền viện đón tiếp.
Nạp Lâm Bố Lục uống rượu ừng ực, đôi mắt ti hí vừa trông thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích tới đã giơ ngón cái lên nói:
-Lão đệ chính là một kì tài của tộc Nữ Chân ta, có thể sánh với các vị tiền nhân trước như A Cốt Đả, Kim Thái Tông, Kim Hi Tông, sau khi tự hưng binh, đánh đâu được đó, mở rộng lãnh thổ, mọi việc như ý, sau này sẽ bình định thiên hạ, trở thành một đại thiên tử
Nạp Lâm Bố Lục khi nói đến chữ “Thiên tử” thì đứng dậy hành lễ, biểu thị sự tận trung với Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thực sự không muốn nghe những lời nịnh hót buồn nôn thế này, nhưng vì muốn góp vui lấy lệ nên chỉ đành nói qua loa:
-Lão huynh quá khen, quá khen! Tiểu đệ chẳng qua là một kẻ phàm phu tục tử từ nhỏ đã đi đào sâm, làm sao so sánh được với tộc Thổ Mặc Đặc ở bờ Hiệp Hách hà (sông Hiệp Hách) với hàng vạn con trâu con ngựa chứ.
Nạp Lâm Bố Lục nghe vậy vô cùng đắc ý, mượn cơ hội tự biên tự diễn:
-Năm đó tổ tiên ta có thể nói là một vị khả hãn cường mạnh của Mông Cổ, đã tiêu diệt Nạp Lạt Bộ, chiếm Hiệp Hách Hà, sau đó tiên tổ của ta từng thụ phong của minh triều,
Làm việc cho triều đình. Cha ta và bác ta Thanh Giai Nỗ, đều là danh môn đại hộ của Hiệp Hách Thành, được xưng tụng là Nhị Nỗ Nỗ không thể khuất phục…
Nạp Lâm Bố Lục còn muốn nói tiếp nhưng Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã nhân cơ hội kính rượu hỏi:”Lão huynh còn nhớ tổ tông của huynh Trử Khổng Cách, phụ thân của huynh Dương Cát Nổ, Bá phụ của huynh Thanh Giai Nỗ bị ai hại không?
Nạp Lâm Bố Lục chí khí ngất trời nhất thời tựa như bị xì hơi, không nói được tiếng nào.
Thì ra năm Vạn Lịch thứ 8, Trử Khổng Cách do Minh triều ngầm hỗ trợ bị Cáp Đạt Bộ giết chết. Cha và bác của ông ta cũng bị Lý Thành Lương mưu hại vào năm Vạn Lịch thứ 13.
Tiệc rượu trầm lặng một lát, Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói với một giọng rất thuyết phục:
-Lão huynh lớn tuổi hơn ta, nghe nhiều hiểu rộng, ngàn vạn lần đừng quên cừu nhân của ngươi chính là Lý Thành Lương.
HIệp Hách Na Lạp Thì đứng bên châm rượu cũng khuyên:
-Đại A Ca, người ta thân mấy cũng không bằng cốt nhục, đại trượng phu phải nhớ rõ kẻ thù. Không nên làm những chuyện mà người thân đau lòng còn kẻ thù thì vui sướng.
Nạp Lâm Bố Lục biết mình vô lý, hắn chép miệng, đặt chén rượu xuống mâm nhìn thẳng vào Hiệp Hách Na Lạp Thị. Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy tình hình này, lập tức bảo thê tử, hầu gái đi ra.
Sau khi các nữ nhân ra hết, Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền trực tiếp nói với Nạp Lan Bố Lục:
-Lão huynh nhiều năm không đến sơn trại, gặp nhau căn bản không nên đề cập đến sự việc quá khứ, nhưng vì an toàn của Nữ Chân, hậu bối ta vẫn muốn nói rõ ràng.
Nạp Lâm Bố Lục có tiếng là lão hồ li, nhìn thấy trước mắt mọi người nóng lòng cầu hòa, mặt mày vui vẻ mỉm cười:
-Xưa nay hòa bình là quý. Kỳ thực, huynh đệ cũng không có thù hằn gì với Kiến Châu, chẳng qua là viết lá thư, đùa thử xem hai vị lão đệ đối với ta có thiện ý hay không.Trò đùa này đã làm lớn quá rồi
Nỗ Nhĩ Cáp Xích tin là thật, ha ha cười nói:
-Ta nghĩ rằng hậu bối của Hiệp Hách không phải là kẻ bất nhân bất nghĩa.
Nói xong hắn nâng cốc rượu, đề nghị:
-Vì thời đại hữu hảo của Kiến Châu và Hiệp Hách, cạn.
-Đợi một chút
Nạp Lan Bố Lục bỗng nhiên đứng dậy, cắn vào ngón giữa tay phải, máu nhỏ vào trong cái bát gốm lớn có hoa văn màu xanh, hướng lên trời thề:
-Vì đời đời hữu hảo, chúng ta hôm nay cùng hướng trời cao uống huyết tửu
Thư Nhĩ Cáp Xích là người đầu tiên hưởng ứng, cũng cắn ngón giữa tay phải, cho máu vào trong bát gốm.
Những người khác cũng lần lượt như vậy.
Khi đến lượt Nỗ Nhĩ Cáp Xích, bỗng nhiên một A Cáp lao vào trong phòng, đến gần bên cạnh Nỗ Nhĩ Cáp Xích, phục bên tai hắn nói vài câu. Nỗ Nhĩ Cáp Xích đi theo A Cáp ra khỏi phòng khách, chạy thẳng đến tầng dưới lầu canh.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích vừa rảo mạnh bước chân, thê tử Diệp Hách Na Lạp Thị liền vội chạy đến quỳ xuống, hướng về hắn nói:
-Thiếp có một việc cần bẩm báo, chỉ có điều ngài ngàn vạn lần đừng làm hại huynh trưởng thiếp.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhất thời lúng túng, mặt sa xầm nhìn thê tử.
Được Diệp Hách Na Lạp Thị kể tỉ mỉ, hắn mới minh bạch.
Hóa ra, Nạp Lan Bố Lục hôm nay đến thăm hỏi chúc mừng là dùng kế tiếu lí tàng đao.
Ba ngày trước, hắn đã âm mưu cùng Hỗ Luân tứ bộ, tối nay phải đánh cướp trại Hộ Bố Sát phía bắc Kiến Châu, sau đó chờ thời cơ lấy luôn Phí A Lạp Sơn.
-Những lời này là thực chứ?
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong hỏi ngược lại.
Diệp Hách Na Lạp Thị lập tức dùng tay ra hiệu hướng về người hầu gái của Nạp Lan Bố Lục, nói:
-Những lời này đều chính miệng nàng ta nói cho thiếp biết
Khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích trở lại phòng khách đã không thấy bóng dáng của Nạp Lan Bố Lục. Hắn tức giận hai tay run lên, cầm bát gốm lam hoa ném vỡ tan tành.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền triệu tập thuộc cấp nghị sự, quyết định lập tức chia binh làm hai lộ, xuất chinh nghênh địch.
Gần tối, thành Phí A Lạp Sơn mười phần yên tĩnh.
Binh sĩ tham chiến chia làm hai đội, một đội do An Phí Dương Cổ chỉ huy, đội còn lại do Nỗ Nhĩ Cáp Xích đích thân thống lĩnh.
Trăng đầu tháng như lưỡi liềm, đường núi gồ ghề, Nỗ Nhĩ Cáp Xích dẫn toàn bộ nhân mã, băng qua triền núi, đi về phía bắc.
Bỗng thấy một lộ nhân mã, đang giương cao đuốc, di chuyển từ đông sang tây. Nỗ Nhĩ Cáp Xích liền phái trinh sát ra phía trước thám thính tra xét.
Chỉ một lát sau, trinh sát đã quay lại bẩm báo:
-Trước mặt là nhân mã do Cáp Đạt Bộ đại bối lặc Mạnh Cách Bố Lục suất lĩnh.
Mấy viên tướng trong tộc đứng cạnh Nỗ Nhĩ Cáp Xích, nghe phía trước có địch, ai cũng nóng lòng tiến lên, chuẩn bị chiến đấu.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy tình cảnh như vậy, cười nói:
-Mọi người chớ quá nóng nảy, còn rất nhiều trận đánh, hôm nay chúng ta cần phải đánh phục kích, không nên nóng nảy, vì việc nhỏ mà mất việc lớn, làm hỏng toàn cục
Tờ mờ sáng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích suất lĩnh bộ phận nhân mã, ở các trại nhà giàu của Cáp Đạt Bộ, phóng hỏa đốt mấy đống củi để dẫn dụ binh lĩnh Cáp Đạt chạy quanh cấp cứu.
Mạnh Cách Bố Lục đi giữa đường, thấy hướng trại Phú Nhân Gia ánh lửa ngút trời, nhanh chóng ra roi đánh ngựa, vội phóng về sơn trại, miệng không ngừng la hét:
-Bảo vệ Cáp Đạt! Bảo vệ Cáp Đạt!
Mạnh Cách Bố Lục là con trai Vương Đài tả đô đốc Cáp Đạt Bộ.
Cáp Đạt Bộ nguyên là bộ tộc mạnh nhất trong tộc Nữ Chân, cư trú tại Tháp Sơn Tả Vệ ở bờ bắc Tùng Hoa Giang bờ đông Hô Lan, tổ tiên được phong làm đô đốc xí sự, sau đó dời đến cư ngụ ở Khai Nguyên, Tĩnh An Bảo(*) thượng du sông Tiểu Thanh Hà tại ở ngoài quan thành Quảng Thuận
Đến khi Vương Đài chịu nhận chức tả đô đốc, y nguyện trung thành với Đại Minh triều, lọt vào mắt xanh của tổng binh Liêu Đông Lý Thành Lương.
Sau khi Vương Đài chết, Mạnh Cách Bố Lục 19 tuổi thừa kế chức cha, nhưng vì xung đột trong gia tộc, thế lực dần dần suy yếu.
Vì thế, hắn quay sang nương tựa Hiệp Hách, hòng mưu đồ đông sơn tái khởi, vì thế lần này cướp phá Kiến Châu, và gia trại Hộ Bố, hắn một ngựa tiên phong, không may, hôm qua cướp phá Hộ Bố trại thu lợi quá ít, thật vô cùng hối tiếc.
Hôm nay, trại của chính mình nếu bị người khác cướp phá, không phải mất cả chì lẫn chài sao?
Nỗ Nhĩ Cáp Xích cưỡi Thiết Thanh Mã (ngựa màu xanh xám) đến một khe núi, thấy trước mặt bụi tung mịt mù, chắc chắn Cáp Đạt binh đã đến, vì thế hắn lập tức kêu các thuộc hạ lui về phía sau, một mình một ngựa dụ địch đến nơi bố trí mai phục.
Mạnh Cách Bố Lục chạy đến trước, ngay khi thấy chỉ có một người, trong lòng thầm mừng rỡ.
Hắn vội vẫy tay, tả hữu hộ vệ lập tức vượt lên, lúc này tên hộ vệ bên phải xem rõ người trước mặt là Nỗ Nhĩ Cáp Xích, liền nhìn Mạnh Cách Bố Lục thốt lên:
-Đô Ti đại nhân, kẻ trước mặt chính là Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Mạnh Cách Bố Lục quay sang hỏi:
-Ngươi có nhìn rõ không?
Không thể sai được, tôi dám lấy đầu đảm bảo.
Mạnh Cách Bố Lục nhìn chiến binh trên ngựa, roi ngựa vung mạnh. Hữu hộ vê thấy chủ tướng nóng lòng cầu chiến, lập tức vọt lên, hận không thể sanh cầm được Nỗ Nhĩ Cáp Xích, ở trước mặt chủ tướng lập công đầu.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy hộ vệ băng lên cách mình chỉ chừng một trượng, lập tức giương cung lắp tên, xoay nghiêng người trên cổ ngựa, bắn liền hai mũi tên, nhằm vào bụng ngựa tên hộ vệ, con ngựa hí lên kinh hãi, quay đầu chạy trốn.
Thiết Thanh Mã mà Nỗ Nhĩ Cáp Xích cưỡi đang chạy thì vấp chân làm Nỗ Nhĩ Cáp Xích rơi xuống ngựa, may là chân phải móc trên yên ngựa, thân không thụ thương.
Mạnh Cách Bố Lục thấy Nỗ Nhĩ Cáp Xích rơi xuống ngựa, lập tức phóng nhanh đến.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy tình thế bất diệu, cố nén cơn đau, lộn mình xuống ngựa, hét một tiếng, nhắm Mạnh Cách Bố Lục bắn ra một mũi tên, nhằm ngay ngực trước con ngựa, Mạnh Cách Bố Lục theo ngựa ngã xuống.
Tả vệ sĩ của Mạnh Cách Bố Lục nhanh tay lẹ mắt, hắn thấy ngựa của chủ tướng, vội vàng nhảy xuống ngựa, nhường ngựa cho Mạnh Cách Bố Lục, đỡ chủ tướng lên ngựa, trốn chạy về phía sau.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy Mạnh Cách Bố Lục không tiến nhập chỗ đặt mai phục, liền vội vàng tổ chức một số ít binh sĩ gần đó truy cản địch đào thoát.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đuổi đến bờ sông Cáp Đạt Hà, giết được mười mấy tên địch, thu được sáu bộ giáp, bắt được mười tám con ngựa. Hắn thấy binh lính Cáp Đạt đã qua sông bèn ghìm cương dừng ngựa.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang muốn thu binh đột nhiên từ phía sau có một đội nhân mã phi đến, tiếng reo hò vang trời, chấn động cả sơn cốc.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích dừng ngựa hoành đao, nhìn về phía xa, chỉ thấy bụi bay mù mịt. không lâu sau một đội 30 lính tuần tra của HIệp Hách đuổi đến. Bọn chúng từ xa thấy cờ thêu hình rồng mây vàng của Kiến Châu Kiêu Kị lập tức kinh hoảng hét lên:
-Nỗ Nhĩ Cáp Xích!
Binh lính Hiệp Hách nghe đến tên Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã thất kinh hồn vía, vội vã quay ngựa bỏ chạy.
Lúc đó nhân mã ba bộ Hiệp Hách, Ô Lạp, Huy Phát nghe nói Mạch Cách Bố Lục té ngựa bị thương, kéo quân bỏ chạy cũng không chiến mà tan.
Nạp Lâm Bố Lục thống lĩnh quân binh về đến Hiệp Hách Thành, trong lòng chán nản không vui. Hắn phát giác bộ tướng binh sĩ của mình nói tới Nỗ Nhĩ Cáp Xích là như chuột gặp mèo, nghe tên đã sợ.
Nạp Lâm Bố Lục đột nhiên nảy ra một kế, liền kêu A Cáp từ Hộ Bố trại đến, ngay hôm đó sai người khắc một bia đá nhỏ, nhân Nỗ Nhĩ Cáp Xích chuẩn bị tu sửa miếu đường, thần bất tri quỷ bất giác chôn tấm bia xuống dưới miếu đường
Đến ngày 9 tháng 9 mặt trời lên, Nỗ Nhĩ Cáp Xích thống lĩnh bộ tướng lên núi Kê Minh.
Trên núi có rượu Cúc Hoa, Đồ Lỗ Thăng thích nhất là uống rượu, hắn là người đầu tiên đến, vừa đến là đã tìm một chỗ tốt ở rừng tùng, cung nô bộc, tùy tùng trải thảm lông trên mặt đất, chuẩn bị tám cái chén uống rượu, chờ mọi người tới.
Núi Kê Minh tùng phong xanh xanh, cây phong lại đỏ như lửa, trên núi lại có một thảm hoa cúc vàng, tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Một chốc sau, Ngạch Diệt Đô, Hiệp Khắc Thư, Lao Tát, Bác Nhĩ Tấn, An Phí Dương Cổ lần lượt đi bộ lên núi.
Hôm nay tâm tình của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đặc biệt tốt, một là tụ hội với huynh đệ kết nghĩa, hai là được Minh triều phong làm “Long Hổ tướng quân”. Chiếu sắc phong mới đến sáng nay, làm sao không vui được?
Đồ Lỗ Thăng thấy các huynh đệ đã an tọa, bèn dùng rượu hoa cúc tự cất ộc ộc rót đầy tất cả các chén rượu trước mặt, đem những thứ sơn trân hải vị như bàn tay gấu, gân hươu nướng, chim trĩ hầm với nấm đầu khỉ, hải sâm , tôm hùm nấu măng, rau long tu ướp lạnh , cá Hồng Lân Ngư chiên giòn….nhất loạt bày lên bàn
Mọi người nâng chén, HIệp khắc Thư nói:
-Các vị huynh trưởng, huynh đệ, hôm nay là ngày Trùng Dương, trước tiên chúng ta hãy vì huynh đệ đoàn tụ mà cạn chén
“Cạn!”
Chúng nhân cùng nâng ly, một hơi cạn sạch.
Hiệp Khắc Thư uống xong, tiếp đó kể chuyện một người nọ lên núi bái sư. Truyền thuyết kể rằng, có một người đàn ông nọ, bái một vị đạo sĩ làm sư.
Một hôm đạo sĩ nói với người đó:
-Ngày 9 tháng 9 ngươi sẽ gặp đại nạn.
Người đó nghe vậy cả kinh, bèn nhờ đạo sĩ tìm cách giải cứu cho hắn. Đạo sĩ nói:
-Ngày mai ngươi đem theo rượu hoa cúc lên núi uống sẽ giải được tai kiếp!
Đến ngày 9 tháng 9 người đó y theo lời mà làm, sau khi về nhà thì thấy dê cừu trong chuồng đều chết cả. Hắn bèn cầu kiến đạo sĩ hỏi rõ nguyên do. Đạo sĩ nói:
-Nếu ngươi không lên núi uống rượu, chỉ sợ cũng chết rồi
Thế nên từ đó vào đúng tháng chín mới có phong tục lên cao để tránh tai họa. Đồ Lỗ Thập ăn đến mồm mép đầy dầu, hắn nhìn Hiệp Khắc Thư nói :
-Ta không tin! Ta không tin!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích xem xét tình hình, rồi mới nói :
-Tục ngữ có nói, nhập gia tùy tục, phong tục là 1 sức mạnh vô hình. Phong tục là từ tình cảm của người dân. Trong lịch sử phàm những người hoàn thành nghiệp lớn, đều phải thuận nhân tâm(lòng dân), mọi sự theo ý dân. Bộ tộc Nữ Chân muốn đạt thành nghiệp lớn , thứ nhất các thủ lĩnh bọn ta phải đoàn kết, thứ hai phải biết thuận theo lòng dân.
Đồ Lỗ Thập hưng phấn nói:
-Nghe Đô ti nói như vậy, việc tu sửa miếu đường hôm nay, cần phải động thổ xây móng rồi!
Hiệp Khách Thư nói tiếp
-Các người xem, Minh triều ban phát sắc thư, phong Ái Tân Giác La Nỗ Nhĩ Cáp Xích làm 'Hổ tướng quân'.
Mọi người tranh nhau nhìn xem sắc thư với ánh vàng sáng lạn
Đồ Lỗ Thập nhất thời kích động, hắn rót đầy rượu cho huynh đệ tự mình nâng chén quá đầu cất cao giọng:
-Vì tướng quân vinh thăng, cạn
Các huynh đệ đồng thời nâng chén một hơi uống cạn
Mọi người ta một tiếng ngươi một lời, tự hào nhớ lại từ lúc khởi binh đến giờ tấn công Đồ Luân , đọat Triệu gia, lấy Mã Nhĩ Đôn, đanh Giới Trứ, Thiết Trần, liên tiếp phá An Đồ qua nhĩ hàn , Bối hoan trại, thành Ba Đạt Nhĩ , thành Chương gia.
Sau cùng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích cảm khái trầm giọng nói :
-Muốn đánh thắng trận, thứ nhất phải dựa vào tướng soái túc trí đa mưu, dũng cảm xung phong hãm trận,
thứ hai phải dựa vào binh sĩ năng công thiện thủ, dám đánh dám đỡ. Đánh trận, đánh trận, dám đánh thì mới thủ thắng được.
Mặt trời lên cao , bất ngờ thám mã chạy lên núi , hướng tới Nỗ Nhĩ Cáp Xích nói :
-Xin mời tướng quân xuống núi xem việc đào móng
Quá trưa, ở chỗ dưới chân núi Hổ Lan Cáp Đạt giáp với sông Cáp Hà Ngạn công tượng nhổ đinh đóng cọc, bắt đầu đào đất đặt móng, tu sửa lễ đường. Cuốc xẻng thi nhau bổ xuống, đinh đinh đang đang, vô cùng nhiệt náo.
Ở chính giữa nền móng đại khái đào được sâu 3 xích, thì một công tượng đột nhiên đào ra được một tấm thạch bia. Y cẩn thận xúc đi lớp đất ẩm ở trên, chỉ thấy trên thạch bia có khắc 6 chữ ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo.
Công tượng bèn dùng giấy đồ lại rồi đem dâng lên Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích đang ở trên một tiểu lâu ở nội thành, tiếp được bia văn nhìn kỹ lại thì không khỏi giật mình.
Hắn nhìn vào văn bia đọc thầm:
-Kẻ diệt Kiến Châu là Hiệp Hách?
Đoạn cười lạnh nói:
-Hừ! Tên Nạp Lâm Bố Lục này được lắm, người đánh trận đánh không được thì thi triển quỷ kế thế này! Lão tử không phải là kẻ tin bồ tát, muốn giở trò ma quỷ, vọng tưởng!
Nghĩ tới đây, hắn gọi An Phí Dương Cổ lại gần ban lệnh:
-Mau bảo công tượng đập tan thạch bia, làm đá vụn xây móng cho ta.
Thạch bia vừa bị đập vỡ thì thám tử do Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái đi Hiệp Hách thở phì phò chạy vào sơn thành hướng về phòng của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, sau khi vài chào hắn nói:
-Sáng sớm hôm nay Nạp Lâm Bố Lục bí mật thương lượng với Bố trại, Hiệp Hách xuất ra một vạn binh, Cáp Đại, Ô Lạp, Huy Phát ba bộ hợp binh một vạn, Mông Cổ Khoa Nhĩ Tẩm, Tích Bá, Quái Lặc Trại ba bộ cùng với Châu Xá Lý và Nột Ân hai bộ của Trường Bạch Sơn cũng xuất binh một vạn. Tổng công 3 vạn người chia thành 3 đường bao vây tiễu trừ Kiến Châu.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích mỉm cười nói:
-Việc này ta sớm đã có tính toán, nhưng không biết họ khi nào thì phát binh, không ngờ hôm nay đã đánh tới rồi.
Mật thám thối lui, Nỗ Nhĩ Cáp Xích phái Trác La đem theo mười mấy thám mã, lập tức lên đường, theo dõi mật thiết động tĩnh của địch nhân.
Sau đó, Nỗ Nhĩ Cáp Xích ban lệnh triệu tập các Bộ tướng vào phòng khách để nghị sự.
Tất cả các bộ Tương đều trú bên ngoài thành, cách thành nội một hai dặm.
Sau một lúc, Ngạch Diệc Đô, An Phí Dương Cổ , Đồ Lỗ Thập, Hiệp Khắc Thư, Hà Hòa Lý, Phí Anh Đông, Thư Nhĩ Cáp Xích đã tới. Sau đó cùng nhau vào nhà ngồi quanh giường lò.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích trầm tĩnh đem tin "chín bộ liên quân" tới xâm phạm, báo cho mọi người.
Thư Nhĩ Cáp Xích còn chưa nghe rõ là quân của bên nào đã xanh mặt nói:
-Ba vạn quân đông như vậy, chúng ta chỉ có một vạn nhân, làm sao chống cự được!
Hắn ta ngồi bắt chéo chân ở phía nam giường lò, nói tới đó đã xích tới mép giường, vội vã msng giày cỏ vào
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy đệ đệ bộ dang kinh hoảng, trong lòng cười thầm, mở lời xoa diệu :
-Không cần lo lắng! Không cần lo lắng!
Hiệp Khắc Thư là kẻ thích đùa, thấy tình cảnh đó không nhịn được bèn nói ngắn gọn mà khôi hài rằng:
-Hồn của Nhị Bối lặc hôm nay dường như để quên ở nhà rồi.
An Phí Dương Cổ liếc Hiệp Khắc Thư một cái xen vào nói:
-Ba vạn đại quân tuyệt không đáng sợ. Năm đó Gia Cát Lượng dùng không thành kế đã đánh bại hai mươi vạn quân của Tư Mã Ý đó thôi!
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nhẫn nại an ủi:
-Mọi người cùng thương lượng đối sách đi!
Thư Nhĩ Cáp xích không nhịn được nói:
-Thương lượng cái gì nữa? Tất cả đều tại ngươi!
Hắn ghé sát vào Nỗ Nhĩ Cáp Xích cao giọng nói:
-Lúc trước Nạp Lâm Bố Lục sai người đòi ngươi hai trại, ngươi liền đuổi người ta đi! Sau đó người ta lại đích thân lên núi “Triều bái” “Hoàng Thượng đất” như ngươi. Ngươi lại nói người ta dùng kế “Tiếu Lý Tàng Đao”. Bây giờ hay lắm, người ta đem 3 vạn đại quân đến lấy mạng ngươi, để xem ngươi còn khoe tài được nữa không.
Thư Nhĩ Hiệp xích xoi mói chế giễu như thế đã làm cho Nỗ Nhĩ Cáp Xích nổi giận.
Hắn đứng bật dậy tựa như một chiếc trụ sắt, tiếng vang như chuông đồng:
-Bảo vệ sự đoàn kết của tộc Nữ Chân, phản đối phân liệt, là trách nhiệm của mỗi hậu duệ của Bố Khố Lý Ung Thuận như chúng ta. Cái đó làm sao gọi là “khoe tài” được. Vì để con cháu của tộc Nữ Chân không bị người ta khinh rẻ nữa, đừng nói là chết, cho dù là núi đao chảo dầu chúng ta cũng phải xông vào!
-Tốt! Tốt!
Thư Nhĩ Cáp Xích càng thở càng gấp, chân run cả lên, vừa nói vừa lùi, ra đến cửa hai chân hắn đứng trên bậc cửa nói:
-Trận này ngươi có bản lãnh thì tự mình đánh, ta…….
Nói chưa dứt lời đã quay mình bỏ đi.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích tức đến mức quăng cả chiếc côn gỗ bước về hướng cửa.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích lao ra ngoài cửa, đột nhiên có thám tử chạy như bay đến báo:
-Địch nhân ba vạn đại quân đã tập trung ở bờ bắc sông Hồn Hà, theo mật thám cho biết thì bọn chúng đêm nay sẽ vượt qua núi Sa Tể, tại chân núi ăn bữa sáng.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích nghe xong liền triệu tập binh lính tướng sỹ, tiếp tục nghiên cứu đối sách.
Khi mọi người tới nơi, Nỗ Nhĩ Cáp Xích trước tiên nói tình hình địch mạnh ta yếu, sau đó nói:
-Trong tình thế địch mạnh ta yếu này không thể đánh thẳng cũng không thể tử thủ, mà chỉ có thể tránh nhuệ khí của địch, cầm chân kẻ thù, dĩ dật đãi lao, sao đó mới tiêu diệt.
Đồ Lỗ Thập không hoàn toàn hiểu rõ chiến pháp của Nỗ Nhĩ Cáp Xích bèn hỏi:
-Dù cho cách đánh thế nào thì ba vạn địch nhân cũng đâu có giảm bớt đâu!
Nỗ nhĩ cáp xích cười nói:
-Binh không thể chỉ lấy nhiều ít mà luận cường nhược, phải biết rằng, hiện tại ba vạn người này, đến từ cửu bộ, so ra ai cũng muốn ra sức ít mà thu lợi nhiều. Binh lính tuy nhiều cũng chỉ là ô hợp, chỉ cần khi hai bên giáp chiến, chúng ta giết chết vài tướng lĩnh của hắn, quân địch sẽ không đánh mà tự tan, vội vàng thu trận.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích thấy Đồ Thập Y lắc đầu bèn nói:
-Cổ nhân đánh trận, yêu cầu tướng soái dẫn binh phải thông hiểu “cửu biến”, “cửu biến” chính là tuỳ thuộc vào từng trận thế bất đồng mà áp dụng các chiến pháp khác nhau.
Nói xong, Nỗ Nhĩ Cáp Xích trải ra một bản tự hoạ địa thế hướng núi Kiến Châu, đặt ở trên giường, bắt đầu bố trí “Cuộc chiến ở Cổ lặc san”
Trận chiến này, trước tiên do Ngạch Diệc Đô đem theo một đội khinh kị đến thành Trát Khách trước , lúc địch quân vượt qua Sa Tế Lĩnh, tiến vào thành Trát Khách, thì ứng chiến một canh giờ, sau đó giả thua tháo chạy về phía tây, vượt qua sông Tây Tử, cố thủ thành Hắc Tế Cách.
Lại đợi cho quân đich tại Hắc Tể Cách thành tấn công liên tục mà không phá được, đến khi mệt mỏi chán nản, để cho An Phí Dương dẫn một đạo nhân mã, giả như cứu viện Hắc Tể Cách thành, dẫn quân địch vào Cổ Lạc San mai phục, sau đó do Nỗ Nhĩ Cáp Xích thống lĩnh toàn quân, bao vây tiêu diệt quân xâm phạm.
Nỗ Nhĩ Cáp Xích bố trí hoàn tất, trước tiên phân công đầu lĩnh các lộ binh mã, sau đó quy định tín hiệu liên lạc, quyết định sáng sớm ngày mai phát binh.
Ghi chú: Tĩnh An Bảo còn gọi là Thượng Dương Bảo ở phía đông nam Nghiễm Thuận Quan là trung tâm kinh tế, quân sự của Cáp Đạt Bộ. Năm 1601, Nỗ Nhĩ Cáp Xích tấn công và chiếm được Tĩnh An Bảo, hủy diệt hoàn toàn Cáp Đạt Bộ. Tháng 2 năm 1618, trong chiến dịch Tát Nhĩ Hư, Nỗ Nhĩ Cáp Xích bị thương và chữa trị vết thương tại Tĩnh An Bảo. Sau đại thắng Tát Nhĩ Hư, Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã nhập Tĩnh An Bảo vào Khai Nguyên, kết thúc lịch sử đóng quân của quân Minh ở Liêu Bắc (from internet)