Tả Mạc ngẩng đầu lên.
Thi Phượng Dung cất bước dời nhẹ, đi tới trước mặt hắn, cẩn thận quan sát trong khoảnh khắc, lông mày bỗng nhăn nhíu lại: "Ngươi chính là hài tử mà chưởng môn sư huynh nhặt về?"
Tả Mạc sửng sốt, gật đầu nói: "Vâng."
"Sự việc trước kia đều không nhớ được?"
Tim Tả Mạc đột nhiên cuồng nhảy một cái, giống như ngừng cấp máu cho não, hắn cảm giác được toàn thân đều run bắn lên, hai chân lảo đảo. Hắn nghe thấy thanh âm rung rung của bản thân tự động trả lời: "Vâng."
"Uhm." Thi Phượng Dung gật gật đầu, nàng cũng không định nói cái gì, quay người chuẩn bị rời đi.
Tả Mạc cơ hồ không tự chủ được kêu lên: "Sư cô!"
Thi Phượng Dung dừng lại, thần sắc không vui nhìn hắn.
Tả Mạc không biết dũng khí này hắn lấy ở đâu ra, hắn nhìn nhìn Thi Phượng Dung, trong con ngươi tràn đầy sợ hãi cùng hy vọng: "Ký ức trước đây của đệ tử không hề có chút gì. Đệ tử họ gì tên gì, phụ mẫu là người nào, cái gì cũng không biết. Mỗi lần nhớ tới đều vô cùng thắc mắc, khẩn cầu sư cô chỉ điểm!"
Thi Phượng Dung nhìn Tả Mạc nửa buổi, lắc đầu: “Chuyện này đối với ngươi mà nói, không biết có khi lại tốt hơn."
"Cầu sư cô thành toàn!"
Tả Mạc cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân khó khăn nói.
Thi Phượng Dung nhíu mày, hờ hững nói: "Ngươi đã muốn biết như vậy thì ta sẽ nói cho ngươi. Nếu ta không nhìn lầm thì ngươi có thể đã bị người ta thi qua thuật cải dung mạt thức, có người đã đem dung mạo của ngươi sửa đổi."
"Sửa đổi. . ." Tả Mạc thất thần thì thào.
"Còn về ký ức trước đây của ngươi, hẳn là bị người ta lau sạch, cũng không biết ai cùng ngươi có thù hận sâu đến như vậy." Nói xong nàng liếc mắt đầy thâm ý nhìn Tả Mạc: "Không quản là cải dung hay là mạt thức, đều cần phải có tu vi tuyệt đỉnh, ngươi tốt nhất nên thành thành thật thật chiếu cố linh điền đi."
Tả Mạc như gặp chuyện động trời, đứng ngẩn ra chôn chân dưới đất!
Chờ hắn dần dần hồi thần trở lại, sắc trời đã tối sầm, tứ sư cô đã đi khỏi từ lâu.
Tả Mạc thần hồn ngây ngốc, trong con ngươi là một mảnh tro tàn.
Cải dung. . . Mạt thức. . .
Nguyên lai ký ức chính mình bị người ta lau sạch, nguyên lai khuôn mặt là bị người ta sửa đổi. . .
Nguyên lai giấc mộng kia. . .
Vì cái gì. . .
Vì cái gì mà làm như vậy. . .
Hắn cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, tiếng xương cốt vang lên răng rắc, ngón tay trắng bệch. Thân thể gầy yếu như cần trúc trong bóng đêm giống như ngọn cỏ khô đong đưa trong gió, nhỏ bé mà nhu nhược. Ban đêm trong Lãnh Vụ cốc không khí rất lạnh, hơi nước đầy trời, từng sợi từng sợi hàn ý tí ti thấm vào thân thể Tả Mạc, cũng thấm vào cõi lòng hắn.
Sự đời thật là trêu người, nghi hoặc bấy lâu nay khốn nhiễu hắn cuối cùng cũng bóc mở được đáp án, nhưng đáp án này lại kéo theo vô số nghi hoặc khác đặt trước mặt hắn.
Ta là ai. . .
Là ai làm. . . Não đại đang quay cuồng bỗng chìm vào yên lặng.
Tả Mạc ngẩng đầu lên, hai mắt một mảnh xích hồng tràn đầy những tơ máu. Hắn vốn cho là chính mình sẽ phẫn nộ, sẽ gầm gào… nhưng hắn không có. Trong lòng hắn là một mảnh băng lãnh, tâm như hồ băng, dưới lớp băng tầng dày, ẩn ước có thể nhìn thấy sâu trong đó là tiếng vang vọng của tứ sư cô. Có thể được tứ sư cô xưng là tu vi tuyệt đỉnh, đại khái tùy tiện lấy ra một cái lông măng cũng đủ đè chết hắn. Người như thế mà hắn muốn trêu chọc cũng trêu chọc không nổi.
Bỗng đột nhiên, hết thảy những điều hắn có được trong hai năm nay, linh thạch, linh cốc. . . Tất cả đều như cảnh trong mơ, bị thứ gì đó quét ngang phút chốc hóa thành bụi phấn!
Tất cả…Đã không còn.
Hắn buông lỏng ngón tay, bước vào thức hải hỏa diễm cuồng vũ.
Bồ yêu vẫn như bình thường, ngồi trên bia mộ xung quanh là mây đen lượn lờ, nhìn thấy Tả Mạc, khóe miệng hắn hơi vểnh lên.
"Ha ha ha ha ha!"
Tiếng cười tùy ý mà điên cuồng vang vọng trong thức hải.
Vi Thắng theo sát chưởng môn cùng Tân Nham sư thúc bước vào trong hậu sơn. Thần sắc hai vị trưởng bối vô cùng nghiêm túc, trầm mặc không nói đi ở phía trước, Vi Thắng cũng cẩn thận dực dực, theo sát phía sau. Đây là cấm địa trong môn phái, ven đường sư phụ cùng Tân Nham sư thúc mở ra cấm chế không dưới hai mươi lần, do đó độ sâm nghiêm như thế nào hắn có thể hiểu được rõ ràng. Hắn mới vừa vặn tiến vào Trúc Cơ, ý chí cứng cỏi so với trước đâu chỉ mạnh hơn gấp mười, nhưng những uy áp do mấy cấm chế này tán phát ra vẫn khiến hắn cảm thấy vô cùng ngạt thở.
Nguyên lai trong môn phái còn có địa phương cường đại như vậy!
Hắn cảm giác huyết dịch bản thân đang từ từ ấm lên, hắn đối với kiếm động sắp sửa bước vào tràn đầy mong đợi!
Hai canh giờ sau, ba người mới ngừng lại trước một cái sơn động.
Trên mặt Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham đều lộ ra mấy phần khẩn trương. Chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên thần sắc trịnh trọng nói: "Tòa kiếm động này là do tổ sư bản môn thiết kế, dùng để cho môn hạ đệ tử mài luyện kiếm ý, chỉ có đệ tử Kim Đan kỳ trở xuống mới có thể tiến vào." Trên mặt hắn bỗng lộ ra mấy phần hổ thẹn: "Tổ sư pháp lực thông thiên, muốn mở ra tòa kiếm động này cần phải có hai tu giả Kim Đan kỳ đồng thời ra tay. Bản môn dần xuống cấp, tu giả Kim Đan kỳ đời trước chỉ có một người. Kiếm động này cũng không cách nào mở ra được, ta cùng sư thúc ngươi mài luyện kiếm ý, đều là trong khi liệp sát yêu thú tự mình mò mẫm. Đến khi chúng ta tới Kim Đan kỳ, lại không vào được. Trong kiếm động này đến cùng có cái gì, chúng ta cũng không biết, ngươi cần phải tự mình mò mẫm."
Vi Thắng cẩn thận lắng nghe, thần sắc trầm tĩnh.
Bùi Nguyên Nhiên nhìn đệ tử của chính mình, ánh mắt lộ vẻ quan thiết: "Cách mỗi mười ngày, chúng ta sẽ chuẩn bị linh thực đầy đủ cho ngươi. Hiện nay tứ sư cô của ngươi cũng đã trở lại, ngươi không cần bận lòng về các loại đan dược. Song kiếm động hung hiểm, ngươi phải nhớ bảo trọng lấy an nguy bản thân. Vốn ngươi mới vừa vặn Trúc Cơ, tu vi còn thấp, thật không thích hợp để tiến vào kiếm động. Nhưng thiên phú tu kiếm của ngươi quá xuất sắc, trước nay chúng ta đều chưa từng thấy qua. Vì không để lỡ tiền đồ của ngươi, chúng ta thương lượng mới phá lệ để ngươi tiến vào kiếm động. Nếu như gặp phải chuyện gì nguy hiểm, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể xuất động!"
Dặn dò câu cuối cùng, Bùi Nguyên Nhiên không nhịn được hơi đề cao âm lượng. Tên đệ tử ôn trọng đôn hậu trước mắt thiên phú thực sự quá kinh người, vượt xa dự tính của bất kỳ ai trong mấy người bọn họ. Hắn tựa hồ là một kiếm tu trời sinh, trừ tu vi cần phải từng bước vững bước tiến về trước ra, bất kỳ thứ kiếm quyết gì đến trên tay hắn, hắn đều có thể trong thời gian rất ngắn thi triển tùy tâm sở dục.
Ngay cả tu vi mạnh nhất như Tân Nham đều bị tiến bộ thần tốc của Vi Thắng chấn kinh không thôi. Bọn họ bên cạnh ngoài mặt hớn hở như điên, trong lòng lại vô cùng lo lắng, ngọc thô tốt đến như thế này, nếu không bồi dưỡng thật tốt, chẳng phải là đã cô phụ liệt vị tổ sư?
Bọn họ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đi đến quyết định mở kiếm động. Trừ truyền thuyết trong môn phái liên quan đến kiếm động ra, bọn họ còn hy vọng, Vi Thắng có thể luyện thành Vô Không kiếm hoàn chỉnh. Vô Không kiếm là kiếm quyết lợi hại nhất của bản môn, cũng là tuyệt kỹ mà tổ sư Không Không chân nhân thành danh. Nhưng đến thế hệ bọn họ,《 Vô Không kiếm quyết 》hoàn chỉnh đã không còn. Như《 Băng Ly kiếm quyết 》của Tân Nham chỉ là một vị tiền bối sư thúc sửa đổi một chút, tịnh không phải là kiếm quyết mạnh nhất của bản môn.
Trước bọn họ gửi gắm kỳ vọng lên La Ly nhưng y cũng chỉ luyện thành Không kiếm. Ai có thể nghĩ ra được, người đã từng là kiếm bộc cho La Ly lại có thể có thiên phú so với La Ly càng thêm xuất sắc?
Càng huống hồ La Ly thiên phú tuy xuất sắc, nhưng tính tình kiệt ngạo bất tuân, cùng so sánh với người đôn hậu cương nghị như Vi Thắng thật đúng là một trời một vực.
Hiện nay trong lòng bọn họ, Vi Thắng không nghi ngờ gì đã trở thành đệ nhất đệ tử .
"Đệ tử minh bạch!" Vi Thắng thần tình nghiêm túc.
Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham nhìn hắn một cái rồi cùng gật đầu, hai người đồng thời vận chuyển linh lực, ngắt động pháp quyết.
Hai vị tu giả Kim Đan kỳ đồng thời ra tay, thanh thế thật quá hãi người! Tầng mây trên đỉnh đầu từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, cơ hồ chỉ trong chớp mắt, sơn cốc nho nhỏ đã bị mây đen che phủ nhìn như ban đêm. Chỉ thấy bức tường đá trên sơn động có vô số tự phù dần dần sáng lên quang mang lưu động, cấm chế bốn phía cũng đồng thời sáng lên vô số phù trận bồng bềnh trên không trung cùng với những tự phù như từ trong núi chui ra kia hô ứng.
Cảm thụ chấn hám cùng run rẩy sâu trong cốt tủy, trong đôi mắt luôn trầm ổn của Vi Thắng phảng phất như bùng lên ngọn lửa sáng ngời, phấn chấn bước tới.
Hai người Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham thần sắc nghiêm túc, chỉ nghe hai người nhất tề quát một tiếng: "Khai!"
Tự phù lưu chuyển, trận pháp biến ảo.
Sơn động bỗng như biến thành vực đen thăm thẳm, như có như không. Vi Thắng sớm đã có chuẩn bị không chút do dự chầm chậm đi vào!
Cho đến lúc này, hai người Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham mới nhẹ thở ra. Hai người chậm rãi thả chậm pháp quyết, tán đi linh lực trên tay. Tự phù trên núi cùng phù trận bốn phía dần dần tán đi, từng tầng mây dày đặc trên đỉnh đầu cũng tản ra xa, dương quang lần nữa chiếu vào bên trong sơn cốc.
"Đi thôi, con đường này hắn phải tự mình bước lấy." Bùi Nguyên Nhiên cảm khái nói một tiếng.
"Không sai." Tân Nham luôn luôn kiệm lời như vậy.
Bên trong biển lửa, Tả Mạc ngồi trước mặt Bồ yêu, cẩn thận nghe.
"Cái gì gọi là yêu ma? Có rất nhiều loại phân pháp, nhưng trọng yếu nhất chính là phương thức tu luyện. Tu giả, hấp nạp thiên địa linh lực cho bản thân mình dùng, tu chính là linh lực. Mà yêu, giảng cứu chính là Nguyên Thần động thiên, chủ tu thần thức. Còn ma? Tuyệt đại đa số đám gia hỏa kia đều dùng cách trâu bò nhất, chỉ có đi tu tự thân, đem tự thân làm pháp bảo."
Tả Mạc cái hiểu cái không.
"Ngô, những điều này với ngươi quá xa xôi. Được rồi, chúng ta nói chuyện thực tế hơn vậy. Con đường ngươi chọn không có sai, lấy kiếm quyết vận dụng Canh Kim khí mang. Chẳng qua, đáng tiếc ngươi chứ không phải là sư huynh kia của ngươi, lấy tốc độ như ngươi, ít nhất cũng phải mất hai ba năm." Bồ yêu yêu dị bỗng khẽ cười, lộ ra nửa đoạn đầu lưỡi tinh hồng: "Nhưng ta có một phương pháp khiến cho ngươi tốc thành, ngươi có muốn thử thử một chút hay không?"
"Tốc thành?" Đôi mắt Tả Mạc phát sáng long lanh, thân thể hơi hơi ngã về phía trước.
Đôi mắt Bồ yêu càng thêm yêu dị, trong thanh âm thấu ra đầm đậm dụ hoặc: "Không sai, chính là tốc thành! Trong vòng một tháng, tuyệt đối ngươi sẽ đột phá 《 Canh Kim quyết 》 tầng thứ ba."
"Là thật?" Tả Mạc hơi hơi hoài nghi, biểu tình của Bồ yêu khiến hắn sinh ra một ít dự cảm không hay.
"Thử một lần liền biết mà." Bồ yêu nhún nhún bả vai: "Thiên hạ không có bữa ăn miễn phí, muốn có lực lượng thì phải có một cái giá xứng đáng chứ?"
Tả Mạc trầm mặc.
Muốn tìm được đáp án, muốn tìm được kẻ đối với bản thân mình động tay động chân, hắn cần phải có lực lượng, nhất định cần phải có lực lượng! Bồ yêu nói không sai, muốn có lực lượng thì cần phải trả một cái giá xứng đáng. Hắn chỉ là một con kiến hôi, ngay cả Trúc Cơ đều chưa tới thì nói gì tới chuyện đi tìm đáp án?
Người duy nhất hắn có thể cầu trợ, chỉ có Bồ yêu. Hắn vẫn không biết mục đích Bồ yêu đến cùng là muốn làm cái gì, nhưng bây giờ hắn có lựa chọn sao?
Lựa chọn vĩnh viễn cũng chỉ là vấn đề cường giả mới gặp phải.
Song chuyện đáng mừng chính là Bồ yêu chịu trợ giúp hắn. Vô luận Bồ yêu bởi vì nguyên nhân gì, hắn đều nhận.
"Hảo." Hắn đứng lên.
Miệng môi bạc như đao phong của Bồ yêu lại lần nữa nhếch lên, cười nhẹ nói: "Cáp, có thứ gì so kiếm quyết càng đơn giản? Bị chém mấy ngàn lần, ngươi hẳn sẽ rõ ràng!"
Lời còn chưa dứt, một kiếm ý tuyết trắng cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, đem thần thức Tả Mạc nhẹ nhàng cắt thành hai nửa.
Một cổ thống khổ tê tâm liệt phế khiến Tả Mạc cảm giác thân thể như bị chém thành hai nửa.
Cơn đau kịch chấn khiến hắn trực tiếp ngất đi!