Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 28: Chút manh mối
Dịch: keny
Nguồn: 4vn.eu
Tả Mạc ho nhẹ một tiếng, đám nữ đệ tử lập tức nhường ra một lối đi. Nếu như đã nhận vật của người ta, cũng không thể khoanh tay không quản a.
"Làm sao? Các vị? Cản đường cướp sắc?" Tả Mạc đi ra, mắt liếc nghiêng nghiêng nhìn vào đối phương, miệng cười lạnh.
Đám cặn bã này nhìn ghê muốn ói, nhất là tên cầm đầu tai dơi mặt chuột Tả Mạc nhìn vào khuôn mặt kia rất muốn vung quyền đem nó đánh thành bánh bao. Cùng so sánh với cái đồng môn khác, kinh nghiệm bên ngoài của Tả Mạc phong phú, ánh mắt rất sâu cay. Đối phó với đám háo sắc này, càng là khách khí bọn họ sẽ càng cảm giác được ngươi mềm yếu dễ bắt nạt.
Tả Mạc cuối cùng cũng mò được chút manh mối!
Đạo kiếm ý như dải lụa tuyết, ẩn ẩn trong đó hắn còn nhìn thấy vô số kiếm tia mỏng như tơ. Những tia kiếm ý nhỏ mịn như bông tuyết này số lượng vô cùng vô tận, chi chi chít chít tụ tập lại một chỗ, tầng tầng tuôn động. Mỗi đạo kiếm ý như một giọt nước, mà vô số giọt nước tạo thành biển lớn, cuồn cuộn như thủy triều.
Kiếm ý của Tân Nham sư thúc chính là một cơn thủy triều nho nhỏ! Một cơn băng tinh thủy triều.
Lần đầu tiên hắn quên đi cảm giác đau đớn của thần thức.
Một màn vừa rồi chỉ xảy ra trong thoáng chốc, nhưng những gì Tả Mạc cảm ngộ được trong thời gian này khiến hắn hồi tưởng rất lâu. Kiếm ý lóa mắt như băng tinh, tuôn động như thủy triều, trong sự sâm nghiêm cuồn cuộn lại có một cảm giác mỹ lệ rất đặc biệt. Cho dù chỉ là một tên không biết gì về kiếm như y cũng không nhịn được mà kinh thán.
Hắn đột nhiên đốn ngộ, con ly long Tân Nham sư thúc phóng thích ra không phải thật mà do vô số kiếm ý tuyết trắng tạo thành.
Tả Mạc đứng ngơ ngác ở trên sân, suy nghĩ đến nhập thần, thẳng cho đến đêm khuya.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tả Mạc liền chạy đến Lãnh Vụ cốc. Từ công việc lâm thời chuyển thành chính thức, lại được thưởng một viên Trúc Cơ đan, đối với cương thi tham tài thì đây chính là đòn sát thủ đánh trúng yếu điểm của hắn. Hắn không những không phản kháng mà còn ngoan ngoãn đi làm, hơn nữa còn làm rất dụng tâm.
Xác định chính mình đã tìm được đáp án cho mục tiêu lần này, nhưng hắn vô cùng rõ ràng làm bất cứ việc gì cũng phải tiến từng bước, chậm mà chắc còn dục tốc thì bất đạt, hơn nữa nhìn đi nhìn lại hắn chỉ là tên ngoại môn đệ tử nghèo kiết xác mà thôi.
Hiện tại công việc của hắn so với trước kia lớn hơn nhiều. Tứ sư cô cho hắn một phần ngọc giản, bên trong toàn là những điều cần chú ý khi chăm sóc các loại linh dược, có đến chín mươi phần trăm thứ trong này trước nay hắn chưa từng tiếp xúc qua. Đối với hắn đây là một khiêu chiến đầy tính thách
thức.
Song điều đáng mừng là linh dược trong dược điền đến bây giờ xem ra vẫn ở trong tình trạng tốt đẹp nên hắn có thể chậm rãi mò mẫm.
Trong góc dược điền, cây non hỏa long thảo đã đâm chồi. Ba hạt giống tam phẩm hỏa long thảo Vi Thắng sư huynh đưa cho đã được hắn trồng vào linh điền.
Hôm nay hắn cần phải dẫn một ít nữ đệ tử đi một chuyến Đông Phù, nói là dẫn kỳ thực cùng với đi theo không khác gì nhau.
Ngồi trên phong hành hạc giấy, Tả Mạc đi theo sau đám nữ đệ tử cách ước chừng mười trượng.
Đám nữ nhân này thật là ồn ào!
Thanh âm các nàng kỷ kỷ tra tra Tả Mạc ở xa xa đã có thể nghe rõ ràng khiến hắn rất là đau đầu.
Phong hành hạc giấy sau khi được chỉnh sửa cường hóa độ vững chắc tăng lên nhiều, so trước kia thoải mái không ít, hắn thầm nghĩ mất ba viên tinh thạch quả đáng tiền. Ngồi trên hạc giấy, không có việc gì làm hắn lại bắt đầu suy ngẫm về đạo kiếm ý của Tân Nham sư thúc.
Tuy mỗi lần đều bị chém cho chết đi sống lại nhưng hắn hiểu rõ cơ hội như thế này quý báu đến mức nào. Muốn hướng Tân Nham sư thúc thỉnh giáo thì trừ phi hắn là Vi Thắng sư huynh, nghĩ cũng không cần phải nghĩ. Hắn không biết Bồ yêu vì cái gì lại lưu đạo kiếm ý của sư thúc lại, nhưng không thể nghi ngờ, đạo kiếm ý này đối với Tả Mạc là một bảo khố.
Nếu muốn học hết toàn bộ là điều không có khả năng song nếu học được một phần thôi cũng đủ để hắn dùng cả đời không hết.
Chính lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến một trận ồn ào đem Tả Mạc từ trong suy tư bừng tỉnh.
Trong lòng hắn rất là khó chịu.
Vài tên nam tu xa lạ hình như đang dây dưa mấy nữ đệ tử, trong lòng Tả Mạc ai thán, đầu năm nay cuộc sống không dễ dàng a!
Thu lại hạc giấy, hắn chậm rì rì đi về phía trước. Đây là đại đạo thông đi Đông Phù, Tả Mạc không sợ đối phương thật dám làm to chuyện cho nên trong lòng rất bình tĩnh.
"Cáp, nghe nói Lý Anh Phượng sư tỷ của các ngươi đã Trúc Cơ? Tin tức tốt a tin tức tốt." Tên nam tu giả cầm đầu cười dâm nói.
Mấy tên tu giả xung quanh cũng cười hắc hắc không ngừng.
Lúc này có một tên chen miệng vào nói: "Sư huynh, ta không có nói sai nha. Người xinh đẹp như thế này vượt xa mấy mẫu dạ xoa ma chê quỷ hờn trong môn phái a."
"Không sai không sai!" Tên cầm đầu cười tà tà nói: "Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận, lời này nếu rơi vào tai các nàng, dám chắc tương lai ngươi không quá tốt đẹp đâu."
"Hắc hắc, đó là."
Tả Mạc ho nhẹ một tiếng, đám nữ đệ tử lập tức nhường ra một lối đi. Nếu như đã nhận vật của người ta, cũng không thể khoanh tay không quản a.
"Làm sao? Các vị? Cản đường cướp sắc?" Tả Mạc đi ra, mắt liếc nghiêng nghiêng nhìn vào đối phương, miệng cười lạnh.
Đám cặn bã này nhìn ghê muốn ói, nhất là tên cầm đầu tai dơi mặt chuột Tả Mạc nhìn vào khuôn mặt kia rất muốn vung quyền đem nó đánh thành bánh bao. Cùng so sánh với cái đồng môn khác, kinh nghiệm bên ngoài của Tả Mạc phong phú, ánh mắt rất sâu cay. Đối phó với đám háo sắc này, càng là khách khí bọn họ sẽ càng cảm giác được ngươi mềm yếu dễ bắt nạt.
Kỳ thực dựa dẫm lớn nhất của Tả Mạc chính là [Kim Kiếm giới] trong tay, bên trong chứa ba đạo kiếm mang, để mà đem dọa đám người này chắc hẳn có hiệu quả.
"Nguyên lai là có chỗ dựa a." Tên cầm đầu cũng cười lạnh, ánh mắt trên dưới đánh giá Tả Mạc, vẻ trào phúng trên mặt càng ngày càng đậm: "Khơi khơi Luyện Khí tám tầng liền dám làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật không biết trời cao đất dày. Cho dù có Lý Anh Phượng ở đây cũng không dám cùng ta nói chuyện như vậy."
Chẳng lẽ thằng cha trước mắt này rất có danh đầu? Tả Mạc tâm hơi nhảy, cũng may trên mặt không lộ ra mảy may: "Khẩu khí cũng thật lớn, có bản lĩnh như thế sao không tới bản môn khiêu chiến, lại chạy đến đây khi phụ một đám tiểu cô nương, sách sách, hảo bản lĩnh a hảo bản lĩnh!"
Mấy nữ đệ tử xung quanh có người không nhịn được che miệng cười.
Người này sắc mặt tức thì trở nên vô cùng khó coi, hừ lạnh nói: "Nghe nói Vô Không kiếm môn có một thiên tài, chẳng lẽ chính là tên phế tài như ngươi? Sư huynh ta hôm nay cho ngươi biết cái gì gọi là lễ phép!"
Thoại âm vừa dứt, trước mặt hắn phút chốc xuất hiện một thanh phi kiếm!
Tả Mạc như bị dội một gáo nước lạnh, cư nhiên đối phương lại có phi kiếm!
Từ đầu tiên nảy lên trong đầu hắn chính là Trúc Cơ! Hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, cái tên gia hỏa đầu chuột tai dơi này cư nhiên lại là tu giả Trúc Cơ kỳ. Tu giả Luyện Khí kỳ không cách nào tế luyện ra phi kiếm, chỉ có đạt tới Trúc Cơ kỳ, mới có thể bắt đầu tế luyện phi kiếm. Ngay cả Vi Thắng sư huynh, trước khi Trúc Cơ cũng chưa từng có phi kiếm.
Khẩn trương coi chừng thanh phi kiếm bồng bềnh trước người đối phương, Tả Mạc gian nan nuốt một ngụm nước miếng.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy phi kiếm!
Toàn thân màu xanh, dài chừng ba xích, thân kiếm nhỏ hẹp, miệng lưỡi sắc bén, hàn quang lấp lánh. Thứ này mà chém phải ai không máu me đầm đìa mới là lạ.
Đám nữ đệ tử sắc mặt đại biến! Các nàng cũng không nghĩ tới, lần này lại gặp một vị tu giả Trúc Cơ kỳ! Các nàng vốn nguyên bản đang tràn đầy lòng tin với Tả Mạc phút chốc bỗng biến mất tiêu. Chênh lệch giữa Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ lớn đâu chỉ có một cái gạch ngang. Khi tu giả Luyện Khí kỳ đối mặt tu giả Trúc Cơ kỳ hoàn toàn không có đất để đề kháng.
Uy lực của phi kiếm không phải là thứ như kiếm mang có thể chống đỡ được.
Mặt trái táo nho nhỏ của Tiểu Quả sợ đến trắng bệch, kinh hoàng nhìn vào thanh phi kiếm.
Tên kia âm âm khẽ cười: "Ngươi phải hảo hảo nhấm nháp Thanh Phong kiếm của tiểu gia nha!"
Đồng thời cánh tay vung lên, chỉ thấy phi kiếm cực kỳ thông linh lập tức đâm về phía Tả Mạc!
Trong sát na đối phương điều động phi kiếm, Tả Mạc ngược lại trở nên rất trầm tĩnh. Sự khẩn trương lúc nãy tựa hồ tan biến không còn chút tăm hơi, hắn gắt gao nhìn nhìn phi kiếm, giống như trước đây hắn cẩn thận chờ đợi đạo kiếm ý băng tuyết!
Phi kiếm vừa động, tâm hắn lập tức ổn định trở lại.
Thanh sắc phi kiếm tuy nhìn sáng loang loáng dọa người, nhưng thực lực tên gia hỏa này có hạn nên cảm giác nguy hiểm hắn đem lại xa xa không bằng đạo kiếm ý tinh thuần của Tân Nham sư thúc!
Kiếm ý đơn bạc hư tán chưa có ngưng thành hình, đơn giản mà trực tiếp.
Linh lực trong thể nội cấp tốc vận chuyển, hắn lãnh tĩnh nhìn vào phi kiếm càng lúc càng gần, đột nhiên hắn đột nhiên vươn tay trong hư không điểm một điểm.
Một đạo kim sắc kiếm mang rời tay mà ra.
Binh!
Một tiếng giòn vang, kiếm mang chuẩn xác đánh trúng mũi phi kiếm, phi kiếm hơi hơi khẽ động.
"Hừ!" Đối phương hừ lạnh một tiếng, linh lực chuyển động, chỉ thấy phi kiếm giữa không trung lại chuyển, giữa không trung vẽ ra một vệt sáng tầm nửa hình vòng cung, nhìn rất đẹp mắt.
Binh!
Thanh âm như kim thạch tương giao đột ngột vang lên, phi kiếm đột nhiên ngưng trệ, vệt sáng nửa hình cung tắc nghẽn mà dừng. Giống như một vị tiên tử đang phiên nhiên nhảy múa, trong lúc múa đến đoạn cao trào lại hắt hơi một cái, bao nhiêu mỹ cảm đẹp đẽ phút chốc tan biến không còn chút tăm hơi.
Hắn vừa sợ lại vừa giận!
Hắn cũng nhìn ra thứ gia hỏa trước mắt này dựa vào là một kiện pháp bảo. Nhưng liên tục hai lần bị đối phương chặn lại, hơn nữa đối phương lông tóc vẫn chưa bị thương, điều này khiến hắn cảm thấy mặt mũi mất sạch. Đối mặt với một tên đệ tử tu vi chỉ khơi khơi Luyện Khí kỳ mà liên tục cả hai chiêu đều đánh trượt. Điều này mà truyền ra ngoài, các sư huynh đệ trong môn phái sẽ cười đến rụng răng.
Trước hai chiêu còn chỉ muốn giáo huấn một chút, giờ thì hắn không để ý nhiều như vậy nữa, máu nóng bốc lên đầu liều mạng thúc động linh lực!
Cùng lắm thì trở về bị trách phạt một trận!
Tập trung đủ linh lực, uy thế phi kiếm tức thì cùng với vừa rồi tuyệt nhiên bất đồng.
Phi kiếm bay đến đỉnh đầu Tả Mạc, thân kiếm nổi lên một tầng kiếm mang nhàn nhạt, phát ra thanh âm ô ô miên man, giống như một con dã thú đang hưng phấn chuẩn bị nhào đến xé xác con mồi.
Tả Mạc ngước đầu lên, hơi hơi nheo mắt lại, trong đôi mắt lóng lánh một vẻ hưng phấn cùng điên cuồng!
Liên tục hai lần đánh trúng kiếm đối phương khiến lòng tin trong hắn bạo tăng. Trước nay hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm cùng người ta tranh đấu, lần trước cùng Lý Anh Phượng sư tỷ giao đấu qua cũng chỉ là vừa đụng liền ngừng. Còn trong thức hải đối mặt với kiếm ý của Tân Nham sư thúc, hắn ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có chứ đừng nói đến chống đỡ. Trước kiếm ý cuồn cuộn như thủy triều này, thậm chí giơ ngón tay lên hắn cũng làm không được.
Nhưng hắn lại thành công ngăn trở hai lần công kích của đối phương!
Bằng vào chiến tích này đã đủ cho hắn tự ngạo rồi. Song lúc này hắn đang chìm vào một loại cảm giác cuồng nhiệt cùng hưng phấn rất khó hiểu.
Hắn đột nhiên sinh ra một cách nghĩ rất điên cuồng!
Chặt đứt thanh phi kiếm này!
Hắn không biết chính mình vì cái gì mà đột nhiên có suy nghĩ điên cuồng như thế, nhưng ý niệm này một khi đã xuất hiện thì cảm giác muốn thực hiện rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức hắn sẵn sàng bỏ qua tất cả.
Thời gian không cho hắn nghĩ được nhiều như thế, dưới sự thúc động của ý niệm điên cuồng kia hắn điên cuồng thúc dục linh lực trong thể nội.
Nheo con mắt lại, nhìn chằm chằm thanh phi kiếm quang mang chói lòa trên đỉnh đầu!
Từng bức họa lướt qua trong đầu hắn.
Đạo kiếm ý tinh thuần ngưng luyện của Tân Nham sư thúc như băng tinh triều tịch cuồn cuộn mà sâm nghiêm đang hiển hiện trước mắt hắn ngày càng rõ nét. Giống thứ gì đó to lớn vô cùng chậm rãi nhuyễn động, nhưng mà cảm giác âm hàn tận xương tủy lại không có chút nào giảm yếu.
Lúc này, mỗi tia thống khổ lúc thần thức bị chém tựa hồ trở nên dị thường rõ nét. Không biết có phải hay không được sự thống khổ kích thích, thần thức hắn đột nhiên trong vắt dịch thấu, giống như hết thảy xung quanh đều an tĩnh rõ ràng.
Linh lực toàn thân kích động tiến vào Kim Kiếm giới.
Hắn giơ tay phải lên, điểm về phía trước!
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:13 PM.
|