Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 29: Kiếm ý
Dịch: keny
Nguồn: 4vn.eu
Điều gì quan trọng nhất đối với một kiếm tu? Trọng yếu nhất mà cũng khó tu luyện nhất chính là kiếm ý! Lúc kiếm tu sơ luyện, học chính là các loại kiếm quyết tâm pháp, trải qua vô số ma luyện thực chiến mới dần dần lĩnh ngộ được kiếm ý. Kiếm ý không cách nào dùng ngôn từ hay kỹ xảo để diễn đạt, chỉ có thể chính mình lĩnh ngộ. Kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể được tính là kiếm tu chân chính. Đến trình độ đó thì nào sợ trên tay không có phi kiếm bởi vì bản thân họ đã chính là kiếm.
Kiếm quyết là biểu hiện bên ngoài, linh lực là căn bản bên trong, nhưng tinh túy chân chính lại là kiếm ý!
"Sư huynh có nghe nói qua về Vô Không kiếm môn chưa?"
Trong núi có hai người cưỡi lên hai con thanh ngưu (trâu xanh), kết bạn cùng đi. Hai con thanh ngưu toàn thân một màu xám xanh, lông tóc thuận trơn, ngưu giác trên đỉnh đầu thuần hắc, thần thái nhởn nhơ từ từ mà đi rất là bình ổn, thân hình hai người trên lưng ngưu mà vẫn vững như bàn thạch, tơ vân bất động.
"A a, đoạn thời gian này ồn ào huyên náo như vậy không muốn nghe cũng không được." Người lớn tuổi tên gọi Thi Tường, là đệ tử Xích Kiếm môn, người còn lại là sư đệ của hắn tên là Lương Lạc. Xích Kiếm môn tại khắp một vùng Đông Phù cũng có chút thanh danh. Hai người lại có thiên phú xuất sắc, mặc dù tuổi còn chưa tính là cao song thực lực cường kình nên hơi có tiếng tăm.
"Cáp, đúng a, truyền văn rất thần kỳ, ta không tin tưởng lắm." Lương Lạc lắc đầu nói.
Thi Tường liếc mắt nhìn sư đệ, trong lòng buồn cười. Sư đệ cái gì cũng đều tốt, chỉ có điều tâm cao khí ngạo. Chẳng qua nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có thể lý giải, sư đệ so với hắn kém ước chừng mười tuổi, nhưng tu vi hai người lại xước xước không sai biệt bao nhiêu. Nếu như sư đệ ở trong một đại môn phái, dự tính tiền đồ hẳn sẽ vô lượng.
"Kiếm khí buổi tối hôm đó ta cũng được nhìn tận mắt, đích xác là dị tượng." Hắn trầm ngâm nói: "Có thể dẫn phát thiên địa dị tượng, người này lĩnh ngộ đối với kiếm thật là kinh người."
Ngữ khí Lương Lạc có chút không phục nói: "Đáng tiếc không thể có được, nếu không hảo hảo cắt mài một phen, chẳng phải là điều thú vị của nhân sinh? Vô Không kiếm môn trước nay ta chưa từng nghe nói qua, lần này cũng không biết là gặp phải cái gì đại vận."
Thi Tường tự tiếu phi tiếu nói: "Vô Không kiếm môn mấy năm nay chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi, bốn tên cao thủ Kim Đan kỳ tọa trấn, đưa mắt nhìn khắp cả Đông Phù cũng tuyệt đối thuộc trình độ nhất lưu."
"Bốn tên cao thủ Kim Đan kỳ?" Lương Lạc ngạc nhiên, không dám tin tưởng: "Sư huynh ngươi có nhầm lẫn không đấy. Bản môn mới chỉ có ba cao thủ Kim Đan kỳ? Vô Không kiếm môn…hắn sao có thể có bốn người?"
"Không sai." Thi Tường thu lại ý cười, tâm tư trầm trọng lên. Thế lực xung quanh Đông Phù đã sớm được phân chia hình thành nên một loại bình hành. Đột nhiên xuất hiện một môn phái thực lực mạnh mẽ như thế tất sẽ có ảnh hưởng đối với sự cân bằng này. Hơn nữa, trước đó Vô Không kiếm môn còn che giấu thực lực, điều này không khiến cho người trong cuộc suy nghĩ hoang mang mới là lạ.
"Trong bốn người này, kẻ có thực lực mạnh nhất chính là Tân Nham tiền bối. Nếu không phải Thiên Tùng tử tiền bối kêu ra thân phận thật của hắn, ai có thể nghĩ đến đường đường 《 Băng Ly kiếm 》 cư nhiên lại ở trong Đông Phù chúng ta. Đông Phù phút chốc lại thêm một nhân vật cường đại."
Lương Lạc nhịn không được hỏi: "Băng Ly kiếm này rất nổi tiếng sao?"
Thi Tường cười nói: "Ta trước đây cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng theo như mấy vị tiền bối trong môn phái kể thì khá có danh khí. Hắn thành danh ở trong thú yêu, sát khí cực nặng. Năm đó yêu ma chết dưới kiếm của hắn nhiều không biết bao nhiêu mà kể."
Lương Lạc hít thật sâu một ngụm lãnh khí. Có thể tồn tại trong thú yêu mà sống đến ngày hôm nay, hiển nhiên phải là kẻ mạnh. Mà có thể trong thú yêu thành danh, vậy tuyệt đối đó là nhân vật lợi hại, điểm thường thức cơ bản này hiển nhiên hắn còn hiểu được.
Nhưng đúng lúc này, hai người đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
"Kiếm ý thật mạnh!" Lương Lạc thần sắc chợt động, thúc chân vào bụng thanh ngưu, chỉ thấy thanh ngưu vốn đang nhởn nhơ bỗng mang theo một đạo tàn ảnh, thân hình hắn phút chốc đã tan biến.
Thi Tường cả kinh, vội vàng thúc động thanh ngưu, thân hình tức thì cũng tan biến.
Tả Mạc chỉ cảm thấy Kim Kiếm giới trên tay phải nặng tựa ngàn cân, mỗi khi nâng lên được một tấc cơ hồ đều phí hết khí lực toàn thân hắn. Toàn bộ linh lực của hắn giống như ngựa hoang thoát cương không nghe sai bảo điên cuồng đổ vào Kim Kiếm giới trên tay.
Thần thức lại sa vào một loại tĩnh mịch huyền diệu rất kỳ quái, hỏa diễm vốn tùy ý cuồng vũ trong thức hải lúc này bỗng bất động, an tĩnh dị thường. Viên tinh thần lơ lửng trên không đột nhiên phóng thích ra quang mang chói mắt rồi chậm rãi quay tròn.
Bồ đang ngồi trên bia mộ ngẩng đầu lên nhìn viên tinh thần quang mang đại thịnh trên đầu, khẽ cười nhẹ.
Trước nay Tả Mạc chưa từng cảm thụ thần thức rõ ràng đến như thế, hết thảy tựa hồ đều nằm trong bàn tay hắn. Hắn biết, bây giờ hắn cần phải lập tức phát ra đạo kiếm khí này, nếu không kiếm khí rất có khả năng nổ tung trong thân thể hắn, toàn thân hắn sẽ bạo phát ra máu thịt mơ hồ như cám. Hắn còn biết, đạo kiếm ý lộn xộn trên phi kiếm đối phương ít nhất có đến bảy chỗ có thể phá hư.
Đúng a, hắn đào không ra từ khác để hình dung, "Phá hư" từ này, hắn cảm thấy vô cùng hợp lý.
Cảm giác này thật là mỹ diệu!
Hắn như đang đắm chìm hưởng thụ trong đó.
Nhưng mà trong mắt tiểu Quả cùng các tỷ muội, cương thi sư huynh lúc này phảng phất như một thanh hàn kiếm, khí tức băng lãnh trải khắp bốn phía! Mỗi ánh mắt khi chạm đến con ngươi hắn, trong lòng đều bất giác run lên. Con ngươi đen nháy vốn ngày thường ôn hòa ấm áp hiện nay là một mảnh xám trắng, hờ hững cô tịch như một phiến băng tuyết vô bờ.
Lương Lạc cùng Thi Tường vừa chạy đến liền trợn mắt há mồm, Lương Lạc nhịn không được kinh hô: "Di!"
Thi Tường làm người ổn trọng hơn, quan sát càng thêm tinh tường. Song đến khi hắn phát hiện đối phương tu vi vẻn vẹn chỉ có Luyện Khí tầng thứ tám, cũng không nhịn được khẽ biến sắc mặt.
Thanh quang mênh mông bao phủ phi kiếm, hóa làm một đạo lưu quang gào thét kích xạ về phía Tả Mạc!
Nhưng vào lúc này, tay phải Tả Mạc chậm chạp mà hờ hững vung lên, điểm về phía trước.
Tê!
Giống như tiếng quái thú nhe răng gầm rú, khác hẳn hai lần trước thanh âm lần này xé gió mà đến, bén nhọn khó nghe cực kỳ.
Nhiệt độ xung quanh chợt giảm.
Một đạo kiếm mang bạch sắc băng sương từ đầu ngón tay Tả Mạc rời đi!
Binh!
Hai đạo lưu quang, một thanh một bạch hung hăng xông vào nhau!
Không có kịch liệt va chạm như trong tưởng tượng, kiếm mang bạch sắc mà Tả Mạc phóng thích giống như đoàn vụ khí, trùm lên phi kiếm đối phương.
Phi kiếm đối phương ngưng trệ, tê cứng giữa không trung.
Người đó sắc mặt đại biến!
Đinh đang, phi kiếm rớt xuống mặt đất, nằm im như cá chết không hề nhúc nhích.
Khí lực bị rút khô, hư nhược cực kỳ khiến tinh thần hắn lâm vào hoảng hốt, loại cảm giác thần kỳ thế này cũng giống như thủy triều, đến nhanh mà lui cũng nhanh. Song trong sát na ngắn ngủi trước đó hắn đã nhìn rõ kiếm mang băng sương của mình chuẩn xác kích trúng vị trí gần giữa thân phi kiếm!
Đó là nơi Tả Mạc phát hiện "Phá hư" nghiêm trọng nhất, cũng chính là chỗ hắn chọn làm mục tiêu công kích.
Đáng tiếc, vẫn không chặt đứt được!
Tả Mạc hơi hơi tiếc nuối, nhưng đúng lúc này hắn chìm vào hôn mê, phốc thông một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.
Đám nữ đệ tử phía sau hắn ngay lập tức bị dọa cho nhảy dựng.
Tên đệ tử kia sắc mặt đại biến chạy đến nhặt lại phi kiếm của mình, đến khi nhìn thấy trên thân kiếm vết vân rạn như tơ nhện, tức thì bi thống cùng cực. Nhìn lại Tả Mạc nằm ngất trên mặt đất, máu nóng điên cuồng chảy lên não rống lên quát đám đệ tử đồng môn: "Đám phế vật các ngươi, còn đứng đó làm gì? Đem băm tên gia hỏa đáng chết này cho ta!"
Đám đệ tử đùn đẩy nhau không ai dám tiến lên. Mới vừa rồi Tả Mạc thần dũng, hung hăng đã chấn nhiếp bọn họ. Mà bọn họ cũng không phải thằng ngốc, sự tình lần này đã nháo cho ồn ào rồi. Ngay lúc này còn nhảy đi ra châm dầu vào lửa, đó không phải là đi tìm chết sao? Ngày thường trộm gà bắt chó thì còn được, trưởng bối trong môn phái cũng lười nhác bắt tội, nhưng nếu thật sự đả thương người, trưởng bối đối phương tìm đến trước cửa đòi nợ, vậy chẳng phải bọn họ xong đời sao.
Thấy đồng bạn không ai dám lên, tên cầm đầu cũng không nói nhảm, sắc mặt trắng xanh xách theo phi kiếm đi về phía Tả Mạc!
Tiểu Quả ô ô khóc lên nhào lên người Tả Mạc, khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy sợ hãi song vẫn quật cường ôm lấy sư huynh. Mấy nữ đệ tử khác thấy vậy, bốn mắt nhìn nhau rồi cũng cắn răng đứng ra.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ban ngày ban mặt mà ngươi dám hành hung?"
"Nói cho ngươi, lão nương nhịn các ngươi lâu lắm rồi. Được a, ngươi đem lão nương băm a! Ta nói cho ngươi biết, lần này không tìm trưởng bối các ngươi lý luận cho rõ ràng, lão nương không phải là nữ nhân!"
. . .
Cũng không biết có phải hay không mắng sướng miệng, ngươi một câu ta một câu, khí thế mấy nữ đệ tử này phút chốc sôi sục.
Lương Lạc đứng ở xa xa quan sát lúc này cũng đã phát hiện ra manh mối, kinh ngạc nói: "Hắn cư nhiên chỉ có tu vi Luyện Khí tám tầng? Làm sao có thể có kiếm ý tinh thuần như thế?"
"Trên đời này quả nhiên không thiếu thiên tài a." Thi Tường nhịn không được cảm khái: "Khu khu Luyện Khí kỳ đã có thể có kiếm ý tinh thuần đến như thế, tiền đồ không thể hạn lượng! Hơn nữa vốn là kim hệ kiếm mang lại có thể biến thành kiếm mang băng lãnh đến trình độ này, cũng không biết là đệ tử nhà nào?"
Lương Lạc vẫn không thể tin vào mắt mình, ngốc ngốc nhìn chằm chằm Tả Mạc.
Hiện tại hắn không cách nào tưởng tượng ra được, một tên đệ tử Luyện Khí kỳ lại có thể có kiếm ý như thế kia!
Điều gì quan trọng nhất đối với một kiếm tu? Trọng yếu nhất mà cũng khó tu luyện nhất chính là kiếm ý! Lúc kiếm tu sơ luyện, học chính là các loại kiếm quyết tâm pháp, trải qua vô số ma luyện thực chiến mới dần dần lĩnh ngộ được kiếm ý. Kiếm ý không cách nào dùng ngôn từ hay kỹ xảo để diễn đạt, chỉ có thể chính mình lĩnh ngộ. Kiếm tu lĩnh ngộ kiếm ý mới có thể được tính là kiếm tu chân chính. Đến trình độ đó thì nào sợ trên tay không có phi kiếm bởi vì bản thân họ đã chính là kiếm.
Kiếm quyết là biểu hiện bên ngoài, linh lực là căn bản bên trong, nhưng tinh túy chân chính lại là kiếm ý!
Hai người có cùng tu vi Ngưng Mạch kỳ mới vừa vặn đạp đến bậc cửa kiếm ý lại đột nhiên nhìn thấy một tên đệ tử Luyện Khí kỳ có được kiếm ý tinh thuần. Thử hỏi sao không cả kinh cho được?
Nâng phi kiếm đã chi chít vân rạn lên, nghe tiếng chửi rủa kinh thiên động địa của đám nữ đệ tử Vô Không kiếm môn nữ, sắc mặt tên đó trắng xanh đan xen, lệ sắc nói: "Đều cút hết cho ta!"
"A!" Các nàng mới vừa rồi còn khí thế sục sôi tức thì im như thóc, sau đó kinh hoảng chạy loạn tứ tán khắp nơi.
Chỉ còn lại mỗi tiểu Quả gào khóc sít sao ôm lấy Tả Mạc.
Tên kia xách theo phi kiếm, mặt ác ngoan quát tiểu Quả: "Cút ra!"
Tiểu Quả khóc ô ô ôm lấy Tả Mạc, liều mạng lắc đầu.
"Tiện nữ nhân!" Tên kia đại nộ, nâng kiếm muốn chém, tiểu Quả sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
Bành!
Không một chút dấu hiệu, đột nhiên tên kia như diều đứt dây, cả người bay ngược năm sáu trượng, nằm im trên mặt đất không nhúc nhích.
"Ban ngày ban mặt dám công khai hành hung, các ngươi là người môn phái nào?" Một thanh âm khá là trầm ổn đột nhiên vang lên sau lưng tiểu Quả.
Chỉ thấy hai tu giả cưỡi thanh ngưu chậm rãi đi tới, nói chuyện chính là Thi Tường.
Thi Tường ra tay lập tức chấn nhiếp mọi người xung quanh, cho dù có là thằng ngu cũng minh bạch, thực lực đối phương xa xa cao hơn bọn họ mấy tầng. Chúng nhân ai ai cùng kinh hoàng song không ai dám trả lời.
"Ân?" Thi Tường không vui âm trầm nhả ra từng chữ : "Không nghe thấy ta nói chuyện sao?"
Lúc này một tên tu giả run rẩy đi ra, hành lễ nói: "Chúng ta là đệ tử Đông Kỳ kiếm môn, đắc tội tiền bối, đáng chết đáng chết!"
Đông Kỳ kiếm môn, Thi Tường cùng Lương Lạc hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhíu mày một cái rất khẽ.
Thi Tường hừ lạnh một tiếng: "Lúc nào, Đông Kỳ kiếm môn lại có thể tùy ý quấy rối nữ đệ tử môn phái khác? Ta chắc phải đi hỏi Tả Mai Thiên, hắn quản giáo đệ tử như thế này sao?"
Cái tên Tả Mai Thiên tức thì khiến sắc mặt mọi người kịch biến, lộ ra biểu tình kinh khủng.
"Cút! Nếu như tái phạm! Đừng trách ta không khách khí!" Thi Tường vung tay áo lên, hạ lệnh trục khách.
Đê tử Đông Kỳ kiếm môn vội vàng mang theo tên sư huynh đang nằm như heo chết, cả lăn lẫn bò vội vàng ly khai.
Thi Tường quay mặt lại nhìn đám nữ đệ tử, hòa nhã nói: "Không cần lo lắng, vị tiểu huynh đệ này chỉ là linh lực dùng kiệt, tịnh không đáng ngại. Các ngươi là môn phái nào?"
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:13 PM.
|