Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 30: Bàn tính
Dịch: keny
Nguồn: 4vn.eu
Trên trời tự nhiên rớt xuống bánh bao, trực tiếp nện hắn ngất trong sung sướng. Thanh phi kiếm này chắc giá tiền không nhỏ, trong lòng Tả Mạc rất trực tiếp đem nó đổi thành tinh thạch. . .
Thật nhiều tinh thạch. . .
Thi Tường dồn dập đánh mắt sang Lương Lạc, Lương Lạc hết cách đành phải cho tay vào trong ngực, lục lọi hồi lâu mới mặt nhăn như bao rách lấy ra một xấp phù lục, ném cho Tả Mạc, lành lạnh nói: "Thần hành phù."
Lúc này Tả Mạc đang lơ lửng chìm trong hạnh phúc!
"Gặp qua hai vị tiền bối, chúng ta là đệ tử Vô Không kiếm môn." Mấy nữ đệ tử hơi hơi hiểu chuyện vội vàng đáp. Tu vi đối phương kinh người hơn nữa còn giúp các nàng giải vây, vậy chắc hẳn không có địch ý.
Vô Không kiếm môn!
Hai người Thi Tường cùng Lương Lạc tức thì ngớ ra, bọn họ không nghĩ ra mới vừa rồi còn thảo luận về môn phái người ta, cư nhiên bây giờ lại cứu đệ tử bọn họ , mà còn là một đám.
Ánh mắt hai người không khỏi rơi vào Tả Mạc đang nằm mê man.
"Vị tiểu huynh đệ này là?" Thi Tường cố gắng nặn ra một khuôn mặt tương đối tự nhiên. Thực tế, biểu tình trên mặt hắn vẫn không tránh được kích động. Tên đệ tử nằm ở kia chỉ có tu vi Luyện Khí tám tầng vậy hiển nhiên không khả năng là Vi Thắng.
Lúc nào, Vô Không kiếm môn lại xuất hiện thêm một thiên tài?
Trong lòng Thi Tường tràn đầy kinh ngạc, thiên địa dị tượng lúc Vi Thắng Trúc Cơ hắn tận mắt nhìn thấy. Trường cảnh kiếm mang đâm thẳng lên trời cao, đến bây giờ vẫn khắc sâu trong đầu hắn. Mỗi lần nghĩ đến đều bất giác sinh tâm kính sợ. Vốn hắn vẫn cho là, thiên tài trên thế gian này chỉ đến mức ấy là cùng, nhưng hôm nay lại nhìn thấy một màn này khiến hắn một lần nữa bị chấn kinh.
Hắn trước nay chưa từng nghe ai nói qua, đệ tử Luyện Khí kỳ có thể lĩnh ngộ kiếm ý!
Kiếm ý của tên đệ tử Luyện Khí kỳ này vẫn chưa hoàn hảo. Lấy ánh mắt lịch duyệt của hắn đương nhiên có thể nhìn ra tên đệ tử này hiển nhiên chỉ mới vừa vặn đụng đến cánh cửa kiếm ý, kiếm ý cũng chỉ miễn cưỡng được tính là thành hình (lược cụ sồ hình). Song chỉ thế này thôi đã khiến hắn cảm thán không thôi. Càng huống hồ chi đạo kiếm ý tuy nhỏ yếu nhưng lại thập phần tinh thuần.
Điểm này khiến hắn băn khoăn suy nghĩ mãi .
Phổ thông tu giả lĩnh ngộ được kiếm ý, lúc đầu thường thường còn hỗn tạp không như ý, phải có thời gian mài luyện tâm tính dần dần mới có thể trở nên tinh thuần.
Mới vừa vặn lĩnh ngộ mà kiếm ý lại có thể tinh thuần đến như thế, chuyện này thật quá là bất khả tư nghị! Nghĩ lại chính mình phải khổ tu mấy chục năm, trong lòng hắn có một tư vị không nói nên lời.
Lúc nào, kiếm ý lại thành thứ mà ngay cả đệ tử Luyện Khí kỳ cũng có thể chơi đùa?
Vô Không kiếm môn!
Cái môn phái vốn trước nay Thi Tường không để trong mắt lại liên tục khiến hắn chấn kinh không thôi .
Một tên Trúc Cơ kỳ dẫn phát thiên địa dị tượng đã quá lắm rồi, nay lại nhảy ra một tên vô danh đệ tử Luyện Khí kỳ có thể lĩnh ngộ ra kiếm ý!
"Đây là sư huynh Tả Mạc của chúng ta." Một tên nữ đệ tử thần sắc kiêu ngạo nói: "Sư huynh là người lợi hại nhất trong đám ngoại môn đệ tử chúng ta!"
Mấy nữ đệ tử khác gật đầu như thóc biểu thị đồng ý.
Hết thảy chuyện mới phát sinh vừa rồi cải biến triệt để hình tượng Tả Mạc trong lòng các nàng. Cương thi sư huynh tuy tham tài một chút, nhưng gặp chuyện không lùi bước, có đảm lượng! Vừa mới lúc nãy Tả Mạc lĩnh ngộ kiếm ý, sau cùng phóng thích ra một kiếm, cái khí thế kinh khủng kia khiến các nàng đến bây giờ vẫn còn kính sợ.
Ngoại môn đệ tử. . .
Gân xanh trên trán Lương Lạc hơi nhảy, một thiên tài chỉ là Luyện Khí kỳ đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý chỉ là một tên ngoại môn đệ tử. . .
Hắn rất hoài nghi thính giác của mình có vấn đề.
Biểu tình trên mặt Thi Tường cũng ngây ngốc như cá gỗ, song rất nhanh lại khôi phục như thường, ý cười trên mặt càng thêm ôn hòa: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Ngô, ta có mấy viên linh đan, vừa lúc đang cần, tới, ta giúp hắn uống."
Hắn từ trong lòng lấy ra một bình ngọc, đổ ra một đan dược như hạt đậu xanh, từ trên thanh ngưu nhảy xuống, đi tới bên người Tả Mạc, đem tất cả linh đan còn lại trong bình nhét vào trong miệng Tả Mạc.
Lương Lạc trợn mắt há mồm nhìn nhìn sư huynh đang nhiệt tình giúp người ta phục đan. Linh đan này chẳng phải thứ rẻ rúng gì, một viên ít nhất cũng cần hai mươi viên nhị phẩm tinh thạch mới có thể tới tay, ngay cả bọn họ mỗi tháng cũng chỉ có thể định lệ mà cung cấp, sư huynh lại trực tiếp đem cho không một tên xa lạ.
Hắn ngốc ngốc nhìn sư huynh như đang biến thành người hoàn toàn khác. Không chỉ cho không linh dược, còn giúp người ta tán phát dược lực.
Tả Mạc thong thả tỉnh lại, mở tròng mắt ra, liền nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, hắn tức thì giật mình bất giác ngồi dậy.
"Tiểu huynh đệ đừng sợ, chúng ta tịnh không ác ý." Đối phương cười mị mị nói với hắn rồi tránh sang một bên.
Tả Mạc mơ màng khó hiểu đứng lên, bỗng phát hiện toàn thân ấm áp dễ chịu, từng tia linh lực tí ti đang tán phát trong thể nội chính mình, mệt mỏi lúc trước như biến đi đâu mất. Lúc thấy hắn tỉnh lại, mấy nữ đệ tử tức thì xông tới, mồm năm miệng mười đem hết thảy chuyện mới phát sinh vừa rồi nói qua một lần.
Lúc này Tả Mạc mới biết mình được người ta cứu, vội vàng đến trước mặt Thi Tường cùng Lương Lạc hành lễ đáp tạ: "Đa tạ hai vị tiền bối ra tay cứu giúp! Vãn bối cảm kích bất tận!"
"Tả tiểu đệ không cần phải khách khí, ngươi ta vừa gặp mà như đã quen (nhất kiến như cố), một chút việc nhỏ như vậy chớ để ở trong lòng." Thi Tường cười nói: "Chúng ta là môn hạ Xích Kiếm môn, mà Xích Kiếm môn cùng Vô Không kiếm môn cách nhau cũng không xa, mọi người cũng là người một nhà mà."
Lương Lạc nghe xong thật muốn mắt trợn trắng, cái gì gọi là cách cũng không xa? Trước nay chưa nghe ai nói qua chung quanh có Vô Không kiếm môn chứ chưa nói đến gần hay xa. Sư huynh hôm nay làm sao vậy? Làm sao lại quái dị như thế?
Tả Mạc cảm kích nói: "Nếu không phải hai vị tiền bối ra tay. . ."
Thi Tường khoát khoát tay, ngăn lời Tả Mạc lại: "Chúng ta ngang hàng tương giao, ta gọi ngươi một tiếng Tả tiểu đệ. Ha ha, Tả tiểu đệ ngày sau tiền đồ vô lượng, nói không chừng còn đứng trên đầu ta."
"Tiền bối nói lời nơi nào vậy." Tả Mạc đoán không ra ý tứ đối phương, dạng xưng tán thế này lại càng khiến hắn chẳng hiểu ất giáp thế nào cả: "Vãn bối chỉ là một ngoại môn đệ tử, tiền đồ thật cũng không biết nói thế nào cho phải."
Thi Tường giống như không vui: "Chẳng lẽ Tả tiểu đệ hiềm khí hai ta? Mở miệng một tiếng tiền bối, nghe thật khiến nhân sinh chán nản."
"Này. . ." Tả Mạc càng cảm thấy hôm nay điên thật rồi. Trong thế giới tu giả trừ đồng môn ra, các tu giả muốn phân bối phận thì vốn tu chân thời gian lại vô tuế nguyệt (không có năm tháng) nên khó mà phân chia. Thông thường thì đại đa số dùng tu vi để phân chia, tu vi cao hơn chính là tiền bối, bất luận tuổi tác.
Tuy nhìn không thấu tu vi đối phương nhưng người có thể dễ dàng nhấc tay nhấc chân liền dọa cho đám gia hỏa kia chạy cong đuôi dư thừa để người như hắn xưng là tiền bối. Hắn xưa nay rất thức thời, như con tiểu thiên hạc kia, nếu không phải hắn chắc mẩm rằng đối phương tìm không ra bản thân, cũng không dám to gan lớn mật như vậy. Mà lần nọ...
Mà đối phương trước mắt này, làm người càng khôn khéo vô cùng.
Đúng lúc này, Thi Tường cười nói: "Ngươi xưng hô chúng ta đại ca là được rồi. Ta là Thi Tường, hắn là sư đệ của ta Lương Lạc."
Tả Mạc rất khôn khéo, vội vàng lần nữa hành lễ: "Thi đại ca, Lương đại ca!"
Mấy nữ đệ tử không ai không hâm mộ nhìn Tả Mạc. Có thể cùng tu giả có thực lực thiết lập quan hệ, hiển nhiên chỗ tốt nhiều không đếm xuể. Vị tiền bối này lại còn thập phần hân thưởng Tả Mạc sư huynh, sư huynh thật đúng là đụng phải đại vận a!
Quả nhiên, Thi Tường liền cười nói: "Nếu như ngươi đã gọi ta một tiếng đại ca, người làm huynh trưởng như ta tự nhiên không thể không có lễ gặp mặt, thanh 《 Băng Tinh kiếm 》 này tuy chỉ có tam phẩm, nhưng thuộc tính âm hàn, ta thấy kiếm ý Tả huynh đệ băng hàn lại rất là thích hợp."
Trước ánh mắt một đám đang thèm nhỏ dãi, Tả Mạc ngốc ngốc cầm lấy thanh phi kiếm.
Kiếm dài ước chừng hai xích bảy tám, thông thể óng ánh dịch thấu, giống như một khối băng điêu khắc mà thành, hàn khí tứ dật.
Trên trời tự nhiên rớt xuống bánh bao, trực tiếp nện hắn ngất trong sung sướng. Thanh phi kiếm này chắc giá tiền không nhỏ, trong lòng Tả Mạc rất trực tiếp đem nó đổi thành tinh thạch. . .
Thật nhiều tinh thạch. . .
Thi Tường dồn dập đánh mắt sang Lương Lạc, Lương Lạc hết cách đành phải cho tay vào trong ngực, lục lọi hồi lâu mới mặt nhăn như bao rách lấy ra một xấp phù lục, ném cho Tả Mạc, lành lạnh nói: "Thần hành phù."
Lúc này Tả Mạc đang lơ lửng chìm trong hạnh phúc!
Giá cả phi kiếm hắn không biết, nhưng giá thần hành phù hắn hiểu rất rõ. Điều kiện vói kẻ sử dụng thần hành phù không cao, là một trong số ít phù lục mà Luyện Khí kỳ có thể sử dụng. Đem phù này dán ở trên đùi, thần hành ngàn dặm mà không mệt, so với con phong hành hạc giấy "cà tàng" kia nhanh hơn nhiều lắm.
Cẩn thận dực dực tiếp lấy thần hành phù, hắn nhìn một cái, trong lòng liền phán đoán đây hẳn là tam phẩm thần hành phù!
Quai quai!
Hai người này ra tay quá là phóng khoáng! Song nghi hoặc trong lòng hắn không giảm ngược lại còn tăng mạnh.
Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, hai thứ này tùy tiện giá trị của một thứ đã vượt xa toàn bộ tài sản của hắn, chắc chắn không có đạo lý đối phương tự nhiên cho không ngươi đồ tốt. Đây là điều hắn băn khoăn nghĩ mãi mà không ra.
"Hôm nay chúng ta còn có việc, cáo từ trước! Quá mấy ngày chúng ta lại tới Vô Không sơn tìm ngươi, mọi người cùng nhau uống rượu!"
Thi Tường cười cười rồi cùng Tả Mạc cáo từ, cùng Lương Lạc cưỡi lên thanh ngưu tấn tốc tan biến.
Tả Mạc đứng ngẩn ra, nhìn hai người kia dần tan biến, qua nửa buổi, bỗng hắn quay sang chúng nữ đệ tử nói: "Ai lại đây ngắt ta một cái, đây không phải là mơ đấy chứ?"
Bảy tám cánh tay nhất tề vung lên.
Một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp sơn đạo!
"Sư huynh, ngươi đến cùng muốnlàm trò quỷ gì?" Lương Lạc hơi hơi bất mãn nói, một xấp thần hành phù đối với hắn tất nhiên không tính là gì, nhưng tự nhiên đem cho một người hoàn toàn xa lạ, hắn không có thói quen hào phóng kiểu táng gia bại sản như thế. Nếu như không phải hắn đối với sư huynh luôn luôn tin tưởng, khẳng định không điên mà làm như vậy.
Ngồi trên thanh ngưu, Thi Tường nhởn nhơ tự đắc: "Hắn là ngoại môn đệ tử."
"Ngoại môn đệ tử thì làm sao? Ngoại môn đệ tử trên đời này đếm không hết." Lương Lạc không cho là đúng nói.
Thi Tường liếc Lương Lạc một cái, thu hồi ánh mắt, không đáp mà hỏi ngược lại: "Sư đệ cảm thấy thiên phú Tả Mạc như thế nào?"
Lương Lạc cứng họng, qua khoảnh khắc, mới thốt ra một câu: "Rất tốt, so với ta tốt hơn."
"Sư đệ cũng đừng quá coi nhẹ mình, ngươi nếu chịu khó khổ luyện không ngừng chắc chắn sẽ vượt hắn." Thi Tường sợ lòng tin của sư đệ chịu đả kích nên an ủi song thần sắc hắn phút chốc trở nên nghiêm túc: "Chẳng qua, thiên phú đến như thế, vô luận đặt trong môn phái nào, chỉ sợ đều là đệ tử trọng điểm tài bồi. Vậy mà hắn cư nhiên chỉ là một tên ngoại môn đệ tử!"
Lương Lạc tịnh không ngốc, tức thì nhận ra chỗ mấu chốt liền phản ứng: "Chẳng lẽ sư huynh muốn đem hắn chiêu nạp vào môn phái chúng ta?"
"Có gì không thể? Lương tài như hắn mà Vô Không kiếm môn không biết, chẳng phải là thành toàn cho chúng ta? Ngoại môn đệ tử bỏ môn phái, cho dù Vô Không kiếm môn tìm tới cửa cũng đuối lý." Thi Tường cười lạnh nói.
Lương Lạc biết sư huynh nói không sai, tính lưu động của ngoại môn đệ tử rất lớn, chuyện bỏ phái này đầu nhập phái kia nhiều không đếm xuể, nếu Tả Mạc bỏ đi, Vô Không kiếm môn chắc cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Thiên phú tốt như vậy, chẳng lẽ trưởng bối của hắn có mắt như mù? Hay là trưởng bối cố ý đem hắn thả vào đám ngoại môn đệ tử để rèn luyện?" Lương Lạc nghi vấn.
Thi Tường cười nói: "Ha ha, ngươi còn nhớ ta khen hắn tiền đồ vô lượng không? Hắn trả lời như thế nào? Hắn nếu đã nói ra lời như vậy thuyết minh hắn khẳng định không phải là trưởng bối trong môn đưa đi rèn luyện. Tử tế suy ngẫm, ta cảm giác có một khả năng rất lớn, chính là kiếm ý của hắn mới vừa vặn lĩnh ngộ cách đây không lâu, trưởng bối trong môn còn chưa phát hiện."
Lương Lạc tinh thần khẽ rung: "Vậy sao chúng ta không thừa cơ trực tiếp đem hắn mang đi? Nếu hắn hồi sơn, có biến cố xảy ra vậy không phải là hỏng bét?"
"Đừng vội. Ta thấy tinh thần cảnh giác của hắn đối với chúng ta rất nặng, hơn nữa ở đó người cũng quá nhiều, hiện tại mà khuyên gấp ngược lại khó thành đại sự. Chi bằng hoãn một chút, chờ ít ngày nữa, chúng ta lại đi tìm hắn, trước lấy tình sau lấy lợi dụ, tin tưởng sẽ tất thành." Trong lòng Thi Tường đã tính trước giải thích nói.
Lương Lạc khâm phục: "Sư huynh cao minh!"
Hai người nhìn nhau khẽ cười.
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:14 PM.
|