Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 33: Mầm xuân ngọc bài
Dịch: keny
Nguồn: 4vn.eu
Ngọc bài của Linh Thực phu chia làm mầm xuân, hạ hoa, thu thực, đông tịch bốn cấp, mỗi cấp bậc lại tiếp tục có phân chia.
Tả Mạc vui sướng tiếp lấy ngọc bài, vì khối ngọc bài nho nhỏ này khổ cực đoạn thời gian qua xem ra đều không uổng phí!
Đông Phù.
Vốn là một trong mười ba trọng trấn của Thiên Nguyệt giới nên số lượng các loại tu giả đều khá hoàn thiện đầy đủ. Tuy rằng Thiên Nguyệt giới thuộc quyền quản hạt của Côn Luân cảnh , kiếm tu môn phái nhiều nhất, nhưng cho dù có là kiếm tu, yêu cầu đối với các loại tài nguyên tuyệt đối không có chút nào ít hơn bình thường. Tất nhiên hạch tâm đệ tử các môn phái đại đa số chuyên tu phi kiếm song vẫn hết sức chiêu lãm các loại tu giả khác.
Tu giả khác nhau thì đãi ngộ cũng khác, tu giả cùng loại nhưng tu vi bất đồng thì đãi ngộ cũng không giống nhau. Bởi thế, nghề nghiệp các loại tu giả là một vấn đề quan trọng, nếu để một tên kiếm tu đi làm Linh Thực phu là việc phi thường khó khăn. Hơn nữa đối với mỗi tu giả mà nói, nếu họ có một công việc chuyên nghiệp rồi cho dù bọn họ có phải đổi đến môn phái khác, đổi môi trường sinh hoạt khác cũng vẫn có thể rất nhanh tìm được công việc vừa ý.
Các loại tu giả bất đồng đều có phong bình (phong tặng+bình chọn) viện cho chính mình, Linh Thực phu thì có Linh Thực viện, Hoạn Ngữ giả có Hoạn Ngữ viện.
"Chúc mừng ngươi, Linh Thực phu mà tuổi còn trẻ như vậy tại Đông Phù rất là hiếm thấy a. Mà ngươi còn có thể lĩnh ngộ đến tầng thứ tư 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》, tiền đồ không thể hạn lượng!" Linh Thực phu phụ trách thẩm định cười tươi đưa cho Tả Mạc một khối ngọc bài, trên ngọc bài ẩn ẩn có thể nhìn thấy một gốc kiều non mịn mầm, chung quanh Ngũ Hành quang mang lưu chuyển.
Ngọc bài của Linh Thực phu chia làm mầm xuân, hạ hoa, thu thực, đông tịch bốn cấp, mỗi cấp bậc lại tiếp tục có phân chia.
Tả Mạc vui sướng tiếp lấy ngọc bài, vì khối ngọc bài nho nhỏ này khổ cực đoạn thời gian qua xem ra đều không uổng phí!
Linh Thực phu ở Đông Phù chỉ có tư cách phát phóng mầm xuân ngọc bài, muốn ngọc bài càng cao thì phải đến chỗ phồn hoa hơn. Song trong thời gian ngắn, Tả Mạc hoàn toàn không cần phải suy xét vấn đề này, ngọc bài Linh Thực phu đề thăng vô cùng khó khăn. Hạ hoa ngọc bài cần phải có năm loại pháp quyết đạt tới tầng thứ năm, trừ điều này ra còn cần phải hiểu được khai khẩn linh điền tứ phẩm trở lên.
Cảm ơn tiền bối nhắc nhở xong, Tả Mạc liền ly khai Linh Thực viện, mới đi ra đến cửa lập tức có vô số người xông tới.
"Tả tiên sinh, tệ môn cần gấp Linh Thực phu, không biết tiên sinh có nguyện ý. . ."
"Ngài đừng nghe hắn, hắn chỉ là tiểu môn phái, không lấy đâu ra đãi ngộ tốt. Bản môn thế lực hùng hậu, đãi ngộ cho ngài rất chu đáo. . ."
"Nếu như ngài nguyện ý tới bản môn. . ."
. . .
Chìm trong oanh tạc của vô số lời mời, đầu Tả Mạc ông ông nhức nhối vô cùng.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một thanh âm hồn hậu vang vọng đến: "Không có ý tứ, các vị đừng ngăn trở sư điệt của ta, xin lỗi, nhường một chút."
Thanh âm không cao vang nhưng tất cả người nghe rất rõ ràng, một cổ ám lực ùa tới khiến đám người tự động tách ra. Riêng phần tu vi này tức thì quá đủ để toàn bộ người có mặt ở đây im miệng lại.
Nhìn người mập mạp đang cười mị mị từ từ tiến lại, trong lòng Tả Mạc cả kinh, vội vàng tiến lên hành lễ: "Tam sư thúc!" Lại nhìn về Lý Anh Phượng sau người Diêm Nhạc hành lễ: "Sư tỷ!"
Nét cười trên mặt Diêm Nhạc lại càng hòa ái dễ gần, vỗ lên bả vai Tả Mạc: "Không sai không sai, không nghĩ tới trong môn phái cũng có thể có được một Linh Thực phu, chưởng môn chỉ sợ còn không biết. Nếu không phải vừa lúc ta tới Đông Phù làm việc, chỉ sợ còn không biết."
Lúc này Lý Anh Phượng cũng cười nói: "Đoạn thời gian trước nhìn sư đệ nhổ cỏ ta đã biết bản môn chắc sẽ có một vị Linh Thực phu, chỉ là không nghĩ tới tốc độ của sư đệ lại nhanh như vậy. Chúc mừng sư đệ!"
"May mắn may mắn!" Đối mặt Diêm Nhạc sư thúc, Tả Mạc trong lòng khẩn trương vô cùng, trong thức hải của hắn chính là đang chứa chấp một tên ma đầu a!
Vạn nhất sư thúc phát hiện. . .
Hắn miễn cưỡng bảo trì vẻ trấn định, miệng nói: "Mấy ngày nay vận khí rất tốt, vốn ta cũng cho là phải thật lâu nữa cơ."
"Điều này chứng tỏ vận khí bản môn rất vượng!" Diêm Nhạc cười đến rách cả mang tai, ngữ khí tràn ngập vui mừng: "Đi, hôm nay chuyện mừng lớn như vậy, ngươi ưa thích cái gì đều lấy cho ta, cứ tính là lễ vật sư thúc cho ngươi."
Lý Anh Phượng ở một bên cười nói: "Đúng a, sư đệ đột ngột như vậy, sư tỷ như ta ngay cả thời gian chuẩn bị lễ vật cũng đều không có."
"Không sao không sao, sư tỷ quá khách khí." Tả Mạc khoát tay lia lịa, đứng bên người tam sư thúc, hắn căng thẳng vô cùng ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nhưng tam sư thúc không nói hai lời trực tiếp lôi kéo hắn đi.
Nếu nói trong môn phái ai giàu nhất, vậy nhất định là tam sư thúc, tam sư thúc nhiều năm chưởng quản các loại sản nghiệp của bản môn, của để dành được chắc không ít. Cứ nhìn bây giờ mà xem ra, Diêm Nhạc sư thúc tựa hồ muốn bồi dưỡng Lý Anh Phượng sư tỷ thành người kế nghiệp hắn. Ít nhất Tả Mạc cảm giác điều này rất đúng đắn, người hào sảng đại lượng như Lý Anh Phượng sư tỷ là nhân tuyển tốt nhất. Hơn nữa, quan hệ giữa hắn với nàng xưa nay đều vô cùng tốt đẹp.
Cửa hiệu tam sư thúc dẫn hắn đến hiển nhiên cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần so với các cửa hiệu hắn từng đến, các loại pháp bảo bên trong khiến hắn nhìn đến hoa mắt rối loạn.
Thứ hắn lấy nhiều nhất chính là ngọc giản. Đối với hắn ngọc giản ghi chép các loại tâm pháp pháp quyết mới là thứ hắn tối cần.
Diêm Nhạc cũng chú ý tới điểm này, đối với thái độ của Tả Mạc càng hân thưởng. Tả Mạc trước khi Trúc Cơ đã có được mầm xuân ngọc bài, đủ để thuyết minh thiên phú của hắn không tồi. Lấy được ngọc bài rồi lại tịnh không tham đồ hưởng thụ, lấy nhiều nhất lại là ngọc giản thuyết minh hắn có dục vọng tiến thủ cường liệt.
Đệ tử tuổi còn trẻ mà đã đồng thời hội đủ hai điểm này thì cho dù cơ duyên không tốt, cũng nhất định có thể đạt tới độ cao không sai.
Không có một trưởng bối nào lại không ưa thích đệ tử như thế này, huống hồ là người sớm đã có thói quen môn hạ đệ tử tầm thường như Diêm Nhạc? Hắn cũng biết trước đây không có quan chú (quan tâm+chăm chú) tên đệ tử này, nếu đến lúc này mà còn không lôi kéo, vậy thì quá dốt nát đi. Diêm Nhạc lần này tới Đông Phù làm việc, vừa lúc nghe nói có người lấy được ngọc bài, liền đi qua xem có thể chiêu lãm được hay không, không nghĩ tới đó lại là đệ tử bản môn.
Diêm Nhạc không nhịn được đem một đống pháp bảo mà Tả Mạc dùng được cấp cho hắn.
Lý Anh Phượng ở một bên cũng nhận ra, vị cương thi sư đệ này của nàng tuy chưa có Trúc Cơ, nhưng trên thực tế đã trở thành một trong những hạch tâm đệ tử của bản môn.
Có lẽ sau này nếu tương lai tốt đẹp, trong Vô Không kiếm môn Vi Thắng sư huynh chủ chiến Tả Mạc sư đệ chủ nội, còn nàng kế thừa sư phụ phụ trách đối ngoại. Đặc biệt là chức trách của nàng cùng Tả Mạc thì không người nào có khả năng thay thế. Hơn nữa cứ từ hiện tại mà xét, La Ly sư huynh hẳn là không cách nào uy hiếp đến địa vị Vi Thắng sư huynh. Trong khi quan hệ giữa Vi Thắng sư huynh cùng Tả Mạc sư đệ rất tốt, đối với các trưởng bối điều này tự nhiên sẽ khiến mọi người cao hứng.
Lý Anh Phượng sau khi suy nghĩ rõ ràng cũng không chút keo kiệt, đem cho Tả Mạc hai kiện pháp bảo.
Tả Mạc đã hoàn toàn choáng váng, tâm thần hoảng hốt nâng lên một đống pháp bảo ngọc giản. Những thứ này tiện tay lấy ra một cái đều là thứ trước kia hắn chỉ dám mơ ước, mà hiện nay trên tay hắn đang cầm cả một đại đội.
Khuôn mặt hòa ái thân thiện của sư thúc khiến hắn cảm giác như lạc vào thế giới khác. Hai năm qua, trừ lúc tỉnh lại hắn mới gặp qua chưởng môn cung các sư thúc duy nhất một lần, sau đó liền không gặp lại lần nào nữa.
Mà hết thảy chuyện này, chỉ bởi vì hắn lấy được một khối ngọc bài.
Hỏa Uế nhạn phi hành bình ổn, phần lưng khoan hậu mềm mại ngồi trên đó thập phần thoải mái, hơn xa con phong hành hạc giấy ốm yếu trước kia.
"Tiểu sư điệt còn không có tọa kỵ nhỉ." Diêm Nhạc hòa nhã nói, sau đó quay mặt qua Lý Anh Phượng nói: "Ta nhớ được còn có mấy con Hỏa Uế nhạn, đem một con cấp cho sư điệt. Nhớ nói cho kẻ dưới nhớ đúng giờ đem linh thảo sang."
"Là." Lý Anh Phượng đáp.
Trong lòng Tả Mạc âm thầm tự nhủ, bản môn quả nhiên có nhiều thứ tốt mà.
Lúc ba người về đến sơn môn, một đám ngoại môn đệ tử sớm đã xếp thành hàng trước sơn môn đón chào, hiển nhiên chưởng môn đã biết tin hắn lấy được ngọc bài.
Trong nhãn thần bọn họ thập phần phức tạp, có đố kị, có hâm mộ, có cả không cam lòng. . .
Một ngày trước mọi người còn đều là ngoại môn đệ tử, một ngày sau bọn họ đã phải ra nghênh tiếp. Vi Thắng sư huynh trở thành nội môn đệ tử không nhiều người ngoài ý, dù sao hắn cũng là nhân vật đứng đầu trong đám ngoại môn đệ tử , trong lòng chúng nhân sớm đã xây dựng một hình tượng cường đại cho hắn rồi.
Nhưng còn Tả Mạc, trong suy nghĩ của bọn họ đây là chuyện rất bất ngờ. Trừ công phu 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》 cùng khuôn mặt cương thi quanh năm bất động thanh sắc ra, ấn tượng mà hắn có thể lưu lại cho mọi người thực sự là quá ít ỏi.
Một nhóm người khác thì hai mắt nhìn Tả Mạc tràn đầy vẻ kinh nghi cùng sợ hãi, bọn họ đã từng khi phụ qua Tả Mạc, chỉ sợ Tả Mạc không quên chuyện cũ, đứa ngốc cũng biết chuyện Tả Mạc trở thành nội môn đệ tử đã là điều chắc chắn.
Nhìn vào ánh mắt những người này, trong lòng Tả Mạc có một tư vị không nói nên lời. Chính mình rời xa quần thể này tức là chính mình đã tiến thêm một bước. Hiện tại bất cứ một điểm tiến bộ nào hắn đều trân quý vạn phần. Còn ánh mắt mấy ngoại môn đệ tử kia, hắn không hề để ý.
Hỏa Uế nhạn không có ngừng lại mà men theo hai hàng người chào đón hoan nghênh từ từ tiến lên.
Không Không đường là nghị sự đường của Vô Không kiếm môn, quá nửa đại sự trong môn đều diễn ra tại nơi này. Đến khi bọn người Tả Mạc tới nơi, chưởng môn cùng mấy vị sư thúc đều sớm đã chờ đợi trong Không Không đường, trên mặt mọi người đều lộ ra hỉ sắc nhàn nhạt.
Môn hạ đệ tử lại có người có thể lấy được mầm xuân ngọc bài, tuyệt đối là chuyện vui bất ngờ. Hơn nữa còn là đệ tử trẻ tuổi như thế, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Vừa mới xuất hiện dạng đệ tử thiên phú cực cao như Vi Thắng, nay lại xuất hiện thêm một tên đệ tử Luyện Khí kỳ đã có thể trích bài, bọn họ hoàn toàn đã bị kinh hỉ xung váng đầu!
Lần đầu tiên đối mặt nhiều sư thúc như thế, Tả Mạc không kìm được khẩn trương vô cùng. Đặc biệt là đôi mắt lãng quang trầm tĩnh của Tân Nham sư thúc luôn khiến hắn mất đi sức kháng cự, toàn thân như bị đông cứng.
Ngàn vạn. . . Ngàn vạn. . . Bồ yêu đừng có đảo loạn lúc này a!
Ngay khi hắn đang căng thẳng tột độ, chưởng môn Bùi Nguyên Nhiên mở miệng: "Lúc ta ta nhặt được ngươi, đối với ngươi cũng không ôm nhiều kỳ vọng, cũng không có quan chiếu nhiều, ngươi có thể đạt tới bước này tất cả đều là nỗ lực của riêng bản thân, rất là khó được. Thân ở nghịch cảnh mà không nản lòng, nghịch lưu mà lên, rất tốt! Trong bản môn chỉ cần có vài phần thực lực liền có được mấy phần đãi ngộ, ngươi chỉ cần biểu hiện ra tiềm lực chính mình môn phái cũng sẽ quan chiếu ngươi, ngươi chớ có tâm sinh oán hận."
Bùi Nguyên Nhiên nói rất thản nhiên, trong lòng Tả Mạc vốn còn mấy phần oán hận cũng tùy theo mấy câu nói của chưởng môn tiêu tán không ít.
"Đệ tử không dám." Hắn cúi đầu cung thanh nói.
Bùi Nguyên Nhiên gật gật đầu, ngữ khí ôn hòa: "Ngươi hiện nay đã lấy được ngọc bài, cũng trở thành Linh Thực phu duy nhất trong bản môn, đãi ngộ trước kia tự nhiên không còn thích hợp với ngươi. Ta nghe tứ sư cô nói, ngươi hiện tại đang phụ trách dược điền trong Lãnh Vụ cốc, việc này giờ tùy xem ngươi có hứng thú hay không. Từ hôm nay trở đi ngươi chính thức trở thành nội môn đệ tử, tinh thạch mỗi tháng cung cấp không khác các sư huynh. Trừ ra, Tây Phong cốc còn có một mảnh tam phẩm linh điền cũng chia cho ngươi. Tây Phong cốc linh khí nồng nặc, ngươi không ngại cứ dời đến cư trú trong cốc để sớm ngày Trúc Cơ. Nếu cần thứ gì, có thể hỏi tam sư thúc. Còn về linh điền trong cốc, thích trồng cái gì là việc của ngươi chúng ta tuyệt không can thiệp. Linh điền bỏ hoang trong môn phái, ngươi đều có thể dùng tự do song thu hoạch sau cùng cần nộp lên ba thành cho môn phái."
Tả Mạc mở lớn đôi mắt, ánh mắt ngốc trệ, hắn thấy chính mình cứ lâng lâng … chưởng môn cư nhiên lại đem một cái sơn cốc giao cho hắn!
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:15 PM.
|