Hắc kim trùng vừa rơi xuống mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Một lát sau, xúc giác dao động rồi nhìn ngó tứ phía. Quả nhiên không hổ là tứ phẩm hắc kim trùng, trong lòng Tả Mạc thầm khen, chỉ riêng phần linh động (động tác đầy linh tính) này thì linh trùng phổ thông đã không thể nào có được.
Hắc kim trùng bỗng ngẩng đầu, hai căn xúc giác (râu đây mà) hơi hơi rung động rồi bắt đầu bò trên mặt đất. Nó khi thì dừng lại, khi thì đi nhanh, Tả Mạc cẩn thận ngắt động pháp quyết, bám sát một tấc cũng không dời.
Trừ bên trong linh điền ra thì các chỗ khác trong cốc cỏ tạp mọc đầy, điều này mang đến cho Tả Mạc một ít phiền hà. Hắn lấy Băng Tinh kiếm mà Thi Tường tặng vạt cỏ dại mở ra một con đường. Băng Tinh kiếm sắc bén nắm trong tay hắn còn mang theo một phần hàn ý thấu xương, dùng để thảo phách mộc (chặt cây) rất dễ dàng.
Đột nhiên, hắc kim trùng ngừng lại, rồi bỗng chốc nó lấy một tốc độ cực nhanh vụt chui vào sâu trong bụi cỏ.
Tinh thần Tả Mạc đại chấn! Xách Băng Tinh kiếm theo sát phía sau.
Hắc kim trùng dừng lại trước một khối nham thạch rồi đứng yên bất động. Tả Mạc ở phía sau bất giác nheo mắt lại, bắt đầu tử tế đánh giá khối nham thạch to lớn này. Khối nham thạch chỉ là đá hoa cương phổ thông, cao tầm năm sáu trượng, nhìn bề ngoài không có chỗ nào đặc biệt. Chẳng lẽ bên trong khối nham thạch có huyền cơ gì khác?
Dù sao hiện tại nơi này cũng là đất của mình, thích làm cái gì thì làm. Hắn cầm Băng Tinh kiếm lên bắt đầu đào vào trong khối nham thạch.
Đá hoa cương cho dù có cứng rắn nhưng đối mặt với thanh tam phẩm phi kiếm thì không khác gì đậu hủ. Chỉ trong khoảnh khắc, Tả Mạc đã đào ra một đại động. Quả nhiên, hắc kim trùng liền luồn vào trong động này khiến tinh thần Tả Mạc phấn chấn, động tác trên tay càng nhanh.
Không nghĩ tới độ lớn khối nham thạch này vượt xa hắn tưởng, đào hơn nửa canh giờ vào sâu tận bảy tám trượng vậy mà cư nhiên còn không thấy đầu ra. Tả Mạc dù sao cũng không phải tu giả luyện thể, hai cánh tay hắn đã mỏi nhừ, toàn thân rệu rã.
"Không được, mệt chết ta." Hắn nằm liệt xuống, thở gấp phì phò từng ngụm, hữu khí vô lực nhìn hắc kim trùng đang ngẩn ra ở đáy động.
"Huynh đệ, ngươi còn muốn vào nữa… ta không được rồi, phải ngủ một lúc đã." Hắn cười khổ nói với con hắc kim trùng, sau đó lăn quay ra ngủ ngay trong nham động mới tân tạo.
Đánh một giấc xong, Tả Mạc mở mắt ra trước mắt là một mảnh đen nhánh, hắn ngồi dậy. Ánh trăng từ bên ngoài xuyên vào trong động khiến hắn dần quen mắt, hắc kim trùng đang an tĩnh đứng yên trong đáy động, vòng tròn nhỏ như đồng tiền trên lưng tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Đã tối rồi a, Tả Mạc phát ngốc một lần nữa cầm lấy Băng Tinh kiếm.
"Huynh đệ, chúng ta tiếp tục!"
Đinh đinh thùng thùng, trong Tây Phong cốc vang lên tiếng kiếm chém vào nham thạch ầm ầm không ngớt.
Tả Mạc đã tê dại như một cái máy miệt mài đào thẳng cho đến lúc sắc trời sáng mờ mờ, bỗng Tả Mạc cảm giác thấy mặt trước Băng Tinh kiếm tựa hồ nhẹ như không, lòng hắn tức thì hơi nhảy, cảm giác mệt nhọc trong phút chốc biến sạch!
Hơi dùng sức, nhẹ nhàng đem khối đất đá sau cùng dỡ đi, mặt sau nham bích lộ ra một đại động.
Tim Tả Mạc không nhịn được mà đập thình thịch!
Hắc kim trùng không chần chừ gì cả bay nhanh xông vào hắc động, phút chốc đã không thấy đâu nữa. Tả Mạc gian nan nuốt một ngụm nước miếng, do dự một chút rồi xách theo Băng Tinh kiếm luồn vào trong hắc động.
Hắc động so với hắn tưởng tượng càng sâu, càng đi vào trong nghi hoặc của hắn càng lúc càng nặng. Rõ ràng nơi này có thể nhìn ra vết tích nhân công xây dựng, nhưng chắc là thật lâu không có người người, mùi mốc meo trong động rất nồng nặc. Là ai khai mở động phủ ở đây? Chẳng lẽ đây là nơi vị trưởng bối nào của bản môn tọa hóa?
Suy đoán này khiến hắn hơi kích động.
Tả Mạc bước nhanh vào sâu trong hắc động, hắn cùng với hắc kim trùng luôn duy trì một sợi liên hệ nhàn nhạt nên hắn có thể biết một ít tình huống ở phía trước.
Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy hắc kim trùng, trong hắc ám vòng tròn nhỏ trên lưng hắc kim trùng rất dễ thấy. Hắc kim trùng hình như đang đứng trên một thứ gì đó, kiên quyết không chịu rời đi.
Tả Mạc theo thói quen đánh giá xung quanh, đây là một thạch thất thập phần giản lậu, trong góc chỉ có một vũng tuyền nhãn, một bàn đá cùng một giường đá. Không còn bất cứ thứ gì khác.
Đợi khi đến gần, chợt Tả Mạc bị dọa cho nhảy dựng!
Hắc kim trùng đang đứng trên một đống hài cốt! Tim Tả Mạc đập loạn cả lên, miệng khô lưỡi nóng, cố nén sợ hãi trong lòng hắn gian nan đến gần nhìn kỹ. Chồng hài cốt không biết là của ai này đã tán lạc tứ phía, niên đại chắc hẳn khá xa xưa. Bỗng nhiên ánh mắt hắn ngưng trệ, toàn tức lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Nơi này quả nhiên là chỗ tiền bối bản môn tọa hóa!
Hắn lấy tốc độ nhanh nhất có thể nhặt các loại ngọc giản pháp bảo vương vãi trên mặt đất, cảnh này thật giống một tên khất cái sắp chết đói đột nhiên nhìn thấy màn thầu. Pháp bảo tịnh không nhiều, chỉ có năm ba kiện, hơn nữa đã quá lâu không tế luyện ôn dưỡng nên toàn bộ linh tính cơ hồ đều tan biến. So sánh ra thì số lượng ngọc giản nhiều hơn rất nhiều, ước chừng có hơn hai mươi cái.
Sau khi xem xét tìm tòi mọi ngóc ngách một lần quyết không để bỏ qua thứ gì xong ánh mắt Tả Mạc mới lần nữa đặt lên đống hài cốt kia. Hắc kim trùng vẫn nằm trên hài cốt không nhúc nhích, song “đồng tiền nhỏ” trên lưng tựa hồ sáng ngời thêm mấy phần.
Có thể tọa hóa ở đây nhất định là tiền bối bản môn. Chính mình hiện nay lại chiếm tiện nghi lớn như vậy. Suy nghĩ một lát, Tả Mạc liền vái chồng hài cốt này ba vái, sau đó nhè nhẹ đem hài cốt chôn vào trong góc.
Dời hài cốt đi, Tả Mạc mới phát hiện phía dưới hài cốt còn có một cái bồ đoàn.
Bồ đoàn. . .
Hắn sửng sốt.
Bồ đoàn màu trắng này cùng với bồ đoàn do sư huynh vô danh lưu lại trong tĩnh thất của hắn cơ hồ đều đúc từ một khuôn mà ra.
Hắn vội vàng đem đống ngọc giản vừa mới nhặt lên đặt xuống, sau đó cầm lên từng cái một, quán thâu linh lực vào bên trong. Một lát sau, hắn mới đại khái hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra trước đây.
Thạch thất này đích xác là chỗ tọa hóa của một vị tiền bối bản môn, song vị tiền bối này chỉ là một tên ngoại môn đệ tử. Mà càng khiến Tả Mạc bất khả tư nghị chính là, vị tiền bối chỉ kém một chút là kết thành Kim Đan này lại chính là chủ nhân trước đây của gian tiểu viện Tả Mạc đang ở!
Sự việc trên đời không ngờ có khi lại kỳ diệu đến như thế.
Tả Mạc ngốc ngốc ngồi trên mặt đất, trong lòng cảm khái vạn lần. Vị sư huynh này tên gọi Ngụy Nam, là một vị ngoại môn đệ tử của bản môn ba trăm năm về trước. Hắn có một dị năng thiên bẩm đó là mẫn cảm đối với linh mạch. Thế là hắn tìm được chỗ linh mạch nhỏ yếu kia, kiến lập tiểu viện, khổ tâm tu luyện. Tuy có linh mạch tương trợ, nhưng thiên tư của hắn bình bình không cao, so với các đệ tử khác chỉ kham kham cằm bằng.
Chí hướng của hắn viễn đại (cao xa), tịnh không chấp nhận một đời tầm thường, vắt hết đầu óc mới nghĩ ra một biện pháp.
Có rất nhiều chỗ Ngụy Nam sư huynh cùng Tả Mạc đều thập phần tương tự. Ngụy Nam cũng chọn Linh Thực phu làm đột phá khẩu, nhưng thiên phú Ngũ Hành của hắn xa không bằng Tả Mạc, hắn cố gắng mất năm năm, mới kham kham trở thành linh thực phu. Nhưng Ngụy Nam không hề nói cho người khác biết, từ đây hắn mới bắt đầu học tập luyện đan. Nhưng thiên phú tại phương diện luyện đan của hắn vẫn cứ bình bình, lại mất mười năm mới luyện ra được một viên tứ phẩm linh đan.
Còn phương diện tu luyện của hắn tiến triển rất chậm chạp. Nhưng may là thiên bẩm kia tiến bộ rất nhanh, hắn thậm chí có thể phát hiện linh mạch ẩn sâu dưới đáy đất. Lúc hắn ba mươi bảy tuổi thì phát hiện ra chỗ linh mạch này.
Sợ môn phái biết được sẽ thu hồi, hắn yên ắng mở mang chỗ thạch thất này.
Nhờ có linh mạch tương trợ, cuối cùng khi hắn bốn mươi tuổi liềnđạt tới Ngưng Mạch kỳ, lúc này hắn vẫn là một tên ngoại môn đệ tử. Ngụy Nam thập phần thiện trường ẩn giấu ngụy trang, khắp trên dưới môn phái cư nhiên không có một ai phát hiện tu vi của hắn đã đề thăng đến Ngưng Mạch kỳ. Do thiên phú của hắn quá bình thường cho nên hắn sợ tu vi Ngưng Mạch kỳ của mình sẽ dẫn phát các trưởng bối hoài nghi, từ đó phát hiện bí mật về linh mạch, nên hắn đành giấu ở trong lòng. Khổ tâm kinh doanh mấy năm có được chút của cải, hắn bèn không ngừng thu mua các loại ngọc giản, sở học đủ mọi chủng loại, thập phần hỗn tạp.
Cũng không biết phải vì duyên cớ này hay không mà đoạn thời gian đó linh lực của hắn tiến bộ đề cao rõ rệt, hắn rất đỗi hớn hở, càng chủ tâm đi sưu tập các loại ngọc giản. Ngọc giản càng kỳ quái lệch môn hắn càng thích. Vô luận ngọc giản có lệch môn quỷ dị như thế nào đi chăng nữa hắn đều thử nghiệm qua. Đến lúc hắn năm mươi tuổi, các loại tâm pháp pháp quyết mà hắn cần phải tu luyện mỗi ngày lên đến tận mười lăm loại.
Lúc này hắn đã biết mình vô vọng Kết Đan, cũng chết đi ảo tưởng Kết Đan. Trong hai mươi năm tiếp theo, hắn bắt đầu chỉnh lý tổng kết đủ mọi chủng loại ngọc giản tâm pháp thiên kỳ bách quái mà mình sưu tầm được.
Tu vi hắn tuy có hạn nhưng con mắt nhìn rất sâu, ở điểm này rất ít tu giả có thể cùng sánh vai với hắn. Rất nhiều tâm pháp kỳ lạ hắn đều kiên trì tu luyện một hai chục năm, cũng khá có tâm đắc. So sánh tham chiếu giữa các loại tâm pháp, cuối cùng hắn cũng hoàn thành tổng kết chỉnh lý đối với toàn bộ bình sinh sở học cùng sưu tập.
Tất cả thành hai mươi ngọc giản, không có danh tự, cũng không có thứ gì quá cao thâm, đây là di vật cuối cùng mà hắn lưu tại trên đời này.
Cẩn thận đem hết thảy ngọc giản dưới đất nhặt lên, trong lòng Tả Mạc tràn đầy kính ý đối với vị Ngụy Nam tiền bối này. Hắn cầm lấy bồ đoàn, đến tuyền nhãn bốc mấy ngụm nước cẩn thận tẩy rửa qua một lần. Tuy trải qua nhiều năm như vậy, song chỉ cần hơi hơi rửa sạch bồ đoàn lại khôi phục nguyên mạo tuyết trắng như sương. Bồ đoàn này chắc hẳn không phải phàm phẩm, nó dùng tĩnh tâm thảo bện dệt mà thành, có tác dụng di thần tĩnh tâm, trăm năm không hủ không trùng không đục. So với bồ đoàn trong tĩnh thất tiểu viện càng hi hữu.
Đặt bồ đoàn về chỗ cũ, hắn ngồi lên.
Linh khí nồng nặc cơ hồ thấm vào từng tế bào của hắn!
Tả Mạc bắt đầu nhập định, yên lặng không hề nhúc nhích. Bên cạnh bồ đoàn, hắc kim trùng cũng không nhúc nhích, an tĩnh dị thường, chỉ có “đồng tiền nhỏ” trên lưng lóng lánh kim sắc quang mang.
Từ trong nhập định tỉnh lại, trong mắt Tả Mạc tràn đầy vẻ cuồng hỉ. Linh mạch này vượt xa xa so với tiệt linh mạch trong tiểu viện, linh khí nồng nặc hơn nhiều! Nếu như nói linh mạch trong tiểu viện là một nhánh suối thì linh mạch nơi đây chính là dòng sông mà nó đổ về!
Linh lực dồi dào thật khiến người ta không nhịn được cảm thấy thư thái cả tâm hồn.
Có linh mạch này Tả Mạc có thể nhanh chóng Trúc Cơ. Hắn đã quyết định, sau này nơi đây sẽ trở thành tĩnh thất cho hắn tu luyện!
Khi Tả Mạc chui ra khỏi nham động, ánh mặt trời chói mắt bên ngoài khiến hắn bất giác nheo mắt lại. Cẩn thận che kín động khẩu, dọn dẹp hết mảnh vụn đá hoa cương ném vào giữa đám cỏ um tùm, nhìn từ bên ngoài không ra nửa phần manh mối bất thường.
Làm xong hết thảy, hắn mới thở dài một hơi.
Đúng lúc này, Lý Anh Phượng mang theo rất nhiều người đến tìm hắn. Bởi vì trong Tây Phong cốc không có phòng ốc, nếu Tả Mạc cần ở lại trong cốc vậy cần phải kiến tạo phòng ốc mới. Việc này đương nhiên do nàng phái người phái vật, nàng tự thân tiến đến hỏi Tả Mạc có yêu cầu gì không.
Tử tế nghe hết yêu cầu của Tả Mạc, nàng khẽ vung tay, mấy ngoại môn đệ tử lập tức bắt đầu làm việc.
Nửa ngày thời gian, tiểu viện liền kiến thành, Tả Mạc lấy tên là Tây Phong tiểu viện.
Tây Phong tiểu viện chính là tân gia của Tả Mạc.