Từ đó về sau, Diệp Trọng bắt đầu chân chính tiếp xúc với cái thế giới thần bí bên ngoài đã từng làm cho hắn mê muội đó. Nơi này gần như cái gì cũng có, chỉ cần là thứ mà ngươi có thể nghĩ đến, thì ở trong này cũng có thể tìm được. Diệp Trọng rất nhanh thích ứng với cái thế giới này, mặc dù đây chỉ là thế giới ảo chứ không phải thế giới thực sự. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng thay đổi, ban đầu từ một kẻ sợ hãi, rụt rè từng bước tìm hiểu thế giới bên ngoài, càng về sau hắn lại càng trở nên như cá gặp nước.
Mục Thương hàng ngày cũng không biết đang làm cái gì, cứ xuất quỷ nhập thần, vừa mới vào mạng liền biến mất không thấy bóng dáng.
Quảng trường lớn Teece là địa phương mà Diệp Trọng thích nhất, ở nơi này không chỉ bày bán đủ mọi loại hình thức quang giáp, còn có đủ loại máy móc, linh kiện hình thù kỳ quái, mà quan trọng nhất là nơi này tụ tập rất nhiều người đam mê quang giáp, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến đây thảo luận, trao đổi. Bọn họ đại đa số là những người thiết kế quang giáp hoặc là những ngươi có kinh nghiệm lâu năm về quang giáp. Nhân viên quản lý của quảng trường này thậm chí còn cho thành lập một cái ngân hàng tư liệu về quang giáp cỡ trung đặt tại chính nơi đây, điều này đã từng làm cho Diệp Trọng cực kỳ mừng rỡ.
Diệp Trọng vô cùng thích bầu không khí học tập tràn ngập ở nơi này, mọi người ở nơi đây cũng rất thích tiểu nam hài tính tình thẳng thắn ham học hỏi này, nên đối với hắn cũng hết sức chiếu cố. Dưới sự chỉ điểm của những cao thủ nơi đây, Diệp Trọng mới hiểu được tri thức mà mình biết lạc hậu đến thế nào, bất quá ngẫm lại cũng là chuyện bình thường, tất cả những gì hắn biết đều là do cha nuôi dạy hắn, mà cha nuôi cũng đã vài chục năm không hề tiếp xúc với thế giới bên ngoài, kiến thức của vài chục năm về trước không lạc hậu mới là chuyện không bình thường. Cũng may là trụ cột của Diệp Trọng cực kỳ vững chắc, hiện tại Diệp Trọng mới hiểu được vì sao lúc trước cha nuôi khi dạy mình lý luận trụ cột lại nghiêm khắc đến vậy.
Có trụ cột vững chắc giúp cho Diệp Trọng có thể tiếp thu kiến thức cực nhanh, điều này khiến cho nhóm mấy những người ở nơi đây càng thêm coi trọng hắn.
Hôm nay Diệp Trọng vừa về tới nhà liền chui vào buồng lái của Mục Thương, đội mũ kết nối lên. Diệp Trọng tuy rằng rất thích cái thế giới ảo này, nhưng cũng không mê muội đắm chìm trong đó. Hắn hiểu rằng, đối với bản thân mình, Phế tinh mới chính là thế giới chân chính, nếu một khi hắn trở nên đắm chìm vào trong đó, thì ở Phế tinh này, bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể bị mất mạng! Diệp Trọng mỗi lần đi ra ngoài đều thật cẩn thận, hoàn toàn tập trung tinh thần, không dám suy nghĩ vẩn vơ.
Vừa mới vào mạng, Diệp Trọng đi thẳng đến quảng trường Teece. Còn không đợi hắn kịp thở, âm thanh của Mục Thương đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Diệp Tử, ta mang ngươi tới một nơi này.”
Diệp Trọng cảm thấy kỳ quái, mấy ngày nay Mục luôn xuất quỷ nhập thần, không thấy bóng dáng đâu, cũng không biết hắn muốn làm cái trò gì nữa.
Diệp Trọng tò mò hỏi: “Nơi nào?”
Mục Thương trả lời: “Ngươi cứ đi rồi sẽ biết!”
Diệp Trọng theo hướng dẫn của Mục Thương rẽ đông rẽ tây một lúc, cuối cùng đến trước một toàn nhà lớn, chỉ thấy xung quanh rất đông người, có vẻ cực kỳ náo nhiệt.
Diệp Trọng hiếu kỳ hỏi: “Mục, đây là nơi nào?”
Mục Thương giải thích: “Nơi này là căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ, bên trong có toàn bộ huấn luyện ý thức trụ cột dành cho sư sĩ, ngoài ra còn có không gian dành cho sư sĩ giao lưu luận bàn. Kỹ thuật của ngươi đều là tự mày mò mà thành, rất nhiều chỗ không hợp lý. Lần trước trong lúc vô tình ta phát hiện ra nơi này, liền tiến hành đánh giá toàn bộ nội dung huấn luyện, tuy rằng còn thiếu 7.63% mới có thể đạt tới hoàn mỹ, nhưng nếu ngươi tới nơi này luyện tập, sẽ giúp thực lực của ngươi có thể đề cao lên rất nhiều.”
Diệp Trọng nghi hoặc nói: “Huấn luyện ý thức? Huấn luyện ý thức là cái gì?”
Mục Thương trả lời: “Cái này tên đầy đủ gọi là Huấn luyện ý thức phản xạ, nó có thể giúp cho hệ thần kinh của ngươi ghi nhớ lại các thao tác chỉ định, đương nhiên để có thể thi triển trong hiện thực một động số tác đạt tiêu chuẩn còn cần phải tiến hành rất nhiều huấn luyện thực tế, nhưng với tình trạng thân thể và trí nhớ của ngươi, nếu tiến hành huấn luyện ý thức thì sẽ có thể rút ngắn rất nhiều thời gian huấn luyện.”
Diệp Trọng mơ mơ màng màng có chút hiểu có chút không, gật đầu: “À, như vậy à!” Nhưng mặc kệ như thế nào, Mục Thương nói là có lợi, thì nhất định là có lợi rồi, Diệp Trọng tự nói với bản thân.
Căn cứ huấn luyện ý thức này là do hiệp hội sư sĩ của tinh hệ Farr thành lập, là một phần của huấn luyện trụ cột.
Diệp Trọng rảo bước tiến vào trong đại sảnh. Bên trong đại sảnh có rất nhiều cây cột được xếp chỉnh tề, thỉnh thoảng có người ở bên cạnh cây cột đột nhiên xuất hiện một chùm sáng rồi biến mất, cũng có khi chùm sáng xuất hiện xong thì lại hiện ra một người.
Lúc này Diệp Trọng cũng không phải gà mờ như trước kia cái gì cũng không biết không hiểu nữa rồi. Hắn từ từ bước tới một cây cột, vươn tay chạm nhẹ vào cây cột, một màn hình bán trong suốt lặng lẽ hiện ra trước mắt hắn.
Mục Thương giới thiệu: “Nơi này tổng cộng có ba bộ phận: Khu huấn luyện trụ cột, Khu huấn luyện tổng hợp, Khu đối chiến. Ngươi tới lần đầu, trước hết đến Khu đối chiến tìm hiểu một chút đi.”
Mục Thương vừa nói xong, màn hình liền phát sinh biến hóa, trên đó hiện ra từng phòng đang chiến đấu, còn có số lượng người đang xem. Diệp Trọng tùy tiện lựa chọn một phòng đang có người.
Soạt, thân hình hắn đã xuất hiện bên trong gian phòng, trước mắt chỉ có một quang giáp đen thui. Diệp Trọng liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là quang giáp dạng Hắc điểu mà người mới tập hay sử dụng, bởi vì nó rất dễ điều khiển, mà giá cả lại rẻ, cho nên đại đa số người mới đều lựa chọn nó. Nhưng bù lại tiền nào của nấy nên tính năng của nó kém hơn các loại quang giáp khác rất nhiều, do chỉ là quang giáp cấp độ nhập môn, nên nó chỉ được trang bị một thanh gươm từ tính, một tấm khiên titanium, hai thanh dao găm hợp kim, hai tay còn được trang bị hai khẩu súng hồng ngoại nhưng mà hai khẩu súng này chỉ là loai thùng rỗng kêu to mà thôi, công suất của chúng cực nhỏ cho nên Diệp Trọng căn bản không dám trông cậy vào nó. Kỳ thận nguyên nhân chân chính là Diệp Trọng không thành thục kỹ xảo bắn súng.
Ngoại hình của Hắc điểu giống như một con chim to màu đen, hai bên hông được trang bị đôi cánh có thể xòe ra cụp vào, giúp cho những người mới có thể bay vững vàng trên bầu trời. Dưới cánh có hai hàng động cơ phụ trợ, nhưng tác dụng rất ít. Hai cánh tay máy của Hắc điểu có thể sử dụng gươm cũng như dao găm. Súng hồng ngoại được lắp trên đầu, phần cổ thon dài khiến cho phần đầu rất linh hoạt có thể điều chỉnh để có được góc độ bắn trên phạm vi lớn, chỉ có điều, với uy lực của khẩu súng hồng ngoại này, cùng với kỹ xảo bắn súng của Diệp Trọng mà nói, chút ưu điểm này hình như không hề có tác dụng gì đối với hắn.
Nhưng dù sao một quang giáp cấp thấp như vậy cũng đủ khiến cho Diệp Trọng hưng phấn không thôi, so với Ôn Ni mà nói, tính năng của cái quang giáp này tốt hơn rất rất nhiều rồi.
Diệp Trọng vội vàng xoay người chui vào khoang điều khiển.
Đến khi Diệp Trọng nhìn thấy quang giáp của đối thủ, không khỏi tức giận muốn sùi bọt mép.
Nếu như quang giáp của mình là một con chim nhỏ xấu xí, thì đối phương lại là một vị vua của loài chim – Phượng Hoàng! Những đường cong tuyệt mĩ tựa như những tác phẩm nghệ thuật, đôi cánh hoa mĩ, cái đuôi màu đỏ chói mắt, tản ra hơi thở xinh đẹp. Bộ giáp màu lửa ôm sát thân mình khiến cho người khác không khỏi nghẹn thở vì vẻ đẹp của nó, cho dù đứng lẳng lặng ở xa, cũng khiến người ta phải hổ thẹn vì sự an tĩnh và kiêu ngạo đó.
Mà tên của nó cũng giống như hình dạng của nó, Ảnh Phượng, mờ ảo như bóng ảnh, hình dáng như chim phượng.
Ảnh Phượng quang giáp, trong thời gian gần đây lăn lộn ở quảng trường Teece, Diệp Trọng đối với những tham số và tính năng của nó rõ như lòng bàn tay. Nếu như đem nó so sánh với Hắc Điểu, vậy hai bên căn bản không cùng cấp bậc. Quang giáp Ảnh Phượng là điển hình của loại quang giáp công kích tầm xa, tốc độ nhanh, hệ thống bắn tiên tiến là những điểm đặc thù nhất của nó. Ngoài ra, ngoại hình xinh đẹp hoa mỹ khiến nó cực kỳ được giới nữ hâm mộ. Nhưng dưới con mắt của Diệp Trọng, đôi cánh kia hoàn toàn vô dụng, cực kỳ trói buộc, còn bề ngoài lộng lẫy như vậy chẳng khác nào tuyên bố với địch nhân ta đây là ai sao?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Diệp Trọng đã nhận được tín hiệu bắt đầu.