Gần như là cùng lúc, hai cái thân ảnh chớp động, chợt lóe ra quang mang chói mắt . Diệp Trọng gần như là theo bản năng dùng tấm thuẫn titanium bảo vệ thân thể, lăn tại chỗ một vòng. Đến khi Diệp Trọng chật vật đứng lên, mới phát hiện ra mình không tránh nổi phát súng vừa rồi, tấm thuẫn titanium dường như không có một chút tác dụng bảo hộ nào, dễ dàng bị xuyên thủng, bên sườn trái cũng bị đạn sượt qua tạo thành một vết thương nhỏ.
Đối thủ nhất thời ngây ngốc, hắn không ngờ một phát đạn này lại không thể giải quyết nổi Diệp Trọng. Diệp Trọng vừa thấy tấm thuẫn titanium không có tác dụng gì, hắn liền bỏ ngay, chạy sang một bên, dùng một ít chướng ngại vật trên mặt đất bắt đầu quấy nhiễu tầm mắt đối thủ.
Nhưng đối thủ hiển nhiên là một tay già đời, không có một tia bối rối, sở trường của Ảnh Phượng được hắn phát huy vô cùng nhuẫn nhuyễn, Diệp Trọng còn chưa kịp phản ứng đã bị phát súng thứ hai xuyên thủng.
Đến lần thứ n bị giết, tính tàn nhẫn ẩn giấu trong tâm hồn Diệp Trọng cũng bị kích thích mà ra, đôi mắt đỏ ngầu của hắn nhìn chằm chằm vào đối thủ.
Lại một lần nữa Diệp Trọng bị giết, lúc này, thanh âm chậm rì rì của Mục Thương mới vang lên: “Phương pháp tránh né đạn tổng cộng có sáu mươi hai loại, ngươi có muốn ta dạy cho ngươi một loại không?”
Hiệp Trong không khỏi chửi ầm lên: “Tên Mục chết tiệt, ngươi tuyệt đối là cố ý phải không? Ngươi cứ trơ mắt nhìn ta chết nhiều lần như vậy à? Ngươi thật sự là kẻ không biết suy nghĩ mà!”
Mục Thương bình thản nói: “Căn cứ lý luận về tâm lý học, con người đối với thất bại thảm hại thường khắc sâu trong tâm trí, dao động trong tỉ lệ từ 90% đến 96%, mà người ta sẽ lấy nó để làm động lực cho bản thân thì xác suất tầm từ 52% đến 63%, tin rằng hiện tại ngươi đã khắc sâu trong trí nhớ cái cảm giác này a!”
Diệp Trọng gần như là tức giận đến mức muốn từ trong quang giáp nhảy ra tính sổ với Mục Thương: “Ngươi… Ngươi… Ngươi điên rồi!”
Mục Thương không thèm để ý tới hắn nữa, lập tức cho hiện ra một đoạn hình ảnh, cũng không biết làm sao hắn xuất ra được nữa. Diệp Trọng thấy vậy vội vã nuốt lại lời nói sắp phun ra khỏi miệng, tập trung quan sát đoạn hình ảnh này. Đoạn hình ảnh này rất ngắn, chỉ dài không đến mười giây, Diệp Trọng không kịp suy nghĩ, chỉ có thể liều mạng trừng lớn đôi mắt mà nhìn, nếu không sợ rằng sẽ bỏ sót một chi tiết nào đó.
Mục Thương còn nói thêm: “Nhìn kỹ!”
Trong hình ảnh cũng là một quang giáp dạng Hắc Điểu, nhưng sự linh hoạt của nó làm người ta khó có thể tin nổi, những bước di chuyển không theo một quy tắc nào hết giống như là nước chảy mây trôi, không hề có một chút cảm giác đình trệ nào, làm cho không ai có thể phỏng đoán được vị trí tiếp theo của nó ở đâu.
Diệp Trọng lần đầu tiên hiểu được, kỹ xảo né tránh lại có thể đạt được cảnh giới như vậy!
Máu huyết trong người Diệp Trọng bắt đầu sôi trào!
Tôn Tuyết Lâm không khỏi có chút bội phục gã đối thủ tên YC trước mắt này, tuy rằng YC và nàng hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nhưng dù vậy, tên này vẫn luôn luôn không thèm trì hoãn một giây một phút nào, ngay sau khi vừa mới thua trận liền lập tức bất khuất đứng lên, điểm này không phải ai cũng có thể làm được.
Dễ dàng đạt được thắng lợi cũng không làm Tôn Tuyết Lâm cảm thấy vui sướng gì. YC tuyệt đối là một người mới, từ quang giáp mà hắn sử dụng có thể thấy được điều đó. Ở trong này, Hắc Điểu vĩnh viễn là tượng trưng cho những người chơi mới. Đánh bại một tay mơ như thế, đối với người từ nhỏ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, được cao thủ chỉ đạo như nàng mà nói thì thật không có gì đáng khoe khoang cả.
Kỳ quái nhất là, mỗi khi Tôn Tuyết Lâm đối mặt với lời yêu cầu chiến đấu của YC, Tôn Tuyết Lâm luôn không tự chủ được mà chấp nhận. Người ở ngoài thì cho rằng điều đó chẳng có một chút ý nghĩa gì, hơn nữa chiến đấu như vậy cũng thật nhàm chán. Nhưng Tôn Tuyết Lâm lại khác.
“Người có dũng khí như vậy tất nhiên đáng được mình trợ giúp”, mỗi lần tiếp nhận khiêu chiến tâm hồn thiện lương của Tôn Tuyết Lâm đều tự an ủi bản thân mình như vậy. Nàng hồn nhiên không hề phát hiện được rằng, từ thật sâu trong nội tâm đang bị kích động của mình một tia hảo cảm không thể khống chế đang lặng lẽ hình thành.
YC rốt cuộc là người như thế nào?
Tại một địa phương cách rất xa Phế tinh, Tôn Tuyết Lâm đang cắn cắn môi, đôi mi cong cong nhíu chặt, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu, nghĩ ngợi.
Lúc này YC cũng không tiếp tục đưa ra yêu cầu khiêu chiến như những lần trước nữa, mà lại ngây ngốc bất động đứng ở đó.
Bỏ cuộc rồi sao? Tôn Tuyết Lâm thở phào một hơi, cũng đến lúc nên từ bỏ rồi a. Với tính năng của Hắc Điểu, căn bản không thể tránh khỏi công kích từ Ảnh Phượng của mình. À, có lẽ phải khuyên hắn trước hết nên tu luyện trụ cột cho thật tốt đã!
Tôn Tuyết Lâm vừa định mở miệng nói, trước mắt đột nhiên xuất hiện yêu cầu chiến đấu của YC.
Còn không chịu từ bỏ sao? Vô dụng thôi! Ngươi nên nhìn thẳng vào sự chênh lệch giữa hai người a! Tôn Tuyết Lâm nghĩ như vậy, nhưng tay nàng so với suy nghĩ của nàng còn nhanh hơn, đến lúc Tôn Tuyết Lâm định thần lại, liền phát hiện mình đã tiếp nhận yêu cầu quyết đấu của YC rồi!
A a, vậy thì lại đến đây đi, Tôn Tuyết Lâm tự cười chế giễu, hơi lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
Diệp Trọng nhìn chằm chằm vào thân ảnh đối diện Hắc Điểu là Ảnh Phượng đang ở trên mặt đất, trong óc hiện ra đoạn hình ảnh lúc nãy, thân thể hơi run nhẹ cho thấy hắn đang rất khẩn trương.
Mục Thương chậm chậm nói, giống như đây là một chuyện chẳng hề liên quan đến mình vậy: “Tổ hợp động tác này có tên gọi đầy đủ là Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược (*), mấu chốt của nó là ở hai chữ Vô Tự.” Mục Thương quý lời nói như vàng, nói đến đây lập tức dừng lại, tỏ vẻ … không cần phải nói nữa.
Việc này khiến cho Diệp Trọng tức giận nghiến răng kèn kẹt., nghe Mục Thương nói như vậy cũng như không, chỉ có thể vắt hết óc, hai chữ Vô Tự này rốt cuộc nên giải thích thế nào!
Vô Tự… Vô Tự… Vô Tự… Diệp Trọng trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Nhưng thời gian không đợi người, Diệp Trọng còn chưa kịp hiểu được ẩn ý thực sự bên trong hai chữ Vô Tự này, thì đối thủ đã tiếp nhận yêu cầu chiến đấu của hắn.
Diệp Trọng chỉ có thể lập tức đem hết tất cả tạp niệm trong đầu quăng đi, hiện tại cũng không còn sức để mà suy nghĩ cái gì là bất quy tắc, cái gì là có quy tắc nữa. Trong đầu Diệp Trọng chỉ có đoạn hình ảnh kia, đoạn hình ảnh tựa như từng cơn sóng dâng trào lên nhưng lại không tạo thành bọt vậy!
Nhiều lần sử dụng Hắc Điểu như vậy cũng đủ để cho Diệp Trọng đem các tham số và tính năng của nó đã khắc sâu vào trong tâm trí. Việc này cũng làm cho Diệp Trọng hiểu được, dùng Hắc Điểu thi triển ra cái gì mà Ba Hình Yêu Dược kia khó khăn đến mức nào! Quang não của Hắc Điểu không thể đảm nhiệm được những tính toán phức tạp đến như vậy, một khi đã như thế, vậy thì chỉ có thể hoàn toàn dựa vào bản thân mình mà thôi!
Điều duy nhất làm cho Diệp Trọng cảm thấy may mắn là việc sử dụng tay để điều khiển vẫn là việc mà mình làm tốt nhất, đây chính là thành quả được hình thành từ quãng thời gian điều khiển Ôn Ni. Quang não trên người Ôn Ni còn đáng thất vọng hơn nhiều so với Hắc Điểu này a!
Diệp Trọng bắt đầu hít thở thật sâu, mỗi một lần hô hấp đều rất nặng nề.
Tích! Trong khoảnh khắc, tay Diệp Trọng chợt động! Hắc Điểu như mũi tên rời khỏi cung, bắn ra ngoài, nhưng mũi tên này cũng không phải là bắn thẳng tới phía trước, mà bay theo một đường vòng cung tiến tới.
Gần như là cùng lúc, nơi Diệp Trọng vừa đứng đã bị đối thủ đánh thành một cái hố sâu.
Diệp Trọng không rảnh bận tâm đến việc khác, hai mắt nhìn chằm chằm vào khoảng đất nằm giữa hai người, máu huyết toàn thân như bị đốt cháy bùng lên, trong đầu một mảng nóng hừng hực. Hai tay Diệp Trọng dùng động tác nhanh đến kinh người không ngừng tiến hành các thao tác, không hề có một tia ngừng trệ.
Hắc Điểu vẫn duy trì tốc độ nhanh nhất!
Tay Diệp Trọng càng lúc càng nhanh, dần dần, dần dần không hiểu là do di chuyển nhanh quá làm cho mồ hôi bốc hơi lên hay là do động tác quá nhanh mà trên tay của Diệp Trọng hình thành một đạo bóng mờ giống như lụa mỏng vậy!
Diệp Trọng đang hết sức chăm chú, hiển nhiên không có chú ý tới chi tiết này!
Tôn Tuyết Lâm vẫn như cũ, ngắm, nổ súng, không trúng! Không có gì, vài lần trước YC ngẫu nhiên cũng có thể tránh thoát mấy phát đạn, nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể có một kết quả, đó chính là thua!
Khoan đã, Tôn Tuyết Lâm cảm thấy có chút không đúng!
(*) Vô Tự: Bất quy tắt – Không có trật tự. Vô Tự Ba Hình Khiêu Dược – sóng cuộnDi chuyển theo hình sóng một cách bất quy tắc, không có trật tự cố định.