Diệp Trọng là thành viên duy nhất dưới năm mươi tuổi trong “Cực Quang”.
Việc Diệp Trọng có thể gia nhập vào “Cực Quang” hoàn toàn là trong một lần ngoài ý muốn. Lần đó Diệp Trọng - một con gà trong những con gà trên mạng Internet, tỉnh tỉnh mê mê tùy tiện xong vào phòng thảo luận của “Cực Quang”. Nhưng đám lão nhân ở trong này không hề có một người nào thèm để ý tới hắn, mấy người này nếu không phải đang tụ tập một chỗ thảo luận, thì cũng vùi đầu vào nghiên cứu. Diệp Trọng tò mò liền chạy đến bên cạnh một đám đang tranh luật kịch liệt nhất trong phòng để nghe thử xem bọn họ tranh luận cái gì, không nghĩ tới bọn họ lại đang thảo luận về thiết kế ống dẫn của động cơ quang giáp, Diệp Trọng liền cảm thấy cực kỳ hứng thú, không khỏi cẩn thận lắng nghe, càng nghe càng thấy hấp dẫn, càng lúc càng nhập thần.
Có hai lão nhân phân biệt đưa ra hai phương án, toàn lực tranh luận bảo vệ cho phương án do mình đưa ra.Diệp Trọng đột nhiên nhớ tới sơ đồ động cơ của Mục Thương mà mình vừa mới được xem qua mấy hôm trước, do đang nghe đến nhập thần nên Diệp Trọng theo bản năng liền thốt ra, đưa ra một ý kiến hoàn toàn mới. Đột nhiên, toàn trường lặng ngắt như tờ. Hai phe đều ngậm miệng không nói, vẻ mặt kinh dị nhìn chằm chằm vào tên tiểu tử còn chưa mọc đủ lông tóc không biết từ đâu tới này!
Nhất thời, mồ hôi Diệp Trọng tuôn như suối!
Từ đó về sau, Diệp Trọng liền cùng với mấy lão nhân này kết bạn, mấy lão nhân này cũng tâm huyết dâng trào, quyết tâm bắt Diệp Trọng gia nhập “Cực Quang”, không nghĩ tới lại được rất nhiều người đồng ý, họ thậm chí còn không để cho Diệp Trọng có cơ hội mở miệng nêu ý kiến mà đã đem Diệp Trọng kết nạp thành một thành viên của “Cực Quang”.
Cứ như vậy, Diệp Trọng mơ mơ hồ hồ trở thành một thành viên của “Cực quang”, một vị trí mà trong mắt người khác là quá cao xa không thể với tới.
Mà Diệp Trọng, sau khi gia nhập vào “Cực Quang” thì trong lòng hắn lại cực kỳ khó chịu, trước kia hắn còn tưởng rằng học được 7 8 phần kiến thức của cha nuôi hắn, thì có thể có vài phần tự tin về phương diện cải tiến máy móc, đến nơi này hắn mới phát hiện, tùy tiện lấy ra một người ở nơi này đều có kiến thức có thể khiến cho hắn cực kỳ ngưỡng mộ, như vậy thì bảo sao hắn không cảm thấy uể oải cho được?
Diệp Trọng vĩnh viễn không cam lòng làm một kẻ lạc hậu, hắn bắt đầu bước vào con đường học tập đầy gian khổ.
Bất cứ một vấn đề nào, đám lão nhân nhàn rỗi ở nơi này không ngừng mở rộng nghiên cứu, khiến cho độ phức tạp trở nên chênh lệch không chỉ vạn lần. Cũng may kiến thức trụ cột của Diệp Trọng cực kỳ vững chắc, Diệp Trọng tựa như một cái xoáy lốc xoay tròn với tốc độ cực cao, điên cuồng hấp thu hết thảy mọi kiến thức.
Rất nhanh, những đặc điểm nổi bật của Diệp Trọng như thiên phú hơn người, năng lực học tập khủng khiếp, trụ cột vững chắc… đã bị đám lão nhân này phát hiện.
Bọn họ cả đời đều có rất nhiều thành công, đều có được những quyền uy cực cao trong lĩnh vực quang giáp, nhưng mà rất nhiều người trong số bọn họ đều gặp phải tình cảnh một thân sở học cả đời lâm vào nguy cơ không có người nối nghiệp. Thầy hay đã khó tìm, trò giỏi lại càng khó tìm hơn a!
Những lão nhân này đối với Diệp Trọng lại càng thêm yêu thích, Diệp Trọng tựa như một khối bánh thơm ngon, làm cho những lão nhân này mỗi người đều nhìn đến phát thèm. Đối mặt với sự thỉnh giáo của Diệp Trọng mấy lão già này đều tận tâm tận lực chỉ dạy, nguyên bản vấn đề chỉ là nâng cao lên tầm vạn lần, thì hiện giờ đã bị bọn họ nâng cao lên hẳn mười vạn lần. Nhưng cho dù như vậy, Diệp Trọng vẫn như trước cẩn thận tỉ mỉ học tập mọi kiến thức, thậm chí không ngại học hỏi cả những kẻ dưới, điều này càng làm cho mấy lão nhân này thêm coi trọng hắn.
Diệp Trọng trở thành một gã đệ tử duy nhất của “Cực Quang”, hơn nữa còn là đệ tử công cộng nữa.
Hắn vừa mới đi vào phòng thảo luận, tất cả các lão nhân lập tức bu lại.
“A, đây không phải là tiểu Y sao? Nhiều ngày nay không thấy bóng dáng ngươi rồi, cái phương trình lần trước ta dạy ngươi đã hiểu chưa? Vẫn chưa hiểu hả? Không sao, chúng ta còn có thể dùng cách khác làm ví dụ để chứng minh, thí dụ như là….”
Lời còn chưa dứt, liền bị một người giận dữ đẩy ra: “Cái lão mắc dịch nhà ngươi, vừa thấy tiểu Y liền hỏi cái này nói cái kia, nếu như khiến tiểu Y học đến choáng váng đầu óc ta liền tìm ngươi hỏi tội!” Sau đó vẻ mặt ôn hòa hướng Diệp Trọng nói: “Tiểu Y a, lại đây, để cho gia gia xem thử ngươi có cao thêm tí nào không, a, không thấy cao hơn, không sao không sao, thân thể con người chỉ là một khối thân xác thối tha, học thức ẩn chứa bên trong mới là quan trọng, gia gia ở đây có một chút tâm đắc mấy năm qua của ta, ngươi cầm về tùy tiện nghiên cứu, nghiên cứu nha!”
“Giỏi thật, Đỗ lão đầu, không ngờ ngươi lại có thể nghĩ ra một chiêu như thế này! Ta làm sao lại không nghĩ tới chứ, trở về phải lập tức chỉnh lí lại thật tốt mới được!”
Chỉ thấy lão già họ Đỗ vẻ mặt đắc ý đang khoái hoạt đứng ở một bên. Diệp Trọng bị đám lão nhân vây quanh, trong tay cầm cái chip thông tin mà Đỗ lão đầu vừa đưa cho hắn, đối mặt với những lão nhân nhiệt tình ở xung quanh, hắn giống như một thằng ngốc ngẩn người ra không biết làm gì.
Trong một gian phòng trang hoàng lộng lấy.
Khuôn mặt anh tuấn của Kiệt Bổn vặn vẹo, giống như đột nhiên từ một bộ mặt công tử cao quý, thanh nhã biến thành một bộ mặt của một ác ma dữ tợn.
Mẹ nó, không ngờ hôm nay lại lật thuyền trong cống rãnh, vừa nghĩ tới mình giống như một tên hề vụng về trong một vở kịch hài kịch biểu diễn trước mặt đối phương, lửa giận trong lòng Kiệt Bổn không kìm được lại bốc lên, thiêu cháy đầu óc hắn thành một mảnh đỏ rực.
Những khó chịu tích lũy mấy ngày nay giờ phút này đã lên tới cực điểm, Kiệt Bổn rốt cuộc không nhịn được nữa, tay nắm chặt chiếc mũ kết nối mạng nện liên tiếp lên tấm thảm thêu hoa văn phức tạp, rầm rầm vài tiếng, chiếc mũ tan thành những mảnh nhỏ.
Nghĩ đến cái tên giả heo ăn thịt hổ kia, Kiệt Bổn cơ hồ xúc động muốn phát điên. Trong lòng dùng những từ ngữ vô cùng ác độc nguyền rủa cái tên chết tiệt YC kia vô số lần.
Không thể dễ dàng bỏ qua như vậy! Tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như vậy! Trong lòng Kiệt Bổn rít gào!
Linh hồn cao quý của Kiệt Bổn ta không thể để cho cái loại đê tiện này giẫm đạp được, ta muốn hắn phải trả giá thật đắt, phải giết hắn, đúng! Ta muốn giết hắn! Kiệt Bổn như một kẻ mất trí, cặp mắt mê người của hắn lúc này đỏ như máu, vừa nghĩ tới tình cảnh đối thủ nằm dưới kiếm của mình kêu rên cầu xin tha thứ, Kiệt Bổn nhịn không được giống như một thằng điên ngửa mặt lên trời điên cuồng cười lớn.
Mấy phút sau, Kiệt Bổn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, khôi phục bộ dạng thong dong cao quý, hắn cầm lấy dụng cụ truyền tin trên bàn, ra lệnh: “Khâu quản gia, ngươi đến đây!”
Một nam tử tầm năm mươi tuổi bộ dạng khôn khéo đang cung kính khom người đứng trước mặt Kiệt Bổn, đây là Khâu quản gia, tổng quản của gia đình Kiệt Bổn.
Kiệt Bổn nghiến răng nghiến lợi nói từng lời: “Khâu quản gia, hãy tra cho ta trong dữ liệu của căn cứ huấn luyện ý thức sư sĩ một người đăng ký với tên YC, ta muốn toàn bộ tư liệu về hắn, nhớ kỹ, toàn bộ tư liệu!”
Khâu quản gia cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia hung ác nham hiểm, trong lòng âm thầm suy nghĩ, tám chín phần mười là tên YC này đã đắc tội với nhị thế tổ Kiệt Bổn này rồi. Hắn hiểu rõ vị thiếu gia ở trước mặt này ngoại trừ vẻ ngoài là một cái túi da đẹp đẽ ra, thì bên trong rống tuếch, không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết tầm hoa vấn liễu (tìm gái), hơn nữa lòng dạ lại hẹp hòi, có thù tất báo. Những người đắc tội với hắn không một ai là có được kết cục tốt, không ít người đã phải chịu cảnh nhà tan cửa nát vì hắn rồi.
Khâu quản gia trong lòng thở dài, lần này không biết là tên nào lại xui xẻo động vào tên nhị thế tổ Kiệt Bổn này đây!
Nhưng nghĩ thì nghĩ hắn vẫn rất cung kính cúi đầu lĩnh mệnh, hắn cũng không muốn đắc tội với tên ăn chơi trác táng trước mặt này, nếu không, chỉ sợ mình đừng có nghĩ tới việc tiếp tục ở lại cái nhà này nữa, hắn cũng không muốn bị sa thải, huống chi tình thế lúc này cực kỳ vi diệu, thời điểm hiện tại hắn đang có khả năng rất lớn sẽ được thăng tiến.
Đối phó với người như Kiệt Bổn kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần bề ngoài cứ làm ra vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời mặc cho hắn tùy ý hống hách là được, hắn cũng không khó ứng phó như Đại công tử. Nghĩ tới ánh mắt sâu không thể lường giống như tùy thời có thể nhìn xuyên thấu người khác của đại công tử, Khâu quản gia chợt cảm thấy lạnh mình.
Kiệt Bổn đối với phản ứng của Khâu quản gia cực kỳ hài lòng, hắn từ trên người của Khâu quản gia có thể tìm lại được cảm giác về sự ưu việt hơn người của bản thân. Hắn làm ra vẻ tao nhã vung tay lên, ý bảo Khâu quản gia có thể lui ra.
Rồi sau đó lẩm bẩm: “Tiểu tử, ngươi cứ chờ đó, ta sẽ cho ngươi thấy, kết cục của những kẻ đắc tội với bản thiếu ra sẽ thê thảm như thế nào!”
Kiệt Bổn nhấc ly rượu có đế dài lên, hớp một ngụm rượu vang đỏ đã ủ ba trăm năm, sau đó cẩn thận nâng ly rượu giơ lên trước mặt, trong đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng làm cho người khác nhìn vào lạnh cả sống lưng. Ánh sáng nhu hòa, tinh khiết từ ngọn đèn trên trần rọi xuống, chiết xạ với màu đỏ của rượu, biến ảo tạo thành ánh sáng đỏ tươi như máu, vừa có đôi chút đáng sợ lại vừa phát ra hấp dẫn trí mạng!