Hai tên tu giả Đông Kỳ kiếm môn hiển nhiên không nghĩ đến Tả Mạc dám chủ động tấn công!
Đặc biệt là tên vừa mới ra tay, trong mắt hắn nếu không phải lần trước đột nhiên nhảy ở đâu ra hai tên tu giả Ngưng Mạch kỳ, Tả Mạc nhất định sẽ rất thảm. Tên phế tài Luyện Khí kỳ này bây giờ lại dám chủ động khiêu hấn (khiêu khích+gây hấn) ?
Cơ hồ khi kiếm mang sắp kích trúng mi tâm hắn, hàn ý nhàn nhạt mới khiến hắn đột ngột bừng tỉnh. Giật mình muốn thúc động phi kiếm, nhưng đột nhiên nhớ lại phi kiếm bản thân đã bị tên gia hỏa trước mặt này phế rồi còn đâu! Né tránh cũng đã quá muộn, vụ khí nhàn nhạt xung quanh kiếm xát qua người hắn.
Tê!
Mi tâm đã xuất hiện một vết máu dài. Hắn nhếch nhác đứng lên, ánh mắt tràn đầy oán độc hung hăng nhìn Tả Mạc, hận không thể đem Tả Mạc chém thành thịt vụn.
Tên gia hỏa trời đánh trước mắt này, rõ ràng chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ song mỗi lần mình đối đầu với hắn kết quả đều nhếch nhác vô cùng. Đưa tay sờ vết máu trên mi tâm, nhìn vết máu lêng láng trên tay tức thì lệ khí trong lòng nổi lên, tức giận gầm gào: "Muốn chết! Hôm nay ta phải đánh chết ngươi. . ."
Nhân lúc hắn đang lải nhải, Tả Mạc lại phóng ra một kiếm!
Kiếm mang kẹp lấy vụ khí bạch sắc nhàn nhạt, mục tiêu nhằm thẳng vào miệng đối phương. Thanh thế đạo kiếm mang này so với vừa rồi thêm tràn ngập duệ khí, bạch vụ xung quanh kiếm mang dày đặc, nếu lắng tai nghe thậm chí còn có thể nghe được một chuỗi thanh âm như tiếng băng tuyết nứt gãy.
Đồng tử tên đệ tử Đông Kỳ kiếm môn còn lại từ nãy giờ vẫn đứng một bên quan khán đột nhiên hơi rút lại.
Thời điểm đạo kiếm mang này được Tả Mạc phóng ra rất xảo diệu, hơn nữa tốc độ cực nhanh. Phi kiếm của đối phương đã bị Tả Mạc phế, vốn hôm nay mang theo sư huynh để giúp mua lại một thanh phi kiếm khác, không ngờ lại gặp phải cừu nhân. Đến khi phát hiện đạo kiếm mang vùn vụt bay đến, hắn mới kinh giác bản thân lúc này không chỉ có phi kiếm bị phế, mà cũng không có pháp bảo phòng ngự nào trên người cả.
Hắn bình thường lấy khi phụ người làm vui, làm gì có kinh nghiệm chiến đấu, mắt thấy kiếm mang chỉ cách thân mình một tích tắc hắn lại càng thêm kinh hoảng, tay chân cứng đờ như khúc gỗ.
"Ba!"
Bạch vụ kiếm mang chuẩn xác đánh trúng miệng đối phương, tức thì huyết hoa bắn tung, hai cái răng cửa rớt xuống mặt đất. Một chuỗi đả kích liên tục này triệt để sỉ nhục tự tôn của hắn, lấy tay che miệng cặp mắt mờ mịt đầy vẻ không thể tin được nhìn chằm chằm vào hai chiếc răng vương vãi trên mặt đất.
Tả Mạc bảo trì giới bị, so với sự kích động lần trước thì lần này hắn lại rất lạnh tĩnh.
Thứ duy nhất hắn dựa vào chỉ có Kim Kiếm giới, trong khi Kim Kiếm giới chỉ có thể tồn trữ ba đạo kiếm mang, bây giờ Tả Mạc chỉ còn lại một đạo kiếm mang sau cùng. Đây cũng là thủ đoạn phản kích duy nhất bây giờ, nếu đối phương chỉ có một người chắc chắn hắn sẽ không chút do dự bổ cho một nhát. Nhưng hiện tại thực lực hai người đối phương xa xa vượt qua hắn, điều này hắn vẫn rất rõ ràng, song hắn không thể nào đứng trơ mắt nhìn Phó Kim vì hắn mà chịu nhục.
Cùng lắm là cá chết lưới rách, hắn đều đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, đạo kiếm mang cuối cùng này tuyệt sẽ không nhẹ, hắn muốn cho đối phương một bài học thích đáng!
Đừng nghĩ rằng muốn khi dễ ông đây là được!
Hắn hung hăng suy nghĩ.
"A!" Người đó phát ra tiếng gào thét kinh thiên, sắc mặt xám xanh hai mắt muốn phún hỏa: "Lão tử. . ."
Thanh âm đang dang dở bỗng lại tắc nghẽn.
Cả người hắn giống như bị một bàn tay vô hình nhấc lên, thân hình bị xách như con vật, hai chân vùng vẫy. Vừa mới rồi còn gầm gào phẫn nộ nay đã giống hệt như con cá chết, hai mắt lồi cả ra, ú ớ a a nhưng không phát nổi tiếng nào rõ ràng.
Trong lòng Tả Mạc cũng rất khó hiểu kinh hãi, ánh mắt nhìn sang bên cạnh.
Một người tuổi trẻ áo trắng đang chậm rãi bay đến bên này, đứng trên không trung nhìn cũng không thèm nhìn nói với tên Đông Kỳ đệ tử còn lại: "Đông Phù cấm chỉ tranh đấu, chẳng lẽ các ngươi không biết sao?"
Tên đệ tử Đông Kỳ kia nhíu mày, đột nhiên vươn tay ra, chỉ thấy đầu ngón tay hắn bắn ra một đạo kiếm quang, đánh gãy sức mạnh vô hình kia khiến cho tên đệ tử cùng tranh đấu với Tả Mạc rơi phịch xuống đất, sắc mặt hắn lúc này đã thâm tím, hôn mê bất tỉnh.
"Các hạ cũng quá bất công, song phương tranh đấu sao ngươi chỉ trách tội một người, sao gọi là công bình được."
Người tuổi trẻ áo trắng tựa tiếu phi tiếu nhìn y: "Đông Kỳ Tông Minh Nhạn?"
"Khu khu lậu danh, không nghĩ tới các hạ cũng nghe nói qua, vinh hạnh vinh hạnh." Tông Minh Nhạn chắp tay, trên mặt vẫn treo thần tình băng lãnh.
"Cao đồ Tả Mai Thiên tiền bối, tự nhiên uy danh như sấm bên tai." Người tuổi trẻ áo trắng nói.
Tông Minh Nhạn nhướng nhướng mày: "Các hạ là?"
"Du Bạch." Người tuổi trẻ áo trắng thổ ra hai chữ.
"Nga." Tông Minh Nhạn nhàn nhạt ứng câu, nhưng ngôn từ phút chốc chuyển sang sắc nhọn: "Nguyên lai là cao đồ Thiên Tùng tử tiền bối. Chẳng qua, Du huynh có thể nói cho ta, vì sao chỉ trừng phạt đệ tử bản môn? Chẳng lẽ Du huynh đối với đệ tử Đông Kỳ chúng ta có thành kiến sao?"
Du Bạch cười cười, vươn tay chỉ chỉ vào ngọc bài giữa eo Tả Mạc.
Lúc này Tông Minh Nhạn mới chú ý đến mầm xuân ngọc bài giữa eo Tả Mạc, tức thì hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức gật đầu: "Linh Thực phu, hiểu rồi."
Hắn nhìn Tả Mạc một cái thật sâu rồi quay người đi.
Du Bạch nhíu nhẹ mày: "Các hạ không mang quý sư đệ theo sao?"
Tông Minh Nhạn cũng không quay đầu lại, bước chân vẫn cất đều ném lại một câu.
"Phế vật ngay cả một tên Linh Thực phu Luyện Khí kỳ cũng đánh không nổi, giữ lại có tác dụng gì đây?"
Du Bạch lắc lắc đầu, không tiếp tục nói chuyện, thuận tay phóng ra một đạo bạch quang chìm vào trong thiên không.
Phi kiếm truyền thư!
So lên tiểu thiên hạc, phi kiếm truyền thư nhanh hơn nhiều. Quả nhiên, chỉ mất một lát hai tên tu giả đã bay đến nơi này, hạ xuống hướng Du Bạch hành lễ.
Du Bạch chỉ vào tên đệ tử Đông Kỳ hôn mê trên mặt đất nói: "Người này vi phạm Đông Phù cấm lệnh, từ đây trục xuất khỏi Đông Phù."
"Là." Hai người hướng Du Bạch hành lễ, xách theo tên kia rồi nhanh chóng rời đi.
"Nếu như ta không nhầm, ngươi là đệ tử Tân Nham tiền bối của Vô Không kiếm môn đúng không?" Du Bạch quay mặt qua, thân thiện cùng Tả Mạc bắt chuyện.
Tả Mạc lắc đầu: "Sư phụ ta là Thi Phượng Dung."
Hai người vừa rồi giao thủ chỉ trong thoáng chốc, nhưng vô luận là linh lực hay vận dụng pháp quyết đều đem lại cho Tả Mạc rất nhiều thứ đáng để học tập. Hơn nữa hai người đều có khí độ cao thủ, thong dong gấp mà không loạn, Tông Minh Nhạn thì lãnh khốc sắc bén còn Du Bạch lại tiêu sái lâm phong, đều là nhân trung chi kiệt. Song tâm lý Tả Mạc vẫn hơi không thoải mái, cho dù là Tông Minh Nhạn hay Du Bạch trên thân đều bất giác lộ ra cảm giác nhìn người bằng nửa con mắt, luôn cho rằng mình là kẻ bề trên. Loại cảm giác như thế này Tả Mạc rất không ưa, trong thâm tâm hắn không muốn cùng Du Bạch thâm giao.
"Thi Phượng Dung tiền bối?" Đáp án này hiển nhiên khiến Du Bạch té ngữa. Kỳ thực lúc hai người đả đấu hắn đã chú ý đến rồi. Lúc phát đạo kiếm mang thứ nhất, hắn chỉ kinh ngạc tại sao một tên Linh Thực phu lại có thể phát ra kiếm mang. Sau khi chú ý tới Kim Kiếm giới trên tay Tả Mạc mới hoảng nhiên.
Hắn liền sẵn sàng chuẩn bị nhúng tay. Thiên Nguyệt giới là một tiểu giới kiếm tu chủ đạo điển hình, tại Thiên Nguyệt giới tu giả Linh Thực phu thế này là tư nguyên thập phần khan hiếm. Không riêng chỉ Đông Phù mà cơ hồ tại tất cả trọng trấn của Thiên Nguyệt giới đều có cấm lệnh bảo hộ cho Linh Thực phu.
Nhưng đúng vào lúc này, Tả Mạc phát ra đạo kiếm mang thứ hai.
Du Bạch nhãn lực cao siêu, nhìn rất rõ ràng.
Đạo kiếm mang thứ nhất chỉ mang theo kiếm ý rất mơ hồ, như có như không. Nhưng kiếm ý trong đạo kiếm mang thứ hai lại cực giống kiếm ý của Vô Không kiếm môn 《 Băng Ly kiếm 》 Tân Nham.
Vô Không kiếm môn đột nhiên quật khởi, lập tức thu hút ánh mắt tất cả mọi người. Mà làm kẻ thực tế thống trị Đông Phù, Thiên Tùng tử tự nhiên càng thêm chăm chú để ý. Du Bạch là quan môn đệ tử Thiên Tùng tử, hiểu biết của y đối với Vô Không kiếm môn so với tu giả bình thường phải rõ ràng hơn nhiều.
Đương thời, dị tượng xuất hiện lúc Vi Thắng Trúc Cơ trực tiếp kinh động đến Thiên Tùng tử. Buổi tối hôm đó Du Bạch cũng đi theo sư phó xem xét chuyện gì xảy ra. Hắn tận mắt nhìn thấy kiếm mang Xung Thiên lúc Vi Thắng Trúc Cơ, điều này đem lại chấn hám từ trước đến nay chưa từng có. Tiếp đó lại là một màn kiếm hóa ly long của Tân Nham càng khiến hắn trợn mắt há mồm, vĩnh viễn không thể quên được.
Hắn thiên phú hơn người, kiến thức cũng vượt xa đồng bối, cả một vùng Đông Phù nhân vật có thể cùng hắn sánh vai chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng chỉ trong vẻn vẹn một buổi tối, liên tục chịu đựng hai lần đả kích khiến hắn có hứng thú rất lớn đối với môn phái vốn trước nay đê điệu như Vô Không kiếm môn.
Hắn không tự chủ cẩn thận quan sát Tả Mạc.
Từ lúc bắt đầu đến giờ biểu tình trên mặt Tả Mạc vẫn y nguyên “bất động thanh sắc”. Điểm này Du Bạch không ngại, kỳ nhân dị sĩ hắn gặp qua vô số, tu giả có tài thường thường đều có chỗ hơi quái dị. Chân chính khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên chính là năm tuổi cùng tu vi Tả Mạc, nó không phải cao mà là thấp, quá thấp...
Tu giả thường rất khó suy đoán năm tuổi, nhưng từ nhãn thần, cử chỉ đàm thổ (ăn nói) vẫn có thể đại khái phán đoán được. Năm tuổi tên đệ tử Vô Không kiếm môn trước mắt này nhất định không lớn. Tuổi nhỏ như thế thì tu vi chỉ có Luyện Khí cũng là điều quá bình thường.
Song chính cái điều bình thường này mới khiến hắn cả kinh. Tuổi trẻ, tu vị thấp đến không thể thấp hơn lại có thể lĩnh ngộ được kiếm ý…
Đạo kiếm mang thứ hai uẩn hàm kiếm ý đã lược cụ sồ hình, bạch vụ xung quanh kiếm mang thập phần mê hoặc dụ người, vụ khí đó không phải vì hàn ý kiếm mang đưa đến mà trên thực tế là do đại lượng kiếm ý nhỏ mịn cấu thành. Những tia kiếm ý này còn xa xa mới hoàn thiện như kiếm ý Tân Nham song tên đệ tử Luyện Khí kỳ này đã có thể khống chế chúng trong một phạm vi nhất định.
Điều này phải không dễ mới làm được!
Du Bạch cảm thấy sự việc trước mắt thật quá hoang đường. Xưa nay hắn đối với thiên phú bản thân cực kỳ tự tin, song đến khi tận mắt chứng kiến tên đệ tử như cương thi kia hắn lại không biết nên nói gì cho phải. Lần đầu tiên hắn lĩnh ngộ kiếm ý là đã Trúc Cơ trung kỳ, ở trong Luyện Kiếm lô của sư phó tĩnh tọa hơn ba mươi ngày mới có sở ngộ.
Huống hồ, ngọc bài Linh Thực phu không phải cứ muốn có là được!
Du Bạch từ nhỏ đã lớn lên ở Đông Phù lớn lên, hắn biết rõ ràng độ khó ở trong đó.
Vô Không kiếm môn lại xuất hiện thêm một nhân vật lợi hại! Tuy bây giờ tu vi hắn không cao, nhưng tiền đồ tương lai không thể hạn lượng.
Nguyên hình tượng Vô Không kiếm môn trong lòng Du Bạch đã cao thâm khó dò nay lại càng thêm thần bí.
"Thay ta vấn an Thi Phượng Dung tiền bối." Du Bạch ôn văn một lễ, chú ý tới vẻ giới bị trong mắt Tả Mạc. Hắn vốn là kẻ trời sinh kiêu ngạo, ý muốn kết giao trong lòng chợt lạnh đi: "Đông Phù tuy bảo hộ Linh Thực phu, song ngươi cũng phải cẩn thận không nên dễ dàng giao thủ cùng người khác."
Nói xong liền chắp tay, phiêu nhiên mà đi.
Tâm tình khẩn trương của Tả Mạc tức thì nhẹ nhõm, hắn trước đó đã chuẩn bị tinh thần lưỡng bại câu thương, không ngờ lại có thể an nhiên vô dạng, ngay cả người trong cuộc như hắn cũng cảm thấy thần kỳ.
Phó Kim tịnh không đáng ngại, kiên quyết cự tuyệt tinh thạch Tả Mạc đưa cho. Trận phong ba này cũng khiến giao tình hai người bất đồng dĩ vãng. Tả Mạc không thích Du Bạch, nhưng lại thập phần muốn cùng Phó Kim kết giao.
Mọi người đều là tiểu nhân vật mà!
Phó Kim là địa đầu xà nơi đây, nhà nào bán thứ gì hắn đều nhất thanh nhị sở. Đồ Tả Mạc cần hắn chỉ tốn một canh giờ đã mua đầy đủ.
Đủ mọi chủng loại linh tinh các thứ linh dược linh thảo hạt giống, chỉnh chỉnh đóng thành một bao lớn. Ba mươi khỏa tinh thạch đã bị Tả Mạc tiêu sạch sẽ.
Cầm lấy đồ, cáo biệt Phó Kim, ngồi lên Hỏa Uế nhạn bay thẳng về Vô Không sơn.
Hắn đã có chủ ý, trước khi Trúc Cơ hắn tuyệt đối sẽ không ra khỏi sơn môn. Sự tình phát sinh hôm nay đến giờ hắn vẫn còn kinh hãi. Cùng Đông Kỳ kiếm môn kết thù, sau này nếu gặp phải Đông Kỳ đệ tử, kết cục chính mình nhất đinh sẽ rất thảm. Tưởng mỗi lần đều có vận khí tốt như hôm nay chắc chỉ có trong mơ.
Đông Phù cũng không phải nơi an toàn a!