Diệp Trọng hoảng hốt, cuống cuồng thay đổi phương hướng của động cơ, F-58 đột nhiên bị giật mạnh, két, một đạo bạch quang xoẹt qua trán của F-58 bắn xuống đất, trên mặt đất liền xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm, từ đó bốc lên vài làn khói mỏng.
Lực lượng khủng bố của nó khiến cho Diệp Trọng không thể không điều khiển F-58 cho tứ chi chạm xuống đất, tư thế giống như một con dã thú, tăng điểm tựa để dễ dàng đổi hướng và phát lực hơn. Không dám chậm trễ, tứ chi dậm thật mạnh, F-58 giống như một con báo đen phóng vọt về phía trước, hơn nữa chuyên tìm những chỗ đông người để lẩn vào.
Diệp Trọng đối với tư thế chạy trốn của dã thú vốn vẫn rất quen thuộc, rất nhanh chóng đã có thể nắm giữ được bí quyết trong đó, động tác càng ngày càng tự nhiên thanh thoát, trong lúc chạy trốn mơ hồ theo một loại quy luật rất độc đáo. May mắn là F-58 có hệ thống giảm xóc tiên tiến, nếu không, chỉ với việc xóc nảy như thế này, Diệp Trọng tuyệt đối sẽ bị xóc đến choáng váng, làm gì còn chút sức chiến đấu nào nữa, mà cho dù có thì cũng cực kỳ ít ỏi.
Quang giáp màu trắng kia rõ ràng có chút e ngại, không dám bắn tiếp, mà chỉ bám theo xa xa phía sau của Diệp Trọng.
Tư thế của Diệp Trọng đã được điều chỉnh lại, áp sát mặt đất, hai chân gấp khúc, phi hành theo một loại tư thế cực kỳ quái dị. Kỳ thật đó cũng là hành động bất đắc dĩ của Diệp Trọng, trên F-58 không hề có vũ khí tầm xa, chỉ có thể chờ đợi đối phương bay thấp xuống, nếu như có thể cận chiến thì mình còn có không ít hi vọng chiến thắng. Còn không thì hắn chỉ có thể chạy trối chết! Chỉ có điều, đối phương lại chậm chạp không thèm bắn tiếp, điều này làm cho Diệp Trọng cực kỳ khó hiểu, đối phương rốt cuộc là e ngại cái gì? Ngộ thương người khác sao? Diệp Trọng tin rằng mình tuyệt đối sẽ không vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội. Sau hơn mười năm sống trên Phế tinh, trong đầu Diệp Trọng đã khắc sâu quy luật sinh tồn trần trụi của các sinh vật biến dị trên đó. Tuy rằng chuyện ngày hôm qua làm hắn hiểu được loại quy luật đó có lẽ không thích hợp sử dụng trong cái xã hội này, nhưng không thể nghi ngờ xã hội này còn rất nhiều thứ mà Diệp Trọng căn bản còn không rõ. Ở trong trạng thái không rõ ràng, người ta luôn lựa chọn phương pháp mà mình quen thuộc và tin tưởng nhất. Mà từ giờ đến lúc Diệp Trọng có thể thực sự thay đổi để thích ứng với cái xã hội này, chỉ sợ còn cần phải qua một khoảng thời gian tương đối dài nữa.
Tư thế của Diệp Trọng hiện tại tuy rằng nhìn qua cực kỳ quái dị, nhưng có thể bất cứ lúc nào thông qua hai chân tiếp xúc vơi mặt đất để thay đổi phương hướng, hay có thể đổi hướng để tránh né đường đạn của đối phương.
Trong hoàn cảnh nhiều chướng ngại vật như vậy Diệp Trọng cũng không dám thực hiện Vô tự ba hình khiêu dược, lúc này mà sử dụng đòn đó không khác gì tự sát!
Diệp Trọng chỉ có thể cố gắng không ngừng thay đổi phương hướng phi hành, cũng may có nhiều chướng ngại vật như vậy, nên cũng có thể tạo thành những vị trí khuất cho mình, có chút tác dụng nhiễu loạn tầm mắt đối phương.
Quang giáp màu trắng kia dường như cũng không có biện pháp để đối phó với Diệp Trọng, chỉ có thể từ trên cao theo sát hắn. Diệp Trọng bay càng lúc càng thấp, liên tục hướng đến những nơi có kiến trúc dày đặc để bay. Quang giáp màu trắng thấy vậy cũng cực kỳ đau đầu, Diệp Trọng trơn trượt như lươn, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, nếu cố gắng đến gần quá, có khi còn mất dấu nhanh hơn.
Đột nhiên, quang giáp màu trắng hơi sơ ý một chút, bóng dáng chiếc quang giáp màu đen đã biến mất không thấy tung tích!
Diệp Trọng phát hiện phía trước có một tòa kiến trúc thật lớn, là một tòa building cao ngất, trong lòng nảy ra ý tưởng, lập tức dán sát chân tường của building mà bay, vừa mới thoát ra khỏi tầm mắt của quang giáp màu trắng, Diệp Trọng giống như bị lửa châm vào đít, bằng tốc độ nhanh nhất nhảy ra khỏi F-58, thân hình còn chưa kịp rơi xuống đất, F-58 đã bị hắn thu hồi vào trong trang sức không gian. Trong ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Diệp Trọng nhanh chóng lẩn vào trong dòng người, thân ảnh lập tức biến mất.
Diệp Trọng theo dòng người đi về phía trước, không thèm ngước nhìn chiếc quang giáp màu trắng đang ngơ ngác ở trên không trung. Mục nói: “Xem ra ngươi tiến bộ rất lớn a!”
Diệp Trọng không cho là đúng, nói: “Đây là biện pháp tốt nhất mà ta có thể nghĩ đến!”
Mục nói: “Nơi lấy ID card nằm ngay ở tòa nhà trung tâm phía trước, cách đây tầm năm trăm mét.”
Tòa nhà trung tâm có 300 tầng, cả tòa nhà cao ngất được bao phủ trong lớp thủy tinh màu đen, có những giá đỡ bằng kim loại thô to mang đến cảm giác lạnh như băng, tràn ngập phong cách khoa học kỹ thuật hiện đại. Mặt trên cứ cách 3 tầng lại có một chỗ để cho máy bay nhỏ và quang giáp có thể neo đậu.
Lững thững đi vào, vách tường màu xám bạc dưới ánh đèn nhu hòa có vẻ chắc chắn mà không quá thô cứng. Vô số những bức tường thủy tinh hữu cơ trong suốt đem đại sảnh ngăn cách thành rất nhiều khu không gian nhỏ. Ở trung tâm đại sảnh có một màn hình tin tức, không ngừng cho hiển thị các loại tin tức nghiệp vụ. Bên cạnh đó còn thấy không ít quang não dành cho khách sử dụng.
Diệp Trọng đi đến một cái máy tự động (self-service machine: máy tự động, để cho khách tự phục vụ), sau khi qua một loạt kiểm tra vân tay và mống mắt, phân tích X quang, sau đó đến phân tích mô tế bào, cuối cùng xác thân phận của Diệp Trọng cũng được xác minh.
“ID card của ngài đã được hoàn thành, xin ngài cẩn thận giữ gìn! Trong trường hợp bị mất, xin ngài hãy thông báo mất giấy tờ!” Một giọng nữ dễ nghe do điện tử hợp thành từ trong máy tự động truyền ra, sau đó một tấm card màu xanh nhạt nhỏ hơn cổ tay một chút cũng từ trong máy được đẩy ra.
Diệp Trọng tò mò xem xét tấm ID card ở trong tay, Mục giới thiệu: “Diệp Tử, đây là thẻ thân phận của ngươi, về sau ngươi sẽ không còn là người không có hộ khẩu nữa, để có được nó đã làm ta mất rất nhiều thời gian, bảo mật của trung tâm lưu trữ thông tin của dân cư thật đúng là chặt chẽ, ta mất công sức rất nhiều mới có thể đột nhập vào được, còn suýt chút nữa bị người ta phát hiện! May mà ta nhanh chân!” Mục đắc ý cười.
Trên tấm ID card màu xanh nhạt có viết các tin tức về Diệp Trọng như tên tuổi vân vân, ngoài ra còn một tấm ảnh có dấu hiệu đặc biệt của tinh hệ Farr. Tấm ID card này sau khi được nhận dạng bằng vân tay sẽ được gập đôi lại, ở giữa vết gập này mới là nơi để máy móc đọc được tin tức ghi trên đó. Để có thể đọc thêm các tin tức bên trong, đương nhiên, chức năng này chỉ có một số máy móc chuyên dụng mới có thể làm nổi.
Diệp Trọng đem ID card cất đi.
Rời khỏi tòa nhà trung tâm, Diệp Trọng liền trở về cửa tiệm của ông lão Tiền. Cũng sắp đến giờ mở cửa rồi, phải chạy nhanh một chút mới được! Tuy vậy Diệp Trọng cũng không dám đem F-58 ra sử dụng nữa, cái quang giáp màu trắng kia không chừng còn đang rình mò ở đâu đó quanh đây, chẳng may lại bị hắn nhìn thấy, khi đó muốn thoát khỏi tay hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Quang giáp màu trắng kia không hiểu vì cái gì lại muốn tiêu diệt mình? Diệp Trọng trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Về phần Mục, Diệp Trọng căn bản không hề nghĩ tới việc lôi hắn ra sử dụng. Không đến khi vạn bất đắt dĩ thì hắn tuyệt đối sẽ không cho mình điều khiển. Ài, vậy thì chỉ còn có thể dựa vào đôi chân của chính mình mà thôi. Diệp Trọng co chân, nhanh chóng chạy về phía cửa tiệm.
Trên đường đi mọi người trợn mắt há mồm nhìn Diệp Trọng đang điên cuồng chạy, tốc độ của người này cũng thật là quá nhanh! Đây là ý niệm trong đầu của mọi người.
Diệp Trọng vô cùng lo lắng cố gắng tăng nhanh tốc độ, mấy ngày nay số lượng khách hàng tăng đột biến, hơn nữa phần lớn đều là khách quen.
Rốt cuộc ngay trước khi tám vị khách đầu tiên đi vào tiệm, Diệp Trọng đã kịp về đến nơi.
Những vị khách đầu tiên đều cực kỳ tự giác, trong tiệm của ông lão Tiền chỉ có 32 chỗ ngồi, có khả năng chứa khách cực kỳ hữu hạn, cho nên mỗi người khách sau khi ăn xong cũng không lưu lại, mà là đứng dậy rời đi luôn, đem chỗ ngồi để lại cho những người khách mới tới. Điều này cũng làm cho Diệp Trọng bận rộn liên tục không có một phút nào được nghỉ ngơi, bình thường thì không có cảm giác gì, hôm nay lại ở trong tình trạng thể lực đã bị tiêu hao rất lớn, cho nên Diệp Trọng lần đầu tiên lộ ra bộ dáng mệt mỏi.
Ông cụ thấy vậy cực kỳ lo lắng hỏi hắn có phải thân thể không thoải mái hay không, nhưng đều bị Diệp Trọng tỉnh bơ trả lời cho qua.
Rốt cuộc vị khách cuối cùng cũng rời đi, Diệp Trọng và ông lão lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc hai người đang ăn cơm, đột nhiên có người đẩy cửa bước vào.