"Vực ngoại thiên ma" đã xong
Nguồn: Tàng thư viện
Chương 11: Vực ngoại thiên ma
Màn đêm buông xuống.
Sáng Thế nông trường như chốn đào nguyên cách ly nhân thế, yên tĩnh hòa bình, chẳng thể nào ngờ được một ngày văn minh nhân loại vì một chiếc hỏa tiễn bắn ra từ đây mà hủy diệt.
Đại bộ phận người đã tiến nhập vào giấc mộng, những thành viên của Thánh chiến đoàn tích cực làm những chuẩn bị cuối cùng đã nhiều ngày, không thể chống nổi những nhọc mệt của cơ thể.
Lăng Độ Vũ bước vào tháp nước, theo thang máy ngầm trong lòng đất, bước đến cửa vào kho lạnh, theo mật mã hôm mà Tra Lý bấm hôm ấy, mở cửa kho lạnh, tiến vào kho lạnh trống rỗng không người.
Bốn vách kho lạnh có mấy ngọn đèn đỏ chiếu sáng, cả không gian tắm trong ám hồng quang sắc, mỗi mỗi cái hòm, giống như linh cữu của cương thi ngàn năm, khiến người ta rùng mình ớn lạnh.
Sáng Thế nông trường trừ hàng rào chăn thả ra tựa hồ không có chế độ bảo an nào khác, bởi vì những công việc trọng yếu đều làm ở sâu dưới đất, không sợ bị người ngoài vô ý phát hiện, bảo an nghiêm mật chỉ tổ làm người ta nghi ngờ, loại “bình phàm” này lại là chỗ cao minh của Thánh chiến đoàn.
Lăng Độ Vũ nhanh nhẹn men theo khe giữa những cái hòm, chẳng bao lâu đã đến bên chiếc hòm chứa Thiên Huệ Tử. Thiên Huệ Tử dưới ánh sáng hồng tựa như nữ quỷ mĩ lệ đã nằm ngàn năm vạn năm mà cơ thể chưa phân hủy.
Lăng Độ Vũ muốn mở lồng kính ra, nào biết nắp đậy ghép với hòm tựa như được hàn chắc, dùng lực chẳng động đậy gì, biết rằng có cách mở khác, liên tục lục soát bốn bên chiếc hòm, phát giác ở đầu hòm có cái khóa rương to, may mắn là loại khóa cửa thông thường, anh rút từ đế giày ra mấy đoạn dây thép mở khóa to nhỏ không đều, đâm vào lỗ ghim, không bao lâu bên trong truyền ra một tiếng “cách”, nắp hòm mở ra.
Lăng Độ Vũ bật đèn pin, thấy bên trong dây nhợ giăng mắc lung tung, may mắn là có ba ống thông khí xù xì ước khoảng hai thốn, bên trên in những chữ không giống nhau, là chữ “dưỡng khí”, “dung dịch đạm” và “thuốc giải đông”.
Dưỡng khí là điều kiện đầu tiên trước khi động lạnh, dung dịch đạm ắt là chất cần thiết để đông lạnh, thuốc giải đông thì nhìn tên biết nghĩa, là dung dịch để hồi phục bình thường.
Thế nhưng không có chỉ thị để mở hòm, có thể liên quan đến mỗi sợi dây bên trong, nhưng anh lại không dám thử nghiệm, bởi vì bên trong hòm có người sống sờ sờ, mỗi việc không tốt, đều có thể phát sinh thảm kịch.
Anh xem xét kĩ tình hình bên trong hòm, phát giác đầu ba cái ống có in tác dụng, trong lúc vào hòm đều có nút công tắc “mở ra” và “đóng lại”. Nói ngược lại, chỉ cần đóng ba công tắc lại, thì không thể tiến hành quá trình đông lạnh trong hòm.
Đông lạnh là một việc làm mắc tiền phi thường, Thánh chiến đoàn không cần lãng phí, giả thiết lúc tỉnh lại sau ba trăm năm, địa cầu vẫn chưa hồi phục diện mạo trước kia, bọn họ chỉ còn cách ngủ tiếp một hai trăm năm nữa, cho nên nguyên liệu đông lạnh quý giá phi thường, nhưng vì bọn họ nắm hệ thống khống chế trung ương, nên mỗi khi một hòm không sử dụng, hệ thống tự ngắt là cần thiết.
Lăng Độ Vũ trong lòng chợt động, thấy hai ống “dung dịch đạm” và “thuốc giải đông” trên hòm Thiên Huệ Tử đều đóng lại, lại đóng hai ống tương tự trên “cái hòm của mình” số 258, sau khi hoàn thành công tác đó, anh rời khỏi Thiên Huệ Tử, bước lên đài kiểm soát ở giữa kho lạnh, ở đó thế nào cũng có công tắc mở hòm Thiên Huệ Tử.
Kế hoạch của anh rất đơn giản, đầu tiên cứu Thiên Huệ Tử ra, rồi thêm thuốc vào kim thuốc mê cực mạnh thu thập Nạp Túy Nhân, sau khi thành công thì kêu cảnh sát đến quét sạch.
Trong lòng anh hết sức mâu thuẫn. Thánh chiến đoàn tuy là tổ chức cực kì nguy hiểm, nhưng bọn họ lại có lí tưởng rất cao thượng, loại lí tưởng này sản sinh do lí tính, tịnh không phải là quyết định mù quáng.
Nhưng anh không có lựa chọn nào khác.
Thánh chiến đoàn hoặc giả có nhiều người rất đáng tôn trọng, nhưng trong những người bị hủy diệt ở bên ngoài có rất nhiều người đáng kính và đáng yêu, tuy rằng những kẻ bại hoại cũng không ít.
Lăng Độ Vũ theo một nhóm máy móc, di đến một nhóm máy móc khác.
Đột nhiên anh dừng lại.
Một cổ năng lượng lạnh băng và tà ác nhanh chóng chảy vào thần kinh não của anh.
Anh biết Nạp Túy Nhân đã đến. Anh đang ở một chỗ tối trong kho lạnh, dò xét nhất cử nhất động của hắn.
Anh theo quán tính biến trong não thành một mảnh trắng trơn, bất quá anh hiểu rằng lần này chẳng có tác dụng gì, quái vật này không thể bỏ qua anh được.
“Két!” một tiếng động nhẹ không lưu thần không thể nghe được, từ cửa vào vọng đến.
Lăng Độ Vũ thần kinh não thả lỏng ra, biết rằng tâm linh của Nạp Túy Nhân đã để vào cánh cửa mở ra, chỉ không biết ai lại tới vào lúc này.
Một thân ảnh từ cửa mở chạy vào, kêu khẽ: “Mạch Phu, Mạch Phu, anh đã tới chưa?”
Lăng Độ Vũ ngẩn ra một cái, rồi hiểu rằng cô ta kêu mình, tâm niệm nhất chuyển, phát ra tiếng kêu kinh hỉ thật lòng: “Nam Tây! Tôi ở đây, tôi còn cho rằng cô không đến chứ!” Nguyên lai kho lạnh là “Chỗ lần trước anh nói yêu tôi mà tôi cự tuyệt” mà cô ta nói.
Sự kiểm tra tinh thần của Nạp Túy Nhân lại thò đến, lần này Lăng Độ Vũ đã sớm có chuẩn bị, tưởng tượng hình ảnh cùng Nam Tây trong phòng kiểm soát phượng loan điên đảo.
Nam Tây chạy lên đài kiểm soát, xông vào vòng tay anh.
Hai người lại nhiệt liệt ôm hôn nhau.
Thám tra tinh thần của Nạp Túy Nhân quét qua họ nhiều lần, Lăng Độ Vũ bị ép vào nhiệt tình nung chảy sắt thép của Nam Tây, không dám có chút biểu hiện gắng sức nào, trong kho lạnh nhất thời nhiệt tình như lửa.
Vào cao trào kích thích thứ hai của Nam Tây, Nạp Túy Nhân lặng lẽ lui khỏi kho lạnh.
Khí trời đặc biệt tốt, dưới những tia sáng sớm mai, những tháp nước, kho lúa ở gần đó, những dãy núi vòng vèo ở phía xa, đều lấp lánh phát sáng, đầy sinh cơ và không khí buổi sớm.
Lăng Độ Vũ, Năng Ân, Bạch Lại Nhân, Tra Lý và những thành viên khác của Thánh chiến đoàn, ngồi trên cái bàn dài ngoài trời, hưởng thụ một bữa ăn sáng phong phú.
Nam Tây bưng một bình cà phê thơm lừng, từ căn gác ba phía sau lưng bước lại, trút đầy cái tách không trước mặt mỗi người, ánh mắt cô tràn đầy tình cảm, chốc chốc lại liếc về phía Lăng Độ Vũ, hiển nhiên không ngừng hồi tưởng hương vị triền miên liều chết tối qua ở kho lạnh.
Lăng Độ Vũ đối với cô vạn phần cảm kích, nếu không phải là cô, tối qua không biết làm sao “giải thích” với quái vật đó, chính mình hiện tại cũng không thể điềm nhiên ngồi uống cà phê như thế này.
Năng Ân chờ cà phê của mình thêm đường thêm sữa, Lăng Độ Vũ lại không dám khinh cử vọng động, tuy rằng anh đã dùng cả ba tuần mô phỏng và học tập mọi thứ liên quan đến Mạch Phu, lại không biết hắn uống cà phê bỏ đường nhiều ít, chính cái nhỏ nhặt này lại dễ dàng làm anh bộc lộ thân phận.
Nam Tây ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Thói quen uống cà phê đen của anh thật là mười năm không đổi.”
Tra Lý tỏ vẻ bắt chẹt: “Hy vọng hắn cũng không phải chỉ biết có mỗi một tư thế tác ái.”
Khuôn mặt Nam Tây lập tức biến thành màu ráng hồng, câu nói của Tra Lý làm cô nghĩ đến đáp án ngược lại. Lăng Độ Vũ vào lúc bình thường mặt ắt phải đỏ, nhưng bây giờ trên mặt chỉ là một loại chất hóa trang kết hợp giữa sợi thủy tinh và keo ngưng kết, thêm vào khuôn mặt đầy râu ria, khiến anh nhìn vào chẳng có chút xấu hổ nào.
Năng Ân và những người khác đều trầm mặc hơn, trước khi thời khắc trọng yếu nhất đến, tự nhiên nghĩ đến vấn đề của mỗi phương diện.
Lăng Độ Vũ đột nhiên ngộ ra, quái vật ấy vì sao muốn cải biến chương trình đã định, thao túng việc dẫn nổ trong tay mình, chủ yếu là hắn không tín nhiệm con người.
Khi không biết đối phương nghĩ gì, chúng ta có thể nghĩ đối phương thế này thế nọ. Nhưng Nạp Túy Nhân có năng lực nhìn thấu thần kinh nhân loại, cho nên phải chịu sự phức tạp kinh người trong não người, tự mâu thuẫn nhau, trong nháy mắt dao động cả vạn tư tưởng, cho nên hắn sẽ chẳng tin một nhân loại nào, nếu không đã chẳng mỗi thời mỗi khắc đều quét qua những ý niệm lăng xăng trong não người khác.
Bạch Lại Nhân thở dài: “Cuối buổi bình minh này, là thời điểm phóng Tái sinh hỏa tiễn, mỗi người có cảm tưởng gì?”
Năng Ân lạnh nhạt nói: “Đừng suy nghĩ, chỉ cần làm.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Lăng Độ Vũ nói: “Đêm qua tôi có một giấc mơ…”
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người anh.
Năng Ân cười hỏi: “Mơ thấy một cái máy vi tính lớn hả?”
Mọi người phì cười, Nam Tây lại cúi đầu xuống, “đêm qua” là một từ mẫn cảm phi thường.
Lăng Độ Vũ chậm chạp nói: “Tôi mơ thấy mình tỉnh lại sau ba trăm năm, nắp hòm đông lạnh không chịu mở ra.”
Hai câu này có thể thấy cơ trí của Lăng Độ Vũ, nếu anh trực tiếp hỏi cách mở nắp hòm, nhất định làm mọi người ở đây nghi ngờ, bởi vì đã đến ngày này giờ này, mỗi người đều đã tập quen sử dụng hòm đông lạnh, và biện pháp ứng biến khi việc khẩn cấp phát sinh. Cho nên Lăng Độ Vũ hỏi như vậy là cao minh phi thường.
Năng Ân quả nhiên trúng kế, khịt mũi tỏ ra coi thường giấc mộng của anh, cười cợt: “Nếu chuyện này phát sinh, tức là hệ thống điều khiển trung ương đã bị hủy, anh cũng có thể lợi dụng tay cầm trong hòm chỗ đỉnh đầu, mở nắp kính ra.”
Mọi người lại cười một trận.
Lăng Độ Vũ trong lòng thầm mừng, mặt trời chậm chạp bò lên thiên đỉnh, khi nó rơi xuống vị trí ngược lại, là lúc Tái sinh hỏa tiễn bay lên trời.
Anh có thể ngăn chặn đại tai nạn hủy diệt địa cầu phát sinh không, thực sự một điểm chắc chắn cũng chẳng có.
Kho lạnh to như vậy, chỉ có Nạp Túy Nhân đứng, mọi người đều nằm trong những hòm đông lạnh đã định trước. Khi Nạp Túy Nhân đã điều khiển hỏa tiễn mang thuốc hóa học phá hủy tầng ozone cho nổ đúng tầng ozone rồi, hắn mới ngầm quay lại kho lạnh, nằm vào chiếc hòm của mình, dùng hệ thống thao tác độc lập mà đi vào giấc ngủ đông ba trăm năm.
Hiện tại mọi người đều an tĩnh chờ đợi quá trình đông lạnh.
Lăng Độ Vũ nằm trong hòm đông lạnh của mình, cố hết sức làm tâm tình mình bình tĩnh không gợn sóng, đầu anh nâng lên chạm vào nắp hòm, may mắn là khi anh duỗi tay ra sau, rõ ràng nắm được tay cầm mà Năng Ân đã nói, an tâm không ít, nếu không thì tư vị bị nhốt trong hòm há dễ chịu sao, lúc trước anh đã tình nguyện đóng hai ống dẫn của hòm mình lại rồi.
Trên mũi anh chụp cái nắp cung ứng dưỡng khí, hô hấp thông suốt, trong không gian phong bế chật hẹp này, tiếng thở và tiếng tim đập có thể nghe rõ ràng.
Kì thực anh cũng muốn thử cái tư vị đông lạnh ba trăm năm, đương nhiên anh không thể làm như vậy. Thời gian đông lạnh là do đồng hồ nguyên tử quyết định, đó là công cụ đo thời gian chuẩn xác mỗi một trăm năm chỉ sai có một phần tư giây.
“Píp píp píp!”
Một dãy đèn đỏ sau đuôi hòm bật sáng.
Lăng Độ Vũ cảm thấy hết sức đau đầu, bởi vì anh không biết chuyện gì xảy ra, giả thiết anh trước mắt bị Nạp Túy Nhân phát hiện, đối phương chỉ cần khóa chết chiếc hòm lại, cắt nguồn dưỡng khí, dù có là Sở Bá Vương cũng giơ tay đầu hàng.
Anh hốt nhiên nhíu mày, nguyên lai trong dưỡng khí dẫn vào có lẫn một chất khí không biết tên, vừa muốn nghĩ rõ ràng, một trận chóng mặt hoa mắt nhu cuồng phong xông vào trong não.
Anh mãnh nhiên tỉnh ngộ là khí gây ngủ, dùng đưa người vào trạng thái đông lạnh, trước tiên người được đông lạnh phải trạng thái giấc ngủ do gây mê, để khỏi kích khởi gien đối kháng của cơ thể. Nhưng toàn bộ kế hoạch đã sớm nói rõ là đợi hỏa tiễn phát nổ trên không rồi, đưa một tín hiệu về, mới tiến hành đông lạnh.
Khỏi hỏi cũng biết Nạp Túy Nhân đưa quá trình sớm lên, hắn tịnh không tín nhiệm nhân loại, hiện tại mọi việc đều thao túng trong tay hắn.
Lăng Độ Vũ nghiến chặt răng, dùng ý chí vô thượng đối kháng với khí gây mê từ mũi vào phổi rồi lan ra toàn thân. Anh tự có năng lực chống chất độc và thuốc mê, đây là một trong những bài tập của khổ hạnh du già.
Hoa mắt dần dần hết.
Lăng Độ Vũ nhìn lên đồng hồ đeo tay, kim ngắn nằm giữa số mười hai và số 1, kim dài chỉ 32 phút.
Mười hai giờ ba mươi hai phút.
Hỏa tiễn sẽ phóng lên trong hai mươi tám phút nữa.
Lăng Độ Vũ biết rằng thời gian không nhiều, đưa tay ra sau nắm lấy tay cầm, trong tiếng “cạch cạch”, nắp hòm thủy tinh trượt hai thốn về phía đuôi hòm, lại không bật ra.
Nắp đậy trên đầu đồng thời co về.
Lăng Độ Vũ giơ tay đẩy một cái, nắp thủy tinh mở lên phía trên, anh theo đó nhảy ra khỏi hòm., Nạp Túy Nhân không thấy tung ảnh đâu hết.
Lăng Độ Vũ thầm kêu không hay, phóng tới cửa ra vào.
Tất cả hom đều phát sáng chữ “đông lạnh”, cho thấy mọi người đã vào giấc ngủ đông, đương nhiên trừ Thiên Huệ Tử, bởi vì ống “dung dịch đạm” đã bị anh đóng lại.
Mười hai giờ ba mươi bốn phút rưỡi, anh đã đến trước cửa phòng kiểm soát.
Anh ấn lên khóa mật mã mở cửa kho lạnh, sau đó bắt đầu cầu khẩn, anh tuy là chuyên gia mở khóa, nhưng trước mắt thời giờ không có.
Cánh cửa thép vô thanh vô tức trượt sang hai bên, chính là loại cửa mở bằng điện tử, khiến anh đến Nạp Túy Nhân tiến vào kho lạnh cũng không biết, hiện tại tình thế đổi ngược, hy vọng Nạp Túy Nhân cũng không biết có anh đến.
Anh đến trước một cánh cửa khác, nhìn lên đồng hồ đeo tay, là mười hai giờ ba mươi lăm phút, anh hô hấp cực nhẹ, để làn sóng tư tưởng trở lại bình lặng, tất cả sức chú ý tập trung vào đan điền dưới rốn, nơi trung tâm sinh lực của con người, đây là pháp môn thu nhiếp tâm thần trong Mật pháp. Anh không cho phép một tư tưởng nào chạy qua thần kinh của anh, làm kinh động đến quái vật ấy.
Anh nhẹ nhàng xoay tay nắm cửa, cuối cùng truyền ra một tiếng “cách” nhỏ không nghe được, cánh cửa bị đẩy nhẹ ra.
Anh duỗi ngang cánh tay phải, chỉ cần anh đẩy vai và cánh tay về phía trước, sáu mũi kim thuốc mê cực mạnh chứa trong chỗ cơ bắp giả sẽ liên tục bắn ra.
Anh vừa bước vào phòng kiểm soát, bóng dáng dềnh dàng của Nạp Túy Nhân cũng như tên bắn vào mắt anh, trong lòng chợt lạnh như phản xạ có điều kiện.
Nạp Túy Nhân ở giữa phòng kiểm soát, ngồi trên đài kiểm soát tổng thể, cặp mắt chăm chú nhìn vào màn hình trước mặt, hình vẽ là đài phóng hỏa tiễn, cánh cửa trên sàn nhà kho đã mở ra, nóc nhà kho cũng đã mở ra, thấy được bầu trời sao đen kịt, hỏa tiễn đang sẵn sàng chờ phóng đi.
Bên ngoài tấm kính đã bịt một miếng thép phòng nhiệt dày cộm, nếu không khi hỏa tiễn phóng lên, khí lưu nóng bỏng sẽ thiêu trụi cả phòng kiểm soát.
Lúc Lăng Độ Vũ không tự giác trong lòng chợt lạnh, Nạp Túy Nhân toàn thân chấn động, mẹnh mẽ quay đầu lại.
Lăng Độ Vũ biết không giấu được hắn, thân người chĩa về phía trước.
“Phụp phụp phụp phụp phụp phụp!”
Sáu mũi kim thuốc mê tựa hồ không phân trước sau cắm phập vào gáy Nạp Túy Nhân.
Nạp Túy Nhân ngẩn ra một cái, trong mắt bắn ra hai luồng ánh mắt bén ngót, trùm lên Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ xông lên nửa chừng, đột nhiên toàn thân bải hoải, loạng choạng một cái, cơ hồ muốn ngã nhào xuống đất, phải hoàn toàn dựa vào một cái máy điện tử cạnh mình, mới đứng vững được.
Nạp Túy Nhân đứng lên, chẳng chút cảm tình nói: “Nguyên lai là ngươi, tốt lắm! Vậy mà nhiều lần lừa dối ta.”
Dòng chảy năng lượng tà ác lạnh băng, từ hai mắt xông vào trong mắt Lăng Độ Vũ, lại lan tràn đến mỗi sợi thần kinh, Lăng Độ Vũ khổ sở chống đỡ.
Nạp Túy Nhân từng bước bước tới chỗ anh, nói: “Kim thuốc mê chỉ có tác dụng với ta lần đầu thôi, khi ta đã minh bạch kết cấu phân tử của thuốc mê, ta liền có thể dùng siêu năng lượng của ta cải biến nó, biến thuốc mê thành chất chẳng chút ảnh hưởng đến cơ thể. Lần này ta tuyệt không để ngươi trốn thoát.
Lăng Độ Vũ đến sức mạnh di chuyển một đầu ngón tay cũng mất, sức mạnh của quái vật này so với lần trước gặp mặt trên thuyền còn tăng lên gấp nhiều lần, anh tuy là nhân loại xuất chúng, so với hắn như sông so với biển.
Nạp Túy Nhân đến trước mặt anh, chậm chạp đưa hai tay lên, nắm lấy cổ anh, như muốn siết cô anh, bảo đảm mỗi thốn xương cổ anh đều vỡ nát.
Lăng Độ Vũ ngoài việc giương mắt nhìn hắn giết mình ra, không có cách nào khác.
Bàn tay thô tráng tà ác từng phân tiếp cận cổ anh.
Lăng Độ Vũ cảm giác được những ngón tay lạnh băng chạm vào da cổ anh, đang muốn bóp vào, Lăng Độ Vũ trong lòng chợt động, trong não lại dựng lên cảnh tượng cảm ứng được trong não quái vật ấy hôm trước trong kho lạnh, phi thuyền vũ trụ khổng lồ, sinh vật kì dị, quang cầu như ánh mặt trời.
Nạp Túy Nhân toàn thân chấn động một cái, trong mắt lộ ra thần sắc kì quái, tay không tự giác co khỏi cổ anh, khiến anh rời khỏi tử thần được khoảng nửa thốn.
Quái vật này cảm ứng được cảnh tượng trong não anh.
Nạp Túy Nhân ngớ ngẩn hỏi: “Ngươi là ai?”
Thần kinh Lăng Độ Vũ bị trói chặt liền được thả ra, anh liền chớp lấy cơ hội cầu sinh trong cái chết, trong mắt bắn ra quang mang kì dị, dùng sức nói: “Ngươi muốn biết ta là ai à? Dụng tâm nhìn vào mắt ta đi!” Giọng nói của anh có sức mạnh kì dị, khiến người ta lưu tâm mà nghe, tĩnh tâm mà nghe.
Nạp Túy Nhân nhìn ánh mắt chớp động khiến người ta hoa mắt của anh, trong mắt hiện ra thần sắc hôn trầm, lại lặp lại câu hỏi: “Ngươi là ai?”
Lăng Độ Vũ cảm thấy sức mạnh của quái vật này không ngừng giảm xuống, đây tiêu kia trưởng, toàn lực phát huy thuật thôi miên mà mình đã tinh thông, nói: “Ngươi còn nhớ cái phi thuyền vũ trụ của ngươi không, nó ở đâu?”
Tâm thần Nạp Túy Nhân bị chế phục, ánh mắt sắc bén biến thành như mộng như ảo, không tự giác ứng tiếng trả lời: “Nó ở cách đây hơn vạn năm ánh sáng. Ngươi là ai? Ngươi là ai?”
Lăng Độ Vũ biết hắn vẫn còn sức giãy giụa để tỉnh lại, không thể hỏi hắn những vấn đề lạc đề thái quá, chính như hắn đã nói, thuật thôi miên cũng kiểu như kim thuốc mê, chỉ có thể thi thố với hắn một lần. Người càng dễ tập trung tinh thần, càng dễ bị thôi miên. Theo đó mà nói, không ai dễ bị thôi miên hơn Nạp Túy Nhân, bởi vì chỗ đáng sợ của hắn là khả năng ngưng tụ tinh thần thành sức mạnh.
Lăng Độ Vũ lại cất giọng chấn nhiếp tâm huyền hỏi: “Ngươi vì sao lại đến đây?”
Nạp Túy Nhân anh mắt đờ đẫn nói: “Phi thuyền của chúng ta bay trong vũ trụ, tìm chỗ thay cho tinh cầu quê hương vừa bị phá hủy của ta, khi bay qua tinh vân Mạc Á Ai Ti Đặc, phát giác linh năng của một sinh vật, cuối cùng chúng ta chụp được cô ta, theo kí ức của cô ta mà tìm được tinh cầu mĩ lệ, thế là nhờ cô ta trở về đây, đồng loại của ta cũng theo về.”
Lăng Độ Vũ trong lòng chấn động, Nạp Túy Nhân cũng chấn động theo, trong mắt lộ ra thần sắc giãy giụa.
Lăng Độ Vũ mạnh mẽ áp chế chấn hãi trong lòng, cơ hồ cạnh đó anh đã minh bạch đầu dây mối nhợ của đại họa.
Thiên Huệ Tử không phải bị ly hồn bệnh, cô có năng lực siêu tự nhiên mà nhân loại vẫn mong ngóng, sức mạnh “thần du” phi vật chất, bất chấp cả cự ly không gian. Thần du có thể khiến cho người ta trong nháy mắt vượt qua không gian xa xôi, bay đến nơi xa vô hạn. Thiên Huệ Tử ắt là trong lúc tiến hành vũ trụ thần du, gặp phi thuyền của người hành tinh khác tìm chỗ di dân, bọn họ bắt lấy cô, nghiên cứu cô. Cuối cùng quái vật này dùng một loại phương thức kì dị, tranh thủ lúc Thiên Huệ Tử quay về đây, đồng loại của hắn cũng đi theo, lúc đó thật là đại họa lâm đầu.
Lăng Độ Vũ tăng cường sức mạnh thôi miên, dịu dàng nói: “Bọn họ bao giờ mới tới nơi?”
Nạp Túy Nhân nhãn quang mang nhiên trở lại, ngớ ngẩn nói: “Bọn họ muốn chờ một chút, khi ta theo linh thể của cô ta, đến thế giới mĩ lệ này, ta vứt bỏ thân thể của mình, cô ấy cũng vì phải mang tinh thần ta tới chỗ này, hao tận năng lượng, không thể tiến hành vũ trụ thần du được nữa, chỉ cần để cô ta nghỉ ngơi ba trăm năm, cô ta sẽ lại có sức mạnh thần du, ta cũng có thể dùng cô ta báo hiệu cho đồng loại đến đây, hưởng dụng thế giới mĩ lệ này.”
Lăng Độ Vũ lúc này mới minh bạch vì sao Nạp Túy Nhân không dám làm hại Thiên Huệ Tử, còn che chở quý trọng cô như châu như ngọc, bởi vì chỉ có thông qua cô, “hắn” mới có thể liên hệ với chiếc phi thuyền ở ngoài vạn năm ánh sáng kia.
Lăng Độ Vũ hỏi: “Ngươi vì sao lại muốn tiếp tục Tái sinh kế hoạch?” anh phát hiện cứ hỏi hết vấn đề này đến vấn đề kia, sẽ làm quái vật này bị thôi miên sâu hơn, cho nên liên tục dùng câu hỏi oanh tạc hắn.
Nạp Túy Nhân hai tay mềm rũ hai bên, đại đại giảm thiểu uy hiếp tâm lý của Lăng Độ Vũ, nhịp điệu nói chuyện càng lúc càng chậm, nói như mơ ngủ: “Tái sinh kế hoạch là phương pháp duy nhất ngăn cản loài người khỏi biến địa cầu thành một nơi không thể ở được, ta không nghĩ khi đồng loại của ta tới nơi, chỉ còn một môi trường đầy độc khí và bức xạ.”
Lăng Độ Vũ trong lòng hết sức kì quái hỏi: “Thứ có hại đối với nhân loại cũng có hại với các ngươi sao?”
Nạp Túy Nhân đáp như một hài tử ngoan ngoãn: “Bất kì môi trường của một hành tinh nào, cũng chỉ thích hợp với sinh mệnh sinh sống ở đó, hoàn cảnh của địa cầu tuyệt không thích hợp với bọn ta, nhưng bọn ta cũng có thể nhờ vào thân thể nhân loại, hoàn toàn thích hợp với môi trường của địa cầu, cho nên những thân thể đông lạnh trong Tái sinh kế hoạch, chính là thứ mà chúng ta cần.”
Lăng Độ Vũ hoảng nhiên đại ngộ, mọi thứ dường như không thể giải thích đến lúc này đều thông suốt cả, anh nhìn lại đồng hồ.
Mười hai giờ năm mươi hai phút.
Còn tám phút nữa, hỏa tiễn sẽ được phóng lên.
Lăng Độ Vũ không còn lựa chọn nào khác, quyết ý hạ một mệnh lệnh cuối cùng: “Lúc này ngươi mở hết các tấm phòng nhiệt giữa phòng kiểm soát và bệ phóng ra đi!”
Nạp Túy Nhân toàn thân chấn động, trên mặt lộ ra thần sắc giãy giụa.
Lăng Độ Vũ toàn lực phát huy thuật thôi miên, trong tâm một lần rồi lại một lần phát ra chỉ thị.
Mười hai giờ năm mươi bốn phút.
Nạp Túy Nhân cuối cùng cũng chuyển thân, thân thể cao lớn sừng sững run rẩy bước lên đài kiểm soát.
Lăng Độ Vũ cấp tốc phóng lại phòng vi tính, đẩy cửa vào, chạy đến ấn mạnh vào nút đỏ kích nổ hỏa tiễn. Trên màn hình điều khiển lập tức hiện dòng chữ: “Hỏa tiễn sẽ nổ trong vòng mười giây nữa.”
Lăng Độ Vũ xông trở lại vào phòng kiểm soát. Vách phòng nhiệt giữa phòng kiểm soát và bệ phóng đã mở hơn nửa, có thể cúi xuống thấy được Tái sinh hỏa tiễn hùng cứ trên bệ phóng.
Nạp Túy Nhân đột nhiên kêu thét lên, mang nhiên không biết làm gì.
Lăng Độ Vũ biết hắn mới tỉnh lại, thần trí vẫn còn mơ hồ phi thường, nói ngược lại, sức mạnh tinh thần của hắn chưa bằng được mức bình thường.
Nạp Túy Nhân bắt đầu quay đầu nhìn lại.
Dòng năng lượng bắt đầu dâng lên trong phòng kiểm soát.
Lăng Độ Vũ nâng cao năng lượng toàn thân, điên cuồng quát lên một tiếng, mượn lực đè lên thành sắt cạnh đài kiểm soát, một cú song phi, nhằm đạp vào lưng Nạp Túy Nhân.
“Bịch!”
Nạp Túy Nhân bị đá bay tới, đụng vào tấm kính ngăn.
“Lốp rốp lốp rốp!”
Kính vỡ ra như sa thạch.
Nạp Túy Nhân phá kính bay ra ngoài, rơi thẳng lên bệ phóng hỏa tiễn.
Lăng Độ Vũ lăn về phía sau, lăn trên mặt đất hơn mười vòng, thoát ra khỏi cánh cửa thép của phòng điều khiển, búng chân lên, cửa đóng lại cái “rầm!”, anh lợi dụng lực nhảy chạy tới nấp sau một cánh cửa khác.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Thiên dao địa chấn, tái sinh hỏa tiễn nổ tung trên bệ phóng, làm nổ tung luôn thân thể của Nạp Túy Nhân. Quái vật ấy cũng không thể sống nổi, bởi vì điều kiện của địa cầu tịnh không phải là thứ mà hắn có thể thích ứng.
Lăng Độ Vũ phục trên mặt đất, há miệng thở gấp.
Những chuyện còn lại đơn giản phi thường. Anh chỉ cần mang Thiên Huệ Tử đi, đóng cửa kho lạnh lại, để đưa bọn người có lý tưởng cao xa này đến ba trăm năm sau.
Hy vọng họ lại gặp được một thế giới mĩ lệ mới.
*
* *
Lời cuối truyện:
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Hòa Điền Đạo Hương mặc bộ lễ phục buổi tối màu đen, ưu nhã bước đến giữa đài diễn tấu.
Tâm tình bà rất phức tạp, Thiên Huệ Tử đã an toàn trở về, quái bệnh cũng không phát tác, thủ tục ly hôn với Đại Dã Long Nhất cũng đã làm tốt, buổi độc tấu của bà đã ở trước mắt.
Nâng cây đàn vĩ cầm lên, nắm lấy cây kéo đàn, đột nhiên bà dừng lại, mắt trợn miệng há nhìn vào nam tử ngồi ở hàng ghế đầu tiên.
Nhãn thần phối hợp nhuần nhuyễn giữa chiến sĩ và triết nhân, nhìn bà chăm chú.
Lăng Độ Vũ.
Nam tử này trước giờ chỉ xuất hiện trong giấc mộng sâu kín nơi phòng khuê, cuối cùng cũng hiện hình nơi hiện thực, lại còn nhìn bà mỉm cười vui vẻ.
Trong cơn chấn động tâm huyền, Hòa Điền Đạo Hương đưa tay kéo nhẹ, cây đàn rung nhẹ, tấu lên bản nhạc vui vẻ nhất trong đời.
|