"Bản môn là môn phái kiếm tu, kiếm quyết mạnh nhất là 《 Vô Không kiếm quyết 》năm đó do chính tổ sư sáng lập, chỉ có điều bản môn dần suy vi, bộ kiếm quyết vốn năm đó được đánh giá là lục phẩm nay không có người nào học hết. Đến sau cùng không biết làm sao bị phân thành 《 Vô Hình kiếm quyết 》 cùng 《 Không kiếm quyết 》, La Ly sư đệ tu luyện là 《 Không kiếm quyết 》. Chỉ là hai bộ kiếm quyết phân ra này chỉ còn đạt tới tam phẩm. Ngoài ra, còn có 《 Băng Ly kiếm quyết 》bộ kiếm quyết này vốn chỉ tứ phẩm nhưng đến tay sư phó lại đại phóng quang thải, vinh đăng lên ngũ phẩm. Năm xưa sư phó bằng bộ kiếm quyết này, trong thú yêu tung hoành chém giết vô số yêu ma, được xưng là Băng Ly kiếm."
Nói đến sư phó Tân Nham, thần sắc Hứa Dật không khỏi có vài phần tự hào.
Một bộ tứ phẩm kiếm quyết có thể phát triển thành ngũ phẩm, điều này đủ để thuyết minh tạo nghệ của Tân Nham sư thúc tại 《 Băng Ly kiếm quyết 》không chỉ đạt tới một cảnh giới thâm hậu tuyệt luân mà còn tiến một bước hoàn thiện nó. Có thể làm được điều này tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường.
"Không những thế, tiền bối bản môn đời đời không thiếu nhân tài, 《 Vân kiếm quyết 》《 Hồng Viêm kiếm quyết 》《 Thanh Lưu kiếm quyết 》 cũng được xưng là tứ phẩm kiếm quyết. A a, sư đệ đừng nhìn bản môn tại Đông Phù không có chút thanh danh gì, cho dù đưa mắt khắp Đông Phù, có thể có lục phẩm kiếm quyết trừ Đông Phù điện nhất mạch, cũng chỉ còn chúng ta. Ngay cả tứ phẩm kiếm quyết, tại Đông Phù không phải bất cứ môn phái nào cũng có được."
Tả Mạc mở lớn tròng mắt, trước nay hắn chưa từng nghĩ qua, nguyên lai bản môn còn lợi hại đến như thế.
Hứa Dật nhìn thấy ánh mắt Tả Mạc, cười nói: "Sư đệ cũng đừng có nghĩ quá lạc quan. Kiếm quyết tứ phẩm trở lên, bản môn tuyệt đối không dễ dàng truyền thụ cho môn hạ đệ tử. Năm đó La Ly sư đệ, trong lớp đệ tử đời thứ hai của bản môn không người nào có thể sánh kịp, nhưng ngay cả như vậy hắn cũng chỉ được truyền tam phẩm 《 Không kiếm quyết 》 thôi."
Quan sát thấy trong mắt Tả Mạc không dấu nổi vẻ thất vọng, hắn an ủi: "Sư đệ không nên quá thất vọng. Trong đám tam phẩm kiếm quyết cũng không thiếu tinh phẩm. Giống như《 Không kiếm quyết 》của La Ly sư đệ, còn có bộ đồng dạng xuất thân từ 《 Vô Không kiếm quyết 》 là 《 Vô Hình kiếm quyết 》, cũng là cực phẩm trong tam phẩm kiếm quyết. Sư đệ phải để ý, tuy cùng là tam phẩm kiếm quyết song cũng có cao thấp chi phân."
Tả Mạc lập tức vểnh tai lên, lúc này nếu như đã không thể theo đuổi mấy bộ cực phẩm thì cũng tuyệt đối không thể lấy thứ tạp phẩm được. Hắn rất thực dụng, chọn nhầm một phần tức là để mất mất một phần tinh thạch.
"Thông thường, Ngũ Hành kiếm quyết là kém nhất. Sư đệ là Linh Thực phu, đối với Ngũ Hành khẳng định trình độ hiểu biết thâm hậu hơn ta nhiều. Ngũ Hành biến hóa vạn ngàn song lại thiếu độ thuần nhất. Đại đạo tu kiếm, hai chữ tinh thuần là thứ tất không thể thiếu. Song Ngũ Hành tương sinh tương khắc khó thuần túy như nhất. Ta chưa từng nghe qua có Ngũ Hành kiếm quyết vượt quá tam phẩm, sư đệ ngàn vạn lần chớ nên chọn kiếm quyết này. Kiếm quyết còn lại mỗi thứ đều có thần diệu riêng. Có thứ uy mãnh bá đạo, thích hợp sát phạt, có thứ quỷ dị khó lường, phục kích vô song, có thứ ôn dưỡng tâm tính tăng trưởng tu vị."
"Ôn dưỡng tâm tính? Kiếm quyết không phải chủ sát phạt sao? Làm sao có thể ôn dưỡng tâm tính?" Tả Mạc ngạc nhiên hỏi.
"A a, người tu chân chúng ta mạn trường gian hiểm, nếu không có một tâm trí kiên định làm sao có thể đắc chứng đại đạo? Lấy kiếm dưỡng tâm, kiên định bản tâm, dạng kiếm quyết này người tu luyện không ít. Giống như《 Thiên Tâm kiếm quyết 》của ta chính là loại kiếm quyết này, không có uy lực gì nhưng dưỡng tâm định tính lại rất tốt." Hứa Dật cười giải thích.
"Điển Tịch thất của bản môn ở Vọng Giang phong, ngươi hiện tại đã là nội môn đệ tử có thể đi vào đó tra duyệt. Nhưng mỗi lần đi vào đều cần có điểm cống hiến, sư đệ nếu bình thường nhàn hạ, nhớ bỏ chút thời gian kiếm một ít điểm cống hiến cho môn phái, ngày sau tự nhiên có việc cần dùng." Hứa Dật tha thiết dặn dò.
Cáo biệt Hứa Dật sư huynh, Tả Mạc liền chạy thẳng đến Vọng Giang phong. Phía dưới Vọng Giang phong có một con sông, sơn thế hiểm trở, Điển Tịch thất kiến tạo giữa lưng chừng núi, cũng không lớn, chỉ là một viện lạc nho nhỏ, ngoài tường trồng các loại tế trúc song đã lâu nên có phần tiêu điều khiến Tả Mạc khá thất vọng. Trước đây hắn trước từng đặt chân đến đây, nơi này cũng chỉ mở cửa đối với nội môn đệ tử mà thôi.
Thủ vệ là một vị lão giả, lúc đầu Tả Mạc còn tưởng đối phương là ẩn thế cao nhân gì đó, nhưng rất nhanh hắn đã thất vọng. Vị lão đầu thủ vệ này chỉ có tu vi Luyện Khí chín tầng. Song Tả Mạc không hề dám thất lễ, tục thoại nói rất hay, hiện quan không bằng hiện quản. Chớ nhìn lão đầu này tu vị kém cỏi nhưng y nắm giữ Điển Tịch thất, muốn gây khó khăn cho hắn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cung kính đưa lệnh bài của mình ra, lão đầu nhìn lướt qua, mắt hơi rủ xuống nói: "Lầu một một canh giờ móc hai điểm cống hiến, lầu hai một canh giờ móc bốn điểm cống hiến. Ngọc giản trong lầu một có thể sao chép, lầu hai cấm chỉ sao chép. Tiến vào đi." Tiện tay y ném trả lệnh bài cho Tả Mạc.
Thật hắc!
Tả Mạc trong lòng thầm mắng. Điểm cống hiến của nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử khác nhau, hai thứ này không đổi đi đổi lại được. Tả Mạc tổng cộng có mười điểm cống hiến, trong đó năm điểm là khi hắn trích được ngọc bài chưởng môn thưởng cho, năm điểm còn lại là nhờ lần trước Diêm Nhạc sư thúc giúp hắn bán giùm mà được.
Mười điểm cống hiến có thể cho hắn xem năm canh giờ tại lầu một, tại lầu hai xem hơn hai canh giờ.
Nếu sao chép ngọc giản, tùy tiện lấy một thứ cũng mất một hai canh giờ. Nếu không thể sao chép, vậy chỉ đành cố sống cố chết ghi nhớ nhưng một hai canh giờ chắc chắn là không đủ.
Hiện thời hắn khắc sâu minh bạch vì sao Hứa Dật sư huynh đề tỉnh hắn nên kiếm nhiều điểm cống hiến một chút. Nguyên lai vì cái này! Bỗng nghĩ lại hắn hơi chột dạ, may mà Điển Tịch thất luyện đan của sư phó không phải mất điểm cống hiến, nếu không hắn chắc khóc không ra nước mắt. Tả Mạc thầm nghĩ Tân Nham sư thúc khẳng định cũng có Điển Tịch thất luyện khí riêng, nếu không Hứa Dật sư huynh chắc rất thảm.
Thời gian cấp bách không cho Tả Mạc nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng xông thẳng vào lầu một.
Chỉ thấy từng dãy ngọc giản xếp đặt rất chỉnh tề. Tả Mạc bất giác quệt quệt mũi, có vẻ nơi này so với Điển Tịch thất của sư phó kém rất nhiều. Trên giá gỗ tích một tầng tro bụi bạc bạc, xem ra bình thường không có người đếm xỉa đến nơi này. Tuy quản lý sơ sài nhưng cách xếp đặt ngọc giản rất dễ tìm.
Các loại ngọc giản loại nào cũng có, kiếm quyết, Ngũ Hành, tâm pháp, luyện khí …không thiếu thứ nào. Những ngọc giản này đều do lịch đại (lịch sử lâu dài) tiền bối Vô Không kiếm môn sưu tập mà được, mấy ngọc giản tuy phẩm giai đều không cao, không có giá trị quá thực dụng song vứt bỏ lại đáng tiếc nên môn phái bèn kiến thành một tiểu Điển Tịch thất, cho nội môn đệ tử ngày thường lấy làm tham khảo. Những ngọc giản này thường chỉ hữu dụng đối với tân nội môn đệ tử, tùy theo thời gian cùng sư phó học tập mà giá trị của chúng càng lúc càng giảm.
Vô Không kiếm môn có một đoạn thời gian rất dài không thu tân nội môn đệ tử. Sau khi Lý Anh Phượng thành nội môn đệ tử, ngày ngày cùng theo Diêm Nhạc sư thúc giúp đỡ quản lý các loại sản nghiệp. Còn Vi Thắng sư huynh trở thành nội môn đệ tử liền được Tân Nham sư thúc chỉ dạy từng li từng tí, tiếp đó trực tiếp tiến vào kiếm động tự nhiên là không cần phải tới đây.
Cho nên khi Tả Mạc tiến vào mới nhìn thấy cảnh tượng đầy tro bụi trước mắt như thế này.
Tuy không có pháp quyết cao cấp nào nhưng to to nhỏ nhỏ những ngọc giản rực rỡ khiến Tả Mạc hoa cả mắt, chảy miếng chảy ròng ròng. Đừng nhìn những ngọc giản này không được coi trọng mà xem thường, nếu ném chúng lên mặt chợ, mỗi một cái đều có thể bán với giá tiền kha khá. Đối với đệ tử Luyện Khí kỳ, mỗi một cái ngọc giản đều trân quý vô cùng.
Tả Mạc chạy đến nơi chứa kiếm quyết, cũng là chỗ chứa nhiều ngọc giản nhất ở lầu một. Vô Không kiếm môn là một môn phái kiếm tu, đối với việc thu tập ngọc giản kiếm quyết tự nhiên là dốc hết sức lực. Lầu một chứa rất nhiều nhị phẩm tam phẩm kiếm quyết, những thứ này tuyệt đối không phải tinh phẩm gì. Cưỡi ngựa ngắm hoa một hồi, hắn ngao ngán thả hết xuống, quả nhiên, không có thứ nào tốt cả. Dùng làm tham khảo thì còn được nhưng để chủ tu... đến bước đường cùng thì may ra.
Nhìn lại cầu thang thông lên lầu hai, hắn do dự trong khoảnh khắc cuối cùng vẫn quyết định đi lên xem xem.
Không gian lầu hai nhỏ hơn phía dưới một ít, số lượng ngọc giản cũng giảm nhiều, nhưng trường cảnh cùng Điển Tịch thất của sư phó thập phần tương tự, ngọc giản bồng bềnh trôi giữa không trung, mỗi một ngọc giản đều được quấn quanh bởi vụ xoáy màu sắc bất đồng.
Trải qua kinh nghiệm lần trước, tự nhiên Tả Mạc biết nên làm thế nào.
Hắn lật xem từng cái ngọc giản kiếm quyết một. Cho đến lúc này, hắn chưa quyết định đến cùng sẽ tu loại kiếm quyết nào. Nếu là trước kia, hắn có lẽ sẽ tuyển chọn giống như Hứa Dật sư huynh, lấy loại kiếm quyết như 《 Thiên Tâm kiếm quyết 》 làm chủ tu. Mài giũa tâm chí, đối với bất kỳ một vị tu giả nào cũng đều rất trọng yếu. Nhưng thứ hắn cần theo đuổi lại là lực lượng, tìm kiếm kiếm quyết uy lực cực đại mới là mong mỏi sâu trong lòng hắn.
Tả Mạc kiên trì lật xem từng cái từng cái một.
Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy ngọc giản với số lượng lớn thế này, nếu là trước kia mỗi một cái ngọc giản trên lầu hai đều là bảo vật hắn mơ tưởng dĩ cầu. Hắn không tự chủ sinh ra một loại cảm giác sung sướng mơ hồ như đang ở trong mộng vậy.
Quả nhiên, mấy loại kiếm quyết mà Hứa Dật sư huynh nhắc đến đều không có ở đây. Lầu hai toàn là tam phẩm kiếm quyết nhưng rõ ràng cao cấp hơn nhiều so với những ngọc giản dưới lầu một, chắc đây đều là tinh phẩm trong đám tam phẩm.
Tỷ như bộ 《 Phong Lôi kiếm quyết 》, sau khi luyện thành phiêu hốt như phong, thế tới như sấm, uy lực kinh người. Nghe nói nó vốn là ngũ phẩm kiếm quyết nhưng trải qua ngàn năm không ngừng tán dật nên uy lực giảm mạnh rơi xuống hàng tam phẩm.
Một bộ khác là《 Thu Vũ kiếm quyết 》 càng thêm mới lạ, cần phải đủ bộ một trăm lẻ tám kiếm, ra tay như mưa rất khó chống đỡ. Chẳng qua giống hệt như 《 Phong Lôi kiếm quyết 》, rất nhiều nội dung của nó đã tuyệt tích, đặc biệt là luyện kiếm chi pháp trong đó đã thất lạc khiến cho uy lực cấp kịch giảm thiểu, không còn lăng lệ như xưa. Song thao túng biến hóa của nó vẫn thập phần tinh diệu nên còn được chen chân vào lầu hai.
Mỗi một loại kiếm quyết đều có chỗ độc đáo riêng, nhưng đồng dạng mỗi một loại kiếm quyết đều có khuyết điểm trí mạng riêng.
Mắt thấy số lượng ngọc giản có thể xem càng lúc càng ít, trong lòng Tả Mạc càng trở nên nôn nóng.
Chẳng lẽ chính mình không kiếm được một loại kiếm quyết vừa ý sao?
Hắn hồn nhiên không để ý đến thời gian đang dần trôi qua, số lượng ngọc giản dần giảm thiểu, tâm tình hắn càng chán nản.
Đến khi hắn đối mặt với ngọc giản cuối cùng.
《 Ly Thủy kiếm quyết 》, ly thủy, hai chữ này rõ ràng cùng Ngũ Hành tương quan khiến trong lòng Tả Mạc hơi nguội lạnh.
Lời khuyên của Hứa Dật sư huynh vẫn còn vang vọng bên tai hắn… Ngũ Hành kiếm quyết uy lực nhược tiểu, đa mà không tinh…
Phương diện Ngũ Hành Tả Mạc hiểu rõ ràng, lời sư huynh nói rất có đạo lý, Ngũ Hành đa biến hóa lại khó tinh thuần. Một khi kiếm ý không tinh thuần uy lực sẽ giảm mạnh.
Tả Mạc bất giác lật《 Ly Thủy kiếm quyết 》lên.
"Di!" Hắn bỗng có phát hiện, tinh thần khẽ rung, vừa muốn nhìn kỹ hơn, trước mặt đột nhiên hoa lên mới phát hiện thân mình đã đứng trong sân viện.
"Thời gian đã hết, điểm cống hiến của ngươi dùng hết rồi." Lão đầu ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Tả Mạc khóc không ra nước mắt.