Thành thật mà nói, ta sống trên đời đến giờ là đúng hai mươi ba mùa lá vàng rụng rơi, đến hôm nay mới thấy được một chuyện có thực như thế này!
Chỉ một chiếc đèn pha của cái xe máy Halley Davidson loại số lượng có hạn này, cũng chả phải to lớn đẹp đẽ gì, thế mà so với cả tấm kính thủy tinh cao cấp ở đầu xe Mercedes Benz còn quý giá hơn! Hơn nữa có thể nói đắt giá hơn rất rất nhiều!
Dĩ nhiên, chuyện này thực sự là do chính bản thân ta tận mắt chứng kiến được. Ta thề rằng, nếu sau này dù chạy xe hay đi bộ trên đường mà nhìn thấy bất kỳ một chiếc Halley Davidson nào thì nhất định là ta sẽ vắt chân lên cổ mà chạy trốn càng xa càng tốt!
Thuận tiện cũng nói thêm một chút, đột nhiên trong lòng ta phát sinh ra một cảm giác biết ơn vô bờ bến và một cảm tình tốt đẹp đối với cô nàng Phương Nam này.
Đương nhiên, loại cảm tình này bắt nguồn từ việc chính nàng đã khẳng khái hào phóng rút chi phiếu ra giúp ta thanh toán tất cả tiền bồi thường tổn thất.
Chiếc Mercedes Benz phải thay kính chắn gió đầu xe vì bị xước; chiếc Cadillac thì phải phun sơn mới lại toàn bộ; chiếc Halley Davidson thì trả tiền thay đèn pha (loại đèn đặc biệt này phải trực tiếp nhập khẩu từ Mỹ quốc) và cả tiền sửa chữa bảo dưỡng vì bị đổ kềnh ra đất nữa... Cộng thêm cả tiền bồi thường cho Ban Quản lý xây dựng nhà cao tầng một chiếc thang xây dựng công nghiệp cùng với một thùng sơn nước.
Ta vừa mới cầm được vào tay một vạn đồng tiền thưởng còn chưa kịp ấm chỗ trong ví thì đã giống như cánh chim trời chào vĩnh biệt vút bay.
"Trần Dương..."
Phương Nam liếc ta, trên mặt cũng không biết là biểu lộ loại sắc thái tình cảm gì, cao hứng thích thú hay là tức giận phẫn nộ, hoặc là sửng sốt kinh ngạc:
"Anh hãy nghe cho kỹ đây, vừa mới đây thôi anh làm việc cho ta còn chưa tới ba giờ đồng hồ, thế mà ta vì anh đã phải bỏ ra ba mươi vạn nhân dân tệ để đền trả cho họ. Cho nên... Căn cứ vào tiền lương mỗi tháng tám ngàn tệ của anh, cho dù nếu ta nới tay chỉ khấu trừ một nửa thôi từ số tiền lương đó... Thì sau này anh cũng bắt buộc phải làm công cho ta suốt cả sáu năm trời mới trả lại hết số tiền ta giúp anh!"
Nói tới đây, nàng nhìn chằm chằm xoáy thẳng vào hai tròng mắt ta, ánh mắt này dường như là đang nói :
"Anh đừng nghĩ trốn tránh trách nhiệm nhé!"
Thành thật mà nói, ta đã rất cảm kích biết ơn nàng rồi. Bởi vì ngay cả chính chiếc xe BMWs của nàng ta cũng bị hỏng hóc rất nặng, nhưng nàng lại không có ý muốn bắt ta phải bồi thường.
Thuận tiện cũng nói thêm một câu, sau cái sự cố tai nạn này, Phương Nam chỉ có thể ngồi xe taxi mà phản hồi công ty, còn ta thì lái xe chạy tiếp đi tới xưởng bảo hành- sửa chữa xe BMWs để mông má lại, chờ đến khi ta trở lại công ty đi vào phòng làm việc của Phương Nam, nàng nói với ta chờ chút vì còn chuyện muốn nói.
Lập tức ta chủ động đem phong bì tiền thưởng đặt trên mặt bàn trả lại cho Phương Nam.
Nàng không có hành động gì, chỉ nhìn thoáng qua chiếc phong bì rồi thôi.
Tiếp theo, ta không nhịn được liền hỏi nàng một câu:
"Ta nghĩ rằng có lẽ tiểu thư rất giận ta. Dù sao ngay ngày đầu tiên làm việc đã gây ra tai nạn lớn như vậy, sẽ có rất ít lão bản có thể chấp nhận được."
Phương Nam vẫn ngồi ở sau cái bàn công tác khổng lồ mà nhìn ta chằm chằm, ánh mắt rất phức tạp, nàng chậm rãi nói:
"Thật sự là anh đã gây họa, chính bởi vì kỹ thuật lái xe cao siêu của anh mà ít nhất trong thời gian hai ngày ta không có xe để đi! Chẳng qua con người của ta thưởng phạt rành mạch phân minh, hôm nay mặc dù anh đã gây ra tai nạn, nhưng anh cũng hoàn thành nhiệm vụ mà ta đã giao cho, Kim bộ trưởng rất thích anh, điều này đối với công việc làm ăn của ta có sự trợ giúp hữu ích rất lớn. Hơn nữa, hắn chỉ đích danh anh mà nói rằng chỉ sau một thời gian ngắn nữa sẽ gặp gỡ trò chuyện luận bàn tiếp, cho nên, anh phải ở lại nơi này cho ta."
Trò chuyện luận bàn? Chỉ sợ là không phục đi, muốn báo thù gỡ gạc lại thể diện chứ gì!
Đi ra khỏi văn phòng Tổng Giám đốc, vị nữ thư ký ngồi ở bên ngoài nhìn ta cười một lúc, chị ta cười nói rất thân thiết:
"Như thế nào, bị giáo huấn rồi à?"
Ta cười khổ: "Hôm nay vận khí không được tốt lắm, gặp phải chuyện phiền toái."
Nữ thư ký gật đầu, đi tới đưa cho ta một chén nước: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Đối với sự thân mật của vị đồng nghiệp này, ta đáp lại bằng nụ cười cảm kích.
"Thật ra Phương tiểu thư là người rất tốt, chỉ là có đôi khi nổi giận lên một chút... Chỉ có điều nói như vậy cậu hẳn là có thể cảm thông. Dù sao thì nàng cũng chỉ là một người phụ nữ, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy. Ở trong hoàn cảnh xã hội này, một người phụ nữ xinh đẹp phải chèo chống một sự nghiệp lớn như vậy, đôi khi tính tình phải tỏ ra kiên cường một chút mới có thể sinh tồn mà tiến tới." Nữ thư ký mỉm cười, vươn tay ra với ta:
"Tiễn Phán, thư ký của Phương tiểu thư."
"Rất hân hạnh. Ta tên là Trần Dương." Ta bắt tay nàng,
Tiễn Phán nhún nhún vai giả bộ trừng mắt: "Ta biết rồi, trong tay ta có tư liệu hồ sơ lý lịch của cậu mà."
Ta nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường: "Chị còn chưa nghỉ làm sao? Lúc ta mới vào đây đã nhìn thấy không ít người ra về."
"Ta còn phải đợi cậu." Tiễn Phán từ trên bàn lấy ra một tờ khai:
"Cậu cầm cái này điền vào, sau đó ta phải giúp cậu đi lĩnh lấy một ít đồ dùng văn phòng, bắt đầu từ ngày mai, bàn làm việc của cậu sẽ được đặt ở chỗ này, sát cạnh ngay chỗ của ta, rồi ta sẽ thông tri cho bộ phận nghiệp vụ trang trí nội thất đến thiết kế một tấm vách ngăn ở giữa. Đây là bản danh sách các đồ dùng nghiệp vụ văn phòng của cậu, cậu đọc qua một chút xem có cần bổ sung gì thêm không."
Ta cầm lấy rồi nói rất chân thành: "Cám ơn chị."
"Cậu biết không? Ta cũng đang rất tò mò đây."
Trên mặt Tiễn Phán lộ ra một sự dí dỏm vui đùa có chút không phù hợp lắm với tuổi tác của mình:
"Đừng nghĩ rằng người như ta đã hơn ba mươi tuổi rồi thì phải đạo mạo nghiêm chỉnh, có thể nói hầu hết phụ nữ đều rất hiếu kỳ tọc mạch đấy."
Tựa hồ chị ta là một người bẩm sinh rất có sự hòa đồng, gần gũi, thân thiết:
"Trước đây Phương tiểu thư từng có mấy vị trợ lý, chỉ có điều đều là các cô gái, trong đó có hai cô làm việc xuất sắc có tiến bộ, đã được Phương tiểu thư tiến cử tăng cường vào trong công ty, bây giờ đều thuộc tầng lớp quản lý cao cấp quản lý nhân viên của công ty rồi. Cho nên ta rất tin tưởng cậu cũng sẽ tiếp tục cố gắng, sẽ có được một vị trí xứng đáng ở công ty này. Nói thật nhé, lúc ta cầm hồ sơ lý lịch của vị trợ lý mới, ta thật sự rất kinh ngạc, bởi vì hóa ra chính là một vị nam sĩ."
Ta đột nhiên giật mình, liếc nhanh cánh cửa dày đóng chặt căn phòng làm việc của Phương Nam, hạ thấp giọng nói:
"Ta có một nghi vấn... Ừ, tướng mạo thế này của ta, không biết chị có cảm giác thấy ta trông giống một người nào đó hay không? Chị có biết rõ người đó hay không?"
Tiễn Phán nghiêng đầu suy nghĩ một lúc: "Không có. Tại sao cậu lại hỏi cái này?"
"À, cũng không có gì."
Ta ậm ừ né tránh, chẳng qua sự nghi ngờ trong lòng cũng không có giảm bớt đi.
Ngày hôm nay, không thể nghi ngờ rằng chính là một ngày bận rộn cực khổ từ sáng đến tối.
Về đến trong nhà, Nhan Địch đang bận rộn nấu nướng ở trong phòng bếp, mà bà cô trẻ tham tiền thì đứng ở cạnh bên cứ dỗi hờn bẳn gắt chùi miệng liên tục. Nhìn thấy ta mở cửa tiến vào, Nhan Địch lập tức buông cái muôi trong tay xuống, chạy đến trước mặt ta ôm nhẹ một cái:
"Anh đi ra ngoài sao? Đi đến nơi nào vậy?"
Ta hôn nàng một cái trên gương mặt, mức độ thân mật như vậy thì Nhan Địch có thể đồng ý chấp nhận được, nhìn khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng, ta đột nhiên cảm thấy một cảm giác thoải mái dâng trào, những điều phiền muộn lo lắng trong lòng được quét đi sạch sẽ, mỉm cười nói:
"Ồ, ta nhận được một công tác mới, tiền lương tám ngàn mỗi tháng, lão bản đối xử với ta khá tốt, mua sắm một bộ veston đầy đủ phụ kiện cực kỳ sang trọng đắt giá, sau đó vì ta có biểu hiện xuất sắc trong công việc, cho nên ta đã được lĩnh một món tiền thưởng, tròn một vạn đồng không thiếu một xu."
Nhan Địch kinh ngạc mừng rỡ hoan hô một tiếng, thế rồi sau đó ta vỗ yêu vào má của nàng, lắc đầu nói:
"Ta còn chưa nói hết mà... Tiếp theo ta lại gây ra tai nạn, làm hại lão bản phải tổn thất một số tiền lớn, số tiền này bắt buộc phải khấu trừ từ trong tiền lương sau này của ta..."
Đại khái là chuyển biến quá nhanh rồi, sự kinh hỉ trên mặt Nhan Địch còn chưa kịp tan biến, cái cô bé thuần khiết thiện lương này nếu muốn chỉ trong nháy mắt mà đang từ vui mừng chuyển sang thành mất mát thì thật sự có chút khó khăn rồi, cho nên ta cố nhịn cười lại véo má cô bé một cái, sau đó nhìn thoáng qua bà cô trẻ tham tiền đang tức giận đứng gần bên:
"Làm sao vậy, nha đầu, nhìn cái vẻ mặt của cô thật giống như mới vừa rồi vô tình nuốt ực vào bụng hẳn một con nhện xù xì."
"Á! Ôi! Ôi! ! !" A Mi hét thật to mấy tiếng:
"Anh nói xem tại sao bây giờ lương tâm con người lại trở thành xấu xa như vậy nhỉ?"
"Hả?"
Nhan Địch thấp giọng nói: "Hôm nay A Mi đã phải cãi nhau ầm ĩ một trận với một người tài xế taxi đấy."
"Tại sao vậy?" Ta hỏi.
Lần này đích thân "tiểu tham tiền" trả lời ta:
"Lúc ta trở về nhà phải vác theo một cái túi đồ rất to, ta không thể đi xe Bus được, cũng chỉ biết vẫy một chiếc xe taxi thôi."
"Ừ, hôm nay cô làm thế thật là rất hào phóng quyết đoán." Ta cười cười.
Bởi vì bình thường "tiểu tham tiền" này đối với việc tiêu phí tiền vào các phương diện giao thông thì rất keo kiệt bủn xỉn, trừ phi khi cùng với chúng ta đi ra ngoài, hơn nữa phải chính là do ta trả tiền xe, nếu không nàng chấp nhận thà rằng cuốc bộ chứ đừng hòng xài sang trèo lên một cái taxi nào.
"Lúc ấy ta phải vác theo cái túi đồ thật to, lại rất nặng nữa! Ta hỏi cái tên tài xế kia, tính theo bảng giá tiền xe taxi, nếu chở một cái rương như thế này thì ta phải trả bao nhiêu tiền. Hắn nói cho ta biết chở cái rương thì không cần tính tiền..."
"Sau đó thế nào?"
"Sau đó, ta nói cho hắn biết địa chỉ, để cho hắn chở cái rương chuyển đến nơi đây là được rồi. Còn ta thì sẽ đi xe Bus."
"...Thế à...? Sau đó thế nào?"
"Sau đó hắn ta liền mắng ta là bị bệnh thần kinh chập mạch."
Ta nhìn chằm chằm "tiểu tham tiền" tới hàng phút đồng hồ, cũng cố gắng đè nén trấn áp nỗi xúc động trong lòng xuống! Bởi vì nếu không thì phản ứng đầu tiên của ta là sẽ mắng nàng:
"Đồ điên!"...
Tiếp theo ta an ủi Nhan Địch đang rầu rĩ buồn phiền, để lại hai cô gái tiếp tục nấu nướng trong phòng bếp, còn ta nhanh chóng chạy trở về phòng, mở computer ra kết nối Internet, đăng nhập vào hòm thư .
Đại khái chắc là Thượng Đế thật sự đã nghe thấy được sự cầu khẩn
tha thiết của ta, trong hòm thư Mailbox của ta có một thư mail mới!
Tên người gửi chính là nơi đã sản xuất ra cái nhẫn quỷ quái đó!
"Thưa Trần Dương tiên sinh tôn kính:
Cảm tạ ngài đã ủng hộ đối với nghiệp vụ của công ty chúng tôi! Đồng thời cũng chân thành hy vọng quý ngài trong lúc sử dụng sản phẩm dùng thử của công ty chúng tôi hết thảy được thuận lợi! Đối với yêu cầu của quý ngài đích thân muốn mua sản phẩm chính thức của công ty chúng tôi, chúng tôi xin được tỏ lòng vô cùng hoan nghênh, xin mời quý ngài hãy dựa theo phương thức sau đây để liên lạc cùng chúng tôi..."
Nhìn trên màn hình computer hiện lên những dòng văn bản này, trong lồng ngực ta trái tim nhảy thình thịch!
Ta kích động quá! Dù sao trong lòng ta đối với công ty này phát sinh ra một sự tôn trọng thật lớn... Hoặc nói chính xác là kính sợ hãi hùng!
Quả nhiên là bọn họ có thể sản xuất ra những thứ đồ thần kỳ đáng sợ như thế thật!