Phía dưới bức Mail có ba cách liên hệ: Một là qua địa chỉ thư điện tử này, hai là chat qua tài khoản MSN, còn một cái phương thức khác nữa là gọi trực tiếp qua điện thoại.
Sau khi ta kiểm tra một chút, số điện thoại này rất kỳ lạ, bởi vì mã quốc tế mở đầu ta lại không thể tìm thấy trên trang vàng quyển danh bạ điện thoại, không hiểu nó đại biểu cho quốc gia nào nữa!
Chẳng lẽ đây là dãy số đã được mã hóa?
Rất rõ ràng là, liên lạc qua email thì rất chậm, gọi điện thoại quốc tế đường dài thì rất phiền phức, bởi vì điện thoại trong nhà của ta cũng không mở dịch vụ gọi đường dài quốc tế. Cho nên ta lập tức đăng nhập MSN mà tiến hành liên lạc với cái nickname MSN được ghi trên bức thư mail kia.
Không ngờ lần liên lạc này lại đặc biệt thông thuận, không phải chờ đợi lâu la gì, đối phương lập tức chat trả lời ngay.
“Chào ngài, ngài có mạnh khỏe không, Trần Dương tiên sinh. Tôi là nhân viên thuộc bộ phận phục vụ chăm sóc khách hàng của công ty chúng tôi. Bởi vì ngài là người tiêu dùng đến từ Trung Quốc, cho nên công ty ủy thác cho tôi có hân hạnh được phục vụ ngài, thực hiện tất cả các dịch vụ cho ngài. Ngài có thể lựa chọn dùng tiếng Anh hoặc tiếng Trung để trao đổi với tôi.”
Những lời này đối phương nói ra hai lần, một lần tiếng Trung và một lần tiếng Anh.
“Tiếng Trung.” Sự lựa chọn của ta chắc chắn là rất rõ ràng.
“OK! Nếu ngài có bất cứ vấn đề gì, tôi cũng xin được hân hạnh trả lời.”
Ta suy nghĩ một chút, rồi đưa ra nghi vấn đầu tiên:
“Cái nhẫn này, khi ta không đeo nó nữa thì nó có nảy sinh ra tác dụng ảnh hưởng gì đối với ta hay không?”
Lập tức ta liệt kê ra một số cảnh ngộ mà ta đã gặp phải thời gian gần đây nhất, nói ngắn gọn hết một lần.
Sau đó, ta gần như là đợi đúng năm phút đồng hồ, mới được đối phương bên kia trả lời. Ta đột nhiên rất hối hận là tại sao điện thoại trong nhà lại không mở dịch vụ gọi đường dài quốc tế.
“Xin thứ lỗi, tôi gõ tiếng Trung hơi chậm… Công ty chúng tôi xin được trả lời như sau: Nói theo lý thuyết, khi ngài không đeo cái nhẫn, nó sẽ không đem vận may đến cho ngài nữa. Nói cách khác, khi ngài tháo nhẫn ra, ngài sẽ không thể nâng cao công năng vận may của nó. Nhưng mà xét thấy ngài đang sử dụng sản phẩm dùng thử của công ty chúng tôi, không có phối hợp với máy móc đo đạc khi sử dụng, có lẽ cái nhẫn sẽ gây nên tác dụng phụ. Nói cách khác, Ngài sử dụng nhẫn để nâng cao vận may cũng không phù hợp với quy luật may rủi, ảnh hưởng đến sự cân bằng vận khí của ngài, sẽ dẫn đến một chút… bất tiện trên phương diện khác. Chúng tôi gọi là ‘Tác dụng phụ’. Mà ở tình huống cất cái nhẫn đi cũng bị khống chế trong phạm vi ảnh hưởng. Cho nên, dù ngài đã cất nó đi, nhưng vì nguyên nhân trước đó đã sử dụng sai lầm bậy bạ, mà sau đó sẽ gặp phải một chút kết quả không tốt.”
Ta đành thở dài, viết tiếp:
“Ông nói những chuyện mà ta đã trải qua… chỉ là tác dụng phụ, cũng đã đủ để làm cho ta có ấn tượng rất sâu sắc!”
“Thật xin lỗi vì đã đem đến một số phiền toái.”
Đối phương đáp: “Ngài có thể bỏ chiếc nhẫn đi, như vậy chiếc nhẫn sẽ không còn ảnh hưởng đến sinh hoạt của ngài được nữa.”
Bỏ đi sao?Nói rất đơn giản a… …Trong lòng ta lạnh lùng cười khẩy!
Khi một người thực sự đã cảm nhận được chỗ kì diệu của chiếc nhẫn đó… Ai có thể kìm chế được sự cám dỗ này chứ?
Nghĩ lại xem cái nhẫn đã đem đến cho ta những vận may trước kia như thế nào! Tất cả đều là trải qua những câu chuyện thần kỳ!
Ta nghĩ, cho dù là bất kể người nào cũng không vứt bỏ nó đi cho được? Bất luận là người nào, nếu như đã từng trải qua những chuyện như ta… Như vậy, chỉ cần không phải là người điên, ý nghĩ duy nhất ở trong đầu hắn bây giờ là:
“Làm sao có thể tìm ra một biện pháp ‘Chính xác- Hiệu quả’ để sử dụng cái nhẫn, mà không bị dẫn đến tác dụng phụ!”
Nếu như thực sự đạt được hiệu quả như vậy.Thượng đế ơi, như vậy thì cuộc sống sẽ tốt đẹp biết bao?!
Ta càng ngày càng cảm giác được, chiếc nhẫn này giống hệt như thuốc phiện! Khi người ta đã bị nó hấp dẫn, thật rất khó vứt bỏ đi!
“Ta cũng không có ý muốn vứt bỏ sản phẩm của các ông. Ta chỉ muốn biết được cách sử dụng nó chính xác thôi!” Ta gửi qua.
Trong lòng ta còn có một câu chưa nói: “Đáng tiếc là giá sản phẩm chính thức rẻ nhất của các ngươi cũng đều là mấy trăm vạn! (Hơn nữa cũng không phải là Nhân Dân Tệ)! Cho dù ta đi bán sạch hết nội tạng tim gan phèo phổi của mình, cũng không mua nổi sản phẩm của các ngươi!”
“Như vậy, ngài chỉ có thể lựa chọn mua loại sản phẩm chính thức của công ty chúng tôi thôi.”
Hồi đáp của hắn quả nhiên đúng như ta đã dự đoán.
Ta suy nghĩ một chút, thăm dò tiếp: “Ta muốn hỏi một chút, quý công ty có thể cung cấp cho một số bộ phận linh kiện mới để thay đổi khi tiêu hao hỏng hóc hay không? Ta lấy một cái ví dụ: chẳng hạn khi ta mua một cái máy tính, nhưng mà sau khi sử dụng một thời gian, bàn phím bị hư, ta cần phải thay một cái mới... Công ty vi tính cũng không thể yêu cầu ta phải trả tiền để mua lại một cái máy mới đúng không?”
Đối phương phản ứng rất nhanh:
“Ý ngài là muốn... mua một bộ trắc lượng khí để kiểm tra hay sao?”
Ta ngồi trước máy tính im lặng nở nụ cười, gõ bàn phím:
“Có được hay không?”
“Xin lỗi, nhưng mà tôi không thể không nói thế này: Rất tiếc là không được!”
Mịa kiếp...!Ta trầm mặc trong chốc lát, ngồi ngây người trước máy tính.
Chẳng lẽ ta thực sự phải tìm cách mua một chiếc nhẫn loại “sản phẩm chính thức” sao? Hàng mấy trăm vạn đôla a!
Ta làm sao có được? Đi cướp ngân hàng sao? Hay đi buôn ma túy? Hoặc là đi buôn lậu?
Đột nhiên, trong đầu ta nghĩ tới một ý niệm rất thú vị.
Nếu như, trong tình huống bình thường, một người có hàng mấy trăm vạn đôla, đã là một người rất giàu có rồi chứ? Nếu như đã là một người rất giàu, như vậy người này phải có một sự nghiệp lớn công thành danh toại rồi. Những thứ nên có đều đã có... Như vậy, trong tình huống bình thường, hắn đã có đầy đủ rồi thì chẳng cần đến một cái nhẫn quái quỷ để thay đổi vận may nữa.
Cái nhẫn này có thể đem đến cho người ta cái gì chứ?
Không phải là tiền tài, quyền lực, mỹ nữ sao...?
Một người có thể bỏ ra hàng mấy trăm vạn để mua một cái nhẫn, đã là một
vị đại nhân vật có danh tiếng rồi. Như vậy chắc chắn hắn ta đã sớm có đủ các thứ như tiền bạc, quyền thế, gái đẹp rồi.
Không biết rõ trong lòng ta đang nghĩ cái gì, ma xui quỷ khiến thế nào mà làm ta có cái ý nghĩ này nhỉ?
Bây giờ, đến lượt đối phương rơi vào trầm lặng!
Ước chừng năm phút đồng hồ, đối phương không gửi một chữ nào tới.
Ngay khi ta gần như cho rằng hắn đã bỏ mặc ta mà không nói không rằng
logout đi rồi, đột nhiên đối phương gửi đến một dòng tin nữa :
“Cảm ơn lời khuyên của ngài.”
Dòng chữ được chat đến rất bình thường, thế nhưng không biết vì sao, ta lại phảng phất cảm giác được tâm tình của đối phương dường như hạ xuống rất thấp.
Lại qua năm phút, gửi đến một tin mới:
“Trần Dương tiên sinh, không biết bây giờ có tiện lợi hay không, tôi có thể cùng ngài nói chuyện qua điện thoại được không? Điện thoại của ngài có phải là: 86 25 XXXXXX hay không?” (Ha ha, 86 là mã của Trung Quốc, 25 là mã vùng thành phố nơi ở của Khiêu Vũ, dãy số ở phía sau thì sao, đương nhiên là phải giấu đi rồi.)
Thành thật mà nói, ta có chút thụ sủng nhược kinh, thấy được yêu thương mà lo sợ, một vàng gõ một chữ:
“YES” gửi qua.
Sau một phút thì điện thoại của ta vang lên, ta cầm lấy, đứng lên ra khóa cửa phòng lại.
“Này?”
“HELLO, Trần Dương tiên sinh.”
Âm thanh trong điện thoại rất rõ ràng, phát âm tiếng Trung từng từ cũng rất tiêu chuẩn, chỉ có điều giọng nói có chút cứng nhắc:
“Tôi là Raymond. Chúng ta vừa mới trò chuyện chat trên internet đó.”
Ta chưa nói được cái gì, chỉ “Ừ” một tiếng.
Đối phương đột nhiên hạ thấp giọng xuống, hình như thở dài:
“Câu cuối cùng ngài vừa nói khiến cho tôi cảm nhận rất sâu... Tôi nghĩ có lẽ cái lý do này chính là một trong những nguyên nhân thất bại lớn nhất của hạng mục công ty chúng tôi.”
Ta vẫn như cũ “Ừ” một tiếng, không nhiều lời nói cái gì khác.
“Trần Dương tiên sinh, trên thực tế, tôi cũng không phải là nhân viên phục vụ chăm sóc khách hàng đâu. Tôi là một trong những thành viên của hội đồng nghiên cứu sản xuất sản phẩm…”
“A?”Ta lúc này mới thật sự có chút kinh ngạc:
“Ý của ông là, cái chiếc nhẫn này là do ông cũng tham gia vào việc nghiên cứu và chế tạo ra sao?”
“Đúng vậy.”Giọng nói rất bình tĩnh.
Tự đáy lòng ta chân thành nói:“Ta phải phát biểu rằng, ta cực kỳ bội phục cái phát minh này của các ông! Rất là thần kỳ đấy!”
“A!” Giọng nói của Raymond thoáng cái đã sôi nổi hơn lên rất nhiều, tiếng nói cũng nhanh hơn không ít:
“A, thực ra chúng tôi cũng gặp rất nhiều khó khăn… Nói một cách tổng thể, bản thân cái nhẫn sở dĩ có thể làm thay đổi vận may của người ta, là bởi vì chúng tôi trong lúc vô tình đã phát hiện ra một loại vật chất kim loại không biết tên. Loại vật chất này có rất ít trên Trái Đất. Chúng tôi tìm được một ít ở một chỗ thần bí, thậm chí chúng tôi hoài nghi rằng loại vật chất này không phải là tạo ra từ Trái Đất. Mà là từ một thiên thạch ở bên ngoài trái đất rơi xuống hoặc là từ một cái gì đó… Nói chung là, qua nghiên cứu của chúng tôi, đã phát hiện ra loại vật chất kim loại này có thể sinh ra một loại bức xạ, vì vậy ảnh hưởng đến sóng điện của não bộ trên cơ thể con người… Cuối cùng mới từng bước mà giải khai mở ra vận may đại diện cho đặc trưng sẵn có của loại vật chất này ”
Người này vừa nói đến nghiên cứu thì nói liên tục thao thao bất tuyệt. Đáng tiếc là ta đối với những thứ này cũng không có nhiều hứng thú lắm, vì vậy ta lập tức ngắt lời hắn:
“A, việc này quả thật rất trọng đại… Đồng thời ta cũng rất kinh ngạc, một vị thành viên chính thức của hội đồng nghiên cứu như ông lại tự mình đi liên lạc tiếp chuyện với ta.”
“Bởi vì tôi rất ngạc nhiên.”
Thanh âm của Raymond ở bên trong điện thoại lộ vẻ rất chân thành:
“Có lẽ lời nói của tôi ngài chưa chắc đã tin… Nhưng trên thực tế, ngài là người khách hàng đầu tiên liên lạc với công ty chúng tôi kể từ khi hạng mục quan trọng chính thức này bắt đầu khởi động từ trước đến nay! Ngài chính là người đầu tiên! Cũng là người duy nhất từ đầu đến bây giờ. Cho nên… Tôi rất hiếu kỳ, bởi vì ngài là người sử dụng duy nhất cùng liên lạc với chúng tôi, vì vậy tôi muốn tự mình liên lạc với ngài, muốn nghe ngài nói chuyện về sản phẩm của chúng tôi.”
Thành thật mà nói, ta rất hiểu cách làm của hắn. Thật giống như rất nhiều tác giả sau khi viết xong tiểu thuyết trên mạng internet, cũng lập tức muốn đọc những phản hồi đánh giá của người đọc, bất kể là tốt hoặc là không.
“Nhưng mà ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái.” Ta hỏi:
“Vì sao chỉ có ta là người khách hàng đầu tiên liên lạc với các ông? Những người sử dụng khác đâu? Các ông không có theo dõi khách hàng để tiến hành khảo sát điều tra à?”
Raymond ở bên kia điện thoại trầm mặc im lặng một chút, sau đó âm thanh
lại càng thấp nhẹ xuống, dường như có chút khàn khàn, lại giống như có gì đó mà rất khó mở miệng:
“Việc này…Thật ra vốn là tôi không nên nói. Nhưng mà… Bây giờ cũng không sao rồi… Nói thật nhé, bây giờ trên thế giới này, khách hàng sử dụng sản phẩm này của chúng tôi, tính luôn cả ngài, tổng cộng chỉ có hai vị. Nói cách khác, chúng ta tổng cộng chỉ đưa ra tiêu thụ hai cái nhẫn.”
Hắn nói đến đây, tâm tình dường như có chút suy sụp:
“Tiêu phí hàng tỉ đồng, kết quả lại chỉ có hai người sử dụng thành quả của chúng tôi… Việc này quả thật là nỗi sỉ nhục lớn nhất của chúng tôi.”
“Hai… Chỉ có hai người thôi sao?”
Ta ngây ngẩn cả người.