“Đúng vậy, chỉ có hai người! Hơn nữa cái nhẫn ngài đang sử dụng chỉ là loại sản phẩm dùng thử. Mà người sử dụng kia, mặc dù là dùng loại tốt nhất và chính thức… nhưng hắn ta dường như căn bản là không tin vào tác dụng của loại nhẫn này, vẻn vẹn chỉ… Nói ra có chút hổ thẹn, khi nhân viên tiêu thụ của chúng tôi đến nhà gặp hắn thì, vị tiên sinh giàu có hào phóng này thực ra cũng không tin thành quả nghiên cứu của chúng tôi, nhưng mà hắn ta là một vị đại gia đã từng rất hào phóng và nhiệt tình tài trợ cho các sự nghiệp, công trình nghiên cứu khoa học. Cho nên việc hắn bỏ tiền ra mua một cái nhẫn loại sản phẩm đắt giá tối cao nhất của chúng tôi… Nhưng trên thực tế, chẳng qua hắn ta chỉ thuần túy xuất tiền tài trợ cho chúng tôi mà thôi. Về phần cái nhẫn hắn mua về, thì hình như chưa bao giờ được sử dụng qua. Tôi nghĩ đại khái là hắn sẽ vĩnh viễn cất giấu nó bên trong một cái hộp đựng nữ trang châu báu nào đó rồi.”
“Cho nên… …”Ta miễn cưỡng cười ngượng.
Không đợi ta nói ra, Raymon đã tự nói:“Cho nên, tính trên thực tế thì ngài là người khách hàng duy nhất ‘Sử dụng’ sản phẩm của chúng tôi.”
Hắn nói đến đây thì cũng bắt đầu cười khổ sở:
“May mà, một câu nói vừa rồi của ngài, đột nhiên làm tôi thức tỉnh. Cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu vì sao sản phẩm của chúng tôi không thể tiêu thụ ra bên ngoài… Bởi vì giá cả của chúng quá cao, những người có thể mua sản phẩm này, trên thực tế lại căn bản không cần…”
Nói thật nhé, ta buồn cười lắm.Gã Raymond này đại khái là tên ngốc cuồng nghiên cứu khoa học.Ta thừa nhận, ta phỏng đoán cái này có thể, có lẽ nhất định là có khả năng thực sự
Nhưng mà ta dám đưa đầu ra đánh cuộc, đại đa số, không, không phải là tất cả mọi người từ chối loại sản phẩm này, nguyên nhân chỉ có thể là:
“Bọn họ căn bản là không tin!”
Đây là chuyện hoàn toàn rõ ràng rành mạch!
Nếu là bạn, đột nhiên trong một ngày nào đó có người đến nhà, sau khi bạn mở cửa thì quảng cáo với bạn rằng bọn họ có một cái nhẫn thần kỳ muốn bán cho bạn (đương nhiên là với cái giá trên trời rồi), chỉ cần bạn đeo cái nhẫn này vào tay hay mang nó trên người, là gặp ngay vận đỏ, may mắn cứ sầm sập đổ xuống ngập đầu bạn, thay đời đổi nghiệp, hồng phúc tề thiên
Thì liệu bạn có tin được hay không?
Cứ như là gặp quỷ, tin được mới là lạ! E rằng phần lớn mọi người sẽ báo cảnh sát ngay tắp lự.
“Như vậy… Yêu cầu của ta thì sao? Ông có thể xem xét một chút không?”
Một lần nữa ta lại cẩn thận nhắc đến đề tài này.
“Úc… …”
Tiếng Raymond ở đầu bên kia của điện thoại có chút khó xử. Hắn cẩn thận lựa chọn ngôn từ:
“Tôi nghĩ rằng tôi nhất định phải giải thích rõ ràng hơn nữa… Trên thực tế, ngày hôm nay tôi liên lạc với ngài, chủ yếu là để thỏa mãn một chút hiếu kỳ trong lòng. Còn yêu cầu của ngài… Nói thật chứ, đừng nói ngài chẳng qua chỉ muốn mua một cái bộ trắc nghiệm khí… Cho dù ngài thực sự có đầy đủ tiền để mua một sản phầm nguyên vẹn chính thức… Sợ rằng tôi cũng chỉ có thể nói với ngài là ‘Không được’! “
“Tại sao?”
Nhìn thấy niềm hi vọng ao ước gần như bị tan vỡ, ta lập tức trở nên nóng nảy!
“Không có tại sao cả!”
Raymond cười gượng: “Lời nói lúc nãy của tôi hẳn là ngài đã nghe hiểu rõ ràng…Tôi nói bây giờ đã không còn quan hệ. Thực ra ý tứ của tôi là thế này, hạng mục này của chúng tôi đã hoàn toàn phải bỏ dở. Chúng tôi đã tiêu hao quá nhiều tiền bạc công sức, nhưng lại không nhận được thành quả gì. Cho nên Hội đồng nghiên cứu đã quyết định đình chỉ nó. Chúng tôi đã quyết định đem tinh lực và tài lực đi nghiên cứu và phát minh một hạng mục mới! Bởi vì
hạng mục này bị đình chỉ, cho nên chúng tôi cũng không thể tiếp tục sản xuất sản phẩm như thế nữa. Nói cách khác, bây giờ trên toàn thế giới chỉ có hai sản phẩm mà thôi. Một cái trong tay ngài, cái kia thì đang ở trong bộ sưu tập của vị đại gia nhà giàu kia.”
“… Hả…?”Ta không còn gì để nói rồi.
“Rất xin lỗi vì đã mang đến cho ngài tin tức xấu.”
Âm thanh của Raymond vang lên có vẻ rất áy náy:
“Nhưng mà để cảm ơn ngài vì đã thỏa mãn sự tò mò hiếu kỳ trong lòng của
tôi. Tôi có thể cho ngài một cái kiến nghị đầy thiện ý, có lẽ sẽ có chút trợ giúp cho ngài.”
“A?”
“Ừ! Là như vậy… Vị tiên sinh phú hộ nhà giàu kia ngoài việc có cái nhẫn loại chính thức ra, hắn ta còn là một vị thân sĩ đặc biệt rộng rãi hào phóng. Đồng thời cũng là một người sưu tầm những tác phẩm nghệ thuật, cũng vui vẻ cùng với những người yêu nghệ thuật ở khắp nơi trên thế giới trao đổi, bàn luận và sưu tầm. Hy vọng duy nhất của ngài, chính là nhất định phải nghĩ ra biện pháp lấy được cái nhẫn kia từ chỗ của hắn ta… Hoặc là bộ trắc lượng khí!”
“Không có phương pháp nào khác sao?”
“Không có.”Raymond thở dài.
Ta suy nghĩ một chút: “Vậy… Cái nhẫn kia của hắn, so với sản phẩm dùng thử của ta thì cao cấp hơn rất nhiều rất nhiều, đúng không? Nó sử dụng có hiệu quả không? Có phải là lợi hại hơn không?”
“Đó là đương nhiên rồi!” Âm thanh của Raymond rất là nghiêm túc:
“Ngài đeo cái sản phẩm dùng thử trong đó chỉ có rất ít kim loại đặc biệt kia. Nhưng mà bên trong sản phẩm chính thức và tốt nhất, tỷ lệ pha trộn loại vật chất kim loại kia vào rất nhiều! Đồng thời cũng đẩy mạnh não bộ của con người hấp thu nguyên tố vận may càng nhiều!”
“Thế hiệu quả sẽ như thế nào?”Ta có chút tò mò.
“Hiệu quả…”Tiếng nói của Raymond rất nhẹ và cũng rất nhanh:
“Ngài có biết hiện nay ở Châu Á lưu hành rất nhiều tiểu thuyết trong đó có mô tả: " Vương giả chi khí, phách khí đích nhãn thần, kỳ tha nhân phân phân hổ khu nhất trận, bái phục tại địa, mỹ nữ phong ủng nhập hoài, nhiên hậu tựu
thị lịch sử đích xa luân cổn cổn hướng tiền liễu...'
(khí chất vương giả, cái nhìn bá đạo hiếu chiến, những người khác đều cùng nhau con người ưỡn ngực như hổ phục cọp nằm mà quỳ lạy trên mặt đất, người đẹp lũ lượt chạy vào trong lòng. Sau đó thì bánh xe lịch sử liên tục cuồn cuộn lăn về phía trước…) Căn bản là giống như vậy đấy.”
Hây da, tên Raymond này nhất định là một người Trung Quốc! Ngay cả những bộ truyện tiểu thuyết võ hiệp tiên hiệp sắc hiệp huyền ảo kỳ huyễn tu chân YY… gì đó bây giờ đang thịnh hành trên internet cũng quen thuộc đến thế!
“Được rồi, Trần Dương tiên sinh… Vị đại gia phú hào cũng có một cái nhẫn kia, tên của hắn là Xiluode tiên sinh, một vị Thuyền Vương ‘The King Ship’, ông trùm ngành công nghiệp tàu thuyền nổi tiếng khắp Châu Âu. Tôi nghĩ là ngài nhất định cũng biết đến cái tên này.”
Thành thật mà nói, ta đã hoàn toàn thất vọng. Xem ra cái bộ trắc lượng khí là không thể có được rồi. Nhưng mà ta thuần túy theo bản năng vô ý hỏi một câu:
“Raymond tiên sinh, ta rất tò mò, hiệp hội nghiên cứu khoa học các ông sáng tạo ra một kỳ tích thần kỳ giống như vậy… Kế tiếp thì các ông sẽ nghiên cứu hạng mục gì? Ta rất hiếu kỳ, không biết các ông có thể sáng tạo ra thêm một cái kỳ tích nào khác, giống như cái nhẫn này chẳng hạn…”
“À! Đây là một loại vật chất mới được phát hiên ra, có thể làm chậm quá
trình lão hóa của cơ thể. Chúng tôi dự đoán, nếu như thuận lợi, có thể kéo dài tuổi thọ của nhân loại hơn gấp ba lần!”
“A!”Ta cũng cả kinh khiếp vía! Một đám người “khoa học cuồng nhân” thật là dũng mãnh khủng bố!
Tuy nhiên sau đó âm thanh của Raymond có chút uể oải:
“Nhưng mà bây giờ trước mắt chúng tôi gặp phải một cửa ải khó khăn… Loại vật chất này thực ra là đem tốc độ lớn lên của cơ thể trì hoãn giảm xuống gấp ba lần. Có thể hiểu như thế này, cơ thể cần thời gian gấp ba lần như trước kia mới phát dục và trưởng thành. Nói một cách khác, trên thực tế bình thường một người con trai mười lăm tuổi thì sinh lý cơ bản đã hoàn thiện và có thể sinh đẻ con cái… Thế nhưng nếu sử dụng loại thuốc này, tuổi thọ của hắn tất nhiên sẽ tăng lên gấp ba, nhưng mà cũng phải đợi đến bốn mươi lăm tuổi mới có thể dậy thì phát dục trưởng thành…”
Ta chết mất… Đúng là một bọn… điên khùng dở hơi biết bơi đi làm công tác nghiên cứu khoa học.
Tuổi thọ tăng lên gấp ba lần, mà thời gian dậy thì cũng gấp ba lần…
Ách, nghĩ thử xem, một người phụ nữ nhìn qua tưởng như đã ba mươi tuổi…
Nhưng trên thực tế thì chỉ là một con bé mới có mười tuổi Lolita mà thôi… Ngẫm lại thì cảm thấy rất tà ác đi…
Cúp điện thoại và tắt máy tính xong, đến tận bữa cơm chiều, vẻ mặt của ta vẫn còn ủ rũ chán nản.
Hai người đẹp trong nhà hỏi ta tại sao, ta thở dài trả lời:
“Ta có một cái két sắt đựng tiền rất lớn, nhưng lại không có chìa khóa… …”
Ngày hôm sau đi đến công ty, bàn làm việc của ta đã dọn xong, đặt ở bên ngoài văn phòng làm việc của Phương Nam. Bàn làm việc của Tiễn Phán cũng không xa, chẳng qua là ở giữa được dựng lên một tấm ngăn bằng gỗ.
Trên bàn của ta có đầy đủ một bộ đồ dùng văn phòng phẩm, máy vi tính, kẹp tài liệu, điện thoại, vân vân... ...
Thành thật mà nói, thực ra ta cảm thấy rất mới mẻ, rất mới lạ tân kỳ.
Bởi vì ta chưa từng làm việc trong một Công ty đúng nghĩa nào! Cũng chưa từng viết lách trong công việc! Từ khi mười tám tuổi thì ta vào trong hộp đêm chạy bàn, từ một đứa phục vụ quèn cho đến khi trèo lên làm quản lý, làm việc trong năm năm trời! Mà đó cũng là phần công tác duy nhất ta mới chấm dứt.
Bây giờ, nhìn bàn công tác thuộc về ta ở trước mặt, máy tính của ta, rồi điện thoại, kẹp tài liệu…, ta mơ hồ có chút hưng phấn.
Đáng tiếc nhất là, ta cảm thấy chẳng có việc gì để làm.
Ta là trợ lý cá nhân của Phương Nam. Thậm chí ta không phải công chức của công ty, ta là một người trợ lý do chính một mình Phương Nam phụ trách mà thôi, không tham gia vào công việc của công ty.
Cả buổi sáng ta chỉ ngồi trên bàn làm việc của mình, trước tiên thì săm soi máy tính, sau cái cảm giác mới mẻ ban đầu trôi đi, ta chỉ có thể lên mạng xem tin tức để giết thời gian..
Đến trưa, cuối cùng thì Phương Nam cũng tìm ta. Nàng dùng điện thoại nội bộ gọi ta vào phòng làm việc.
Ngày hôm nay Phương Nam mặc một bộ áo len cổ bẻ nhìn qua thấy rất hoạt
bát và cao ráo, bên dưới là một cái váy màu nâu. Nàng cũng không trang điểm. Nói thật, ăn mặc thế này nhìn qua thấy nàng giống như một cô gái trẻ xinh đẹp duyên dáng mới hai mươi xuân xanh. Làm cho nàng đã xinh đẹp quyến rũ còn tăng thêm mấy phần sức sống thanh xuân của tuổi trẻ.
Mặc dù biết là cô gái này đã ba mươi tuổi rồi, nhưng mà nhìn thấy bộ y phục nàng mặc trên người, trên mặt nở nụ cười nhẹ, làm cho trái tim ta hung hăng nhảy nhót một hồi lâu.
Phương Nam dường như đã quên mất ngày hôm qua ta gặp chuyện không vui.
“Anh theo ta đi đến một nơi. Ta muốn tham gia một cuộc đấu giá từ thiện, sau khi đấu giá kết thúc còn có một buổi vũ hội nữa, ta cần phải có một người bạn trai, anh chắc là biết khiêu vũ đi ha?"
Rất rõ ràng, Phương Nam không chỉ có một chiếc xe hơi. Trong bãi đỗ xe
dưới lầu, ta cầm chìa khóa của nàng khởi động một chiếc Audi A8 thơm
ngát. Sau đó chạy đến dưới Building chờ Phương Nam đi xuống.
Ta đợi hơn mười phút, nhàm chán nên thuận tay cầm lấy quyển sách nhỏ in ấn cực kỳ đẹp đặt trên ghế phụ ở bên cạnh ta.
“Sách giới thiệu của cuộc đấu giá từ thiện sao?”
Ta thì thào nói, sau đó mở danh sách này ra nhìn.
Rất rõ ràng cuộc đấu giá từ thiện này là nơi đến của những người có tiền. Bán đấu giá cái gì đó đều phải là một số ít đồ cổ quý hiếm, hoặc là có một số doanh nhân quyên tặng đồ cổ đồ gốm danh họa các loại. Tính ra giá khởi điểm đấu giá theo quy định rẻ nhất cũng là sáu chữ số.
Ta thuận tay lật xem, bổng nhiên ánh mắt bị một thứ gì đó thu hút.
Sau khi nhìn kỹ hai giây, hô hấp của ta bắt đầu dồn dập nhanh lên, ánh mắt trở nên nóng rực.
Tấm hình xinh đẹp trong sách in hình một cái nhẫn. Hình ảnh cái nhẫn rất là mới lạ và tinh mỹ, mặt trên khảm một vòng kim cương nhỏ, mà nó có hai tầng thiết kế, hai vòng ở ngoài và trong có thể chuyển động được. Ngay ở giữa hai lớp kia, khảm nạm một viên kim cương lớn, khoảng vài cara.
Chữ giới thiệu ở bên dưới ghi thế này:
“Đại sư XXXX nổi danh nhất Châu Âu về châu báu tự tay thiết kế phong cách... .... ..., cảm ơn ông trùm ngành công nghiệp tàu thuyền lừng danh Châu Âu, ngài Thuyền Vương đáng kính Xiluode tiên sinh hào phóng quyên tặng.
Nhẫn, Thuyền Vương Xiluode... Nhẫn...
Nhẫn!! Đây chính là cái “Sản phẩm chính thức” đây mà!!