Trong đầu ta có chút rối loạn!
Tối hôm qua vừa mới nói chuyện điện thoại cùng tên Raymond kia, xem ra
ta là người duy nhất có thể lấy được cái nhẫn hoàn chỉnh, chính là cái đang nằm trong tay vị Thuyền Vương Châu Âu kia…Nhưng mà, không ngờ nó lại xuất hiện ở trước mắt ta nhanh như vậy!
Mà còn ở gần bên như vậy!
Nói thật, ta thực ra cũng có cơ hội có được nó…Dù sao đây cũng là một đợt đấu giá, chỉ cần ngươi có tiền, là có thể mua được.
Mà giá cả dường như cũng không đắt…Ít nhất, ta hiểu rõ Thuyền Vương Châu Âu khi mua cái nhẫn này cũng mất mấy trăm vạn đôla, mà bây giờ xem giá quy định được ghi trên quyển sách này, cũng không quá một trăm vạn Nhân Dân Tệ thôi, giá cả đúng là rẻ hơn rất nhiều.
Nhưng sau đó ta lại nghĩ, chỉ sợ vị Thuyền Vương Châu Âu hào phóng kia cũng không nhất định hiểu rõ giá trị đúng của cái nhẫn này. Sợ rằng trong mắt hắn, cái này chẳng qua chỉ vì hứng thú nhất thời mà tùy tiện ném mấy trăm vạn tài trợ cho một cái hạng mục nghiên cứu khoa học làm từ thiện mà thôi. Cái nhẫn này mặc dù được chế tạo rất đẹp, đối với hắn cũng chỉ là một cái trong đống châu báu mà thôi.
Bây giờ lại tùy tiện đưa ra, tùy ý đưa ra một cái “Giá thấp” coi như làm việc thiện.Nhưng đáng tiếc là, cho dù “Giá thấp” như vậy ta cũng không mua nổi.
Hoan Ca để lại cho ta tám mươi vạn, hơn nữa trong nhà còn có hai mươi vạn mà lần trước trúng thưởng…Cộng lại, chỉ vừa đủ giá đấu quy định…Hơn nữa, vấn đề là, đây mới chỉ là “Giá quy định” của cuộc đấu giá!
Ta mặc dù chưa từng tham dự một cuộc đấu giá nào, nhưng mà cũng biết, dưới tình huống bình thường, một lần gõ búa là một lần chốt giá, đều phải cao hơn nhiều so với “Giá quy định”.
Huống chi, đây là bán đấu giá từ thiện của giới thượng lưu trong xã hội. Không biết có bao nhiêu kẻ đợi đến lúc đó vung tiền ra. Đến lúc đó bất kỳ một vị phu nhân nào trúng ý cái nhẫn này, mình có tiền cũng không thể có cơ hội.
Đầu ta liên tục suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa xe phía sau. Sau đó Phương Nam tiến vào ngồi ở phía sau. Ta thông qua gương nhìn thấy sắc mặt nàng dường như có chút trắng nhợt, trong ánh mắt có chút mệt mỏi.
“Phương tiểu thư, đi nơi nào đây?”
“Đưa ta về nhà.”
Nàng dường như có chút mệt mỏi, ngồi xuống dựa lưng lên ghế nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Địa chỉ của Phương Nam ta đã biết, thân là trợ lý cá nhân của nàng, ngày hôm nay đến công ty, Tiễn Phán đã đem một chút tài liệu giao cho ta.
Ta thận trọng chạy xe trên đường, chiếc Audi A8 giá trị gần hai trăm vạn vững vàng chạy trên quốc lộ.
Nói thật, ta thật ra có chút không tập trung. Nhiều lúc lén nhìn Phương Nam đang ngồi ngủ gật ở phía sau, trong lòng đột nhiên sinh ra một cái ý nghĩ:
“Muốn lấy được cái nhẫn kia, có phải nhờ đến người phụ nữ này hay không?”
Phương Nam có rất nhiều tiền, điều này ta đã sớm nhận ra.
Từ việc nàng có công ty, quần áo của nàng, nhà cửa, xe hơi của nàng, đều có thể nhìn ra được.
Mà ngày hôm qua, lại dễ dàng lấy ra hơn hai vạn cho ta mua một bộ đồ.
Thành thật mà nói ta cũng không phải thầy bói mà đoán được tài sản của nàng có bao nhiêu, đây chỉ là thói quen nghề nghiệp mà thôi.
Bởi vì trước kia ta làm quản lý trong hộp đêm, thường xuyên tiếp xúc với khách, thói quen nghề nghiệp bắt buộc ta phải căn cứ vào những tiếp xúc với khách hàng mà đại khái biết được vị này có bao nhiêu tiền.
Bởi vì căn cứ vào đó mới biết được vị khách này có thể tiêu được bao nhiêu tiền!
Nói một cách đơn giản, nếu như đối mặt với một người khách mới, ta phải căn cứ vào quần áo của hắn, cử chỉ, biết được hắn có thể chấp nhận được mức tiêu phí là bao nhiêu. Rốt cuộc kiến nghị cho hắn uống một chai Chivas mấy trăm đồng, hay là chai Royal Salute mấy nghìn đồng.
Làm quản lý, nhất định phải có kinh nghiệm.
Theo cái nhìn của ta, tài sản cá nhân của Phương Nam, có lẽ là hơn mấy nghìn vạn a, tuyệt đối có đủ tài lực mua được cái nhẫn kia.
Phương Nam ở chỗ có tên là “Khu nhà hoa viên XX” ở phía Tây Thành.
Khu đất này mới xuất hiện được mấy năm gần đây trong thành phố. Hai nghìn năm trước nơi này vốn là khu nội thành cũ, phần nhiều là nhà mái bằng, trải qua mấy năm xây dựng, phá bỏ và dời đi, đã hình thành nên một khu nhà cao cấp.
Phương Nam sống trong khu nhà trong hoa viên này, năm ngoái được rao bán, lúc đó ta cũng đã xem qua quảng cáo của khu này, còn mời mấy ngôi sao rất nổi tiếng hiện nay của Châu Á đến nữa. Nhà ở đây giá thấp nhấp cũng trên năm con số, nổi tiếng với phong cách Châu Âu tuyệt đẹp.
Nói đơn giản, thì chỉ có một chữ: “Đắt!”
Chạy vào tiểu khu khép kín này, bảo vệ mặc đồng phục đứng thẳng tắp ở cổng, quay về phía xe mà cung kính cúi mình. Ta cũng không đánh thức Phương Nam đang ngủ, mà lái xe đi tìm nhà.
Chỗ Phương Nam ở là một biệt thự nhỏ rất hiện đại bên trong một tiểu khu khép kín, vốn từ một tòa nhà lớn chia thành hai căn hộ mà bán, cho nên gọi là “Liên bài”. Nhưng mà xem ra Phương Nam mua cả hai căn hộ này, cho nên nàng độc chiếm luôn cả căn nhà.
Ta tìm được số trên cửa, nhìn một bãi cỏ xanh biếc ở trước nhà, bên cạnh còn có một cái ga ra, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ.
Cuộc sống của kẻ có tiền a...Diện tích gara của người ta, có lẽ so với nhà của rất nhiều người bình thường khác cũng lớn hơn rất nhiều.
Dừng xe, rút chìa khóa, ta nhẹ nhàng đánh thức Phương Nam. Nàng có chút
mệt mỏi, sắc mặt hơi ửng đỏ, ta cố gắng khống chế ánh mắt của mình không nhìn đến cặp mắt mê người và hai chân nhỏ thẳng tắp của nàng lộ ra dưới váy:
“Phương tiểu thư, đến nhà cô rồi.”
“Ừ... ...”
Trong mũi nàng phát ra một tiếng rên nhẹ, thành thật mà nói, tiếng rên này khiến tim ta nhảy mạnh lên vài cái, nhìn Phương Nam lười biếng duỗi người, sau đó nghe thấy nàng khẽ cười nói:
“Ta vừa rồi ngủ trên xe à?”
“Ừ.”Ta thận trọng nói.
“Ta...Bộ dáng khi ngủ, có phải là rất khó coi không?”
“Hả?” Ta giật mình, cười khổ một tiếng, cố gắng dùng ngữ khí không mang theo bất kỳ tình cảm nào mà trả lời:
“Ta vừa rồi lo lái xe, không chú ý.”
Phương Nam a lên một tiếng, trong ánh mắt mơ hồ hiện lên một tia mất mát. Sau đó nàng mở cửa xe, liếc mắt nhìn ta một cái:
“Anh theo ta đi vào nào.”
Thành thật mà nói ta cũng rất muốn đi vào xem thử nhà của người phụ nữ
độc thân xinh đẹp này có cái dạng gì…Nhưng mà lý trí nói cho ta biết có lẽ nên quên đi. Loại dụ hoặc này, trong lòng mơ mộng một chút là được rồi, không có gì cần thiết.
“Không cần, tôi ở trong xe chờ cô được rồi, đúng lúc muốn hút một điếu thuốc.”
Phương Nam hé miệng nở nụ cười, nàng cười lên bộ dạng vô cùng xinh đẹp,
hai khóe miệng hơi nhếch lên một chút, phảng phất giống như trăng non:
“Đừng khách khí, ta có lẽ cần một chút thời gian mới có thể chuẩn bị xong. Anh ở trong xe cũng buồn chán. Vào đi thôi, ta còn có một chút chuyện muốn nhờ anh làm.”
Sau đó nàng tự mình đi mở cửa. Ta nghĩ, dù sao nàng cũng là bà chủ, nàng nói như vậy, ta cũng không được phản đối.
Xuống xe, ta mới chính thức cảm nhận được cuộc sống của kẻ có tiền.
Cửa phòng thì không dùng chìa khóa, mà dùng mật mã để mở, ngay cả nóc
nhà cũng có một cái hệ thống an toàn rất tiên tiến, có trí tuệ nhân tạo!
Đối với loại hệ thống này nếu như bị bên ngoài dùng sức xông vào, có thể chỉ trong vài giây, toàn bộ cửa sổ trong nhà sẽ được hàng rào kim loại hạ xuống! Đồng thời cửa phòng sau khi bị mở ra, nếu như trong một thời gian nhất định không được đóng lại, ngay lập tức hệ thống báo động sẽ thông báo cho bảo vệ trong tiểu khu!
Hệ thống này còn có một chỗ tốt: “Nếu như trong nhà có người, nhất là phụ nữ độc thân ở nhà, vì an toàn, chủ nhân có thể tạm thời đóng hệ thống an toàn. Trong trạng thái này, chỉ có người ở bên trong mới có thể mở được cửa phòng. Người bên ngoài, cho dù ăn cắp được mật mã, cũng không có cách nào mở cửa được!
Bất luận là xảy ra tình hình khác thường nào, hệ thống cũng trực tiếp phát ra thông tin báo động cho bảo vệ của tiểu khu.
Có thể nói, bộ hệ thống này rất là tiên tiến. Nghe nói được rất nhiều người có tiền sử dụng, là sản phẩm mới nhất của Châu Âu…Đương nhiên, giá cả cũng là “Tiêu chuẩn quốc tế”.
Phương Nam đi vào nhà, sau khi vào cửa, nàng khom lưng cởi giày cao gót
ra, sau đó thuận tay bỏ vào bên cạnh, ta cố gắng ngăn không cho ánh mắt
mình nhìn xuống. Bởi vì nàng vừa rồi khi nhấc chân cởi giày, ta lại đúng lúc đứng ngay phía sau…
“Anh có thể vào phòng khách ngồi một chút, trong tủ lạnh dưới bếp có nước uống.”
Phương Nam để lại một câu, sau đó đi lên cầu thang.
Lầu một rất lớn, đại sảnh đại khái trên dưới một trăm mét vuông, rất tài tình ngăn thành một cái phòng khách, sau đó là một lan can gỗ sắp xếp theo kiểu Châu Âu, ở trên hai bậc thang, chính là phòng ăn. Phòng bếp là một nửa trong suốt, nhìn thấy được, rất gọn gàng.
Ta chỉ nhìn kỹ chung quanh.
Rất dễ nhận thấy Phương Nam là một người đối với chất lượng cuộc sống yêu cầu rất cao. Trong nhà nàng tất cả vật trang trí, vật dụng, không có cảm giác lộng lẫy, nhưng tỏ ra rất ấm áp.
Ghế sô pha là màu hồng, hình dáng rất mới lạ, giống như là hai con thuyền một lớn một nhỏ vậy, bên cạnh còn có một cái Nhuyễn Tháp, nói chung là dùng để nằm mà xem phim…Bởi vì ta thấy được trên vách tường có một cái ti vi rất lớn ốp vào.
Trong góc phòng là một cái lò sưởi. Không phải loại dùng để trang sức, mà là một cái lò sưởi thật sự! Một vòng kim loại màu đen bao quanh, phát ra khí tức đơn giản, bên trong rất sạch sẽ, xem ra nàng cũng không dùng thường xuyên.
Phía trước lò sưởi là hai cái ghế dựa rõ ràng là loại mà trong nước không mua được. Lót trên sàn nhà là một miếng da cũng không biết là của con vật nào.
Ta ngồi xuống ghế sô pha, không khỏi thở dài. Rất mềm! Ta dường như rơi
vào trong một đám mây, cả người lún thật sâu vào bên trong ghế, ta khoan khoái thở ra một hơi.
Lúc này, Phương Nam mới từ trên lầu đi xuống. Nàng thay đổi một bộ đồ ở
nhà đơn giản, trên người nàng là một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, phía dưới là một chiếc quần rất rộng. Tóc dài được cuộn thành một bó đơn giản sau đầu, tỏ ra rất giống cô gái nhỏ ở nhà.
“Nhà của ta thế nào?”
“Quá tuyệt vời!”Ta khen ngợi từ tận đáy lòng.
Nàng cười cười, sau đó ném cho ta một cái ống tròn. Ta chụp được, là một ống thuốc lá, Gấu Trúc, loại này một trăm lá thuốc mới làm được một ống.
Thuốc lá loại này giá trị bao nhiêu, ta chỉ sợ cũng không cần nhiều lời.
Nhưng mà ta cũng rất tò mò…Ống thuốc lá này còn chưa mở ra, vẫn còn mới. Nhưng mà ta mơ hồ nhớ là Phương Nam chỉ lấy ra loại thuốc dành cho
nữ…Trong nhà nàng như thế nào lại có loại thuốc lá dành cho nam này?
Là chuẩn bị cho người khác? Hay là…Đặc biệt chuẩn bị cho ta?
Ta vứt bỏ ngay cái ý nghĩ có chút hoang đường ở trong lòng đó đi, đừng nói giỡn, ta có thân phận gì…
“Cái này có hợp với thói quen của anh không? Ta không biết đàn ông thích hút thuốc loại nào, nhưng mà dường như đây là loại tốt nhất. Cũng không biết mua có vừa ý anh không?" Nàng cười cười.
Thượng Đế, trái tim của ta bắt đầu đập mạnh lên! Thật là đặc biệt mua vì ta sao?
“Anh uống gì?”
Phương Nam dường như cảm thấy được bầu không khí có chút xấu hổ, vội vàng đi vào phòng bếp, mở cửa tủ lạnh:
“Ta nơi này có nước trái cây, rượu bia… …”
“Nước thường là được rồi.”Ta khẩn trương nói:
“Ta còn phải lái xe, không dám uống rượu.”
Phương Nam lấy ra một chai nước sô-đa đi tới ném cho ta—Bình thường, ta
không thích uống loại nước có ga này. Nhưng mà bây giờ ở tình huống này, ta đâu còn dám lựa chọn? Cầm lấy sau đó mạnh mẽ uống vài ngụm.
Phương Nam híp mắt nhìn chằm chằm vào ta một lúc, sau đó ngồi xuống một
cái ghế sô pha đơn ở bên cạnh ta, cầm lấy gói thuốc Gấu Trúc ở trên bàn, mở ra đưa cho ta một điếu, lại lấy cho chính mình một điếu.
Đáng tiếc, mới hút được một hơi, nàng đã đứng dậy ho khan, cười khổ nói:
“Ta vẫn hút không quen thuốc lá dành cho đàn ông các ngươi, rất nặng.”
Nhìn bộ dạng của ta có chút mất tự nhiên, ánh mắt của Phương Nam rất bình thản:
“Anh đừng căng thẳng, cứ nghĩ là ở trong nhà của bạn bè là được, đừng làm khách thì tốt.”
Ta cười cười khoa trương:“Tôi van cô, cô là bà chủ của tôi, hơn nữa bây giờ tôi còn nợ cô ba mươi vạn!”
Nhìn ta hút thuốc, ánh mắt Phương Nam dường như có chút hoảng hốt.
Ta không dám tiếp xúc với ánh mắt nàng, chỉ là thuận miệng nói:
“Phương tiểu thư…À, cô không phải vừa nói có chuyện muốn nhờ ta sao? Là chuyện gì vậy?”
“À…Ừ… …”
Nàng dường như có chút sửng sốt, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, nói:
“Trong nhà bếp của ta có một cái tủ chén bị hư cánh cửa, ngươi biết đấy, loại việc này không phải sở trường của phụ nữ chúng tôi … …”
“Ở nơi nào?”Ta lập tức vứt điếu thuốc ở trong tay, đứng lên xắn tay áo.
Sau đó ta cảm thấy mình dường như trở thành một cu li!
Ta đầu tiên là giúp Phương Nam sửa cái cửa tủ bát trong nhà bếp. Sau đó
lại chạy xuống tầng hầm lấy ra một bộ đồ nghề đã gần như rỉ sét, lại giúp nàng kiểm tra từng cánh cửa tủ một, đem từng cái ốc vít gia cố vào.
Sau đó nàng còn nói đèn trong nhà bếp dường như cũng có vấn đề, ta lại chạy vào tầng hầm lấy ra một cái dự phòng, giúp nàng thay đổi bóng đèn trong nhà bếp.
Sau đó nàng nói trong phòng khách có một cái ổ cắm điện tiếp xúc không
tốt. Tuy là ta thử ngay tại chỗ, cảm thấy rất bình thường, không có sự cố gì. Nhưng mà ta cũng không nói gì, vẫn như cũ thay một cái đồ dự phòng mới cho nàng.
Khi ta chạy tới chạy lui giúp nàng làm những việc này, ta cảm thấy Phương Nam vẫn lẳng lặng đứng ở phía sau nhìn ta. Nàng một câu cũng không nói, dường như có chút thất thần…
Thế nên khi ta giúp nàng thay cái bóng đèn, để nàng đỡ cái thang, kết quả là nàng căn bản không có di chuyển, ta thiếu chút nữa thì ngã xuống!
Ta đã cảm giác được có gì đó không bình thường!
Nàng dường như không tìm ra được chuyện gì, rất nhiều thứ rõ ràng không
có hư, nàng lại bắt ta giúp nàng sửa chữa và thay đổi, dường như chỉ muốn xem bộ dạng ta lao động mà thôi…
Bận rộn một giờ, mặc dù chỉ là vài việc nhỏ, nhưng mà ta cũng có chút mồ hôi. Áo khoác đã cởi ra, trên áo sơ mi vì không cẩn thận mà bị dính vào không ít bụi.
“Còn có chuyện gì nữa không?”
Ta chậm rãi nói, xoay người nhìn Phương Nam.
Phương Nam hai tay ôm vòng trước ngực, cả người tựa trên khung cửa trong phòng bếp. Trên mặt là một vẻ dịu dàng. Nghe thấy ta hỏi, nàng đột nhiên sửng sốt một chút, dường như cố gắng suy nghĩ một lúc, mới do dự nói:
“Ừ…Còn bãi cỏ ở bên ngoài đã lâu rồi không có cắt sửa…Bên trong tầng hầm có cái máy cắt cỏ…”
“… …” Ta gắng chịu đựng cười khổ nói:
“Phương tiểu thư…Việc này tôi sợ rằng không giúp được cô…Tôi không biết làm cỏ, cũng không biết sử dụng cái máy kia, tôi sợ sẽ cắt nát hết bãi cỏ của cô.”
“Không sao, dù sao người làm vườn cuối tuần cũng sẽ đến…A… …”
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhớ ra cái gì, khẽ hô một tiếng.
Trời! Người làm vườn nếu mỗi tuần đều đến, ngươi còn gọi ta cắt cỏ làm gì!
Sắc mặt ta có chút trầm xuống. Nàng đúng là muốn đùa giỡn ta mà! Chẳng lẽ bắt ta chạy tới chạy lui làm việc thì rất thú vị sao?
Hai người chúng tôi đứng ở trong phòng bếp, nhìn nhau một hồi lâu, Phương Nam đột nhiên thở dài:
“Trần Dương, xin lỗi, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Ta hừ một tiếng, có chút hờn giận, bỏ cái cờ lê trên tay vào trong thùng dụng cụ.
Đến khi chúng ta đều đã ngồi trên ghế sa lông, nàng lại đột nhiên chạy lên lầu, sau đó cầm một cái hộp dẹp dẹp đi xuống, đưa cho ta.
Là một cái áo sơmi mới.
“Anh…Áo sơmi trên người anh bẩn rồi, thay ra đi. ”
Hai má của Phương Nam điểm chút hồng, nhưng mà sau đó nàng dường như là cố gắng che giấu:
“Đêm nay anh còn phải cùng ta đi đến cuộc đấu giá từ thiện kia, ăn mặc không thể qua loa được.”
Ta nhìn cái hộp đựng áo sơ mi ở trong tay, hoàn toàn mới toanh, ngay cả size cũng là size của ta…rất rõ ràng, cái này cũng là đặc biệt chuẩn bị vì ta ư… …
“Được rồi.”Ta thở dài, suy nghĩ một chút, chỉ có thể cười khổ một tiếng:
“…Cảm ơn!”