Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 56: Quyết tâm
Dịch: Tà Phiêu
Biên: keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ tam canh
“Nữ nhân hắn đùa giỡn ta, bị ta vỗ cho một bạt tai, hắn tìm đến ta tính sổ”Tả Mạc nhanh chóng “gia công” một chút, lần đó cũng tính là đùa giỡn đi, trong lòng Tả Mạc thầm nghĩ.
“Đập hắn!”Hai chữ xinh đẹp bằng chu sa tràn ngập khí tức bất cần khiến cho ngay cả nam nhân như Tả Mạc cũng cảm thấy xấu hổ.
“Nhưng hiện tại có một cơ hội tốt để kiếm tinh thạch”Tả Mạc như bị ma xui quỷ khiến viết ra nan đề trong lòng.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục, tinh thạch mà thôi, đừng để nô khinh gia đấy!”.
Đại Lực hoàn, không phải gọi là Kim Ô hoàn mới đúng, với hoàn cảnh bây giờ của Tả Mạc là liều thuốc an thần tốt nhất, có thể giảm bớt nguy cơ khủng hoảng tài chính cho hắn. Nhưng bất luận Hứa Dật sư huynh hay sư thúc Diêm Nhạc đều không xem trọng Tả Mạc, điểm này có thể nhìn ra từ pháp bảo họ đưa cho hắn. Một người đưa hộ oản*, một đưa linh giáp, tất cả đều là pháp bảo có tính phòng ngự, hiển nhiên bọn họ không muốn Tả Mạc phải khó coi mà thôi.
Hiện tại vấn đề trước mắt Tả Mạc rất ác liệt. Một bên là kiếm tinh thạch, bên còn lại là tìm bí quyết luyện kiếm.
Bây giờ thân hắn đang mang theo một đống nợ, tinh thạch trở thành nhu cầu vô cùng cấp thiết. Bất kể khi nào, tinh thạch luôn luôn là vấn đề khiến hắn đau đầu, trong khi đó bí quyết luyện kiếm lại có thể giúp hắn đối mặt với khiêu chiến của La Ly trong kỳ khảo hạch của môn phái.
Hai chuyện này cùng liên lụy trực tiếp đến một vấn đề khác, đó chính là thời gian. Nếu muốn luyện đan, thời gian tu luyện kiếm quyết sẽ ngắn lại, vốn hắn đã không có nhiều phần thắng, nay lại càng ít hơn, Tả Mạc dần cảm thấy tia hy vọng chiến thắng nhỏ nhoi đang rời xa mình.
Rốt cuộc là kiếm tinh thạch hay tranh đấu đây?
Tả Mạc lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.
“Gia, gần nhất có việc gì không?”Hạc giấy hồng nhạt phiên phiên bay tới, một dòng chữ xinh đẹp in trên thân nó.
“Luyện kiếm!”.
“A, gia khi nào thì hăng hái như vậy! Nô thấy rất lạ nha”.
“Tranh với một tên háo sắc đáng khinh!”.
“Hì hì, sao lại thế?”.
“Nữ nhân hắn đùa giỡn ta, bị ta vỗ cho một bạt tai, hắn tìm đến ta tính sổ”Tả Mạc nhanh chóng “gia công” một chút, lần đó cũng tính là đùa giỡn đi, trong lòng Tả Mạc thầm nghĩ.
“Đập hắn!”Hai chữ xinh đẹp bằng chu sa tràn ngập khí tức bất cần khiến cho ngay cả nam nhân như Tả Mạc cũng cảm thấy xấu hổ.
“Nhưng hiện tại có một cơ hội tốt để kiếm tinh thạch”Tả Mạc như bị ma xui quỷ khiến viết ra nan đề trong lòng.
“Sĩ khả sát, bất khả nhục, tinh thạch mà thôi, đừng để nô khinh gia đấy!”.
Chỉ là tinh thạch mà thôi, quả nhiên kẻ ăn no không thấu hiểu người nghèo đói a. Tả Mạc tỉnh hẳn người, tại sao mình lại đưa vấn đề này cho một kẻ quái thai như vậy chứ? Hắn khinh thường viết lại một câu “Nữ nhân, ngươi có thể tính là sĩ sao?”Ánh mắt của hắn bất giác dừng lại trên dòng “Sĩ khả sát, bất khả nhục” một hồi lâu.
“Hì, nô chính là hy vọng gia đại chấn hùng phong mà!”.
“Gia có việc, phải đi”Tả Mạc nhanh chóng hạ bút rồi quảng cây bút sang một bên.
Mất suốt một ngày, Tả Mạc đứng trong đan phòng, luyện chế ra Kim Ô hoàn, tất cả đều giao cho Diêm Nhạc sư thúc, để giải quyết tình trạng cấp bách của Lý Anh Phượng sư tỷ. Trước khi khảo hạch, hắn quyết định không luyện tiếp nữa, hắn muốn dành hết khoảng thời gian còn lại cho luyện kiếm. Cứ tưởng tượng đến sắc mặt của Hách Mẫn cùng La Ly, trong lòng hắn tràn ngập ý chí chiến đấu. Kiếm tinh thạch là vì cái gì? Không phải là để mạnh hơn sao, không phải vì sau khi mạnh hơn có thể tìm được đáp án sao?
Sau khi nghĩ thông suốt, hắn không còn do dự nữa. Do dự, bàng hoàng nhanh chóng hóa thành hư không, Tả Mạc cảm thấy thế giới rộng mở, tâm thần thông suốt, thoải mái không nói nên lời.
Trở lại Tây Phong cốc, tế lên Băng Tinh kiếm, một lần nữa luyện tập “Ly thủy kiếm quyết”. Cốc khẩu bị hắn phong bế lại, treo thêm một tấm biển “Bế quan cấm làm phiền”.
Điều này rất nhanh đã thành truyện cười trong Vô Không Kiếm môn. Vốn chỉ xuất thân từ ngoại môn đệ tử, sự kiện Hách Mẫn lại khiến cho rất nhiều người nghĩ hắn kiêu ngạo, hơn nữa chuyện Kim Ô hoàn mua mau bán đắt đã làm khối người ghen tỵ chờ đợi xem hắn làm thêm trò hề gì.
Cái này chính là khác biệt, thái độ La Ly trước nay lạnh lùng ngạo nghễ, trong tâm mọi người ai ai cũng đều kính sợ, cảm thấy chuyện này là điều đương nhiên. Trong khi sự tình giữa Tả Mạc và Hách Mẫn, cho dù Hách Mẫn không đúng nhưng vẫn có nhiều người nhìn hắn không thuận mắt.
Bây giờ Tần Thành sư huynh đã trở lại, Tần Thành sư huynh chính là đệ tử của chưởng môn, tu vi dù không cao nhất, chiến lực cũng không phải mạnh nhất nhưng y trời sinh uy nghiêm, được mọi người tin cậy, danh vọng rất cao.
La Ly ngồi đối diện với Tần Thành, Tần Thành mặt chữ điền, mày rậm, y phục trên người đầy bụi bẩn, thần sắc có nét mệt mỏi song khi y ngồi ngay ngắn tự nhiên có một khí thế ổn trọng như núi. Tần Thành hơi chút trách cứ nói: “Ngươi lần này quá càn rỡ rồi, mang Hách Mẫn sư muội ra ngoài lâu như vậy, khó trách chưởng môn tức giận”.
Đối với Tần Thành, lãnh ý trên mặt La Ly giảm đi nhiều, hắn làm như không sao cả nói: “Chỉ cần nàng cao hứng”.
Đối với vị sư đệ này, Tần Thành đúng là hết cách, sư muội Hách Mẫn tính tình như nào hắn cũng biết rõ đành phải lảng sang chuyện khác: “Ngươi gần đây có tiến cảnh không?”.
La Cách ngạo nghễ nói: “Tầng thứ năm”.
Tần Thành lộ vẻ vui mừng, lấy ra một thanh ngọc giản nói”Đây là “Vô hình kiếm quyết”, ngươi cầm lấy tự tìm hiểu đi”.
La Cách vừa nghe thấy bốn chữ “Vô hình kiếm quyết” quang mang trong mắt sáng rực lên.
“Vi Thắng đã được đưa vào Kiếm động, chưởng môn kỳ vọng rất cao vào hắn, hy vọng hắn có thể khôi phục “Vô Không kiếm quyết””. Tần Thành nhìn thẳng vào La Ly nói: “Hắn từng là kiếm phó của ngươi, ngươi tuyệt không thể bại bởi hắn”.
Sắc mặt La Ly chợt trở nên rất khó coi, hắn nắm chặt đôi tay lại, móng tay đâm sâu vào da thịt mà không biết. Chuyện này vẫn là cái gai trong lòng hắn, tên gia hỏa ti tiện lúc trước bị hắn kêu đến là phải đến hét đi là phải đi giờ lại được các trưởng bối coi trọng vượt xa bản thân. Cứ nghĩ đến đây trong lòng hắn lại nhói lên như có một nhát dao đâm xuyên tim vậy.
“Năm đó “Vô Không kiếm quyết” bị chia thành hai bộ “Vô Hình kiếm quyết” cùng “Không kiếm quyết”. Kiếm quyết có thể chia ra, hiển nhiên có thể hợp lại. Tuy thiên phú Vi Thắng xuất chúng nhưng thiên phú của đệ cũng không kém, ta vô cùng tin tưởng vào đệ” Tần Thành trịnh trọng nói: “Ta hi vọng có thể chứng kiến phong thái năm nào của sư tổ trên người đệ”.
Hô hấp La Ly vụt trở nên dồn dập, hắn nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay, sắc mặt không ngừng biến đổi.
“Vô Không kiếm quyết”, thứ này hắn đã ước mơ không biết bao nhiêu lần, đây là tuyệt học cao nhất của bổn môn! Trong vô số tuyệt học thiên hạ, có thể xếp hàng lục phẩm uy lực tự nhiên lớn lao vô cùng!
Tái hiện khí thế sư tổ…
Lời nói của Tần Thành tựa như lôi đình cửu thiên, văng vẳng bên lỗ tai La Ly khiến toàn thân hắn sôi sục, hắn phảng phất như chứng kiến bản thân đứng ở chân trời, ngạo nghễ nhìn thiên hạ.
Cố nén kích động trong lòng, hắn thu lấy ngọc giản, hạ thấp người nói: “Sư đệ tất dốc toàn lực”.
Trong Vô Không đường, hai người Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham đang uống trà. Sau lần trảm yêu trong linh điền kia, những khi bọn họ có thời gian nhàn hạ đều cùng nhau thưởng phẩm* trà nói chuyện phiếm.
“Đáng tiếc Tam sư đệ không ở đây, nếu không đã đủ cả ba người chúng ta”Bùi Nguyên khẽ cười nói: “Đoạn thời gian này, hắn cũng bận rất nhiều chuyện”.
Tân Nham tự nâng tự uống, hắn uống trà cũng khác với người thường, hoàn toàn không có nét tao nhã nào, chỉ cần Bùi Nguyên rót đầy chén cho hắn là hắn nâng lên uống sạch một hơi, vô cùng nhẹ nhàng lưu loát. Sau đó, hắn bèn tự rót tự uống, một chén tiếp một chén.
“Cách uống của ngươi đúng là phá hoại linh trà của ta” Bùi Nguyên lộ vẻ thương tiếc nói. Tân Nham cũng không thèm nhìn lại, nhàn nhạt nói: “Chuyện Thiên Tùng Tử ra sao rồi?”.
Sắc mặt Bùi Nguyên đầy vẻ thận trọng nói: “Thảo nào, đoạn thời gian mới đây tam sư đệ cứ oán giận giá linh cốc tăng vọt, đệ nghĩ thế nào?”.
Tân Nhâm đầu tiên ngừng lại rồi gật đầu nói: “Ta nghĩ là thật”.
“Vì sao?”.
“Liệp sát thú yêu càng ngày càng khó”Tân Nham nói: “Ở chợ, nội đan yêu thú càng ngày càng ít, giá cả không ngừng tăng cao”.
“Ta quên mất, ngươi còn biết luyện khí nữa” Bùi Nguyên gật đầu đồng ý: “Thú yêu càng ngày càng ít làm cho những đại môn phái bắt đầu để ý đến vấn đề tìm kiếm tân giới”.
Trong ngôn ngữ hai người tràn ngập lo lắng. Ba ngàn năm trước, rất nhiều cao thủ yêu ma lấy tự thân huyết nhục làm vật dẫn, lấy bảy giới làm trục, bốn mươi chín tiểu giới làm bình tạo ra Thiên Huyết giới. Trong Thiên Huyết giới, linh lực thiếu thốn, bất lợi tu giả nhưng yêu ma lại không chịu ảnh hưởng khiến cho Thiên Huyết giới thành tuyến phòng thủ vô cùng vững chắc của yêu ma.
Nhưng ba ngàn năm sau, tu giả chưa lúc nào từng đình chỉ công kích Thiên Huyết giới, đây cũng trở thành chiến trường cố định chôn xác vô số tu giả.
Trên người yêu ma có rất nhiều vật liệu, tài liệu luyện khí luyện đan hiếm có. Yêu ma càng lợi hại, giá trị càng cao, vì thế, làn sóng liệp sát yêu ma cũng sinh ra với một cái tên: thú yêu.
Nhưng gần đây, tu giả săn thú yêu càng ngày càng ít. Không ngừng xuất hiện những cao thủ yêu ma mới, làm cho tu giả trong thú yêu thương vong thảm trọng. Hiệu suất thu nhỏ, thương vong tăng cao, kéo theo số lượng tu giả tham gia thú yêu giảm mạnh.
Trong khi mấy năm gần đây, phạm vi hoạt động của tu giả ở Huyết Thiên giới càng ngày càng giảm, yêu ma bắt đầu chủ động tập kích tu giả. Tất cả những dấu hiệu này cho thấy, yêu ma đã khôi phục nguyên khí.
Tu giả sống lâu già đời hiển nhiên sẽ nhận ra dấu hiệu bất thường, trong lòng vô cùng lo lắng. Nếu yêu ma hất văng tu giả ra khỏi Thiên Huyết giới, đồng nghĩa với việc chúng có thể tấn công tu giả bất cứ lúc nào!
Tu giả cùng yêu ma không có con đường hòa đàm, ba ngàn năm trước, tu giả gần như chém tận giết tuyệt yêu ma, cho đến ngày nay, chúng nó mới khôi phục sinh cơ, cừu hận song phương đã tích sâu như biển.
Nếu lại phát sinh một trường đại chiến như ba ngàn năm trước, không một tu giả nào có thể tránh thoát kiếp nạn này.
“Hắn muốn tổ chức Đồng Phù thí kiếm hội sao? Vì sao Thiên Tùng Tử lại đề tên Tả Mạc, hắn chỉ là một Linh Thực phu ?!”Tân Nham khẽ hỏi.
Thiên Tùng Tử gửi cho Bùi Nguyên một lá thư, trong đó nói hắn sẽ tổ chức một kỳ kiếm hội, còn nêu đích danh Vi Thắng cùng Tả Mạc nữa. “Không biết” Bùi Nguyên cười khổ nói: “Phỏng chừng chuyện Kim Ô hoàn quá lớn khiến cho Thiên Tùng Tử chú ý. Đúng rồi, ngươi thấy Du Bạch này như thế nào?”.
“Cũng được, mạnh hơn La Ly”.
“So với Vi Thắng?”.
“Khó nói”.
“Xem ra Thiên Tùng Tử nhất mạch đã có người kế tục”Bùi Nguyên thản nhiên nói: “Đệ tử Tả Mai thiên nghe nói cũng không kém. Nếu thật sự tổ chức Đông Phù thí kiếm hội, cũng có chút ý tứ đấy!”.
Tân Nham không nói gì, nâng một ly trà lên uống rồi ngẩng đầu nói: “Ngươi đã đáp ứng?”.
“Không vội, phải đợi Vi Thắng đi ra khỏi Kiếm động đã, huống hồ khảo hạch môn phái cũng sắp bắt đầu” Bùi Nguyên cười nói: “Chuyện La Ly cùng Tả Mạc ngươi nghe chưa?”.
“Thắng cũng không hay”Tân Nham nhanh chóng phun ra bốn chữ.
“Ha ha, cũng đúng” Bùi Nguyên thản nhiên cười, sau nửa ngày mới nói: “Thiên phú La Ly cũng được, đáng tiếc tính tình kém chút, nếu có thể được như Vi Thắng…”.
Tân Nham trợn tròn mắt lên quát: “Không nên quá tham lam”.
“Ha ha…”Bùi Nguyên thản nhiên cười to.
Chú thích
Hộ oản: Bao tay
Thưởng phẩm: thưởng thức + bình phẩm
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:24 PM.
|