Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 61: Tính toán
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Tế Băng Tinh kiếm lên, bắt đầu một chiêu khẽ vạch động 《 Ly Thủy kiếm quyết 》. Kiếm chiêu giờ trở nên cực kỳ viên mãn, biến ảo như gió phảng phất vô tung vô tích, kèm theo đó là một cỗ kiếm ý nhàn nhạt như lửa, dập dờn theo thanh kiếm khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên.
Một thế giới hoàn toàn mới hiện ra trước mặt hắn.
Tả Mạc lau nước sông trên mặt, một bước tiếp một bước lê lết leo lên bờ sông. Khi nào hắn lại nghĩ đến, một chiêu 《 Ly thủy phần thiên 》 cư nhiên lại tích tụ thành một cổ hồng lưu*, đem thân thể nhỏ bé hư nhược của hắn cuốn văng ra ngoài cả trăm dặm. Một chiêu 《 Ly thủy phần thiên 》này ép khô tia linh lực cùng thể lực cuối cùng của hắn, lúc đó ngay cả sức để kêu cứu hắn cũng không có chứ đừng nói đến chuyện giãy dụa đi ra từ con nước xoáy hung dữ, chỉ đành như khúc gỗ thuận thế trôi theo dòng nước chỉ mong không chìm xuống đáy.
Dưới đáy Đãng Thiên hà đá ngầm chi chít khiến Tả Mạc ăn đủ đau khổ, liên tiếp đụng phải mấy cọc đá ngầm toàn thân trên dưới của hắn không chỗ nào không bị xây xát.
Mấy trăm dặm, nếu tính cự ly thật cũng không phải quá xa, đáng tiếc Tả Mạc không mang theo hạc giấy, cũng không trông cậy nơi con nhạn cái Hỏa Uế nhạn được. Hơn nữa bây giờ toàn thân hắn không còn thứ gì, chỉ độc một cái quần cộc, không túi không còn một xu.
Ngồi liệt bên bờ một khối đá, Tả Mạc vô lực thở hổn hển, song trong mắt lại lộ vẻ hớn hở.
Kiếm ý, Ly thủy kiếm ý! Cuối cùng hắn đã biết thế nào là Ly thủy kiếm ý!
Tuy chỉ hơi hơi mò được đạo môn, không tính là cao thâm gì cho cam song chỉ cần bản thân luyện tập không ngừng thì tạo nghệ ở bộ kiếm quyết này hiển nhiên sẽ ngày càng thâm hậu.
Càng khiến hắn kinh hỉ chính là, giọt thủy tinh trong Băng Tinh kiếm không những không tiêu vong mà ngược lại còn tăng lên mấy phần, hiện tại đã lớn bằng đầu ngón tay.
Lập tức không do dự nữa, giãy dụa ngồi dậy, khoanh chân nhập định.
Hai canh giờ sau, hắn mở đôi mắt ra, nhảy từ trên tảng đá xuống đất.
Tế Băng Tinh kiếm lên, bắt đầu một chiêu khẽ vạch động 《 Ly Thủy kiếm quyết 》. Kiếm chiêu giờ trở nên cực kỳ viên mãn, biến ảo như gió phảng phất vô tung vô tích, kèm theo đó là một cỗ kiếm ý nhàn nhạt như lửa, dập dờn theo thanh kiếm khiến nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên.
Một thế giới hoàn toàn mới hiện ra trước mặt hắn.
Một chiêu tiếp một chiêu, thần thái Tả Mạc nghiêm túc, vận chuyển kiếm tùy tâm sở dục. Hắn có thể cảm thấy được mỗi một chiêu, lấy Băng Tinh kiếm làm trung tâm hơi nước nhàn nhạt tràn ngập tứ phía. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thấy những giọt thủy khí nhàn nhạt này do từng đóa hỏa diễm thủy hình cực nhỏ mịn cấu thành.
Trong thức hải Tả Mạc, băng hà triều tịch thẳng tắp như kiếm đột nhiên có biến hóa. Men theo trung tuyến, băng hà được chia ra làm hai. Một bên là băng tinh như thác lũ tầng tầng tuôn động ào ạt, một bên là vô số hỏa diễm thủy hình thiêu đốt bập bùng.
Tả Mạc càng lúc càng cảm thấy thuận tay, lần lĩnh ngộ Ly thủy kiếm ý này khác hẳn với lần lĩnh ngộ triều tịch kiếm ý. Triều tịch kiếm ý, nói hắn lĩnh ngộ chưa thật chính xác, phải gọi là mô phỏng mới đúng. Còn Ly thủy kiếm ý tuy được Bồ yêu nhắc nhở chỉ điểm, nhưng hết thảy quá trình đều do chính hắn từng điểm từng điểm suy xét mà thành, lợi ích thu được hiển nhiên lớn hơn nhiều so với lần trước.
Băng Tinh kiếm vút bay, hung mãnh tứ dật như hỏa kiếm tung hoành.
Nhưng dần dần Tả Mạc bất giác nhíu mày, Ly thủy kiếm ý như lửa giải phóng ra nhiệt lượng khiến uy lực kiếm chiêu tăng thêm không ít song đối với Băng Tinh kiếm lại là một thương tổn không nhỏ.
Băng Tinh kiếm âm hàn vốn cực thích hợp thủy hành kiếm quyết, ai biết đuợc Tả Mạc lại luyện bộ 《 Ly Thủy kiếm quyết 》, giảng cứu trong nó chính là ngự nước như lửa. Lâu ngày tích tụ chỉ sợ phẩm giai thanh phi kiếm này sẽ giảm xuống.
Xem ra mình cần tìm một thanh phi kiếm thích hợp hơn, trong lòng Tả Mạc thầm nhủ. Rất nhanh hắn đem vấn đề này ném sang một bên, phi kiếm trân quý không phải là thứ hắn cứ muốn là được. Cũng may hiện tại hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, sư môn chắc sẽ ban cho một thanh phi kiếm mới. Lấy tích lũy của môn phái bao lâu nay, chọn riêng cho mình một thanh phi kiếm thích hợp chắc cũng không khó khăn lắm.
Lần vận kiếm này Tả Mạc không chỉ không có chút cảm giác mệt nhọc nào ngược lại còn phát giác tinh thần khí túc, tuy một thân gầy gò chi chít vết thương, mặc chỉ nửa đoạn quần cộc song so với trước kia đã có thêm mấy phần khí thế. Nhưng chuyện đó với hắn không quan trọng lắm, hiện tại hắn gặp phải một vấn đề vô cùng cấp bách, đó là mau mau chạy về môn phái. Cũng may cách cũng không quá xa, cuồng chân chạy chắc một ngày là đủ.
Vô Không kiếm phái nơi nơi đều bận rộn. Vô Không đường, người tiến người ra, ai ai cũng gấp rút chuẩn bị cho khảo hạch trong môn được cử hành vài ngày sau.
Nội sảnh Vô Không đường, Thi Phượng Dung giận giữ nói với Tân Nham: "Ngươi cứ trơ trơ mắt nhìn hắn bị nước cuốn trôi?"
Trên mặt Tân Nham nào thấy nửa điểm lãnh tuấn sâm hàn ngày thường, cười nói lấy lòng: "Tình huống lúc đó ngoài ý liệu của ta, không nghĩ tới chuyện hắn lại bị nước cuốn trôi, đến lúc ta có phản ứng thì đã không thấy bóng dáng hắn nữa rồi."
"Hắn chỉ là một Linh Thực phu, nếu để xảy ra chuyện gì. . . Hừ!" Cơn giận của Thi Phượng Dung không giảm, hừ lạnh nói.
"Sư muội chớ quá lo lắng." Tân Nham cười bồi an ủi: "Hiện giờ hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhìn khắp Đông Phù nơi nào có thể gây khó cho hắn?"
Nghe được lời này, nộ khí Thi Phượng Dung mới hơi giảm, nàng quay mặt qua: "Chẳng lẽ hắn thật sự lĩnh ngộ được kiếm ý? Chỉ mất thời gian ba tháng, xem ra thiên phú cũng được. Hắn chọn bản kiếm quyết nào? 《 Không kiếm quyết 》 hay 《 Vô Hình kiếm quyết 》?"
Tân Nham thấy sắc mặt Thi Phượng Dung đã khá hòa hoãn, trong lòng mới thở ra một hơi, cười nói: "Hắn vừa vào nội môn, làm sao có khả năng chọn 《 Không kiếm quyết 》 cùng 《 Vô Hình kiếm quyết 》? Thứ hắn chọn là 《 Ly Thủy kiếm quyết 》, thứ này ta cũng chưa từng xem qua."
Thi Phượng Dung nghe xong, nộ khí mới giảm đột nhiên bạo khởi, mày liễu dựng đứng: "Hắn vừa vào nội môn thì làm sao? Vi Thắng chẳng phải cũng mới vào nội môn sao? Hừ, Vi Thắng có thể tiến vào kiếm động, dựa vào cái gì mà hắn không thể chọn 《 Không kiếm quyết 》 cùng 《 Vô Hình kiếm quyết 》?"
Trong lòng Tân Nham âm thầm kêu khổ, trên miệng lẩm bẩm nhỏ như muỗi kêu: "Vi Thắng thiên phú xuất sắc. . ."
Thi Phượng Dung ngắt lời hắn lại: "Tả Mạc thiên phú tồi sao? Thiên phú tồi mà ba tháng không có người nào chỉ điểm lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý? Ngươi tìm cho ta một người như thế thử coi? La Ly đến giờ còn chưa lĩnh ngộ ra kiếm ý đấy!"
"Vâng vâng vâng!" Tân Nham hối hận ngoan ngoãn rụt đầu lại.
Bỗng nhiên hai người nghe thấy có người đến gần liền khôi phục lại vẻ lãnh đạm ngày thường.
Bùi Nguyên Nhiên đi tới, nhìn thấy hai người, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng lập tức khôi phục lại như thường, nói: "Nhị sư đệ cùng sư muội thảo luận gì vậy?"
"Không có gì, Tả Mạc đệ tử sư muội vừa lĩnh ngộ kiếm ý." Tân Nham sắc mặt lãnh tuấn nói, vẻ cười bồi lấy lòng lúc nãy biến mất tăm mất tích.
"À." Bùi Nguyên Nhiên ngạc nhiên: "Hắn lĩnh ngộ kiếm ý? Không nghĩ được hắn lại có thiên phú tu kiếm? Không tồi không tồi. Giờ hắn ở đâu? Phải ban thưởng gấp mới được."
"Hắn luyện kiếm ở giữa sông, lúc lĩnh ngộ kiếm ý bị nước cuốn trôi, ta không chú ý nên không kịp cứu." Tân Nham nói.
"Không sao, Tả Mạc đã có thể lĩnh ngộ kiếm ý, ở khắp một vùng Đông Phù này không cần bận lòng vấn đề an toàn của hắn." Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm nói: "Ân, vẫn nên an bài một ít ngoại môn đệ tử tìm kiếm dọc theo bờ sông, chớ để hắn bỏ lỡ kỳ khảo hạch."
"Hảo." Tân Nham ứng thanh.
"Chưởng môn sư huynh." Thi Phượng Dung lạnh lùng mở miệng.
"Sư muội sao?" Bùi Nguyên Nhiên cười nói.
"Tả Mạc có thể trong ba tháng lĩnh ngộ được kiếm ý, đủ để thấy thiên phú tu kiếm của nó xuất sắc." Thi Phượng Dung nhìn nhìn Bùi Nguyên Nhiên nói: "Nếu đã vậy, môn phái nên ban thưởng cho hắn kiếm quyết cao giai một chút."
Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm rồi nói: "Việc này không gấp, qua một thời gian nữa rồi hẵng bàn."
"Vì sao?" Thi Phượng Dung bước ra trước một bước, bức bách.
Tân Nham ở một bên, nhìn thấy Bùi Nguyên Nhiên bị ép, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình.
"Khái." Bùi Nguyên Nhiên đành chịu nói: "Sư muội không phải bận lòng về xuất thân của hắn sao?"
Thi Phượng Dung im lặng trong khoảnh khắc, ngẩng đầu nói: "Lúc hắn vào nội môn, thật sự ta có bận lòng về lai lịch xuất thân của hắn. Nhưng nếu hắn đã là đệ tử của ta, bất luận hắn trước đây thế nào ta cũng tận tâm dẫn dắt hắn."
Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều tỏ vẻ bó tay.
"Sư muội nói có lý." Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm nói: "Nhưng hiện tại không phải là lúc thảo luận việc này. Hôm nay ta đến tìm sư đệ và sư muội là muốn thương lượng một chuyện."
Tân Nham cùng Thi Phượng Dung im lặng chờ hắn nói tiếp.
"Chuyện Đông Phù Thí Kiếm hội các ngươi cũng đều biết cả rồi." Sắc mặt Bùi Nguyên Nhiên ngưng trọng: "Trước đây, ta không đánh giá cao Tả Mạc, nhưng hiện tại hắn đã lĩnh ngộ kiếm ý, ngược lại chúng ta nên bồi dưỡng hắn thật tốt. Còn chuyện khác, Thiên Tùng tử vừa truyền tin, có một nhóm cao thủ sắp tiến vào bản giới điều tra bạch nhật tinh hiện. Đông Phù là trọng trấn của Thiên Nguyệt giới, chỉ sợ không tránh khỏi có người tới điều tra. Chúng ta nên ước thúc môn hạ, đoạn thời gian này chớ nên gây chuyện thị phi."
"Tới bao nhiêu?" Tân Nham nghe thấy có cao thủ, con ngươi đột nhiên co rút như châm, kiếm ý tuôn động.
"Sư đệ chớ có làm loạn. Nhóm người này đều là tới từ thượng giới." Bùi Nguyên Nhiên thận trọng nói.
Tân Nham động dung: "Thượng giới?" Lập tức cười khổ: "Xem ra sự tình lần này nháo quá lớn rồi."
"Trong lòng mọi người đều kêu khổ." Bùi Nguyên Nhiên nói: "Thiên Tùng tử có thể nhìn thấu đáo sự tình, chỉ sợ cũng có không ít người rõ ràng chuyện gì đang xảy ra. Song hiện tại yêu ma thế tới hung hãn, ai phải xuất lực trước thì kẻ đó xui xẻo thôi." Nói câu nói, ngữ khí của hắn chợt lạnh như băng.
La Ly thần sắc đạm bạc đứng nguyên một chỗ, trước mặt hắn Tần Thành sắc mặt ngưng trọng nói: "Sư đệ, cũng phải cẩn thận nha."
Lời nói vừa dứt, hắn phất tay một đạo ô quang bắn thẳng vào La Ly, đạo ô quang này thỉnh thoảng lóe lên một tia điện quang, thanh thế cực kỳ hãi người ẩn có phong lôi chi thanh! Tần Thành tu luyện chính là 《 Phong Lôi kiếm quyết 》, kiếm thế như gió lại như sấm, uy lực cực kinh người. Hắn tuy không có thiên phú xuất sắc như La Ly nhưng trải qua thời gian dài khổ luyện nên nền tảng vững chắc vô cùng, vừa ra tay phong lôi liền tuôn động đủ để thấy tạo nghệ của hắn không kém!
Phi kiếm của hắn là một thanh Ô Lôi kiếm tam phẩm, thân kiếm dày nặng trong đó hàm chứa lôi mẫu tinh thiết, khá là thích hợp với 《 Phong Lôi kiếm quyết 》. Nhưng cũng bởi vậy mà phi kiếm trầm quá nặng,《 Phong Lôi kiếm quyết 》 của Tần Thành thiếu mất mấy phần linh động phiêu dật, lại nhiều thêm mấy phần ngưng trọng cứng chắc, còn thêm lôi điện lượn lờ nên uy lực không giảm phản tăng.
La Ly lạnh lùng nhìn vào ô quang, không chút tránh né, trong mắt hàn quang hơi lóe.
Đinh!
Một tiếng thanh vang, Ô Lôi kiếm nặng tựa ngàn quân cư nhiên lơ lửng dừng giữa không trung!
Không có chút dấu hiệu, không có biểu hiện giảm tốc, Ô Lôi kiếm giống như bị người ta đột ngột bắt lấy đứng sừng sững giữa không trung!
Tần Thành sắc mặt khẽ biến hừ lạnh một tiếng, Ô Lôi kiếm đột nhiên hơi động giống như cá nhảy khỏi mặt nước, ô quang lượn lờ quanh thân kiếm phút chốc tụ tập lại thành một đoàn rời khỏi thân kiếm. Ô quang vừa rời khỏi Ô Lôi kiếm liền huyễn hóa thành một thanh lôi kiếm trướng lớn giữa không trung, hóa thành một thanh cự kiếm lôi điện dài đến mấy trượng hướng La Ly hung hăng bổ xuống!
La Ly thần sắc như thường, vươn ngón tay ra nhè nhẹ hướng không trung khẽ vạch.
Chỉ thấy cự kiếm lôi điện trước mặt đột nhiên xuất hiện một khe nứt hệt như do vệt vạch của La Ly tạo ra vậy! Căn bản không kịp làm bất kỳ điều chỉnh nào, cự kiếm lôi điện ầm ầm bạo vỡ, sắc mặt Tần Thành đại biến, hắn đã mất đi cảm ứng đối với cự kiếm lôi điện!
Hắn đứng ngẩn nửa buổi, đến khi hồi thần lại nhưng cũng không cách nào bảo trì vẻ ổn trọng ngày thường, run giọng hỏi: "Vô Không kiếm quyết. . . Này. . . Cái này là Vô Không kiếm quyết?"
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:26 PM.
|