Cho dù bị bài thơ như sấm của tiểu nha đầu đả kích không nhẹ, nhưng Tô Mặc vẫn phụ trách nhiệm vụ dạy dỗ cho Linh Nhi, thệ đem làm cho nàng đi nữ nhân tài ba thục nữ đường, nguyên do có lẽ vì bài thơ đó, tính cách của tiều nha đầu trầm ổn hơn rất nhiều, thường xuyên nhốt mình trong thư phòng viết viết họa họa, có đôi khi còn có thể truyền ra giọng đọc diễn cảm nhưng có chút non nớt.
Từ lần ăn cơm tại tửu lâu "Phúc Khách Lai" nọ, Tô Mặc dần dần mỗi ngày đều đã đi chỗ đó tiểu ngồi chỉ chốc lát, không nói chổ ấy hoàn cảnh ưu nhã, mà mục đích của hắn còn muốn biết thêm một ít sự tình, thông tin thời cổ đại khó khăn nên tin tức thường bị bế tắc, thương nhân qua đường dừng chân tại tửu lâu để dùng cơm rất nhiều, do cổ đại, thương nhân tin tức thậm chí có đôi khi muốn so với quân đội tin tức đều phải chuẩn xác rất nhanh, cho nên đi Tửu lâu để nghe rõ tin tức nơi tiền tuyến chiến trường vốn là cách tốt nhất.
Như thường lui tới một bực như nhau, Tô Mặc hôm nay do "Phúc Khách Lai" Tửu lâu tiểu ngồi chỉ chốc lát nhân tiện đi tới, gần đây cuộc sống qua nhàn nhã thư thản, nhưng thật ra béo lên không ít, mau chóng đuổi kịp với cân nặng của hắn trước khi xuyên việt.
Hắn mỗi ngày từ ‘ Phúc Khách Lai ’ xuống tới đều đã đi đi dạo một lát, Chỉ vì lần gặp mặt nữ tử xinh đẹp nọ có chút nhớ mãi không quên, hy vọng có thể gặp mặt lần trước, ít nhất danh tính của người ta, sống ở đâu, có kết hôn hay lập gia đình hay chưa, ta là người của thế kỷ 21 cái gì cũng không có, nhưng thủ đoạn tán gái thì nhiều vô kể, tùy tiện dùng hai chiêu, nhất định là có thể quyến rũ được nàng ta.
Nghĩ vậy, Tô Mặc tâm lý bất giác càng thêm ngứa ngáy, hy vọng có thể gặp được nàng đi. Chỉ là duyên phận loại này đồ thật sự là ứng với câu kia thường nói: mọi việc không thể cưỡng cầu, đi dạo vài con phố vẫn không gặp nọ vậy mỹ nữ, Tô Mặc bất giác có chút tâm tàn ý lạnh, xem ra có duyên không phận, âm thầm thở dài, hướng nhà đi đến.
Chỉ là đi chưa được mấy bước, nhân tiện thấy phía trước cửa của phủ Nha môn đang tụ tập một đống người những người, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Tô Mặc dưới sự tò mò cất bước đi tới đó, vào đó mới thấy, nguyên lai là do phía trước phủ nha môn có một thiếp mời được dán ở bên trên bảng cáo thị.
Thiếp mời mà có thể dán bên trên bảng cáo thị trước cửa lớn của phủ nha môn, nhất định là cáo thị của Tri phủ đại nhân chứ chẳng sai, Bất quá bảng cáo thị nọ không có con dấu của Tri phủ Lưu đại nhân Hưng Nguyên Phủ, hiển nhiên cũng không phải là cáo thị chính thức của quan phủ, Tô Mặc có chút kỳ quái.
Quan sát kĩ nội dung, đại khái ý tứ vốn là tìm kiếm một bài thơ, không giới hạn đề tài , nội dung cũng không giới hạn, nhưng nhất định phải là nguyên bổn, nếu là đạo văn ăn cắp của người khác thì phải chịu phạt hai mươi côn, lại nhìn xuống bên dưới còn thấy cảm ơn gì gì đó, ấy vậy mà những một trăm hai mươi lượng bạc ròng, hai tròng mắt của Tô Mặc giật giật, đoạn thời gian này mổi ngày đều tiêu xài không ít tiền, giấy và bút mực lại thêm đồ dùng trong nhà, hơn nữa vết thương ở sau lưng hắn vừa lại mua chút thuốc bổ cái gì, lúc đầu Sở Vân biếu tặng 50 lượng bạc đã tiêu hết một nửa.
Bây giờ đã gần kề gần cuối mùa thu, khí trời cũng dần se lạnh, trong nhà cũng phải mua một ít áo quần để chống rét cùng một ít than củi và một loạt vật phẩm để dùng khi mùa đông đến vân vân và vân vân, Tô Mặc chính là đang lo đào ở đâu để kiếm được một chút tiền, không nghĩ tới này cơ hội sẽ tới, dùng mông để nghĩ cũng biết là cái tên phá gia chi tử nhà Tri phủ này dùng tiền cầu thơ để mà tán gái rồi, cái hoa chiêu nhỏ tí này chính là ở thời đại sau này rất hay dùng, Tô Mặc liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Chỉ là gả cho ai cũng hơi áy náy, nhưng cũng không thể vì vậy mà cản trở để có lỗi với tiền bạc của mình được, Mặc dù không biết vị tiểu nữu này bao nhiêu tuổi, Nhưng vấn đề là gặp phải dê béo mà không mần thịt thì người khác cũng thịt mất, Tô Mặc cứ dựa theo gợi ý trên cáo thị mà tìm đến một gian tiểu viện bên trong phủ nha, sau khi báo ra họ tên danh tính cùng ý đồ , thì được một gã hộ vệ dẫn dắt, đi tới một gian thư phòng rộng lớn xa hoa lộng lẫy, Tô Mặc xem âm thầm cứng lưỡi, Mẹ kiếp, có một câu nói quả thật không sai, làm Tri phủ trong ba năm, Mười vạn lượng bạc kiếm dễ như hoa tuyết giữa trời đông, xem ra cái lão Tri phủ Lưu đại nhân của Hưng Nguyên Phủ này không được sạch sẽ cho lắm, nhìn cái thư phòng xa hoa lộng lẫy mà đem so với thư phòng bé tí ti trong nhà mình thì, trong lòng bất giác thề, chờ anh đây có tiền, ta cũng tìm cách xây một cái thư phòng to đùng y như vậy.
Trong thư phòng có hơn hai mươi người với đầy đủ các bí danh, già trẻ không đồng nhất, mỗi một người đều ngồi ở một cái bàn riêng biệt, chính là đang chuyên chú dồn hết tâm trí để làm thơ, mấy lão phu tử ở bên cạnh thì mơ mơ màng màng ngủ gà ngủ gật, xem bộ dáng vốn là phụ trách thẩm tra bản thảo.
Sau khi Tô Mặc vừa tiến vào cửa, một người lão phu tử chỉ hạ cách đó không xa hé ra bàn trống tử, sau đó tiếp tục mắt nhắm mắt mở, không hề để ý tới hắn, một trăm hai mươi lượng bạc vốn là dụ hoặc không nhỏ, nhiều tú tài hoặc thư sinh đều đang lo làm thơ, vắt hết óc để làm ra thơ từ của mình, căn bản ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên nhìn.
Tô Mặc đi tới trước bàn ngồi xuống, quay đầu nhìn xem một chút, bên trái vốn là một người tóc hoa râm lão nhân, phỏng chừng vốn là cái lão tú tài, lão này có chút phá hoại, trên bàn có ít nhất mấy chục bản nháp thơ văn bị bỏ dở, vừa mới viết hảo một phần cũng bị lão nhân tiện tay một ném, xem bộ dáng hay là không hài lòng, Tô Mặc âm thầm thở dài, cổ nhân thật không biết vì sao kêu lãng phí; bên phải vốn là một trung niên nho sinh bốn mươi tuổi, nhìn gã cau có mặt mày, tâm tình không tốt bộ dáng, rõ ràng trong bụng học vấn tri thức có hạn.
Tô Mặc hơi suy nghĩ lại một hồi, liền đề bút viết xuống một bài Tây Giang Nguyệt:
Minh nguyệt biệt chi kinh thước.
Thanh phong bán dạ minh thiền.
Đạo hoa hương lý thuyết phong niên.
Thính thủ oa thanh nhất phiến.
Thất bát cá tinh thiên ngoại.
Lưỡng tam điểm vũ sơn tiền.
Cựu thời mao điếm sạn lâm biên.
Lộ chuyển khê kiều hốt hiện.
Dịch thơ
Cành đậu sáng trăng thước hoảng
Đêm khuya gió mát ve rên
Hương đưa bông lúa nói phong niên
Tiếng ếch kêu vang một phiến
Sao bảy, tám vì le lói
Mưa hai, ba điểm tạnh liền
Lầu tranh quen thuộc cạnh rừng bên
Xoay bước khê kiều liền hiện
Người dịch: Nguyễn Chí Viễn
Sưu tầm: chipu0106
Bài Tây Giang Nguyệt vốn là tác phẩm của Tân Khí Tật, bất quá Tân Khí Tật vẫn bị phái chủ hòa trong triều chèn ép, từng một thời gian dài đảm nhiệm một chức quan nhàn hạ ở Giang Tây, vùng Duyên Sơn, sau lại quy ẩn Điền viên mới bắt đầu làm thơ, lúc đó vốn là năm Thiệu Hưng thứ hai mươi chín, vị này đi theo đại thi nhân nổi danh Bắc Tống là Tô Đông Pha phỏng chừng lúc này khoảng mười mấy tuổi, giờ này chắc hẳn còn đang ở quê nhà tỉnh Sơn Đông.
Sau khi giao nộp bài thơ ra, nguyên bổn nọ vậy mơ màng buồn ngủ lão phu tử chỉ nhìn liếc mắt một cái, nhân tiện lập tức phấn khởi tính thần hẳn lên, vừa xem hết xong, lại không nhịn được đọc thêm một lần nữa, trực tiếp nói: "Hảo từ, hảo từ, hay cho câu Cựu Thì Mao Điếm Xã Lâm Biên, Lộ Chuyển Khê Kiều Hốt Kiến (Lầu tranh quen thuộc cạnh rừng bên, Xoay bước khê kiều liền hiện) , chân nhân bất lộ tướng, câu cuối quả là nhất châm kiến huyệt, Bút pháp thần kỳ như họa long điểm nhãn từ xưa đến nay thật sự là hiếm thấy.
Tô Mặc thầm nghĩ xấu hổ, bất quá da mặt của hắn vốn rất dày, nọ vậy lão phu tử tán thưởng khàn cả giọng hắn lại nhận mình làm, căn bản là không có một chút đạo đức tốt đẹp nào của một văn nhân thanh cao cùng với đức tính khiêm nhường của dân tộc Trung Hoa cả.
Cổ nhân thường nói, đạo học không phân trước sau, đạt giả vi tiên ( ý nói người thông hiểu trước thì sẽ trở thành một sư tôn, Vị lão phu tử này xem ra vốn thuần túy thuộc loại lão học cứu (chỉ mấy kẻ hủ nho ấy), buông bài văn cảo xuống mới ý thức được sự thất lễ của mình, vội vàng đứng dậy, cung kính nói: "Mạt học hậu tiến (kẻ học thức kém) Trương Tử Văn, bái kiến tiên sinh, mong tiên sinh vui lòng chỉ giáo thêm."
Tô Mặc bị hí lộng như thế hơi có phần dỡ khóc dỡ cười, vội nói: "Đại nhân khách khí quá, không biết lời thơ của ta. . ."
Trương Tử Văn còn không đợi hắn nói xong. Nhân tiện kích động nói: "Tiên sinh đại tài, tuyệt không thua kém so với danh gia đương thời, bài《 Tây Giang Nguyệt 》này câu chữ vi diệu, ý cảnh sâu sắc, cho dù so với tài hoa của cư sĩ Tô Đông Pha bất quá cũng không hơn gì, không biết tục danh của tiên sinh gọi là gì?"
Trương Tử Văn rốt cuộc lại đem nhân sĩ Tô Đông Pha ra mà so sánh với hắn, Tô Mặc thật là có chút mặt đỏ, nghe lão phu tử hỏi tên tuổi của mình, vì vậy nói: "Tại hạ chỉ là một thư sinh, tên họ là Tô Mặc!"
Trương Tử Văn vừa nghe, hai tròng mắt nóng lên, thẳng hô: "Nọ vậy Tô Đông Pha cùng tiên sinh vốn là quan hệ như thế nào?"
Tô Mặc nghe được một trận cười khổ, cảm tình người ta vốn là đưa hắn tính thành Tô Đông Pha hậu đại, chỉ là họ Tô nhưng không dính dáng gì đến vị Tô đại danh đỉnh đỉnh nọ, "Chỉ là Họ giống nhau thôi, tại hạ cũng không quan hệ gì với cư sĩ Đông Pha cả."
Nọ vậy Trương Tử Văn nghe xong đến cũng không đại quan tâm, chính vì anh hùng không hỏi ra chỗ, nếu xem tác phẩm của Tô Mặc thì có thể nói là một cư sĩ Đông Pha thứ hai rồi, nghĩ đến có thể kiến thức đến như thế có mới học nhân vật trong lòng nhân tiện nóng lên, bất giác theo Tô Mặc khách sáo đứng lên.
Tô Mặc bị này lão phu tử quấn có chút phiền người, trong lòng nhủ thầm lão đầu này còn có chuyện gì nữa đây, lão này còn muốn dây dưa tới khi nào , "Không biết này văn cảo muốn giao cùng nơi nào?"
Trương Tử Văn đang chuẩn bị tiếp tục theo Tô Mặc che nói dính dính điểm tài văn chương, nhiên nghe được Tô Mặc nói sửng sốt, theo sau phản ứng lại đây, đây là người ta có chút phiền, bất quá cũng không sinh khí, như thế có tài hoa người nếu không thanh cao nọ vậy mới là lạ, "Nga, tiên sinh có thể bên trái thư phòng đem văn cảo giao cho hắn làm Phủ Thừa (quan giúp việc thời xưa) Vương đại nhân dẫn lấy phần thưởng ngân."
Tô Mặc chắp tay bái Trương Tử Văn, ở này lão phu tử lưu luyến không rời trong ánh mắt hướng nọ vậy bên trái thư phòng đi đến, bên cạnh lão tú tài, nghèo thư sinh cũng hai mắt ghen ghét xem Tô Mặc, Tô Mặc mới không để ý tới bọn họ.
Cầm văn cảo đến bên trái thư phòng, giao cho một người gầy như con khỉ ốm, vẻ mặt cao ngạo Phủ Thừa Vương đại nhân, vị này Vương đại nhân vuốt vuốt bộ râu dê tùy tiện xem liếc mắt một cái, đã đem văn cảo thu lại, sau đó cho hắn một tấm ngân phiếu.
Tô Mặc thu hồi ngân phiếu, thầm hô tiền rốt cục tới tay, bất quá này tiền thật đúng là Mẹ kiếp hảo buôn bán, tạ ơn qua nọ vậy vẻ mặt gian tương Phủ Thừa đại nhân, nọ vậy Phủ Thừa hướng về Tô Mặc liên tục xua tay hệt như đuổi ruồi vậy, Tô Mặc cắn răng rời khỏi thư phòng, âm thầm an ủi chính mình, tên khốn nhà người không có kiến thức, chờ ngày nào đó ta phát tài sẽ giẫm chết ngươi nha.
Ra phủ nha, cái kia hiếu học lão học cứu Trương lão phu tử đuổi theo, ở phía sau hô: "Tiên sinh dừng bước." Tô Mặc trái tim một trận co quắp, này thanh âm Làm sao nhân tiện cảm giác theo Phong Thần Bảng trong cái kia Bại Thần Thân Công Báo giống như đây, Thân Công Báo câu kia: đạo hữu dừng bước, không biết khiến bao nhiêu thượng cổ ngưu X nhân vật chết bất đắc kỳ tử, nghe được này Trương lão phu tử như vậy hô Làm sao cảm giác có chút không được tự nhiên, cũng đừng xảy ra chuyện gì đi!
Cho dù trong lòng không muốn, Tô Mặc hay là xoay người lại, nói: "Trương đại nhân có gì phân phó?"
Trương lão phu tử chà xát tay, nét mặt già nua có chút đỏ lên nói: "Tiên sinh trách đừng gọi ta Trương đại nhân, e lão hũ tổn thọ mất, nếu tiên sinh không chê, không bằng chúng ta kết làm anh em kết nghĩa như thế nào?" Nói xong vẻ mặt chờ mong vọng Tô Mặc, sợ Tô Mặc cự tuyệt hắn.
Tô Mặc tâm trạng nói thầm, tuy nói cổ nhân chăm học chăm hỏi, nhưng vị này Trương lão phu tử cầu học tinh thần cũng quá cao, Lại muốn kết làm anh em kết nghĩa với một người không rõ lai lịch, thật là có chút quái dị, bất quá chính mình ban đầu đến bất chợt đến, bảo không cho phép lúc nào dùng đến người ta, hơn nữa trong lòng có chút bội phục hắn cầu học tinh thần, vì vậy nói: "Nếu lão Ca Ca không chê, tiểu đệ xin vâng mệnh vậy."
Trương Tử Văn nhất thời mừng rỡ, hưng phấn như một hài tử, nói: "Lão đệ tuổi còn trẻ, Tài hoa có thể sánh bằng với bậc thầy đương thời, cho dù Tô Đông Pha ở độ tuổi bằng đây cũng là không bằng, lão Ca Ca mặc dù quan hàm không phải cửu phẩm, nhưng là người ở bên cạnh công tử của Tri phủ đại nhân nên cũng có một ít năng lực, lão đệ sau này có chuyện gì khó xử, nhưng nhớ kỹ nhất định phải tới tìm lão Ca Ca."
Tô Mặc mừng thầm, khó được gặp một người người tốt bụng, không nhân cơ hội kết giao một chút sao được, vội vàng đáp ứng, sau đó từ biệt Trương Tử Văn hướng nhà đi đến.
Chỉ là đi chưa được mấy bước nhân tiện thấy phía trước ngã tư đường chỗ chạy tới một con ngựa, ở trên lưng ngựa có một gã binh lính, trên giáp trụ có viết một chữ cực to "Binh" dị thường rõ ràng, nọ vậy binh lính một bên huy roi ngựa khu đuổi dưới thân ngựa, một bên la lên làm cho trên đường người đi đường mau tránh ra, Tô Mặc cũng bề bộn mau tránh ra chủ nói dựa vào đến ven đường, nọ vậy con ngựa một trận gió bàn từ hắn bên người chạy trốn qua, theo sau tại nơi binh lính "Hu" một tiếng khẩu lệnh trung đứng ở cửa phủ nha môn .
Lập tức binh lính ra vẻ rất cấp bách, cho nên xuống ngựa khi không cẩn thận té một giao, nhưngnày binh lính phảng phất không có đau đớn, bật người dậy hướng phủ nha nội chạy đi, Tô Mặc do xa xa rõ ràng chứng kiến này hết thảy, xem nọ vậy con ngựa mệt trên người đều là mồ hôi, hơn nữa nọ vậy binh lính chạy trốn như vậy cấp bách, Tô Mặc trong lòng đáp án hô hu ra: Có đánh nhau rồi.
Nhíu mày về đến nhà, Linh Nhi xem Tô Mặc phảng phất đầy cõi lòng tâm sự cũng không nghịch ngợm quấn hắn, mặc hắn do thư phòng trong tự hỏi, mấy ngày nay trong Ca Ca vẫn làm cho nàng đọc sách viết chữ, trước kia không biết được nhân tình hiểu đời, bây giờ cũng dần dần học được cách thăm dò ý tứ.
Ngày thứ hai buổi sáng Tô Mặc đang ở thư phòng trong luyện chữ, thời gian lâu, cũng không có thể hạ xuống bút bỏ công sức, cho nên hắn viết rất dụng tâm, bên cạnh ngồi vốn là Linh Nhi, tiểu nha đầu đã ở luyện chữ, chỉ là tay nhỏ bé cầm có chút đại bút lông có vẻ có chút không chỉ không loại, nhưng tiểu nha đầu viết rất chuyên tâm, cái mũi nhỏ thượng thấm ra chút mồ hôi cũng không biết quét dọn, Tô Mặc xem âm thầm gật đầu.
"Công tử, bên ngoài có người tìm ngươi." Nhưng là Lưu Mụ do cửa thư phòng khẩu kêu lên.
"Nga, người nào?" Tô Mặc nghi hoặc nói, ở này Hưng Nguyên Phủ hắn cơ hồ không nhận thức vài người, càng đừng đề cập biết hắn ở tại này.
"Hắn nói, hắn gọi Sở Vân, công tử nghe thì sẽ gặp lại." Lưu Mụ đáp.
Tô Mặc vui vẻ, nguyên lai là cái kia đối với chính mình có ân cứu mạng Tuyên Tiết Giáo Úy Sở Vân, vội nói: "Mau mời!" Chỉ là chính mình cũng không nói cho chính hắn trụ người này, cũng không biết như thế nào bị Sở Vân biết.
Quả nhiên, Tô Mặc do đại sảnh nhìn thấy Sở Vân, Sở Vân vẫn là như vậy anh võ bất phàm, chỉ bất quá hai tròng mắt có chút hồng, trên mặt có chút tiều tụy, Tô Mặc hô: "Nguyên lai thật sự là Sở tướng quân!"
"Bản tướng không mời mà tự đến, xin tiên sinh chớ trách, chỉ là lần này nhưng là có việc gấp thỉnh tiên sinh giúp cho." Sở Vân sắc mặt trầm trọng, chưa cùng Tô Mặc khách sáo, chuyến này sự tình đóng trọng đại, cũng không được phép hắn cùng với Tô Mặc khách sáo.
Xem Sở Vân vẻ mặt ngưng trọng, Tô Mặc rót cho hắn một ly trà, nghi hoặc nói: "Chuyện gì?"
Lại nghe Sở Vân trầm giọng nói: "Quân giặc khai chiến rồi!"