Chính văn thứ tám chương Xuất Mưu Vạch Kế 【 nhị 】
"Vậy ý của tiên sinh là?" Sở Vân hỏi, hắn đã thói quen Tô Mặc nói chuyện phương thức, một hồi nguy hiểm một hồi an toàn, bất quá đối với nguy hiểm Tô Mặc chung quy có thể tìm được biện pháp giải quyết.
"Chúng ta muốn làm chính là: đánh úp." Tô Mặc trầm giọng nói.
"Đánh úp?" Sở Vân nghi vấn nói.
"Không sai, chính là đánh úp!" Tô Mặc khẳng định trả lời, tay phải bất giác do ngổn ngang trăm mối đập lên bàn, phát ra "Ba" một tiếng.
"Đánh úp nơi nào?" Đối với Tô Mặc nói Sở Vân càng ngày càng cảm thấy nghi hoặc.
"Hỏi hay." Tô Mặc cười nói, "Hải Lăng đế dốc hết binh lính trong cả nước phân ra ba đường tấn công Đại Tống ta, binh sĩ đông đúc như thế thì lương thực cung cấp mỗi ngày chính là một con số rất khổng lồ, nếu như, đột nhiên do khẩn yếu quan đầu, lương thực cung cấp bị gián đoạn hoặc không còn nữa, ngươi nghĩ xem kết quả của nó là gì?" Nói tới đây, Tô Mặc bất giác phát ra giọng cười hắc hắc đầy gian xảo.
"Đương nhiên gặp rút lui binh!" Sở Vân vỗ tay nói, theo sau bừng tỉnh đại ngộ lại nói: "Tiên sinh ý tứ là chúng ta tập kích Kim Quốc phía sau đường tiếp tế, cắt đứt đường vận lương , khiến cho quân địch không thể không lui binh ư?"
"Không chỉ cần tập kích quân Kim đường tiếp tế, còn phải thiêu hủy đốt sạch kho lương của bọn chúng nữa kìa, con đường tiếp tế bị cắt vẫn còn có thể nối lại, nhưng nếu như lương thảo hậu cần mà bị thiêu hủy sạch , như vậy mấy chục vạn đại quân của Hải Lăng đế nhất định sẽ như gặp đại nạn châu chấu ở giữa mùa thu --- kêu trời trời không thấu gọi đất đất chẳng thưa. Như thế quân Kim tất sẽ lui binh, mà ở Tương Dương Thành cùng Đông lộ quân coi giữ nếu như có thể xuất binh truy kích đúng lúc, quân đội Tây lộ của chúng ta lại mai phục sẳn trên con đường rút lui của Kim binh rồi tiến hành đánh úp, như vậy này mấy chục vạn quân đội có thể nói nhân tiện gặp phải xui xẻo rồi." Một hơi nói xong này đó, Tô Mặc có chút khát nước, bưng lên trên bàn trà mân khẩu.
Sở Vân nghe được vốn là nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay gọi khoái nói: "Nói như thế đến, như vậy Ta Đại Tống thu phục lại giang sơn có vọng A!"
Tô Mặc uống trà cười khổ, muốn thu phục lại giang sơn, nói dễ vậy sao, lịch sử thượng Hải Lăng Vương xâm nhập phía nam binh bại bị giết, kỳ thật vốn là một tất nhiên kết quả, vị Hoàn Nhan Lương này tính tình tàn bạo, mặc kệ là đúng Đại Tống hay là đối với Kim Quốc bên trong, mà Kim Quốc bên trong phản đối người khác không hề số ít, nhưng ngại vu Hải Lăng Vương thủ đoạn giận mà không dám nói gì bãi.
Chiến tranh thời cổ đại rất chú trọng đến thiên thời - địa lợi - nhân hòa, Hải Lăng Vương là hạng người cứng đầu nhất, thất bại của ông ta cũng việc đã định sẳn. Nhưng Hải Lăng Vương Hoàn Nhan Lượng mặc dù Chết rồi, phía sau nhưng là ra một Kim Thế Tông Hoàn Nhan Ung, này Hoàn Nhan Ung cũng không giống như Hoàn Nhan Lượng hiếu chiến lỗ mãng , ông ta là một thủ lĩnh rất có đầu óc, từ nhỏ yêu thích văn hóa của người Hán , có ý thức tu dưỡng văn hóa rất cao, hơn nữa còn chú ý học tập trong điển tịch Nho gia, hấp thu kinh nghiệm thống trị của các triều đại Đế vương, chủ trương nhân chính vương đạo . Theo lịch sử ghi chép, Hoàn Nhan Ung lên ngôi sau này, áp dụng hàng loạt chính sách, rất nhanh ổn định thống trị. Cũng trọng dụng bá quan văn võ cũ của thời Hải Lăng Vương, duy trì chế độ phong kiến tương đối ổn định; tranh thủ giành được sự ủng hộ của tầng lớp quý tộc Nữ Chân; thành công trấn áp hán tộc, Khiết Đan tộc cùng những cuộc khởi nghĩa của tầng lớp nông dân; đồng thời cũng tiếp nhận người Hán, người Khiết Đan cùng với thượng tầng nhân sĩ các tộc khác được quyền tham chính (tham gia hoạt động chính trị hoặc tham dự trong cơ cấu chính trị).
Theo lịch sử ghi lại, về Tống Kim quan hệ phương diện, năm 1165 , song phương ký kết "Long Hưng Hòa Nghị ", bởi vậy đổi lấy bốn mươi năm Nếu so sánh ổn định cục diện. Mà Kim Thế Tông đem chủ yếu tinh lực đặt ở chỉnh lý nội chính cùng xã hội kinh tế phát triển phương diện.
Do kinh tế thượng, Kim Thế Tông tích cực khôi phục phát triển nông nghiệp sản xuất, giảm bớt nông dân gánh nặng, thu nhận người lưu vong, khai khẩn đất đai. Vì khôi phục cùng phát triển xã hội kinh tế, tự thân tiết kiệm, không xa hoa phung phí, pháp luật nghiêm minh, quản thúc Vương công đại thần.
Vương Uẩn người thời Nguyên triều từng nhắc tới như vậy một việc: lúc ấy, có chư Vương yêu cầu triều đình cung cấp thêm vào phong thưởng, Thế Tông mới trả lời rằng: "Lũ các ngươi tham lam quá thể a, các ngươi há chẳng biết tài sản trong quốc khố là tài sản của lão bách tính sao, Ta chỉ bất quá vốn là thay mặt dân chúng bảo quản mà thôi, sao dám tiêu xài hoang phí đây?"Đúng là bởi vì Kim Thế Tông có thể dường như chính xác nhận thức thống trị người cùng dân chúng quan hệ, không dám tùy tiện sử dụng tiền bạc của quốc khố, trong thời kì ông ta thống trị khoản thuế thu chỉ bằng 1 phần 10, "Ngoài hai khoản thuế, hoàn toàn không có trưng thu ngang ngược ". Không tới mấy năm, quốc khố phong phú, dân gian thịnh vượng và giàu có, "Đến nỗi đại định ba mươi năm chi thái bình ". Lúc Thế Tông lên ngôi vị, cả nước chỉ có hơn 300 vạn hộ, 20 năm sau tăng tới 670 nhiều vạn. Đại định năm gian, chính cục ổn định, tài chính sung túc, Kim Thế Tông bởi vậy mới được xưng tụng là "Tiểu Nghiêu Thuấn".
Ngẫm lại có thể được xưng là "Tiểu Nghiêu Thuấn" có thể biết người này như thế nào được, vua Nghiêu, vua Thuấn, vua Vũ Trung Hoa vốn là bậc đại hiền đại đức từ xưa đến nay, về bọn họ chuyện xưa càng lại truyền lưu thiên cổ, Kim Thế Tông có thể được xưng là "Tiểu Nghiêu Thuấn" danh hiệu có thể tưởng tượng là người tài năng đức hạnh biết bao nhiêu.
Những kẻ cầm quyền trong các vương triều cổ đại đều là chèn ép dã man dân tộc thiểu số ở vùng biên cảnh, tỉ như nhất đại danh tướng Vệ Thanh của Hán triều, Hoắc Khứ Bệnh vân...vân, cũng từng chinh chiến Đại Mạc Hung Nô, Dân tộc thiểu số ở nơi xa xôi hẻo lánh này không dạy dỗ giáo hóa được, chính là tộc người ngang tàng bạo ngược, không có văn minh, nhưng thân thể của bọn chúng cường tráng khỏe mạnh, có giác cao tác chiến năng lực, mạnh mẻ hơn nhiều nếu so với người Hán, nhưng tại sao mỗi lần đều đã bị người Hán tiêu diệt, chính là bởi vì bọn họ không biết mưu lược, không có giác thâm văn hóa tố dưỡng.
Giả sử một lão hổ không có mưu lược vừa đánh với bẫy rập vừa đánh với gã thợ săn, nhưng nếu có một ngày này đầu hung mãnh con cọp cũng sẽ khiến bẫy rập, gặp mưu lược, như vậy chuyện kết quả có thể nghĩ, bây giờ Kim Thế Tông chính là một lão hổ đầy mưu lược nọ, giống như này minh quân thống trị Kim Quốc, có thể tưởng tượng lấy Nam Tống tình huống cho dù tái thế nào cố gắng cũng hồi phục không hà sơn, này cũng là sau này Trương Tuấn bắc phạt thất bại trọng yếu nguyên nhân.
Huống hồ Nam Tống triều đình nội chủ chiến phái cùng chủ hòa phái vẫn đấu tranh không ngừng, mà chủ hòa phái vẫn chiếm cứ thượng phong, ngay cả bên trong mâu thuẫn cũng không có xử lý tốt, đã nghĩ thu phục lại giang sơn có thể bị cho là thượng vốn là ăn bánh vẽ .
Nam Tống đến cuối cùng diệt vong cũng không có thu phục lại giang sơn, có rất nhiều nguyên nhân, Nhưng căn bản có lẽ là do vị Quốc chủ vô năng mà thôi. Thời Tống Cao Tông có danh tướng Nhạc Phi, Hàn Thế Trung là những tướng lĩnh kháng Kim đệ nhất, nhưng Cao Tông ngu ngốc, chỉ vì một câu nói vu vơ "Có lẽ có" mà giết hại Nhạc Phi, giải trừ binh quyền của Hàn Thế Trung; đến thời Tống Hiếu Tông, Triệu Thận vốn là một Hoàng đế có đức có tài, cũng được xưng là vị Hoàng đế anh minh nhất Nam Tống , bi hài ở chỗ dưới trướng ông ta không hề có một vị tướng lĩnh xuất sắc hoặc một hiền thần tài năng nào cả, mà Trương Tuấn bắc phạt thất bại càng lại đả kích vào sự tự tin Triệu Thận vị hoàng đế thứ 11 triều Nam Tống này, khiến cho vị này Nam Tống nhất có làm hoàng đế không thể thu phục lại giang sơn , cải cách phát triển quốc lực Nam Tống, sau này hoàng đế nhân tiện càng không cần phải nói.
Nhớ tới đoạn lịch sử này, Tô Mặc đương nhiên sẽ không nói đi ra, cho nên cũng không đả kích Sở Vân, mặc cho hắn ở chỗ ấy mà tự sướng.