Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 69: Nước miếng của Tả Mạc
Dịch: Han_nhan_tam
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Tả Mạc không chút khách khí ngắt lời hắn, cũng khinh bỉ lại: "Có bản lãnh ngươi đi mà buôn bán! Ngươi không phải Thiên Yêu sao? Như thế nào? Thiên Yêu mà chỉ biết cướp đoạt tinh thạch của ta, lại còn ngồi đó mà nói mình có năng lực!" Oán khí bấy lâu nay tích tụ trong lòng Tả Mặc bỗng chốc bộc phát: "Ta vất vả buôn bán đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm được chút tinh thạch, ngươi thì ngược lại, không nói một câu đem toàn bộ tiêu sạch sành sanh! Hừ, mỗi lần ta làm tốn bao nhiêu chi phí, bao nhiêu tinh thạch, ngươi có biết không, ngươi không thấy xấu hổ sao? Ta còn không đòi ngươi tiền ăn tiền ở đấy, ngươi cho là ngươi ăn không ở không mà được hả. . ."
Đông Phù, trong một trạch viện hẻo lánh.
"Dị tượng "Bạch nhật tinh hiện” xuất hiện vốn là do có yêu quái cường đại giữa ban ngày hấp thu tinh lực, mạnh mẽ xoay chuyển càn khôn." Nói chuyện là một nam tử ngân y ẩn mình trong bóng tối, hắn trầm ổn nói: "Trừ phi vạn bất đắc dĩ, yêu ma sẽ không làm ra loại chuyện này. Xem ra tình huống của yêu ma kia thập phần không tốt, rất có khả năng nó đã bị trọng thương, cần tinh lực để chữa trị nên mạo hiểm mạnh mẽ xoay chuyển càn khôn."
Nói đến đó ngữ khí của hắn trở nên nhẹ nhõm, vẻ mặt những người khác cũng dịu đi.
"Yêu ma có thể gây ra dị tượng "Bạch nhật tinh hiện" tuyệt đối là yêu ma cấp bậc đỉnh cao vốn chỉ xuất hiện trong trận đại chiến ba ngàn năm trước, không nghĩ tới nơi này cư nhiên lại ẩn tàng yêu ma lợi hại như vậy." Hắn cảm khái nói.
"Lợi hại thì thế nào? Còn không phải để chúng ta chiếm tiện nghi sao?" Hoàng bào đạo nhân giọng the thé nói: "Hắc hắc, Thiên Yêu hắc ma chi tâm nếu đem dung nhập luyện chế vào phi kiếm, phi kiếm của ta phẩm giai hẳn phải gia tăng thêm vài bậc!"
"Ha ha, yêu ma cấp bậc này chỉ khả ngộ bất khả cầu, xem ra mọi việc đều trông chờ vào lão thiên a."
Nhất thời đám người bàn luận hưng phấn sôi nổi hệt như tuyệt thế yêu ma kia đã nằm trong túi bọn họ vậy.
Đối với tu giả, cả người yêu ma cấp cao đều là bảo vật. Cơ hồ toàn thân đều là những nguyên vật liệu quý hiếm. Những người này tụ tập cùng một chỗ chính là vì muốn bắt được con yêu ma kia. Tuyệt thế yêu ma mang trọng thương tất nhiên là mồi ngon đủ để kẻ khác thèm nhỏ dãi.
Ngân y nam tử thấy mọi người bàn tán xôn xao bèn thận trọng nhắc nhở: "Các vị không nên vui mừng quá sớm. Mọi người không phát hiện nơi này có rất nhiều người sao?"
"Nhiều thì sao? Ai dám cùng chúng ta tranh đoạt?" Thanh âm hoàng bào đạo nhân bực bội, trong mắt tràn ngập sát khí. Trong mắt những người khác cũng chớp động hung quang.
Ngân y nam tử cố gắng giải thích: "Hôm nay các vị đều nhìn thấy chiếc đại chiến thuyền kia chứ? Lục phẩm bảo thuyền đó là pháp bảo không bình thường. Hơn nữa, nếu các vị nhìn kỹ đuôi thuyền có thể thấy được một cái ấn ký."
"Ấn ký của ai?" Hoàng bào đạo nhân nghi hoặc hỏi. Hôm nay hắn cũng nhìn thấy chiến thuyền đó, thực sự trong lòng cũng thất kinh.
"Minh Đào giới giới chủ." Ngân y nam tử chậm rãi nói, nhất thời không quanh lặng ngắt như tờ, trên mặt nhiều người lộ ra vẻ sợ hãi.
Hoàng bào đạo nhân sắc mặt cũng khẽ biến nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường, giọng the thé nói: "Ngươi chớ nói lung tung, Minh Đào giới giới chủ bế quan đã hơn sáu mươi năm làm sao có thể chạy đến chỗ nhỏ bé như Thiên Nguyệt này?"
"Ta vốn chỉ nhận ra ấn ký này, năm đó tại Minh Đào giới lăn lộn một thời gian nên đối với ấn ký này có vài phần ấn tượng." Ngân y nam tử thản nhiên nói.
Thấy mọi người vẻ mặt sợ hãi, hắn vừa cười nói: "Các vị cũng không cần quá lo lắng, Minh Đào giới chủ không quản thế sự đã nhiều năm, người tới có lẽ không phải hắn, phỏng chừng là đệ tử hoặc thuộc hạ của hắn."
Nghe tới đây mọi người sắc mặt tốt lên một chút, trong đó một người nói: "Chỉ cần không phải Minh Đào giới giới chủ, những người khác, chúng ta cũng không sợ."
"Không sai, không sai!" Những người khác đều phụ họa.
"Minh Đào giới tại sao lại nhúng tay vào việc này?" Hoàng bào đạo nhân nhíu mày.
"Tiền bối chớ quên, Thiên Nguyệt giới vốn thuộc địa bàn quản lý của Minh Đào giới, tiểu đệ biết "Bạch nhật tinh hiện" thì bọn họ biết cũng không có gì là lạ." Ngân y nam tử nói.
Đột nhiên Hoàng bào đạo nhân cùng ngân y nam tử sắc mặt khẽ biến, quát lên: "Người nào!"
Hai người bật lên như tên rời cung, lao ra bên ngoài. Ngoài sân vẫn trống không không có gì khác lạ, hoàng bào đạo nhân bay lên không trung, quét mắt nhìn bốn phía, một lát sau mới hạ xuống nhìn sang ngân y nam tử lắc đầu. Hai người trong mắt đều lộ vẻ hoảng sợ, sắc mặt ngưng trọng nào còn nửa điểm khoan thai nhẹ nhàng như lúc trước.
Những người khác chạy đến hỏi thăm chuyện gì, ánh mắt hai người liền khôi phục như thường, ngân y nam tử cười nói: "Không có việc gì không có việc gì, sợ bóng sợ gió thôi mà."
Mọi người nghe vậy, lúc này mới thờ phào một hơi, cười nói hướng trong phòng đi vào. Hoàng bào đạo nhân đi cuối cùng, đang đi về phía trước bất thình lình quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này mới tiếp tục đi vào.
Một lát sau, trong góc tối một đạo nhân ảnh lặng lẽ hiện ra, rõ ràng là bạch y Lâm Khiêm.
Ánh mắt hắn chợt lóe lên như vừa nghĩ ra cái gì đó, tức thì thân ảnh hư không tiêu thất.
Đông Phù nội điện, mọi người tề tụ trong khách phòng. Thiên Tùng Tử thân là chủ nhà, ngồi ở thượng vị, Du Bạch cung kích đứng bên cạnh, thủ hạ sáu người ngồi theo thứ tự nhàn nhã uống trà.
"Lần này quấy quả đạo hữu rồi." Nói chuyện chính là một vị mỹ phụ xinh đẹp rạng ngời, mắt ngọc mày ngài, phong tình vạn chủng, nàng trên vai đậu một con chim hoàng thúy nhỏ, ánh mắt tò mò đánh giá mọi người.
"Vân Hà tiên tử quá khách khí rồi." Thiên Tùng Tử ha hả cười nói: "Có thể được nhiều đạo hữu như thế này quang lâm hàn xá, tại hạ vô cùng vinh hạnh. Chỉ sợ chỗ chúng ta là địa phương nhỏ, nếu chiêu đãi không chu toàn mong các vị thứ lỗi."
"Đạo hữu quá lời." Mọi người đều vội chắp tay khách sáo.
Thiên Tùng Tử thần sắc lo âu cảm khái nói: "Không dối gạt chư vị, từ khi xuất hiện dị tượng "Bạch nhật tinh hiện", tâm thần ta luôn phấp phỏng không yên. Mặc dù tại hạ kiến thức nông cạn nhưng cũng biết đây không phải là điềm báo tốt đẹp gì. Hôm nay có chư vị đến đây ta cũng an tâm phần nào."
"Đạo hữu không cần quá lo lắng." Vân Hà tiên tử an ủi nói: "Viên đạo hữu am hiểu Quan Khí thuật, đối với yêu quái rất linh mẫn , nhất định sẽ tìm được nơi ẩn náu của nó."
Nghe tới đây vị Viên đạo nhân vội nói: "Vân Hà tiên tử quá khen."
Du Bạch đứng cung kính bên cạnh trong lòng vô cùng hoảng sợ. Những người đang ngồi đây tu vi đều cao thâm mạt trắc. Song người hắn chú ý nhất lại là tiểu cô nương đứng đầu, thoạt nhìn qua niên kỉ cùng hắn không cách biệt bao nhiêu nhưng để làm cho hắn có cảm giác tu vi sâu không lường được. Vốn hắn xưa nay kiệt ngạo lúc này trong lòng có một tư vị không nói nên lời, trên thiên hạ quả nhiên thiên tài vô số a!
Tình hình bây giờ của Bồ yêu rất không tốt.
Hắn ngồi trên mộ bia, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mệt mỏi phảng phất như đèn sắp cạn dầu khiến Tả Mạc giật mình thon thót. Kẻ ngông cuồng như Bồ yêu sao đột nhiên lại suy bại đến tình trạng này?
Tả Mạc dè dặt đi tới hỏi: "Bồ, ngươi đây là làm sao vậy?"
Bồ Yêu nâng mí mắt liếc Tả Mạc một cái, vẫn ngạo nghễ như trước ngữ khí lãnh đạm hỏi ngược lại: "Cái gì làm sao?" Nhưng Tả Mạc chú ý thấy ánh mắt Bồ Yêu vốn mang màu xích huyết giờ lại ảm đạm đi rất nhiều, thanh âm cũng trở nên hữu khí vô lực.
Nhưng không hiểu sao khi nghe được ngữ khí ngông cuồng này của Bồ Yêu, ngược lại khiến Tả Mạc yên tâm không ít.
"Có phải tinh thạch không đủ hay không?" Tả Mạc ân cần hỏi thăm. Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại quan tâm đến Bồ Yêu như vậy. Theo lý mà nói, đối phương vốn là yêu ma, phải sớm cắt đứt quan hệ với hắn chừng nào hay chừng ấy mới đúng. Nhưng khi chứng kiến bộ dáng Bồ Yêu hắn vẫn không nhịn được hỏi thăm.
Liếc mắt nhìn Tả Mạc một cái, Bồ Yêu hơi ngạc nhiên với câu hỏi của Tả Mạc.
“Người muốn giúp ta?” Bồ Yêu nhướng nhướng mí mắt.
"Nga." Tả Mạc hàm hồ đối phó một câu, không hẳn là đáp ứng cũng không hẳn là từ chối, giờ đây hắn đã học thêm không ít tinh ranh i.
Bồ Yêu đột nhiên cười nụ: "Ta mang ngươi đến chỗ này."
Nói xong, Bồ Yêu xuất ra vài khối tinh thạch, trên mặt đất bày ra một phù trận từ trước đến giờ Tả Mạc chưa từng nhìn thấy.
Phù trận thì Tả Mạc chưa từng thấy, nhưng mấy khỏa tinh thạch này hắn nhìn rất quen mắt, chẳng lẽ. . .
Hắn lập tức đưa tay sờ trên người, sắc mặt đại biến. Cái con yêu chết tiệt này không ngờ lại dám trộm tinh thạch của mình! Không đợi hắn kịp nói gì, trước mắt đột nhiên chợt lóe lên. Hắn không nhịn được phải nhắm mắt lại. Đến khi hắn mở mắt ra lập tức ngây dại.
"Bồ, đây là nơi nào?" Hắn lắp bắp hỏi.
Trước mắt hắn là một màu đen u ám, lớp nham thạch dưới chân lạnh như băng, cách đó không xa có một con sông nhỏ, nước sông đỏ như máu tươi cuồn cuộn chảy. Địa phủ? Tả Mặc nuốt một ngụm nước miếng khan, vẻ mặt căng thẳng nhìn xung quanh.
Bồ yêu thoải mái rên rỉ một tiếng, giang hai cánh tay ra, vẻ mặt say mê dáng vẻ ủ rũ lúc nãy hoàn toàn biến mất.
“Kiếm động!” Bồ yêu trở lại bộ dáng lười nhác như trước đây, ánh mắt huyết đồng sáng lên vươn đầu lưỡi đỏ lòm liếm lếm môi: “Nơi đây có rất nhiều hồn phách, hồn phách này chính là mỹ vị a!”
"Kiếm động?" Tả Mạc sửng sốt. Sống trong Vô Không kiếm môn hai năm, cái tên kiếm động hắn đã từng nghe qua không ít lần. Vi Thắng sư huynh không phải đang ở trong kiếm động sao?
Nghĩ tới đây hắn liền không còn sợ hãi, tò mò đánh giá bốn phía xung quanh. Sau đó hắn hơi chút lo lắng hỏi Bồ yêu: "Vi Thắng sư huynh cũng đang ở trong kiếm động, có thể bị hắn bắt gặp hay không?" Nếu bị sư huynh bắt gặp ở trong này, hắn dù có mồm năm miệng mười cũng khó mà giải thích được.
"Kiếm động này có tất cả mười tám tầng!" Bồ yêu vẻ mặt khinh bỉ nhìn Tả Mạc: "Vi Thắng sư huynh của người đã xuống đến tầng thứ mười sáu. Nếu ngươi có một nửa bản lãnh như của sư huynh ngươi, ta cũng không phải chật vật thế này." Nói đến đây, hắn hơi tức giận mắng: " Đường đường Thiên Yêu như ta lại lưu lạc đến bước này, nói ra thật quá là mất mặt!"
Thấy Bồ yêu trở lại như thường, Tả Mạc cũng thoải mái hơn nhiều, tức thì không rảnh nghe y thở vắn than dài quay sang tính toán nợ nần: "Liên quan gì đến ta! Cái gì Thiên Yêu, cũng không phải bị sư bá ta một kiếm đả thương? Cũng chỉ có thể khi dễ loại thái điểu (gà mờ) Trúc Cơ kỳ như ta." Sau đó làm như nhớ ra hắn sửa lại: "Ah không sai rồi, ca ca lúc ấy mới là Luyện Khí kỳ, ngươi không biết xấu hổ sao!"
Bồ Yêu cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Nơi này rất tốt, âm khí nồng đậm, thật thoải mái a! Nơi này còn có hồn phách, mặc dù không toàn vẹn nhưng vẫn còn hơn là không có."
"Ngươi làm sao tìm được nơi này?" Tả Mạc đối với chỗ này hết sức tò mò. Kiếm động vốn rất bí ẩn, tuy hắn ở đây đã hai năm có dư song không hề biết nó nằm ở đâu thế mà Bồ Yêu lại có thể tìm được. Hơn nữa hắn còn nghe nói Kiếm động muốn mở ra cần phải có hai gã tu chân Kim Đan kỳ đồng thời hợp lực mới có thể mở ra, Bồ Yêu lại tùy tiện đi vào như nhà mình. Thằng nhãi này chắc cũng có chút thủ đoạn đây, Tả Mạc nghĩ thầm.
Bồ Yêu khinh thường nói: "Cái chỗ nhỏ như hạt đâu ta liếc mắt một cái là biết." Hắn quay sang nhìn Tả Mạc nói: "Đoạn thời gian sau này thỉnh thoảng chúng ta tiến vào một lần."
"Còn tới nữa?" Tả Mạc trừng mắt to, hắn không chút do dự lắc đầu: "Không được, ngươi biết hôm nay tiêu tốn bao nhiêu tinh thạch không? Bốn khối tam phẩm tinh thạch! Bốn khối đấy! Ngươi biết ta luyện chế bao nhiêu Kim Ô hoàn mới có thể bán được bốn khối tam phẩm tinh thạch không? Nghe ngươi nói thật dễ dàng a. . ."
Bồ Yêu vẻ mặt khinh bỉ châm chọc: "Điều này chứng tỏ ngươi là đồ vô dụng. Lời được một khối tinh thạch mà ngươi sung sướng như sinh được con trai, ài, gặp phải phế vật thế này. . ."
Tả Mạc không chút khách khí ngắt lời hắn, cũng khinh bỉ lại: "Có bản lãnh ngươi đi mà buôn bán! Ngươi không phải Thiên Yêu sao? Như thế nào? Thiên Yêu mà chỉ biết cướp đoạt tinh thạch của ta, lại còn ngồi đó mà nói mình có năng lực!" Oán khí bấy lâu nay tích tụ trong lòng Tả Mặc bỗng chốc bộc phát: "Ta vất vả buôn bán đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới kiếm được chút tinh thạch, ngươi thì ngược lại, không nói một câu đem toàn bộ tiêu sạch sành sanh! Hừ, mỗi lần ta làm tốn bao nhiêu chi phí, bao nhiêu tinh thạch, ngươi có biết không, ngươi không thấy xấu hổ sao? Ta còn không đòi ngươi tiền ăn tiền ở đấy, ngươi cho là ngươi ăn không ở không mà được hả. . ."
Tả Mạc tức giận quên mình vì nghĩa liệt kê đủ loại tội trạng của Bồ Yêu.
Mặt Bồ yêu chợt đần thối ra sững sờ nhìn Tả Mạc. Sự thật chứng minh, cho dù mạnh mẽ như yêu ma đối mặt với công phu nước miếng vô cùng vô tận cũng đành sững sờ mà nghe.
Tả Mạc nhằm thẳng mặt Bồ Yêu mắng một trận hoa rơi nước chảy, một lúc lâu sau mới cảm thấy thõa mãn ngừng lại. Sướng a…
Qua nửa ngày Bồ yêu mới bình tĩnh trở lại. Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Được rồi, ta dạy cho ngươi một thủ đoạn nhỏ, có thể kiếm được tinh thạch."
Tả Mạc nhất thời tinh thần đại chấn, nhanh chóng hỏi lại: "Thủ đoạn gì?"
Last edited by Phiêu; 09-11-2010 at 03:37 PM.
|