Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 73: Cấp trung sinh trí
Dịch: Tiểu Bi
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Mọi người vào vote cho TCTG nầu. http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=68166&page=7
"Bùi chưởng môn." Hà lão chậm rãi mở lời: "Mới tập luyện đan đã có thể sáng chế ra Kim Ô hoàn, thiên phú luyện đan của đệ tử quý môn, lão hủ nhiều năm như vậy, giờ mới được nhìn thấy." Hắn chợt thở dài một hơi: "Nhiều năm trôi qua, lão hủ gặp qua không ít chuyện đáng tiếc của các thiên tài. Giờ tuổi càng nhiều, mới biết ông trời tạo ra vạn vật đều công bằng. Phú cho thiên tư nhưng cũng lấy đi một số thứ, đại đa phần kinh tài tuyệt diễm đều chết yểu, mệnh đồ ít khi quá dài. Bùi chưởng môn ngàn vạn lần phải quan tâm tới hắn, lời tâm huyết này lão hủ không nói không được, có chút chỗ mạo phạm mong Bùi chưởng môn thông cảm."
Tả Mạc trong lúc nguy cấp chợt nghĩ ra một cách, đột nhiên hắn hét thảm một tiếng, ngã ngữa người xuống đất.
Đệ tử bên ngoài đan phòng nghe thấy tiếng Tả Mạc kêu thảm, vội vàng chạy lại hỏi: "Sư huynh! Sư huynh! Ngươi không sao chứ?" Bên trong không có tiếng đáp lại, Hứa Tình thấy có chuyện vội vội vàng vàng chạy sộc tới, gọi qua cửa: "Sư huynh! Làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?"
Bên trong vẫn không có phản ứng, trong lòng Hứa Tình như lửa đốt, mặc kệ bị mắng vội đẩy cửa đan phòng ra, chỉ thấy Tả Mạc hôn mê té ngã xuống đất.
Hứa Tình kinh hoảng nhưng không loạn, quyết đoán nói với tên đệ tử bên cạnh: "Còn không mau đi bẩm báo chưởng môn!" Tên đệ tử kia đã sớm sợ run cả người, nghe vậy vội vàng chạy ra ngoài .
Vô không đường, Bùi Nguyên Nhiên cùng Tân Nham đang chiêu đãi nhóm người Vân Hà tiên tử. Bọn Vân Hà tiên tử lần này đến tận Vô Không kiếm môn thăm hỏi khiến cho Bùi Nguyên Nhiên nở mặt nở mũi, mấy người Bùi Nguyên Nhiên đương nhiên cũng nhiệt tình khách khí tiếp đón, có thể nói khách và chủ đều vui. Nhiều tu giả Kim Đan kỳ như vậy , đừng nói ở Đông Phù, dù là tại Thiên Nguyệt giới cũng là đội hình cực kỳ dọa người .
Đám đệ tử hầu hạ ở hai bên đều trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Trước khi Vi Thắng Trúc Cơ, thanh danh Vô Không kiếm môn tại Đông Phù rất kém, người biết đến rất ít. Vậy mà hôm nay ngay cả cao thủ Minh Đào giới cũng phải hạ mình tới bái phỏng, vinh dự như thế, tại Đông Phù có thể nói không thể đo đếm.
Minh Đào giới nếu so sánh với cả Côn Luân cảnh có lẽ cũng không tính là cái gì, nhưng bọn họ quản lý ba mươi mốt tiểu giới bên trong Thiên Nguyệt giới. Mà cao thủ tới từ Minh Đào giới cũng phải tôn sùng Tân Nham sư thúc, giờ chúng đệ tử mới biết thì ra Tân Nham sư thúc vốn xưa nay ít lời không ngờ dũng mãnh đến vậy, bổn môn trong mắt bọn họ cũng càng trở nên thâm sâu khó lường.
Trong Vô Không Đường không khí nói cười cực kỳ vui vẻ, mấy người Vân Hà Tiên Tử sau khi xác định rõ thân phận Tân Nham , ý muốn lôi kéo ban đầu bị dội một gáo nước lạnh. Nhất là khi nghe được Vi Thắng tiến vào Kiếm động chưa ra, ai ai cũng có chút tiếc nuối vì không thể tận mắt thấy Vi Thắng - người đã dẫn phát thiên địa dị tượng khi Trúc Cơ. Nhưng vẫn còn có một người thiên phú xuất sắc không kém là Tả Mạc, coi như là không phải đi về tay không. Trong đó đặc biệt như Hà lão, hứng thú đối với Tả Mạc của y vượt xa Vi Thắng nhiều .
Lúc này, tên đệ tử vừa mới đi gọi Tả Mạc cuống cuồng chạy vào nói: "Không tốt, không tốt..."
Bùi Nguyên Nhiên không vui nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì thế ?"
Thấy mặt chưởng môn chuyển lạnh, tên đệ tử này càng thêm bối rối, lắp bắp nói: "Bẩm báo chưởng môn! Tả Mạc sư huynh... Sư huynh hắn té xỉu !"
Thi Phượng Dung nghe vậy vội đứng bật dậy.
"Sao lại thế ? Nói rõ ràng một chút!" Bùi Nguyên Nhiên quát một tiếng. Một tiếng này mang theo "Thanh âm chú", mọi người chỉ cảm thấy tâm thần bỗng nhiên thanh tỉnh, không khỏi thầm khen tu vi Bùi Nguyên Nhiên .
Vừa quát xong, tên ngoại môn đệ tử kia như chợt tỉnh táo lại, mồm miệng trở nên rõ ràng lưu loát hơn nhiều: "Tả Mạc sư huynh mấy ngày liền luyện đan, thần hình tiều tụy, lúc đệ tử đến bẩm báo sư huynh, chợt nghe trong đan phòng truyền ra một tiếng hét thảm, đệ tử lập tức hỏi mấy tiếng nhưng không thấy đáp lại. Hứa Tình sư tỷ đẩy cửa vào trong, phát hiện sư huynh đã hôn mê trên mặt đất. Khi đó đệ tử nhìn thấy sư huynh đầu tóc rối loạn, thần sắc yếu ớt, chỉ sợ chắc là nhiều ngày chưa từng ra khỏi đan phòng."
Thi Phượng Dung nghe vậy vội vàng chuyển thân muốn đi: "Các vị thứ lỗi, tại hạ không tiếp kiến các vị được nữa." Nói xong liền vội vã đi về Hành Phương Viện .
Bùi Nguyên Nhiên lúc này cũng chắp tay hướng mọi người tạ lỗi: "Tệ sư muội quan tâm đệ tử, có chút thất lễ, mong các vị thứ lỗi!"
"Bùi chưởng môn khách khí , nếu tệ môn có nhân vật thiên tài bực này, mấy người trưởng bối chúng ta chỉ sợ còn cuống cuồng hơn thế ấy chứ." Hà lão cười nói. Những người khác đều đồng ý gật đầu.
"Đúng vậy, quý môn thật sự là có phúc khí a! Ngẫm lại trong tệ môn môn hạ đệ tử phẩm chất tầm thường kém cỏi, mỗi khi nghĩ đến lại đứng ngồi không yên, ta chỉ e sợ hương hỏa bổn môn tới ta liền đứt đoạn, như vậy biết ăn nói thế nào với liệt thế tổ sư đây." Viên Lập nhịn không được thở dài cảm khái.
Viên Lập vừa nói xong, mọi người đều gật gù đồng cảm, Bùi Nguyên Nhiên cũng lộ vẻ may mắn. Quả thật lúc trước tâm tình bọn họ cùng Viên Lập bây giờ không khác nhau là bao.
"Bùi chưởng môn." Hà lão chậm rãi mở lời: "Mới tập luyện đan đã có thể sáng chế ra Kim Ô hoàn, thiên phú luyện đan của đệ tử quý môn, lão hủ nhiều năm như vậy, giờ mới được nhìn thấy." Hắn chợt thở dài một hơi: "Nhiều năm trôi qua, lão hủ gặp qua không ít chuyện đáng tiếc của các thiên tài. Giờ tuổi càng nhiều, mới biết ông trời tạo ra vạn vật đều công bằng. Phú cho thiên tư nhưng cũng lấy đi một số thứ, đại đa phần kinh tài tuyệt diễm đều chết yểu, mệnh đồ ít khi quá dài. Bùi chưởng môn ngàn vạn lần phải quan tâm tới hắn, lời tâm huyết này lão hủ không nói không được, có chút chỗ mạo phạm mong Bùi chưởng môn thông cảm."
Bùi Nguyên Nhiên nghe vậy, đột nhiên kinh hãi, đứng dậy hướng Hà lão thi lễ: "Hà lão quan tâm như vậy, tại hạ như thế nào không hiểu được? Sẽ ghi nhớ trong lòng!"
Tân Nham, Diêm Nhạc cũng nghiêm nghị đứng dậy, hướng Hà lão thi lễ.
Một đoạn thời gian, không khí Vô Không đường như bị đè nén. Lời nói của Hà lão động chạm đến tâm tư của rất nhiều người. Mỗi một môn phái đều xuất hiện không ít đệ tử trẻ tuổi có thiên phú xuất chúng, nhưng đám đệ tử này, giống như Hà lão nói mệnh đồ ít khi quá dài.
Phát sinh chuyện như vậy, mọi người cũng không còn hứng thú nói chuyện nữa, thuận miệng hàn huyên một hồi, đặt hàng Kim Ô hoàn xong liền cáo từ rời đi.
Lúc Thi Phượng Dung vội vã chạy tới Hành Phương Viện, chứng kiến tình trạng tiều tụy của Tả Mạc, tiếng mắng giận đến tận cổ đành nuốt trở về nhưng ngữ khí lành lạnh, hiển nhiên nộ ý không giảm chút nào: "Từ hôm nay, trong vòng một tháng cấm cửa ngươi bước vào đan phòng!"
Trong lòng Tả Mạc âm thầm kêu khổ, một tháng không được vào đan phòng đồng nghĩa với trong một cái tháng này hắn không có thu nhập. Hiện tại gần như toàn bộ thu thập của hắn đều từ luyện chế Kim Ô hoàn mà ra. Linh thảo trong linh điền, ngoại trừ giống cây Tuyết Hồ Vĩ thảo không thể dùng làm nguyên liệu luyện đan nên hắn mang đi chợ bán, còn những nguyên liệu khác hắn vốn định giữ lại cho mình.
Chẳng qua ngẫm lại tạm thời giữ lại được mạng nhỏ, Tả Mạc thầm hô may mắn. Đối mặt với sư phó đang đùng đùng nổi giận, hắn hơi hơi chột dạ, lập tức vâng vâng dạ dạ, gật đầu liên hồi.
Lạnh lùng liếc Tả Mạc một cái, trước khi Thi Phượng Dung đi không quên lưu lại mấy viên linh đan dưỡng thần bồi nguyên khiến Tả Mạc rất cảm động. Sư phó tuy ngày thường ăn nói bất cận nhân tình nhưng kỳ thật đối với hắn lại rất quan tâm. Trước kia cứ nghĩ phải theo một sư phó tính tình bất hảo như vậy thật sự là quá xui xẻo, hôm nay nghĩ lại mới thấy xem ra vận khí mình còn tốt chán.
Đến khi Thi Phượng Dung trở lại Vô Không đường, khách nhân đã rời đi hết. Ba người Bùi Nguyên Nhiên ngồi ở trong Vô Không Đường trầm tư im lặng.
Thấy Thi Phượng Dung đến, Bùi Nguyên Nhiên bèn kể lại lời Hà lão lúc nãy, tức thì nàng bất giác lộ vẻ lo lắng .
"Nếu hôm nay không phải có Hà lão nhắc nhở, chúng ta suýt nữa sơ sẩy quên mất chuyện này." Bùi Nguyên Nhiên trầm giọng nói: "Hiện tại ngẫm lại, quả thật chúng ta đã vội vàng quá mức. Vi Thắng tiến vào Kiếm động như thế, Tả Mạc luyện đan cũng như thế."
"Ta đã cấm hắn một tháng không được luyện đan." Thi Phượng Dung oán thán tự trách: "Việc này là do ta sơ sẩy."
Bùi Nguyên Nhiên khoát tay tỏ vẻ không sao: "Mấy người chúng ta ai cũng có phần trách nhiệm."
"Đúng vậy!" Thần sắc Diêm Nhạc hối hận an ủi: "Kim Ô hoàn tiêu thụ rất tốt nên ta nóng lòng thúc giục, tránh không được hắn điên cuồng như vậy. Bây giờ ngẫm lại, có kiếm tinh thạch cũng là vì môn phái phát triển, nếu bởi vậy mà để cho Tả Mạc xảy ra chuyện gì, ngược lại cái được không bù nổi mất, lỗ lớn a…!"
"Cấm hắn luyện đan một thời gian cũng tốt." Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm nói: " Đoạn thời gian này sư đệ đốc thúc hắn luyện kiếm cho tốt, cũng chẳng trông mong hắn có thể có thành tựu gì, tuy thiên phú tu kiếm của hắn cũng được nhưng bận rộn tục vụ quá nhiều, xem ra khó có thể nắm được cái tinh túy. Nếu không có kỳ ngộ, chỉ sợ thành tựu tu kiếm sau này không được như Vi Thắng."
Mọi người ai cũng là Kim Đan kỳ nên điểm ấy đều rất rõ ràng, ngay cả Thi Phượng Dung cũng bất đắc dĩ khẽ gật đầu. Tả Mạc xuất thân Linh Thực phu, sau đó học luyện đan, rồi lại học tu kiếm, sở học pha tạp trong khi hắn không chịu vứt bỏ những thứ khác, thành tựu tu kiếm ngày sau hữu hạn là chuyện không cần nói cũng biết.
"Nhưng những thiên phú khác của Tả Mạc đều xuất sắc, nếu không để cho hắn theo sư muội học luyện đan, chỉ sợ thiên phú luyện đan của hắn sẽ bị mai một . Không trông cậy vào tu kiếm chi bằng bồi dưỡng thêm cho hắn ở những phương diện khác mà hắn thấy hứng thú, tỷ như luyện khí của nhị sư đệ, cũng thử xem thế nào." Bùi Nguyên Nhiên tiếp tục nói: "Lời nhắc nhở hôm nay của Hà lão cảnh tỉnh chúng ta rất kịp thời. Tả Mạc thân thể quá yếu ớt, tất nhiên chúng ta không trông cậy hắn tu kiếm, nhưng chắc phải rèn luyện cho hắn chút khí lực, để tránh sau này lại xuất hiện chuyện hôn mê như bây giờ. Trước khi khí lực hắn chưa mạnh mẽ, tuyệt đối không cho hắn sa đà vào luyện đan. Nhị sư đệ, chuyện này giao cho ngươi ."
"Được !" Tân Nham nói ra một chữ, mơ hồ trong cặp mắt híp của hắn chớp động hai tia hàn mang.
An bài của Bùi Nguyên Nhiên, tất cả mọi người đều không có ý kiến, hiện tại Thi Phượng Dung cũng cảm thấy, tạm thời tốt nhất không cho Tả Mạc quá độ luyện đan mới là chính xác.
Đợi tất cả mọi người giải tán, trên mặt Bùi Nguyên Nhiên mới lộ ra một tia ưu sầu, Tả Mạc xảy ra chuyện, còn Vi Thắng thì sao ? Trong lòng hắn ẩn ẩn có chút hối hận, đáng ra không nên vội vàng đưa Vi Thắng vào trong Kiếm động.
Trong Kiếm động tăm tối lạnh lẽo, Vi Thắng quần áo dính đầy máu, bên khóe miệng đám tơ máu chằng chịt, nửa người trên loang lổ những vết thương lớn nhỏ nhìn rất ghê người. Ngược với thần sắc ảm đạm mệt mỏi của hắn, Liệt Hồng kiếm trên tay quang mang thiểm động, hệt như cầu vồng sau mưa, sắc thái linh động diễm lệ phi thường.
Vi Thắng nâng niu khẽ vuốt lên thân kiếm, thân kiếm bảy màu nhẹ nhàng rung động, tựa hồ như cảm ứng cùng hắn .
Kiếm động tổng cộng có mười tám tầng, hắn bắt đầu từ tầng thứ nhất, từng bước từng bước đi xuống. Ven đường gặp qua hồn sát, hắn không buông tha một con nào. Tuy rằng hắn đã biết 《 Vô Không kiếm quyết 》 ở tầng mười tám. Chỉ cần có thể mò lên được tầng mười tám là có thể học được tuyệt học cực mạnh《 Vô Không kiếm quyết 》mà tổ sư bổn môn di lưu .
Hắn cố nén xúc động mãnh liệt trong lòng, vừa đánh vừa nghỉ, dùng từng con từng con hồn sát để mài luyện kiếm ý!
Hắn là người lĩnh ngộ kiếm ý sớm nhất trong đám đệ tử đời thứ hai của Vô Không kiếm môn, kể cả so với Tả Mạc cũng sớm hơn, đương nhiên là hắn lĩnh ngộ trong lúc Trúc Cơ. Hắn tự mình lĩnh ngộ ra kiếm ý không phải từ trong kiếm quyết mà là từ ngày thường thực chiến không ngừng, không ngừng tự mày mò mà lĩnh ngộ ra kiếm ý!
Kiếm ý của Hắn, không phải là lĩnh ngộ đối với kiếm quyết, mà là lĩnh ngộ đối với kiếm !
Chuyện này khiến cho Tân Nham cảm thấy rất vướng tay, cũng là nguyên nhân hắn rất khó truyền thụ kiếm quyết cho Vi Thắng. Đây chính là nguyên nhân mà vô luận là kẻ cố chấp như Tân Nham hay ổn trọng như Bùi Nguyên Nhiên cũng tán thành để Vi Thắng tiến vào kiếm động .
Kì vọng của bọn họ đối với Vi Thắng rất cao !
Vi thắng đã có được kiếm ý của riêng mình, đồng nghĩa với việc không chỉ bổn môn có người có khả năng nắm giữ 《 Vô Không kiếm quyết 》 , mà còn là hi vọng duy nhất để bổn môn có thể trở lại những năm tháng huy hoàng của tổ sư trước đây. Cho dù sau này Tả Mạc cũng lĩnh ngộ ra kiếm ý, nhưng sâu trong lòng các trưởng bối, thiên phú tu kiếm của Vi Thắng vẫn là tuyệt thế không ai thay thế được!
Vi Thắng khẽ vuốt thân kiếm, ánh mắt kiên định hờ hững. Gần đây tu vi của hắn đột ngột tăng mạnh, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã đạt tới Trúc Cơ tầng tám. Nhưng hắn không biết được rằng, trước đây những đệ tử đã từng tiến nhập vào trong kiếm động, sau khi tiến vào tầng thứ tám không một ai dám đi xuống thêm nữa.
Trong khi hắn chỉ dựa vào tu vi Trúc Cơ kỳ lại mạnh mẽ chém giết tới tận tầng mười sáu!
Bắt đầu từ tầng thứ mười ba, mỗi lần tiến thêm một bước hắn đều phải trả một cái giá khá lớn.
Song hắn không hề sợ hãi lùi bước, kiếm của hắn không hề nhượng bộ, cũng chưa từng lay động.
Thông báo khẩn: Con nghiện đọc xong mỗi chương mà thấy có cái giề tâm đắc thì vào box thảo luận chém một phát. Nếu thấy hay mình post kèm với chương luôn. Okie...
Last edited by Lãng tử áo rách; 05-11-2010 at 06:37 AM.
|