Hôm nay ngày rằm mười tám tháng giêng, Tô Mặc tiễn đưa Sở Vân sắp đi Đại Tán Quan ngăn địch, trước khi đi, Sở Vân tiết lộ, Tư Đồ Nam có thể gặp áp dụng Tô Mặc đánh úp quân Kim phía sau đường tiếp tế kế sách, hơn nữa này vị tướng lãnh binh đánh úp chính là hắn.
Tô Mặc trong lòng chấn động, cẩn thận dặn dò Sở Vân chứa nhiều sự tình hạng, Sở Vân cũng âm thầm gật đầu ghi nhớ. Nhìn Sở Vân thân ảnh dần dần biến mất, Tô Mặc trong lòng có chút hậm hực, cái này tính tình hào sảng, đối với hắn vô cùng tốt hán tử cũng không biết này đi là phúc hay họa, nhưng nguy hiểm cùng kỳ ngộ cùng tồn tại, hy vọng hắn có thể chiến thắng trở về.
Một vài ngày sau, Tô Mặc đang ở cùng Đại Sơn ở nhà tán dóc, chợt nghe đến bên ngoài một trận ồn ào, Đại Sơn vốn là hạng người không chịu ngồi yên một chỗ, nhất thời thân đứng lên đi ra ngoài xem náo nhiệt.
Một chập sau, Đại Sơn đùng đùng chạy về, nói: "Đại ca, cái gia đình mà anh nhìn lén buổi tối hôm tết hình như đã xảy ra chuyện rồi?"
Tô Mặc nổi cáu, quát lớn: "Cái gì mà nhìn lén hử?" Trừng Đại Sơn liếc mắt một cái, trong lòng thầm nghĩ, Lữ Gia gặp chuyện không may? Nhớ tới Lữ lão bá tràn đầy nếp nhăn, ngay cả nói chuyện khi cũng mang ý cười khuôn mặt, tâm đầu nhất khiêu, gọi Đại Sơn, hướng ra phía ngoài đi đến.
Vừa ra khỏi cửa, cũng nghe được có người do lớn tiếng tức giận mắng, đi qua phía bên phải nhà, Lữ Gia cửa chính có mấy người đang xúm lại, Tô Mặc đi ra phía trước đẩy ra vây người thấy rõ tình hình bên trong.
Dương mụ thường ngày chiếu cố việc đun nước nấu cơm cho Lữ Gia đang ở ngoài bậc tam cấp trước cửa Lữ Gia chỉ thẳng vào mặt một nam tử xấu xí khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mắng: "Trương Lão Nhị, ngươi chết không yên lành đâu, sớm biết ngươi lòng lang dạ sói, lúc đầu lão gia nhà ta sự thật không nên cứu ngươi, lại bị súc sinh ngươi mượn tay lũ cường đạo hại chết .... . ."
Nghe Dương mụ tức giận mắng, Tô Mặc dần dần hiểu được, nguyên lai Lữ lão bá cũng chẳng hề quen biết Trương lão nhị , nhưng do một lần thương đội Lữ lão bá làm xong sinh ý trở lại Đại Tống trên đường đi qua Nhiêu Phong Lĩnh khi, gặp thương đội Trương lão nhị đang bị một băng đảng cường đạo đánh cướp, thấy thương đội của Trương lão nhị hầu như không thể chống cự lại bọn chúng, hơn mười mấy người phe Lữ lão bá xông lên hỗ trợ đánh lui lũ cường đạo, đến tận đây mới cùng quen biết với Trương lão nhị nọ, đáng tiếc tri nhân tri diện bất tri tâm, Lữ Gia cũng không biết mình đang nuôi một con ong trong tay áo.
Đầu tháng chín năm trước, Lữ lão bá liên hợp mấy thương đội định đi buôn lậu một chuyến nữa, sau đó sẽ rửa tay gác kiếm, vốn định liên hợp Trương Lão Nhị một vụ thật to, nhưng Trương Lão Nhị bận làm vụ khác nên cự tuyệt, nhưng Lữ lão bá lần này cần buôn bán hàng hóa đều là chút dường như quý giá tơ lụa trà ngon loại tinh phẩm, xoay sở tiền bạc có phần không đủ, cũng mở miệng hướng Trương Lão Nhị vay tiền, Trương Lão Nhị nể mặt Lữ lão bá lần trước ân cứu mạng cũng cho lão vay một trăm hai mươi lượng bạc, Lữ lão bá cảm kích lập văn tự khoản vay trên, lại còn kèm theo giấy tờ sở hữu tòa trạch viện Lữ Gia nữa. Trương Lão Nhị vốn không thèm để mắt tới tòa trạch viên Lữ Gia này, không nghĩ tới lần này Lữ Chính 【 Lữ lão bá 】 cư nhiên gặp chuyện không may cũng chưa về, nghe nói là đang trở về trên đường bị quân Kim bắt đi, mấy năm nay dân chúng Đại Tống sợ quân Kim như sợ cọp, ngay cả hài đồng ba tuổi vừa nghe quân Kim đều nín khóc ngay, bị quân Kim bắt còn mong gì trở về sao?
Lữ Chính bị bắt tin tức một truyền quay lại Hưng Nguyên Phủ đã được Trương Lão Nhị biết được, may mắn chính mình chưa cùng Lữ Chính cùng đi làm cái này sinh ý, không thì toi mẹ nó cái mạng nhỏ này rồi; chỉ đau lòng cho số bạc một trăm hai mươi lượng trắng lóa kia thôi, song khi hắn cầm Lữ Chính giấy tờ gán nợ khi trong lòng cũng đột nhiên nảy ra một chủ ý.
Nhớ kỹ lần đầu tiên hắn đi Lữ Chính trong nhà làm khách khi, nhìn thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt trần Lữ Tú Nhi, nhất thời bị kinh ngạc đến ngây người, Lữ Tú Nhi diện mạo nếu so với mụ vợ già ở nhà thì xinh đẹp hơn biết bao nhiêu lần, đặc biệt Lữ Tú Nhi trên người toát ra một cổ khí chất yểu điệu, làm cho người ta không nhịn được kéo vào trong lòng che chở, từ đó về sau, khi 'ấy ấy' với mụ vợ già thì trong đầu lão khốn này cứ tưởng tượng Lữ Tú Nhi ở dưới hạ thân mình.
Lần này Lữ Chính đột nhiên gặp chuyện không may khiến trong lòng lão ta nghĩ ra một kế: ép hôn, vì vậy ngay lúc Lữ Gia nội viện thượng diễn trong ép hôn một màn, nếu như Lữ Tú Nhi đồng ý gả cho hắn Trương Lão Nhị làm tiểu thiếp, dù sao Lữ Gia nợ lão ta một số tiền tương đối lớn, bằng không, như vậy đi gặp quan, mời Tri phủ đại nhân làm chủ phân xử.
Tô Mặc nghe Dương mụ mắng chửi đứt quãng, rõ ràng không hiểu đầu đuôi sự việc, ấy trên bậc tam cấp Trương Lão Nhị bị Dương mụ mắng có chút nâng không ngẩng đầu lên, bất quá nhìn Lữ Tú Nhi khóc thút thít ở bên cạnh Dương mụ, sắc tâm lại nổi lên, "Ngươi lẽ nào không biết, thiếu nợ phải trả tiền ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nếu ngươi có thể trả cho ta một trăm hai mươi lượng bạc mà Lữ Chính vay nợ thì chuyện này coi như xong , bằng không, chúng ta tới ngay Tri phủ đại nhân trước mặt nói lý đi."
Đám người vây xem sụt sịt khóc một trận, một trăm hai mươi lượng bạc A, này do gia đình bình thường vốn là một con số rất lớn, Lữ Gia cư nhiên nợ người ta nhiều tiền như vậy, cho dù việc này đi Tri phủ đại nhân trước mặt cũng là thất lý, Lữ Gia cô nương tướng mạo xinh đẹp này số khổ rồi.
Lữ Tú Nhi bây giờ trong đầu hỗn loạn mờ mịt, từ lúc phụ thân mất tích, nàng cũng cả ngày trong lòng cầu khẩn phụ thân mau chóng trở về, nhưng tới gần cuối năm, phụ thân vẫn bặt vô tăm tích, một loại dự cảm không tốt khiến cho nàng sợ hãi đứng lên, nếu không Dương mụ giúp đỡ an ũi nàng, không biết nàng gặp biến thành cái dạng gì?
Nhưng hôm nay, Trương Lão Nhị bình thường có giao hảo lại mang đến tin tức phụ thân gặp nạn, nàng kinh sợ đến nỗi bất tỉnh nhân sự, sau khi tỉnh lại lại thấy ấy mặt xấu Trương Lão Nhị đưa ra thủ bút văn tự của phụ thân rồi bắt nàng trả nợ, nếu không trả tiền thì nàng phải gã cho lão, liên tiếp cơn ác mộng quấn quanh nàng, nàng bây giờ thầm nghĩ nếu mình chết đi, có lẽ sẽ được gặp lại phụ thân ở dưới âm phủ.
Nhìn dáng người mỏng manh Lữ Tú Nhi nức nở nghẹn ngào khóc tức tưởi, Tô Mặc thở dài, thế sự vô thường A, nhưng, Lữ lão bá A Lữ lão bá, ông đi rồi, có thể tưởng tượng nữ nhi của ông đang ở đối mặt như thế nào tai nạn!
Nhớ tới thường xuyên mặt mang tươi cười Lữ lão bá, Tô Mặc thầm hạ quyết tâm, hướng ấy trên bậc tam cấp Trương Lão Nhị nói: "Giấy tờ ở đâu, đưa ta xem."
Trương Lão Nhị đang dùng ánh mắt ngạ lang hung hăng nhìn chăm chú diện mạo xinh đẹp Lữ Tú Nhi, hận không thể ăn vào trong bụng, nghe được có người lên tiếng, nhất thời ngẩn ra, quay đầu mở to cặp mắt ti hí nói: "Ngươi là ai, dựa vào cái gì muốn xem giấy tờ của ta chứ?"
Tô Mặc còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy Đại Sơn tiến lên lớn tiếng quát: "Đại ca của ta muốn xem giấy tờ của ngươi, ngươi còn ở đó nói nhảm, giao ra cho ta, " nói xong liền chìa tay ra.
Trương Lão Nhị nhìn vóc người lực lưỡng Đại Sơn, trong mắt hiện lên một tia ý sợ hãi, nhưng nghĩ đến chính mình là có lý trong người, ngạnh cổ mạnh mẽ cất giọng nói: "Dựa vào cái gì cho ngươi?"
Đại Sơn thường ngày đôn hậu trên mặt lúc này lại hiện ra một tia tàn nhẫn , tay phải vừa đưa ra không có rút về, hướng thẳng vào mặt Trương Lão Nhị, phát ra một tiếng "Ba" giòn giã.
Đại Sơn vóc người lực lưỡng khí lực thật lớn, toàn lực vỗ một cái bạt tai khiến cho Trương Lão Nhị đứng ở trên bậc tam cấp lảo đảo, sau đó thối lui vài bước ngã chổng mông lên trời.
Trương Lão Nhị tay phải xoa đôi má đau đớn, hai mắt ngỡ ngàng nhìn Đại Sơn, nhất thời lại ngây người, tựa hồ không thể tin được này người cao to cư nhiên có dũng khí trước mặt mọi người hành hung đả thương người.
Tô Mặc ánh mắt ngưng trọng, tại sao Đại Sơn lại bạo lực như vậy. Hắn cũng không biết, Đại Sơn hận nhất là loại người có ân trả oán, cho nên mới nổi giận dưới hung hăng vã cho Trương Lão Nhị một bạt tai .
"Ngươi...Ngươi dám đánh người vô cớ sao?" Trương Lão Nhị rốt cục lấy lại tinh thần, lắp bắp nói, sau đó cảm giác trong miệng có chút tinh ngọt, "Phốc" một tiếng phun ra một búng máu, trong máu còn có hai cái răng.
Đại Sơn thần sắc lạnh lùng, phảng phất không có nghe đến Trương Lão Nhị nói, vẫn vươn tay phải nói: "Giấy tờ."
Trương Lão Nhị về phía sau một thối, tưởng rằng Đại Sơn lại muốn vã hắn một bạt tai nữa, nhưng thấy Đại Sơn nhưng tiếp tục hướng hắn đòi giấy tờ, trong lòng tuy có không muốn, nhưng chứng kiến Đại Sơn trong mắt lóe ra lãnh ý, sợ hãi dưới chỉ có thể sỉ run run sách từ trong lòng lấy ra một cuộn giấy Tuyên Thành màu trắng.
Đại Sơn giật lấy, xoay người đưa tới Tô Mặc trong tay, từ đầu tới đuôi, chung quanh mọi người đều bị Đại Sơn hành động cho kinh sợ, cũng ngay cả liên tục tức giận mắng Dương mụ cũng đình chỉ quát lớn, mà Lữ Tú Nhi giống như cũng quên khóc, giọt châu nơi khóe mắt đã ngừng chảy chớp chớp con mắt nhìn tình huống mới vừa nảy sinh.
Tô Mặc mở ra tờ văn tự, nhìn kỹ, quả nhiên như thế, chỉ thấy phía trên viết: nay Lữ Chính mượn Trương Lão Nhị một trăm hai mươi lượng bạc, đặc biệt ký tên đồng ý, lập làm bằng cớ, thêm tòa trạch viện Lữ Gia để chứng tỏ thành ý, sang năm nhất định hoàn lại! Phía dưới vốn là ngày tháng cùng chứ ký của Lữ Chính, cùng với một dấu mực, như là dấu vết ngón tay con người, Tô Mặc thầm nghĩ, văn tự này quả nhiên là thật.
Song, kế tiếp Tô Mặc làm một người làm cho chung quanh tất cả mọi người trừng mắt to động tác, chỉ thấy Tô Mặc mang tờ văn tự "Soạt, soạt, soạt" xé thành từng mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh giấy từ trong tay Tô Mặc vung lên, như thiên nữ tán hoa bay phất phơ trong không trung, cuối cùng dưới lực hút của quả đất rơi lả tả xuống đất, Trương Lão Nhị chỉ Tô Mặc ‘ Ngươi. . . Ngươi. . . ’ lại nói không ra lời.
Tô Mặc đi tới Trương Lão Nhị trước người, hừm cất giọng nói: "Ngươi cái gì mà ngươi!" Sau đó từ trong lòng móc ra một tờ ngân phiếu đưa tới trước mặt Trương Lão Nhị nói: "Đây là ngân phiếu của Đại Thông tiền trang, vừa vặn một trăm hai, cầm lấy rồi biến đi cho ta."
Trương Lão Nhị vừa nghe ấy nện ở chính mình trên người tờ giấy đúng là ngân phiếu, cuống quít cầm lấy mở ra nhìn, quả nhiên vốn là ngân phiếu của Đại Thông tiền trang.
Tô Mặc nhìn hắn động tác quát lớn: "Còn không mau cút đi."
Trương Lão Nhị vội thu hồi ngân phiếu, trước khi đi không muốn nhìn Lữ Tú Nhi liếc mắt một cái, nhưng vừa nghe bên cạnh truyền đến một tiếng "Hừm", quay đầu vừa nhìn, phát ra tiếng vang đúng là Đại Sơn, trong lòng một sợ hãi, má bên phải càng lại bất giác nóng lên, sợ hãi dưới vội vàng hướng xa xa chạy đi.
Chuyện chấm dứt, Lữ Tú Nhi do Dương mụ dìu đỡ hạ bước tiểu bước đi tới Tô Mặc trước người thi lễ, sợ hãi nói: "Ta ở đây tạ ơn qua tiên sinh trượng nghĩa cứu giúp, ấy một trăm hai mươi lượng bạc, ta gặp nghĩ biện pháp nhanh lên tương hoàn lại."
Tô Mặc không đợi trả lời, chỉ thấy từ trong đám người vây quanh Linh Nhi chạy đến Lữ Tú Nhi trước mặt nói: "Tú Nhi tỷ tỷ không cần khách khí, ta thay mặt anh ta làm chủ, số tiền ấy không cần phải trả đâu."
Nhìn tiểu nha đầu mới tí tuổi đầu mà đã bày đặt ra dáng người lớn, Tô Mặc một trận buồn cười, trợn mắt liếc nó một cái.
Lữ Tú Nhi miễn cưỡng cười, xoay người vừa lại đi thu thập bị còn đang quần áo cùng hành lý, khoản nợ khủng hoảng kia tạm thời đã trở thành quá khứ, nhưng, cuộc sống sau này làm sao trải qua đây, nghĩ tới đây, Lữ Tú Nhi không nhịn được lại rơi lệ.
Thu thập một ít đồ tốt, Lữ Tú Nhi hướng Tô Mặc này chỗ nhìn liếc mắt một cái, cùng Dương mụ trở lại Lữ Gia nội viện đi.
Linh Nhi vội đuổi theo đi, ở phía sau hô: "Tú Nhi tỷ tỷ, đợi ta một tí a!"
Nhìn tiểu nha đầu gọi thân thiết như vậy, Tô Mặc một trận kỳ quái, lúc nào Linh Nhi cùng này Lữ Tú Nhi quen biết như thế nhỉ?