Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 74: Ác mộng
Dịch: Tà Phiêu
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Trên đỉnh Đông Phong, Tiểu Quả nhìn xuống từng bước tiến gian nan trên sơn đạo quanh co của Tả Mạc sư huynh, trong lòng đầy xúc động, nắm chặt nắm tay nhỏ bé, khuôn mặt quả tào hiện lên vẻ kiên định không gì lay chuyển.
Sư huynh lợi hại như vậy mà còn khắc khổ chăm chỉ, Tiểu Quả nhất định sẽ cố gắng!
Nàng lập tức quay người, quyết định từ ngày hôm nay sẽ tu luyện gấp đôi!
Tả Mạc nếu biết được suy nghĩ của Tiểu Quả, nhất định sẽ kêu oan hô lớn: “Ca là bị bức mà!”.
Bị cưỡng chế cấm luyện đan một tháng Tả Mạc cũng không cảm thấy quá tệ, dù sao so với tránh được một kiếp thì chuyện không được luyện đan một tháng xem ra còn dễ thở chán. Chỉ là khi sư phó nói hắn phải đến chỗ Tân Nham sư bá hảo hảo rèn luyện một phen, nếu không làm cho sư bá hài lòng thì lệnh cấm sẽ kéo dài vô thời hạn, Tả Mạc lập tức há hốc mồm.
Đi gặp mấy cao thủ Kim Đan kỳ là một kiếp, mà chịu nhị sư bá “tra tấn” cũng là một kiếp, nếu cho Tả Mạc chọn lựa hắn sẽ không chút do dự chọn kiếp nạn trước. Tuy đám cao thủ Kim Đan kỳ lợi hại nhưng cũng chưa chắc đáng sợ bằng Tân Nham. Dù sao hắn cũng đã từng lĩnh hội sâu sắc điều này.
Giờ Tả Mạc mới biết cái gì gọi là thông minh phản bị thông minh ngộ (thông minh bị chính thông minh hại)
Trong khi đó sư phó vốn ngày thường luôn luôn đôn đốc hắn luyện đan thì lần này thái độ rất khác thường, nghiêm nghị ra lệnh hắn phải đi đến chỗ Tân Nham sư bá nhận “đặc huấn”. Trước khi đi còn cảnh cáo, nếu để cho sư phụ mất mặt trước Tân Nham sư bá thì “Hừ, hừ!”.
Tiếng “Hừ, hừ!” của sư phó có lực sát thương chẳng kém ánh mắt khủng bố của hai vị sư bá là bao. Hơn nữa sư phó tuy không nói rõ đến cùng thì “Hừ, hừ!” có ý tứ gì song mỗi khi nghĩ đến bộ dáng của sư phụ lúc đấy, Tả Mạc cảm thấy không rét mà run, mô hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.
Mang theo tư tưởng hẳn phải chết, Tả Mạc cắn răng đi đến nhà tranh của sư bá. Dọc theo đường đi, hắn vô số lần nhắc nhở cảnh cáo Bồ yêu, tên nhãi này là kẻ thù dai, nhị sư bá chém hắn một cái, lấy bụng dạ của thằng cha này chắc chắn sẽ trả thù. Bồ yêu vốn luôn kiệt ngạo mạn bất tuân, cứ sĩ diện hão, nói cái gì mà mình bị thương mới bị hai vị sư bá trảm thương. Chẳng qua hiện tại Tả Mạc lại thầm hô may mắn, Bồ yêu giờ còn đang vướng tâm bệnh, nếu không nhất định sẽ chạy ra làm loạn.
Chẳng lẽ không biết thời đại đã thay đổi rồi sao?
Đã trải qua chuyện Âm châu, sợ hãi của Tả Mạc với Bồ yêu cũng biến sạch, cái gì mà Thiên Yêu chứ, rõ ràng chỉ là một kẻ còn sót lại từ ba nghìn năm trước, hoàn toàn lệch đường ray với thời đại.
Thật đáng thương!
Đôi khi, Tả Mạc cũng kìm lòng không được thương xót Bồ yêu. Trong mắt hắn, tên gia hỏa này vẫn còn đắm chìm trong mộng tưởng, chưa chịu đối mặt với sự thật tàn khốc phía trước. Dù sao bất kỳ ai bị nhốt ba ngàn năm khi đi ra cũng không tránh khỏi như vậy. Qua chuyện Âm châu xem ra Bồ yêu bị đả kích rất lớn, uể oải mất mấy ngày, sau đó đưa ra rất nhiều sáng kiến kiếm tiền nhưng tất cả đều bị Tả Mạc gạt bỏ hết.
Đồng tình thì đồng tình nhưng vì tránh phiền toái Tả Mạc vẫn nghiêm khắc cảnh cáo Bồ yêu. Tả Mạc trước dùng nhị sư bá đe dọa nhưng thấy không có hiệu quả, nên chuyển sang dùng tinh thạch đe dọa, lập tức có công hiệu. Ngẫm lại Bồ yêu dùng nhiều tinh thạch như thế không hiểu hắn dùng làm cái gì. Có lẽ chắc một phần lớn trong đấy bị Bồ yêu dùng để tiến vào Kiếm động. Bồ yêu rất thèm thuồng với âm khí, mà khắp vùng này chỉ có Kiếm động mới có.
Tả Mạc bắt đầu có cảm giác mình đang nuôi một con sủng vật…
Lần thứ hai đến Vọng Dương phong, kiếm ý dưới nền đất giống như nhận ra hắn, tất cả đều biến mất tăm mất tích.
“Nhị sư bá”Hắn mở lời.
“Vào đi”Thanh âm lạnh lùng của Nhị sư bá vang lên sau cánh cửa.
Tả Mạc phảng phất chứng kiến sau cửa gỗ, nhị sư bá ngồi ngay ngắn, thân hình như núi lớn, bóng tối trong phòng bao trùm lấy hắn. Tân Nham khẽ ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong bóng tối chợt lóe lên hai luồng sáng, ánh mắt đầy hàn quang của sư bá nhìn hắn chăm chú.
Tả Mạc bất giác rùng mình một cái, cố gắng không suy nghĩ miên man, lấy hết dũng khí đẩy cửa bước vào.
“Ngồi!”Nhị sư bá không mở mắt, ngồi trên bồ đoàn bộ dáng y như lần trước. Ánh mặt trời từ lỗ thủng trên nóc nhà chiếu thẳng lên người hắn.
Tả Mạc thấy bồ đoàn trước mặt Nhị sư bá liền cẩn thận ngồi xuống, cúi đầu lắng nghe.
“Từ hôm nay trở đi, ta dạy ngươi” Tân Nham sư bá thân hình khô gầy, ngồi ngay ngắn trước mặt song khí thế lại như ngàn quân vạn mã, ép đến nỗi Tả Mạc không dám thở mạnh, tiếng nói chuyện của hắn tuy không lớn song rơi vào tai Tả Mạc lại như là thiên lôi ầm ầm đánh xuống.
“Dạ”Tả Mạc khe khẽ đáp lời, đến bây giờ hắn vẫn không rõ, sư phụ cùng chưởng môn nghĩ gì khi đẩy hắn đến chỗ nhị sư bá ???.
“Bổn môn tu kiếm, dù không trọng khí lực nhưng ngươi trời sinh thân thể yếu đuối, sinh ra đã kém cỏi nên phải bắt đầu từ điểm này. Tân Nham vẫn không mở mắt, thanh âm nhàn nhạt nhưng mang theo ngữ khí áp bức, tuyên bố cuộc sống bi thảm của Tả Mạc bắt đầu.
Sơn thế Vô Không sơn cũng không quá hiểm trở nhưng sơn đạo quanh co, nếu đi bộ phải mất gần ba canh giờ.
Ngoại môn đệ tử Vô Không kiếm môn đột nhiên phát hiện, Tả Mạc sư huynh mỗi ngày đều chạy dọc sơn đạo, thở hổn hển mồ hôi ướt đẫm toàn thân. Được vài ngày, trên lưng Tả Mạc sư huynh lại xuất hiện thêm một cái ba lô, vẫn chạy từ trên xuống dưới. Nhìn bước chân lê lết trên sơn đạo của sư huynh, một ít ngoại môn đệ tử xum xoe chạy lại giúp đỡ lại bị Tả Mạc sư huynh mắng liên hồi. Một đám không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ sư huynh thích tự ngược?
Tâm tình mỗi ngày của Tả Mạc khổ sở khóc không ra nước mắt, nào còn tâm trí đâu mà ôn hòa với người khác.
Trên đỉnh núi, Tân Nham sư bá đứng đón gió nhìn xuống, luôn giám sát hắn từ trên cao khiến hắn muốn làm biếng cũng không làm nổi.
“Biện pháp ngu xuẩn như vậy, đám sư bá phế vật của ngươi cũng nghĩ ra được” Bồ yêu đầy vẻ hạnh tai nhạc họa (vui sướng khi người gặp họa) lải nhải không ngừng.
Tả Mạc cắn răng nâng bước chân, cả người đã đẫm mồ hôi, hai chân trần hắn đã dẫm nát sơn đạo, trên mỗi bậc đều lưu lại dấu chân nhàn nhạt. Hắn cũng không thèm để ý đến Bồ yêu, không phải vì sợ sư bá phát hiện mà đơn giản là vì không còn sức nữa rồi. Giờ nghĩ đến nhóm kiệu phu luyện thể dưới chân Đông Phù, hắn chỉ hận sao trước đây mình không học luyện thể nhỉ? Mỗi một bước đều phải cố sống cố chết leo lên, nếu hắn nghỉ lại trên đường vậy chỉ còn được tính là chạy một nửa, sẽ bị trừng phạt gấp đôi.
Ánh mắt của Nhị sư bá cực kỳ đáng sợ, cách xa như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trong lòng hắn lại thầm rên rỉ. Nhị sư bá a nhị sư bá, sao ngài lại có thể nhàn hạ như vậy, đại nhân vật như ngài mỗi ngày lại trông coi tiểu nhân vật như đệ tử, còn thiên lý hay không!
Ngài không cần ăn nghỉ xuống sao…Ngài không cần tu kiếm sao…Ngài không cần luyện khí sao?
“Có cần ta dạy cho ngươi một pháp môn luyện thể không?” Bồ yêu cười hắc hắc nói: “Nói đến luyện thể, ma mới là tổ tông. Tu chân giả các ngươi, tất cả đều là học lỏm của ma, giống mà lại không giống. Ài, ta từng có một vị ma minh hữu bí mật, một thân luyện thể bí quyết cao thâm, nếu học được cả đời dùng không hết, tuyệt không có tác dụng phụ…”.
Tả Mạc hoàn toàn mặc kệ hắn, cắn chặt răng, dồn hết sức lực bản thân tiến về phía trước.
Tiếng cười của Bồ yêu càng lúc càng sảng khoái.
Trên đỉnh Đông Phong, Tiểu Quả nhìn xuống từng bước tiến gian nan trên sơn đạo quanh co của Tả Mạc sư huynh, trong lòng đầy xúc động, nắm chặt nắm tay nhỏ bé, khuôn mặt quả tào hiện lên vẻ kiên định không gì lay chuyển.
Sư huynh lợi hại như vậy mà còn khắc khổ chăm chỉ, Tiểu Quả nhất định sẽ cố gắng!
Nàng lập tức quay người, quyết định từ ngày hôm nay sẽ tu luyện gấp đôi!
Tả Mạc nếu biết được suy nghĩ của Tiểu Quả, nhất định sẽ kêu oan hô lớn: “Ca là bị bức mà!”.
Trên thực tế, lúc này đại não hắn gần như trống rỗng, phản ứng cùng tư duy rất chậm chạp. Tất cả hành vi sau này đều máy móc theo bản năng, ngay cả Bồ yêu nói gì hắn cũng không nghe rõ.
Rốt cuộc, hắn cũng đến được đỉnh núi, nhị sư bá một lời cũng không nói xách hắn trở về Hành Phương viện.
Trong viện, một cái thùng gỗ lớn thật lớn, bên trong chứa đầy nước thuốc màu đen, mùi thảo dược đậm đặc. Hứa Tình canh giữ ở bên cạnh, thấy nhị sư bá mang theo Tả Mạc tiến vào, vội vàng châm lửa.
Tân Nham sư bá lẳng lặng không nói, tùy ý quăng Tả Mạc vào trong thùng gỗ rồi phủi đít bỏ đi.
Bùm, Tả Mạc giống như thanh gỗ mục, chuẩn xác bay vào trong thùng gỗ. Nước thuốc nóng bỏng khiến con mắt hắn như muốn trợn ngược, kinh hãi la hét oai oái rất dọa người. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tình đỏ ửng, vô cùng đồng tình nói với Tả Mạc: “Sư huynh, nước thuốc này giá đến tận ba viên tam phẩm tinh thạch, viện chủ nói bút tiền này ghi vào sổ nợ của huynh, bảo huynh sau này phải trả đủ”.
Lúc này Tả Mạc rất cần một cái gì đó để xả hết ức chế trong lòng…!
Ngâm nước thuốc mỗi ngày cũng phải bỏ tiền, đây không phải là áp bức sao? Chẳng qua vài ngày nay, Tả Mạc cũng hiểu được phản kháng cũng vô ích nên đành phải cắn răng thừa nhận thực tế đau lòng. Hơn nữa nước thuốc hiệu quả rất rõ rệt, nếu không có nó chưa chắc Tả Mạc đã hoàn thành nổi khóa huấn luyện điên cuồng của Tân Nham, đến lúc đó phải chịu trừng phạt còn đau khổ hơn nhiều.
Đôi khi, Tả Mạc có ảo giác có phải sư phụ cùng nhị sư bá liên kết với nhau đày đọa mình hay không…???
Hứa Tình chợt nhắc nhở: “Sư huynh, muội tăng lửa đây!”.
Lát sau, một tiếng kêu thảm thiết như heo chọc tiết vang vọng khắp Hành Phương viện, một đám nữ đệ tử quay đầu nhìn nhau, thanh âm đầy cảm khái: “Thật đáng thương!” rồi lại vùi đầu làm việc tiếp.
Ngâm đủ dược hoàn xong, Tả Mạc như người mộng du đi về Tây Phong tiểu viện, ác mộng một ngày đã kết thúc.
Hắn rất muốn nằm gục xuống mà ngủ, xương cốt toàn thân như muốn rã rời nhưng hắn vẫn phải cắn răng kiên trì ngồi xuống. “Thai tức luyện thần” đối với khôi phục thân thể không quá xuất sắc nhưng đối với dưỡng tâm an thần thì có hiệu quả khá tốt.
Đôi khi Tả Mạc thầm hoài nghi, nếu không có “Thai tức luyện thần”, bản thân mình chỉ sợ không mệt chết thì cũng bị điên mà chết.
Thời gian hắn nhập đinh rất nhanh trôi qua, khi hắn mở mắt ra, cả người tuy vẫn đau nhức nhưng cảm giác đại não trống rỗng đã biến mất không còn, thân thể cũng trở lại trong tầm kiểm soát. Dược liệu hắn ngâm là do sư phụ luyện chế, nghe nói khi thân thể càng mệt, dược lực càng tốt.
Mang theo vài phần lưu luyến, bất đắc dĩ đứng dậy, trước khi mặt trời lên, hắn lại phải lên Vọng Dương phong nếu không sẽ rất thảm. Lúc này bên ngoài trời không ánh sáng, tối đen như mực, sơn đạo còn tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương.
Dưới bóng đêm, Tả Mạc lao nhanh về hướng Vọng Dương phong, trên đầu những ngôi sao vẫn còn sáng lấp lánh.
Trong lúc chạy như điên, hắn chỉ có một suy nghĩ, đấy là cơn ác mộng này mau mau chấm dứt đi! Hiện giờ hắn vô cùng hoài niệm cuộc sống làm đồng luyện đan trước kia, kể cả cuộc sống luyện kiếm giữa sông tuy cực khổ cũng thoải mái hơn xa hôm nay. Mấy ngày nay hắn đều phải gồng mình cố sống cố chết lê lết qua ngày, hơn nữa khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng hơn chính là câu cảnh cáo của sư phụ: “phải để nhị sư bá hài lòng…”
Nhị sư bá hài lòng…
Hắn có vô số lý do để tin tưởng, trong đầu đáng nguyền rủa của nhị sư bá, bây giờ mới chỉ là bắt đầu.
Trong lúc Tả Mạc đang gặm nhấm cuộc sống đầy bi thảm thì ở Đông Phù xảy ra một sự kiện kinh thiên động địa, chấn động khắp nơi!
Anh em vào link này vote cho thím Tưởng nhá: http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=68166 , có trọng thưởng đấy, tuần sau có thêm boom đấy!
Last edited by Phiêu; 09-11-2010 at 03:33 PM.
|