Đông Phù điện, không khí trong phòng vô cùng căng thẳng, sắc mặt ai cũng xanh đen, trong đó có mấy người thậm chí trên thân còn có thể nhìn thấy những vết thương.
Trước mặt bọn họ, thi thể Viên Lập nằm an tĩnh trên bàn, cả người tuyền một màu xám xanh quỷ dị.
Trong mắt Vân Hà tiên tử đầy vẻ bi thương, người vốn xưa nay trầm ổn như nàng bây giờ trong lòng cũng không khỏi kinh sợ. Vì tra xét vết tích còn sót lại của yêu ma đã khu sử bạch nhật tinh hiện, bọn họ luân phiên đi thám tra* chung quanh Đông Phù. Nhưng không ai có thể ngờ được, hôm nay bọn họ lại gặp phải mai phục.
Đó chắc chắn là một cuộc mai phục được thiết kế cẩn thận tỉ mỉ, mục tiêu của đối phương rõ ràng là Viên Lập. Kẻ địch nhân số rất đông, ai ai cũng mang theo mặt nạ, hơn nữa tu vị kinh người lại được tổ chức cực kỳ nghiêm mật, Viên Lập gần như vừa gặp đã bị giết chết. Lúc đó Vân Hà tiên tử gần Viên Lập nhất, nếu không phải đương thời nàng quyết đoán ném ra Âm Lôi châu mới vừa luyện chế thành công thì chắc đã bị cuốn vào trong vòng công kích của đối phương. Chính nhờ vào Âm Lôi châu mà nàng mới tìm được đường sống trong cái chết, may mắn tránh qua một kiếp.
"Đối phương là ai?" Thiên Tùng tử sắc mặt xanh đen, y là chấp chưởng giả thực tế ở Đông Phù, có người ngay trên đất của mình công khai tập kích khách nhân, chẳng khác gì tát vỗ mặt y.
Vân Hà tiên tử ổn định lại tâm thần, lòng còn sợ hãi nói: "Không biết, đối phương không ai dùng phi kiếm, chỉ toàn dùng Ngũ Hành la yên, phối hợp với trận pháp khá là cao minh."
"Ngũ Hành la yên?" Hà lão hơi kinh ngạc ngẩng đầu lên, hắn hôm nay không đi nên không biết. Hắn trầm ngâm nói: "Ngũ Hành la yên đại đa phần là của tán tu, thứ này chỉ sợ không thu thập đủ. . ."
"Cũng chưa chắc." Lúc này Văn Thiết tán nhân trầm giọng mở miệng: "Đối phương rất có khả năng cố ý đánh lạc hướng chúng ta. Ngũ Hành la yên tuy sưu tập không dễ nhưng trên phường thị cũng thỉnh thoảng có thể mua được, nếu ai đó có tâm sưu tập, vậy cũng không phải không có khả năng. Mục tiêu đối phương là Viên tiên sinh! Mục đích kia mới quan trọng, vì cái gì mục tiêu bọn họ lại đặt trên người Viên tiên sinh?"
Người đang ngồi đây không ai không tinh minh, tâm tư đều sâu như bể, Thiên Tùng tử lập tức ý thức được, tiếp lời nói: "Đối phương không muốn chúng ta truy tra* chuyện bạch nhật tinh hiện!"
"Đúng a, điểm này mới là mấu chốt." Hà lão cũng mở miệng: "Nếu những tên kia muốn thừa nước đục thả câu, nhảy vào chiếm tiện nghi thì ngược lại phải hy vọng chúng ta tìm được con yêu ma, sau đó nửa đường xông vào trộm cướp mới đúng. Kẻ nào lại không muốn chúng ta tìm ra con yêu ma mới được đây?"
"Con yêu ma kia?" Vân Hà tiên tử đột nhiên cả kinh thốt lên: "Có khi nào là đồng đảng con yêu ma không!"
Những người khác mặt đối mặt nhìn nhau, sắc mặt tức thì ngưng trọng vô cùng. Kẻ tập kích bọn họ là một đám người, vậy hiển nhiên không phải là con yêu ma đã trọng thương kia, mà nhiều khả năng là đồng đảng của nó. Trước đây bọn họ vốn cho rằng chỉ là một con yêu ma đã thụ thương, trong lòng mọi người cũng không quá khẩn trương. Trong mắt bọn họ, bằng vào lực lượng nhiều cao thủ Kim Đan kỳ thế này, tiêu diệt một con yêu ma như vậy chẳng phải là việc dễ như trở bàn tay sao?
Ai cũng không nghĩ tới, thế cục lại bỗng chốc trở nên đan xen phức tạp. Sự tình bạch nhật tinh hiện căn bản không qua mặt được ai, kẻ nào cũng ôm hy vọng có thể săn giết yêu ma nên tu giả điên cuồng chạy đến Thiên Nguyệt giới.
Một cao đẳng yêu ma trọng thương khác nào vô số tinh thạch, vô số pháp bảo!
"Không ngờ lại có tu giả nương nhờ yêu ma!" Văn Thiết tán nhân giận dữ.
Hà lão ngẩng đầu, nói một câu: "Vì cái gì không thể là một bầy yêu ma?"
Lời vừa nói ra, Đông Phù điện rộng lớn bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Vân Hà tiên tử tinh thần mệt mỏi quay về chỗ ở, tiểu hoàn nhìn thấy thần sắc tiểu thư như vậy thầm đau lòng, kinh hoảng nói: "Tiểu thư, hay là chúng ta quay về đi, giờ chuyện nơi này quá dọa người a!"
Vân Hà lộ ra vẻ cười khổ: "Bây giờ còn có thể trở về sao? Việc này nếu không tìm ra manh mối, chúng ta cũng táng thân theo Viên tiên sinh."
Tiểu hoàn cắn chặt môi, kiên nghị nói: "Vậy ta đi tìm Âm châu cho tiểu thư! Tiểu thư nếu có thể có thêm mấy viên Âm Lôi châu thì cũng không sợ bọn họ!"
"Nha đầu ngốc!" Vân hà xoa xoa đầu tiểu hoàn, cử chỉ mang theo mấy phần sủng nịch, ôn nhu nói: "Vừa nhặt được một tiện nghi lớn lại cứ nghĩ ngày nào cũng đi nhặt tiện nghi?"
"Nhưng ta không giúp được gì cho tiểu thư!" Tròng mắt tiểu hoàn đã ngân ngấn nước, hai người trên danh nghĩa là chủ bộc, kỳ thực tình như tỷ muội.
"Tiểu thư nhà ngươi yếu như vậy sao? Tốt xấu gì ta cũng là Kim Đan kỳ!" Vân Hà vội an ủi tiểu hoàn, nhưng trong lòng nàng thực ra rất lo lắng, lời cảnh cáo của Hà lão cứ văng vẳng bên tai nàng. Thế cục Đô Thiên Huyết giới hỗn loạn nàng cũng biết, nhưng bại hoại đến bước nào nàng lại không được rõ ràng. Nếu yêu ma thực sự lẫn vào Thiên Nguyệt giới, vậy cục diện đã đến nông nỗi nào rồi?
Ngoài phòng mưa phùn mùa hạ lất phất bay thấu qua song, ngước mắt ra nhìn núi non xa xa mờ mờ chìm dần vào trong bóng mưa, phiền muộn trong lòng Vân Hà càng thêm cồn cào mãnh liệt.
Suy đoán của Tả Mạc hoàn toàn chính xác, cuộc sống bi thảm của hắn bây giờ mới bắt đầu. Lời đề tỉnh trực ngôn của Hà lão, cộng thêm hành động hôn mê lộng xảo thành chuyên* dại dột của Tả Mạc trực tiếp cảnh cáo bọn Bùi Nguyên Nhiên. Cho dù thiên tài có thiên phú kinh diễm thế nào thì chỉ có sống sót mới có khả năng trở thành cao thủ chân chính. Trong mắt đám người Bùi Nguyên Nhiên Thi Phượng Dung, Tả Mạc không thiếu thiên phú, thậm chí bọn họ còn cảm thấy nhiều khả năng Tả Mạc còn có thiên phú khác chưa được khai phá. Song thể chất thực sự quá ốm yếu sẽ hạn chế năng lực phát triển của hắn, loại chuyện chết yểu vẫn lạc rất có khả năng sẽ đến với người như hắn.
So sánh ra thì trên phương diện này Vi Thắng quá mạnh mẽ, hoàn toàn không cần bọn họ phải bận lòng.
Chuyện vừa xảy ra, bọn Bùi Nguyên Nhiên lập tức phát hiện suy nghĩ của mình ngay từ đầu đã sai lầm. Đối với dạng nhân tài toàn năng như Tả Mạc, trọng yếu không phải ở tu kiếm mà là bảo mạng. So với việc đem hắn bồi dưỡng thành một kiếm tu gà mờ không bằng bồi dưỡng cho sinh mệnh lực của hắn ngoan cường như ô quy*. Toàn bộ cao tầng Vô Không kiếm môn sau khi suy nghĩ thông suốt liền đưa ra nhận định như vậy, thế là Tân Nham tự thân xuất mã.
Từ đó có thể thấy Vô Không kiếm môn coi trọng Tả Mạc đến mức nào!
Trải qua đoạn thời gian tu luyện như ác mộng này, hiện giờ thân thể Tả Mạc đích thật đã cường kiện lên không ít, tuy nhìn qua vẫn hơi cao gầy nhưng trên người đã có thêm chút thịt. Tu luyện cường độ cao cộng với dược dịch* bồi bổ, dần dần cũng bắt đầu thành thói quen của hắn.
Đáng tiếc, đến tận giờ Tả Mạc vẫn không rõ ràng mấy người sư phó làm vậy đến cùng là mục đích gì. Song có Tân Nham sư bá tự thân tọa trấn, tất nhiên khiến hắn "thụ sủng nhược kinh", cũng khiến hắn cả ngày kêu trời! Trong đám trưởng bối, Tân Nham sư bá là loại người không nói lý nhất, cũng là người Tả Mạc sợ hãi nhất.
Nếu gặp được Diêm Nhạc sư bá thì có phải tốt không, đôi lúc Tả Mạc bất giác mơ màng.
Trong nhà tranh, Tân Nham ném cho Tả Mạc một ngọc giản rồi dẫn hắn tới một sơn cốc sau hậu sơn. Sơn cốc này trước đây Tả Mạc đã đi qua, bây giờ rõ ràng đã bị người nào đó san phẳng, sau đó thiết kế lên một cái phù trận. Tân Nham không nói hai lời trực tiếp xách Tả Mạc ném vào trong đó.
"Sư bá, đây. . . Đây là cái gì?" Tả Mạc kinh hoảng hỏi.
Tân Nham không để ý tới hắn, phủi đít đi thẳng.
Tả Mạc tâm kinh đảm chiến nhìn ngó xung quanh, có điều khắp nơi đều trống trơn không có gì cả, đầu hắn bắt đầu to như cái đấu. Chẳng lẽ đây là phù trận cường thân kiện thể sao? Có đồ tốt thế này sao không sớm lấy ra?
Nửa ngày, phù trận vẫn không có chút động tĩnh gì cả. Có điều Tả Mạc cũng không dám tự tiện chạy ra khỏi phù trận, sư bá đã ném hắn đến đây, hắn mà chạy đi ra, hắc…hậu quả không cần nói cũng biết. Hắn bèn nhìn vào ngọc giản mà sư bá đưa trước khi đi.
Trong ngọc giản ghi lại một môn tâm pháp luyện thể, tên gọi là 《 kim cương vi ngôn 》. Tả Mạc hơi kinh ngạc, từ danh tự mà xét thì đây tuyệt đối không phải là tâm pháp bản môn, lại có phần nào đó giống với tâm pháp thiền tu hơn. Sư bá lấy từ đâu ra thứ này? Không biết có phải từng kinh lịch cuộc sống làm ngoại môn đệ tử phải tranh giành từng cái ngọc giản suốt hai năm trời hay không mà kiến thức của hắn đối với ngọc giản, đặc biệt là ngọc giản ghi chép những thứ kỳ lạ có sự ham thích đặc biệt. Hơn nữa đây không cần phải tiêu phí nửa điểm cống hiến lại có thể kiếm được một bộ tâm pháp, cuối cùng Tả Mạc cũng cảm thấy an ủi sau đau khổ phải chịu đựng mấy ngày hôm nay.
Hắn hiếu kỳ tiếp tục xem xét ngọc giản.
Quả nhiên là tâm pháp thiền tu, tâm pháp thiền tu đại đa phần đều giản đơn, yêu cầu đối với thiên phú rất thấp song yêu cầu đối với tâm tính nghị lực tâm lại cực cao. Môn tâm pháp này cũng hệt như thế, không có nhiều thứ quá phức tạp nhưng giảng cứu* lại là sự kiên trì. Nếu có thể tiếp tục kéo dài tu luyện lúc đó thể như kim thạch (người như đá sắt), mà nếu có ngộ tính có thể đạt đến cảnh giới cuối cùng đó là thành tựu kim cương bất diệt chi thể.
Đương nhiên, đối với mấy thứ viển vông này Tả Mạc chế nhạo không thôi. Đầu năm nay, bất luận là ngọc giản gì cũng đều quảng cáo mình lợi hại thế này thế kia, hệt như Bồ yêu luôn kêu gào chính mình là Thiên yêu gì gì đó…Cái đạo lý này từng khiến Tả Mạc cười đến rụng cả răng.
Có điều trong 《 kim cương vi ngôn 》 có nhắc đến công hiệu tầm thường phi kiếm khó đả thương, thật ra khiến cho Tả Mạc rất háo hức. Bất cứ lúc nào, bảo mạng đều là chuyện cần thiết a. Hơn nữa nếu có tiểu thành, yêu ma sẽ khó mà cận thân, vạn tà bất xâm. Tả Mạc bỗng nhiên phát hiện, hình như sở học chính mình càng ngày càng hỗn tạp.
"Thứ tầm thường thế này mà cũng lấy ra cho được." Bồ yêu không biết đã chạy ra từ lúc nào, mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ đứng ở một bên cười lạnh.
"Tầm thường?" Tả Mạc giơ giơ ngọc giản lên: "Ngươi có sao?"
"Ta chỉ giữ tinh phẩm!" Bồ yêu ngước mặt lên trời vênh váo nói.
"Giống như Âm châu?" Tả Mạc cười lạnh.
Tức thì Bồ yêu hệt như quả bóng xì hơi. Chuyện Âm châu giờ đã trở thành vũ khí có lực đả kích mãnh liệt tới Bồ yêu nhất mà Tả Mạc có, đối với việc này Bồ yêu hoàn toàn không có đất để phản kháng. Đến khi hắn giả đò liếc mắt nhìn chung quanh phù trận một cái, lập tức hắc hắc khoái chí cười lạnh.
Tiếng cười của y khiến Tả Mạc lạnh cả gáy, sởn da gà nhịn không được hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Mắt huyết đồng đỏ rực của Bồ yêu chợt thấu ra vẻ hạnh tai nhạc họa* đầy quỷ dị, loại ánh mắt này Tả Mạc quá mức quen thuộc, những ngày gần đây hắn đã thấy quá nhiều. Trong lòng Tả Mạc chợt có một dự cảm chẳng tốt lành gì.
"Ngươi chầm chậm mà hưởng thụ nha." Bồ yêu đắc ý nói, sau đó liếc mắt nhìn Tả Mạc một cái đầy ý tứ rồi chui vào trong thức hải.
Tả Mạc cảm thấy lạnh cả da đầu, lại nhìn lại phù trận một hồi, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Chẳng lẽ đây không phải là phù trận cường thân kiện thể?
Nhưng đúng lúc này, xung quanh đột nhiên xuất hiện từng đoàn vụ khí nhàn nhạt, Tả Mạc nhìn thấy rất rõ ràng, những vụ khí này đều do phù trận tán phát mà ra. Lập tức hắn chột dạ, đã bắt đầu rồi sao?
Vụ khí nhanh chóng tràn ngập khắp nơi, thoáng chốc Tả Mạc vươn tay ra đã không còn thấy ngón, hắn càng cẩn thận đề phòng xung quanh hơn.
Xuy!
Một đạo kiếm mang đột nhiên từ trong sương mù bắn ra kích xạ về phía Tả Mạc!
Tả Mạc sớm đã có tâm đề phòng bèn vội hóa chỉ thành kiếm, một đạo kiếm mang rời tay mà ra chuẩn xác kích trúng đạo kiếm mang đang bay về phía hắn.
Binh!
Quang mang hơi lóe lên, hai đạo kiếm mang đồng quy vu tận.
Tả Mạc còn chưa kịp phản ứng thì… xuy xuy, lại tiếp tục xuất hiện hai đạo kiếm mang bắn ra từ trong sương mù!
Tả Mạc không dám chậm trễ, giương tay xuất ra hai đạo kiếm mang.
Xuy xuy xuy xuy!
Bốn đạo kiếm mang từ bốn phương tám hướng xạ hướng Tả Mạc.
Tả Mạc bấn loạn cả lên, lấy tốc độ nhanh nhất phóng ra kiếm mang.
Kiếm mang dần tăng thêm với tốc độ kinh người, nhanh đến mức khiến cho Tả Mạc không kịp có phản ứng gì cả.
Khi tia kiếm mang đâm vào thân thể hắn, cảm giác thống khổ như vạn mũi kim xuyên vào da thịt khiến hắn kêu thảm một tiếng vang trời, cuối cùng Tả Mạc cũng biết được, phù trận đáng chết này rốt cuộc là thứ quỷ quái gì!