Mặt Tả Mạc đần thối nhìn vào từng phiến từng phiến biển hiệu trên chợ tự do.
Bồ yêu cực kỳ đắc ý, mắt liếc qua những biển hiệu này khẽ thở dài khinh thường, cực kỳ kiêu ngạo châm chọc: "Ta nói rồi, Âm châu là thứ rất đáng tiền a!"
Dần dần Tả Mạc cũng hồi thần trở lại, mắt nhìn thấy tiểu cô nương lần trước từng mua Âm châu của mình. Tiểu cô nương này hình như có vẻ nôn nóng, chẳng lẽ nàng có việc gấp cần mua Âm châu? Trong lòng Tả Mạc thầm suy đoán. Tiểu cô nương kia tâm địa lương thiện, ấn tượng của Tả Mạc đối với nàng rất tốt.
Xem ra Âm châu quả thật có diệu dụng gì đó. Lúc tiểu cô nương tới lần trước chỉ là xuất phát từ hảo tâm mới mua một viên, lúc đó nàng hẳn cũng chưa nhận ra Âm châu. Trong lòng Tả Mạc thầm suy xét.
Tả Mạc không để ý đến Bồ yêu, đi tới trước mặt tiểu cô nương: "Ngươi thu mua Âm châu? Nhiều hay ít?"
Nhưng đúng lúc này, Bồ yêu đột nhiên trầm giọng nói: "Mau đi!"
Tả Mạc sửng sốt.
"Ai có thể nghĩ đến, chốn Đông Phù nho nhỏ này lại tàng long ngọa hổ. Ngay cả thứ tiêu thanh nặc tích* không biết bao nhiêu năm như Âm châu cũng có." Một thanh âm bén nhọn mang theo mấy phần cảm khái vang lên, người nói chuyện chính là hoàng bào đạo nhân.
"Đúng a. Khi biết được ta cũng vô cùng kinh ngạc." Ngân y nam tử nhàn nhạt nói, trong mắt chớp qua một tia nghi hoặc: "Âm Sát môn tiêu vong đã nhiều năm, làm sao bây giờ lại có truyền nhân xuất hiện?"
"Chuyện truyền thừa của môn phái mà, rất khó nói a." Hai mắt hoàng bào đạo nhân nhìn chằm chằm ngân y nam tử hỏi lại: "Ngươi vì sao không tìm những người khác?"
Ngân y nam tử thần sắc trấn định như thường: "Bọn họ? Không đáng để ta hợp tác."
Hoàng bào đạo nhân đắc ý cười ré lên: "Không sai, trừ ngươi ta ra bọn còn lại đều là hạng người tầm thường, thành sự không đủ mà bại sự lại có dư! Chẳng qua ngươi chắc chắn người bán Âm châu kia thật sự sẽ xuất hiện?"
"Không chắc chắn." Ngân y nam tử lắc đầu.
Hoàng bào đạo nhân sắc mặt khẽ biến, con ngươi đột nhiên thu súc: "Ngươi trêu đùa bản tọa?"
Ngân y nam tử vẫn thản nhiên nói: "Tin tức ta cũng cùng ngươi nhận được. Nếu như ngươi cảm thấy không vừa ý có thể rời đi. Hừ hừ… phương pháp ngưng kết Âm châu đủ để ngươi đợi thêm một chút chứ ???."
Hoàng bào đạo nhân nhìn ngân y nam tử nửa ngày, rồi bỗng phá lên cười nói: "Nói cũng đúng! Năm đó Âm Sát môn có danh đầu lớn như vậy cũng không chỉ dựa vào ngưng kết Âm châu. Hắc hắc, nếu có thể tìm được người này, tuyệt học Âm Sát môn thể nào cũng rơi hết vào trong túi hai ta."
"Đừng cao hứng quá sớm." Ngân y nam tử nói: "Chỉ sợ người cùng chủ ý như chúng ta không ít đâu."
"Hừ, dám tranh giành với bản tọa, hừ, ngại sống quá lâu rồi chăng???!" Hoàng bào đạo nhân lạnh giọng nói.
"Cẩn thận một chút vẫn hơn. Ngay cả mấy tên gia hỏa của Minh Đào giới cũng bị người ta tập kích, hơn nữa còn làm gỏi một tên." Ngân y nam tử nhíu lông mày lại nhắc nhở. Chuyện này khiến hắn cảm thấy rất khó hiểu, tuy trên miệng nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng thực sự trong tâm hắn vẫn khá kiêng dè đối với đám gia hỏa Minh Đào giới kia. Hơn nữa, hắn còn cần phải cần Viên Lập để tìm ra con yêu ma kia nữa. Năng lực sở trường của Viên Lập thế nào, hắn khá là rõ ràng. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Viên Lập cư nhiên lại bị phục kích giết chết!
Điều này hoàn toàn đảo lộn kế hoạch ban đầu của hắn.
Nhưng người nào đã giết Viên Lập?
Bắt đầu từ cuộc phục kích này lập tức dồn mọi chuyện hắn rắp tâm sắp xếp đến chỗ hỏng bét. Viên Lạp bị giết, sư môn của hắn nhất định rất chấn giận, tất nhiên Minh Đào giới giới chủ nhất mạch cũng khó mà dung nhẫn* loại hành vi thế này. Chỉ sợ không lâu nữa sẽ có số lượng lớn cao giai tu giả tham dự chuyện này.
Nếu như vậy bọn họ cũng mất đi cơ hội thừa nước đục thả câu.
Tâm cơ hắn cực nhanh nhạy, thấy sự tình xoay chuyển nên phải lập tức điều chỉnh phương hướng. Hơn nữa chuyện Vân Hà tiên tử bằng một hạt Âm Lôi châu mà thoát được một kiếp sớm đã truyền ra khắp Đông Phù. Tức thì khiến cho rất nhiều người chú ý, trong số đó có cả hắn.
Nhưng đúng lúc này, hắn chợt kinh ngạc “di” một tiếng, ánh mắt hướng về một tên nam tử đang đứng ở quầy hàng phía trước.
"Làm sao?" Hoàng bào đạo nhân tinh thần khẽ rung hỏi lại: "Có phát hiện gì sao?"
"Con cá chúng ta chờ hình như đã xuất hiện." Ngân y nam tử nhìn chằm chằm nam tử tướng mạo bình thường trước mặt.
"Hắn?" Thuận theo ánh mắt ngân y nam tử, hoàng bào đạo nhân cũng nhìn thấy Tả Mạc đang đứng trước quầy của tiểu hoàn, nhíu mày lại hỏi: "Một tiểu gia hỏa Trúc Cơ kỳ, không có khả năng ?"
Ánh mắt ngân y nam tử vẫn nhìn về phía trước, trực tiếp nói: "Tiểu cô nương kia chính là nha hoàn của Vân Hà tiên tử, lần trước chính nàng đã mua được Âm châu. Nhiều quầy hàng như thế nhưng người này chỉ dừng lại trước quầy hàng của nàng…Rất khả nghi."
"Không sai. Đích thực rất khả nghi." Hoàng bào đạo nhân lúc này cũng nhận ra huyền cơ trong đó, quang mang trong mắt đại trướng.
Chú ý tới điểm này tịnh không chỉ có riêng hai người bọn họ.
Tả Mạc vừa nghe thấy lời Bồ yêu, chợt sau lưng đã xuất hiện một thanh niên: "Các hạ muốn bán Âm châu sao? Không bằng bán cho bản nhân, giá cả bao nhiêu cứ nói."
Tả Mạc vừa được Bồ yêu đề tỉnh lập tức chú ý thấy có rất nhiều ánh mắt tập trung lên người mình, lập tức cả kinh, thầm hô không hay. Âm châu có thể kiếm ra tiền đương nhiên là chuyện tốt nhưng nếu phải để lộ thân phận, vậy hắn quyết không nguyện ý.
"Ta cũng không có Âm châu." Tả Mạc thấy tình thế bất diệu liền vội giả ngây nói: "Ta thấy nhiều người hỏi mua như vậy nên rất hiếu kỳ. Âm châu này đến cùng là bảo bối gì? Có đáng tiền hay không? Các ngươi có hàng mẫu sao? Có thể cho ta ngó ngó qua một chút không? Về sau lỡ ta gặp phải cũng không bỏ qua cơ hội phát tài."
"Thật sao?" Tên thanh niên này cười lạnh nói: "Vậy các hạ vì sao không đến chỗ ta mà hỏi lại cứ khăng khăng chạy đến chỗ nàng."
Tiểu Hoàn thấy vậy nhịn không được, mày liễu dựng đứng, giận nói: "Họ Tiết này, ngươi làm vậy là có ý gì? Dựa vào cái gì lại không thể đến chỗ cô nãi nãi? Hả hả???" Tên thanh niên này là đệ tử Văn Thiết tán nhân, tên gọi Tiết Vân, lâu nay tiểu hoàn luôn nhìn hắn không thuận mắt.
"Tại hạ không có ý gì cả." Tiết Vân cười lạnh nói: "Tại hạ chẳng qua chỉ thay sư phó chạy việc mà thôi. Loại đồ tốt Âm châu không nên nuốt một mình a."
Tả Mạc cười bồi: "Vị đại gia này hiểu lầm thật rồi, tại hạ thật sự không có Âm châu mà." Đối phương có tu vi Ngưng Mạch kỳ, không phải tu giả nho nhỏ Trúc Cơ kỳ như mình có thể đụng được. Tả Mạc không ngốc, nếu lúc này mình lấy Âm châu ra chỉ có nước đi đứt. Không chỉ không lấy được tinh thạch mà nhất định còn bị đối phương bức hỏi pháp quyết ngưng kết Âm châu, nếu không đáp ứng chỉ sợ hôm nay khó mà thoát thân.
"Không có Âm châu?" Tiết Vân hừ một tiếng: "Phải để đại gia ta truy xét mới biết được."
Tiểu Hoàn bỗng đứng chắn trước người Tả Mạc, tức giận nói: "Ngươi dám!" Nàng cũng không ngốc, nếu Tiết Vân không đến thì nàng chưa chắc đã nhận ra Tả Mạc. Song Tiết Vân nghi ngờ như thế lại khiến nàng phải nhìn kỹ lại, đến lúc này mới phát hiện tướng mạo người trước mặt này tuy khác với lần trước nhưng hình thể lại rất giống nhau.
Tiết Vân khinh thường nhìn Tiểu Hoàn: "Khơi khơi một tên nha hoàn như ngươi mà dám, ngươi nghĩ mình là đại nhân vật chắc!"
Nói xong, hắn cũng không thèm nhìn lại Tiểu Hoàn, dấn bước về phía Tả Mạc.
Tả Mạc vừa nhìn đã biết hôm nay khó mà thoát được, lấy tốc độ chậm đến đáng thương của mình, nếu muốn chạy trốn chỉ sợ chạy không thoát. Vận khí hôm nay thật quá là dẫm phải *** chó! Trong lòng Tả Mạc thầm cười khổ, quả nhiên kiếm tinh thạch bao giờ cũng có phong hiểm, cần thận trọng a! Nhìn khuôn mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Tiết Vân, ánh mắt Tả Mạc vụt trở nên âm trầm, sát ý trong lòng tấn tốc leo thang. Tu vi đối phương vượt xa chính mình, hắn không hề có tư tưởng cầu may song thấy đối phương chủ quan ăn chắc như vậy, hắn quyết định phải cho đối phương một kinh hỉ nho nhỏ.
Hai mắt chăm chú nhìn thẳng Tiết Vân, linh lực trong thể nội điên cuồng vận chuyển, chỉ chờ Tiết Vân đến gần, Tả Mạc nhất định sẽ chào đón hắn bằng kiếm chiêu mạnh nhất của mình ——《 Ly thủy phần thiên 》!
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người cắm một câu: "A a, khó trách ta luôn nhìn Văn Thiết tán nhân không thuận mắt, cứ nhìn đồ đệ của hắn là biết."
Tiết Vân sắc mặt chợt biến, ánh mắt âm trầm, dừng bước chân lại, trầm giọng quát lớn: "Đây là vị nào a? Khẩu khí thật dọa người! Làm sao lại dấu đầu lòi đuôi, không dám đi ra gặp ta?"
"Loại cặn bã như người cũng phải để gia gia ngươi đi ra sao?"
Thanh âm phiêu hốt bất định khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra phương vị cụ thể. Sắc mặt Tiết Vân khẽ tái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, vừa rồi hắn ngưng thần lắng nghe nhưng tuyệt nhiên tìm không được phương hướng của đối phương, có thể thấy được tu vị đối phương vượt hắn xa xa.
Ngay lúc Tiết Vân đang kinh hãi khó hiểu bỗng một đạo nhân ảnh nhào về phía Tả Mạc.
"Ngươi dám!" Vài tiếng rống giận không hẹn mà cùng vang lên.
Kiếm quang lóe lên, quang hoa lưu động, phút chốc vài cái phi kiếm không hẹn mà cùng đâm về phía đạo nhân ảnh kia!
Tu vi những người này không ai không cao tuyệt kinh người, tuy mục tiêu không phải là mình nhưng trong kiếm quang uẩn hàm kiếm ý lẫm liệt vẫn khiến Tả Mạc cảm thấy da thịt như bị xé ra, trong lòng hắn bất giác kinh hãi khó hiểu. Đến tận lúc này, hắn mới nhận ra viên Âm châu xấu xí kia không ngờ lại có giá trị kinh người đến thế!
Trên tay thằng cha Bồ yêu quả nhiên không thiếu đồ tốt, đúng lúc nguy cấp thế này trong đầu Tả Mạc lại có thứ suy nghĩ quỷ quái như vậy.
Kiếm quang thiên ti vạn lũ, diễm liễm cuồn cuộn lại không hề thương đến một cọng tóc Tả Mạc.
Mà đạo nhân ảnh kia tu vị cũng bất phàm, thanh phi kiếm màu xanh quang mang cực thịnh huyễn hóa thành một đạo quanh võng trước thân hắn miễn cưỡng ngăn trở vài thanh phi kiếm, trong khi đó thân người y đột nhiên tan biến trên mặt đất. Hiển nhiên hắn lấy một địch chúng, tự nhiên không phải là đối thủ.
Ngay lúc chúng nhân đang vây công người này, một sợi dây thừng đỏ sậm lặng lẽ không tiếng thở im lìm hướng về phía Tả Mạc.
Ngân y nam tử là người đầu tiên phát hiện ra, hừ lạnh một tiếng: "Muốn làm ngư ông đắc lợi, không dễ dàng như vậy đâu!" Hắn lập tức vươn tay nhất chỉ, chỉ thấy một mạt ngân quang trùng trùng chấn vào dây thừng đỏ sậm. Dây thừng quả nhiên không phải là vật phàm, dập dờn như sóng gợn mấy cái liền quét sạch ngân quang.
Ngân y nam tử không nhiều lời, ngân câu tiểu kiếm của hắn hóa thành một đạo ngân quang tinh mịn giống như ngân xà leo cây, quấn từng vòng từng vòng lên sợi dây thừng.
Hoàng bào đạo nhân lúc này lại đang triền đấu cùng đạo nhân ảnh vừa mới lao về Tả Mạc lúc trước, thân hình người đó như được chụp bên trong một đoàn khói mù khiến người xem không thể nhìn được rõ ràng, thân hình y biến hóa thoắt ẩn thoắt hiện. Mà hoàng bào đạo nhân hiển nhiên cũng không phải tay vừa, phi kiếm màu vàng như mặt trời giữa trưa, quang hoa tứ xạ khiến người ta không dám nhìn thẳng. Mỗi một chiêu của y thế đều như thiên quân vạn mã, trải rộng ra bốn phương!
Không có một ai có thể lại gần Tả Mạc cùng Tiểu Hoàn. Đáng thương cho Tiết Vân, hắn sớm đã bị những kiếm quang này xoắn thành vô số vụn thịt.
Sắc mặt Tiểu Hoàn tái nhợt không còn chút máu, thần sắc kinh hãi sững sờ nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy vô số kiếm quang, pháp bảo phóng ra uy thế như lôi đình khiến đôi chân nàng mềm nhũn.
Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới sau lưng còn có một người tu vi còn thấp hơn cả mình, bản thân ngay cả chống đỡ còn khó khăn, hắn làm sao mà chịu nổi? Trong lòng Tiểu Hoàn đã nhận định người này chắc chắn là người đã bán Âm châu kia, lại nghĩ đến vì mình mà kéo người ta vào tuyệt cảnh, bất giác nàng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Sắc mặt trắng bệch quay đầu lại xem xét, chỉ thấy người đó cúi thấp đầu, hai tay cuộn trong tay áo.
Tựa hồ nhìn thấy ánh mắt của nàng, người đó chợt ngẩng đầu lên, khẽ cười với nàng.
Mặt cười xuất hiện quỷ dị như đao phong băng lãnh, Tiểu Hoàn chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí không hiểu từ đâu đột nhiên từ dưới bàn chân trào lên!
Đúng lúc này, một cánh tay không chút dấu hiệu đặt vào bả vai Tả Mạc.