Lần đầu đến sân bay nên TỠÂn ngÆ¡ ngác lắm . Gần má»™t giá» Ä‘i tá»›i Ä‘i lui cô vẫn chưa tìm ra chá»— đón ngưá»i thân . Cuối cùng, cô đánh liá»u cháºn đưá»ng má»™t nhân viên bảo vệ:
- Bác Æ¡i, vui lòng chỉ cho cháu chá»— đón ngưá»i nhà đi.
Äón ngưá»i à ? - Ngưá»i bảo vệ dừng chân, đôi mắt nhướng lên vá»›i đôi chút nghi ngá» khi nhìn thấy bá»™ y phục trên ngưá»i cô qúa xá»nh xoà ng.
Nội địa hay quốc tế ?
Da . . . Nội địa và quốc tế là sao ạ ?
TỠÂn ngÆ¡ ngác . Ngưá»i bảo vệ nén bá»±c mình:
- Là ngưá»i ấy từ đâu tá»›i . Trong nước hay ngoà i nước ?
Dạ ngoà i nước ạ ! - Chợt hiểu, TỠÂn gáºt đầu nhanh - Từ Hoa Kỳ đến.
Lại thêm má»™t cái nhìn soi mói, ngưá»i bảo vệ đưa tay chỉ:
- Váºy thì cổng bên kia . Mau Ä‘i, chuyến bay vừa hạ cánh rồi đó.
Dạ, cảm Æ¡n bác - Cúi đầu chà o, TỠÂn co chân chạy lẹ vá» phÃa cổng chá» . Lá»t thá»m giữa dòng ngưá»i và sang trá»ng kia rồi, hà nh khách cá»§a chuyến bay đã là m xong thá»§ tục Ä‘ang từ tốn bước ra giữa hà nh lang hẹp . Äám ngưá»i chá» bá»—ng nhá»›n nháo cả lên . Những bó hoa được đưa cao vẫy gá»i Äông qúa ! Cho má»™t ngón tay và o miệng, TỠÂn căn mắt ngó . Là m sao biết VÄ©nh CÆ¡ là ai trong đám ngưá»i đông đảo ấy . Hay là . ..
Chợt nhớ ra, TỠÂn lại co cẳng chạy đến một quầy mỹ nghệ:
- Xin há»i, chị mua chi ?
Cô bán hà ng Ä‘ang lúc ế, thấy khách ghé niá»m nở má»i cháo.
Tôi không mua gì cả, nhưng TỠÂn đã là m cô ta thất vá»ng bằng cái lắc đầu:
- Tôi muốn xin chị miếng bìa cứng kia . Chị có thể cho tôi không ?
ÄÆ°á»£c . Cô gái cúi nhặt tấm bìa, uể oải trao cho TỠÂn . Chưa kịp láºt cuốn tiểu thuyết ra lại bị là m phiá»n:
- Chị Æ i, tôi muốm mượn cây viết . Chị có thể giúp không ạ ?
Cây viết được đặt lên bà n vá»›i vẻ mặt không vui . Nhưng TỠÂn chẳng còn thá»i gian đâu để quan tâm đánh giá . Kê ngay tấm bìa lên mặt kiếng, cô báºm môi dùng cây viết tô Ä‘áºm hai chữ VÄ©nh CÆ¡.
Xong rồi . Chị Æ i, cho trả cây viết . Cảm Æ¡n nhe - Nói xong, TỠÂn cầm ngay mảnh bìa cứng chạy Ä‘i, suýt đâm sầm và o má»™t ông khách ngoại kiá»u Ä‘ang bước vá»™i.
Ủa ! Má»i ngưá»i đâu cả rồi ? - Dừng chân, nhìn cổng đợi vắng lặng, TỠÂn nhìn quanh ngÆ¡ ngác . Trong lúc cô Ä‘i là m báng tên, má»i ngưá»i đã ra hết cả rồi . TÃnh sao bây giá» ? Buồn chán qúa, TỠÂn quen mất lá»i cánh cáo được ghi rà nh rà nh trên tấm biển . Ném luon bản tên mình vừa ghi xuống đất.
Cô đi đón tôi có phải không ?
Äúng lúc đó, sau lưng cô bá»—ng vang lên má»™t giá»ng nam trầm.
Giáºt mình . TỠÂn quay đầu lại rồi sững ngưá»i như bất động Ngưá»i đà n ông trước mặt có phải VÄ©nh CÆ¡ không ? Sao anh ta cao qúa ? HÆ¡n cô hẳn má»™t cái đầu . Äể có thể nhìn anh được rõ, cô phải lùi vá» sau má»™t bước, phải ngữa hết cố ra sau ? Tôi há»i, có phải cô Ä‘i đón tôi không ? Sao cứ trợn tròn đôi mắt ?
Äôi mắt chá»›p nhanh, TỠÂn vẫn chưa hết bà ng hoà ng . Cô không ngá» thế gian nà y lại có ngưá»i đẹp trai đến thế . Äể cô cứ thÃch nhìn hoà i và o gương mặt cá»§a anh tạ Má»™t gương mặt xương chứa đôi mắt sáng, chiến mÅ©i cao và đôi môi má»ng luon mÃm chặt . Tuy có chút lạnh lùng, vô cảm nhưng lại toát ra vẻ nghiêm nghị, chững chạc bắt ngưá»i đối diện phải dè chừng, nể sÆ¡.
Cô đi đón tôi có phải không ?
Tháºt sá»± bị bá»±c mình, VÄ©nh CÆ¡ gắt lá»›n . Bây giá», TỠÂn má»›i như ngưá»i tỉnh má»™ng, ngây ngô há»i:
- Anh có phải là Vĩnh Cơ không ?
Phải ! Xách hà nh lý đi - cụt ngủn một cáu, không cho TỠÂn kịp nói gì, Vĩnh Cơ đặt xuống trước mặt cô cái vali to tướng rồi rảo bước nhanh:
- Ôi ! Anh . .Tôi không phải . . . TỠÂn kêu lên . .nhưng . . . Vĩnh Cơ đã bước ra xa rồi . Buộc lòng, cô phải cúi xuống xách giùm anh cái vali nặng trĩu.
Cái vali ấy có bánh xe, lại có cần để kéo Ä‘i, nếu TỠÂn biết, cô sẽ chẳng phải tốn nhiá»u công sức thế đâu . Song tệ qúa, nhá» lá»›n cô chưa từng thấy nó bao giá» nên thay vì nhẹ nhà ng kéo nó Ä‘i, cô lại đỠmặt tÃa tai ì ạch xách nó lên, vừa Ä‘i vừa thÆ¡ ?
Thưa cô, tôi giúp cho cô nhé !
Má»™t thanh niên, chừng thấy cô tá»™i nghiệp qúa . Galand bước lại gần lên tiếng giúp . Äã ra đến cổng, nhưng từ đây đến bãi gởi xe cÅ©ng khá xa, TỠÂn đà nh phải nhá» ngưá»i ta giúp:
- Vâng , là m phiá»n anh váºy . Xin anh xách giùm tôi theo ngưá»i đà n ông đó.
Trao vali cho anh ta xong, TỠÂn thẳng ngưá»i ra thở . ÄÆ°a tay lau mồ hôi trán, nhìn thấy VÄ©nh CÆ¡ xăm xăm bước qua đưá»ng, tiến thẳng đến bãi gởi xe.
Chị Æ i, mua kẹo chewing gum không ? Mua giùm em má»™t cây ăn cho thÆ¡m miệng - Má»™t đứa bé từ đây bước đến, tay bưng má»™t rổ đầy kẹo và thuốc lá.
á»’ không, chị không mua đâu - TỠÂn lắc đầu dịu giá»ng.
Äứa bé bước theo nà i ni ?
Mở hà ng giùm em một cây đi chị . Sáng giỠế qúa hà .
Không, chị không mua đâu - TỠÂn khoác tay bước vá»™i qua đưá»ng . VÄ©nh CÆ¡ Ä‘ang đứng chá» . Mặt anh hầm hầm giáºn như bá»±c mình vì sá»± cháºm chạp, trì trệ cá»§a cô.
Cô là m gì mà như rùa bò váºy ? Äánh xe ra mau.
Äánh xe . TỠÂn buồn cưá»i cho cách dùng chữ cá»§a anh . Xe chứ bá»™ bò hay trâu gì mà đánh.
Chưa Ä‘i, còn đứng đó cưá»i mỉa hả ? Lá» má», cháºm chạp qúa Ä‘i thôi.
Lại bị mắng . TỠÂn tắt hẳn nụ cưá»i . Có lẽ phải giải thÃch cho VÄ©nh CÆ¡ rõ . Äể anh cứ hiểu lầm, tưởng cô là ngưá»i phục vụ .Mắng được, mắng hoà i.
Vali của tôi đâu ? Vừa mở miệng, chưa kịp nói TỠÂn đã bị Vĩnh Cơ cắt ngang:
- Cẩn tháºn coi chừng bể đó . Toà n đồ trang sức bằng đá qúy.
Anh nói gì váºy ? - TỠÂn ngác nhiên - Lúc nãy tôi đã bảo anh ta xách đưa cho anh rồi mà . Bá»™ anh ta chưa đưa cho anh hả ?
Anh ta nà o ? Cô lảm nhảm gì váºy ?
Vĩnh Cơ như không hiểu . TỠÂn đảo mắt nhìn quanh rồi chợt kêu lên hốt hoảng:
- Thôi chết, tôi bị lừa rồi.
Cái gì lừa ? Ai lừa cô chứ ? Vĩnh Cơ vẫn còn ngơ ngác . TỠÂn chụp nhanh áo bác giữ xe:
- Bác ơi, bác có thấy anh thanh niên mặt có vết sẹo dà i, xách vali của cháu đi đâu không ?
Gã thanh niên mặt có vết sẹo thì tôi biết . Còn sách vali của cô đi đâu thì tôi chịu . Lắc đầu, bác giữ xe như trách:
- Sao cô lại trao vali cho hắn ? Bá»™ không biết hắn là trùm lưá»ng gạt ở đây sao ?
Cháu không biết ! - Giá»ng TỠÂn lạc hẳn Ä‘i, hoảng hốt - Cháu tưởng anh ta là ngưá»i tốt . Anh ta đỠnghị được giúp cháu.
Thôi rồi, đừng hòng kiếm - má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng nghe chuyện chen và o - Tôn tư thẹo đó tôi biết mà . . . Công an Ä‘ang lùng hắn.
Trá»i Æ¡i ! Bây giá» má»›i hiểu chuyện, VÄ©nh CÆ¡ hét lá»›n - Sao cô bất cẩn như váºy chứ ? Cô có biết toà n bá»™ gia tà i cá»§a tôi nằm trong chiếc vali ấy không ?
Tôi biết . Nháºn thức được háºu qá»§a nghiêm trá»ng việc mình là m, TỠÂn cúi thấp đầu sợ hãi - Xin lá»—i anh.
Xin lá»—i thì được tÃch sá»± gì ? VÄ©nh CÆ¡ lại gắt lên:
- Mau đánh xe đến đây đưa tôi đến đồn công an gần nhất báo án . May ra hỠtìm lại được.
À ! Phải rồi . Lá»i cá»§a anh như liá»u thuốc hồi sinh cứu sống TỠÂn . Mừng đến cuống cả lên, cô qÃu chân chạy nhanh và o bãi gởi dắt chiếc xe đạp cá»§a mình ra trước đôi mắt trợn tròn kinh hãi cá»§a VÄ©nh CÆ¡.
Äi rước tôi bằng xe đạp . Cô không đùa đấy chứ ?
Sao lại đùa ? TỠÂn ngơ ngác:
- Có xe nà o thì tôi rước bằng xe đó thôi.
Tháºt là không hiểu nổi - VÄ©nh CÆ¡ lại hét toáng lên:
- Má»i ngưá»i đâu cả rồi mà để cô đón tôi thế nà y ? Tổng giám đốc cá»§a cô đâu ? Ông ta coi thưá»ng tôi cÅ©ng vừa thôi.
Tôi không có Tổng giám đốc, cũng chẳng biết ông ta là ai cả . - TỠÂn nhẹ nhà ng dựng chống xe . Vĩnh Cơ cau đôi mà y:
- Chuyện nà y là thế nà o ? Ai bảo cô ra đón tôi chứ ?
Chẳng ai bảo cả - Trước vẻ giáºn dữ cá»§a anh, TỠÂn sợ hãi lắc đầu:
- Anh đừng nóng, chuyện dà i lắm . Äể từ từ tôi kể anh nghe.
Còn bây giỠmình đến công án báo án đi . Kẻo tên trộm sổng mất.
Rất nóng lòng muốn biết chuyện gì đó đà xảy ra, nhưng nghe cô nói thế, VÄ©nh CÆ¡ cÅ©ng phải gáºt đầu:
- ÄÆ°á»£c rồi, lên xe Ä‘i . Äồn công an ở hướng nà o hả ?
Anh không rà nh đưá»ng, để tôi chở chá» TỠÂn không trao tay lái cho anh.
Hừ ! Phải lao lên cho con gái chở trước nhiá»u cặp mắt hiếu kỳ . VÄ©nh CÆ¡ quê lắm . Nhưng . . . chẳng còn cách nà o, anh đà nh phải leo lên . Chiếc mini nhá» xÃu như chùn xuống trước sức nặng cá»§a anh.
Báo án, là m thá»§ tục xong, VÄ©nh CÆ¡ đưa TỠÂn và o má»™t quán cà phê gần đó . Gá»i hai ly cam vắt, anh ngầu ngầu mặt:
- Xong rồi đó, bây giá» cô kể Ä‘i . Cô là ai ? Sao lại phải đón tôi cho ra chuyện ? Ông Hưng và má»i ngưá»i đâu ?
Tôi không biết ! - TỠÂn rụt rè chạm tay và o ly nước cam trong vắt, khát qúa, cô muốn uống má»™t miếng cho thấm giá»ng nhưng không giám:
- Tất cả là tại tôi xui xẻo . Tự nhiên nhặt được cái điện thoại của ai đó thoi.
Là sao ? Vĩnh Cơ bưng ly nước uống một hơi dà i . Mừng quá, TỠÂn vội là m theo . Chưa kịp nuốt đã bị anh ta hối:
- Äừng uống nữa nói lẹ Ä‘i . Cô nhặt được Ä‘iện thoại thì dÃnh dáng gì đến tôi chứ ?
Ngụm nước bị mắc nghẹn ná»a chừng . Äôi mắt rưng rưng, TỠÂn nghẹn ngà o kể:
- Hôm qua . . . tôi đến bưu Ä‘iện đúng tám giá» . Như thưá»ng lệ, tôi đến ngồi ở má»™t góc bà n chá» khách.
Cô là nhân viên bưu Ä‘iện à ? - VÄ©nh CÆ¡ chợt há»i . TỠÂn nhẹ lắc đầu.
Không phải . Tôi đến đó để viết thư mướn thôi.
Cái gì ? VÄ©nh CÆ¡ lạ lẫm - Viết thư mướn, ở Việt Nam có dịch vụ nà y nữa sao ? Ôi ! buồn cưá»i, tháºt buồn cưá»i - Rồi như quên mất ná»—i lo lắng, anh báºt lên cưá»i lá»›n . TỠÂn nghiêm nét mặt:
- Tôi chẳng thấy có gì buồn cưá»i cả . Viết thư mướn có gì xấu chứ ?
Ồ, không, không ! - Vĩnh Cơ khoát tay:
- Tôi không cưá»i, cÅ©ng không bảo nghá» cá»§a cô là xấu . Có Ä‘iá»u . . . khó tin qúa . Tá»±a như tụi tôi vẫn đùa nhau và o sở thú sỉa răng cá»p hay và o bưu Ä‘iện lè lưỡi dán tem váºy mà . Tháºt có cái nghá» viết thư mướn sao ?
VÄ©nh CÆ¡ tháºt sá»± bị bất ngá» . TỠÂn biết váºy . Mà không chỉ có anh, những ai lần đầu nghe cô giá»›i thiệu nghá» tay trái cá»§a mình, Ä‘á»u có phản ứng giống hệt anh . Phá lên cưá»i không tin, hoặc tròn đôi mắt bất ngá» . Thế gian nà y, là m gì có cái nghá» kỳ cục thế ?
Váºy mà có đó, không chỉ thế, TỠÂn còn yêu cái nghá» nà y lắm . Cô phát hiện ra nó cÅ©ng khá lâu rồi . má»™t năm rưỡi hay hai năm gì rồi thì phải . Nhá»› lần đó, cô và o bưu Ä‘iện gá»i thư, bị mắc mưa . Không vỠđược cô đến ngồi tạm ở má»™t góc bà n . Bá»—ng nhiên có má»™t bà cụ bước lại gần há»i nhá» :
- Cháu Æ¡i, có rảnh là m Æ¡n viết giùm bà má»™t lá thư, bà già cả lẫn lá»™n lại không thấy đưá»ng.
Thấy bà tá»™i nghiệp lại Ä‘ang rảnh . TỠÂn vui vẻ nháºn lá»i . Thì ra bà viết gá»i cho đứa con trai ở Châu Âu . Bà muốn báo tin cho nó an lòng . Rằng bà đã nháºn được tiá»n, đã mua thuốc uống và không còn bệnh nữa.
Cảm Æ¡n cháu ! - Nghe cô Ä‘á»c lại bức thư, bà keu lên mừng rỡ . Rồi lấy ra má»™t tá» năm chục ngà n còn má»›i cứng đặt và o tay cô - Äây, ta trả Æ¡n cho cháu.
Ồ không ! TỠÂn vội rút tay vỠ- Cháu viết hộ bà thôi.
Nhưng bà không đồng ý, cứ má»™t hai bắt cô phải nháºn . Chẳng thể từ chối, TỠÂn đà nh bá» tiá»n và o túi . Chưa kịp hết buồn cưá»i, đã thấy từ xa má»™t ngưá»i đà n ông Ä‘i tá»›i.
Cháu ơi, viết hộ ta một bức thự Số là . ..
CÆ¡n mưa đã dứt, nhưng TỠÂn không thể nà o Ä‘i được . Còn hÆ¡n ba ngưá»i nữa Ä‘ang chá» cô viết hô.
Chiá»u hôm đó trở vá» nhà , trong túi rá»§ng rẻng tiá»n, TỠÂn vui trong lòng lắm . Váºy là . . . cô khá»i phải chạy đôn, chạy đáo tìm thêm việc để là m rồi . Viết thư mướn, cái nghá» nà y xem ra hợp vá»›i cô.
Thế là từ hôm đó, bưu Ä‘iện thà nh phố được tăng cưá»ng thêm má»™t nhân viên . Rất chăm chỉ ? Rất đúng giá», ngà y nà o cô ta cÅ©ng đến đúng tám giá», khiêm tốn ngồi ở má»™t góc bà n, tay cầm cây viết.
Má»›i đầu, sá»± xuất hiện thưá»ng xuyen cá»§a cô có là m các nhân viên bưu Ä‘iện nghi ngá» . Nhưng sau nhiá»u ngà y theo dõi, thấy cô chỉ đến viết há»™ thư cho những ngưá»i không biết chữ kiếm và i ngà n lẻ, chẳng hại gì . Há» buồn cưá»i, bá» quạ Rồi lâu dần, lân la gợi chuyện biết Ä‘uoc hoà n cảnh khó khăn cá»§a TỠÂn phải vừa há»c, vừa là m há» thoi không cưá»i nữa . Thân thiết, cảm thông, há» mặc nhiên xem cô như má»™t thà nh viên chÃnh thức cá»§a guồng máy bưu Ä‘iện Ä‘ang hoạt động.
Và TỠÂn cÅ©ng thế . Từ lúc nà o không biết, viết thư mướn vá»›i cô không còn là má»™t nghỠđơn thuần để kiếm tiá»n . Nó đã là niá»m vui, là sở thÃch cá»§a cô rồi . Má»—i lúc nhìn thân chá»§ cá»§a mình nở nụ cưá»i mà n nguyện là trái tim cô ngáºp đầy hạnh phúc . Những cánh thư cá»§a cô cÅ©ng chÃnh là nhịp cầu nối má»i ngưá»i đến gần nhau . Giải quyết bao hiểu lầm vướng mắt . Chà ! Äừng coi thưá»ng nhé ! Rấi nhiá»u lần, TỠÂn còn to gan giúp ngưá»i ta viết thư tình nữa đó.
Ừ thì viết thư mướn, ừ thì như thưá»ng lệ cô đến ngồi ở cái bà n đó Ä‘i . Rồi sao nữa ? sao không nói tiếp ?
Mãi hồi tưởng TỠÂn quên mất câu chuyện mình Ä‘ang kể . Äến khi nghe VÄ©nh CÆ¡ nhắc to má»›i giáºt mình quay lại.
À . . . Ờ . . . như thưá»ng lệ, tôi đến ngồi ở góc bà n . . . Còn Ä‘ang thất vá»ng nhìn quanh vì bưu Ä‘iện hôm nay vắng qúa, thì . . . bất chợt tôi nghe tiếng Ä‘iện thoại reo.
Tưởng là cá»§a ai, tôi không thèm chú ý đến, láºt tá» báo ra toan Ä‘á»c . Song . . . kỳ lạ qúa, Ä‘iện thoại cứ reo mãi, reo mãi . . . cạnh bên tôi . Quay qua, tôi má»›i phát hiện nó nằm ngay dưới chân mình, chắc ai đó đã bá» quên . Tôi nghÄ© váºy rồi nhặt lên, dá»± định sẽ trả lại cho ngưá»i đánh mất.
Alô ! - Äặt Ä‘iện thoại và o tai, tôi toan bảo vá»›i bên kia đầu dây là chá»§ nhân không có ở đây . Nhưng . . . Chẳng kịp cho tôi nói lá»i nà o, ngưá»i đà n ông bên kia đầu giây đã lên tiếng mắng như tạt nước và o mặt tôi nói.
Alô ! Alô con khỉ . Tổng giám đốc không có ở nhà là các ngưá»i là m loạn phải không . Bá» việc Ä‘i tán dóc để Ä‘iện mãi không ai bắt.
Ôi ! - Biết ngưá»i ta đà lầm mình vá»›i má»™t cô thư ký nà o, tôi vá»™i thanh minh, song không được, ngưá»i bên kia đà cướp lá»i rồi Äừng cắt lá»i tôi . Nghe đây, mau thông báo vá»›i Tổng giám đốc cá»§a cô rằng: Chuyến bay sá»›m má»™t ngà y . Bảo ông ta cho ngưá»i ra đón tôi thay vì sáng mốt nhé !
Nhưng . ..
Không nhưng gì cả, À quên nữa . Tôi tên là VÄ©nh Cợ Ngà y mai . . . tôi sẽ đáp chuyến máy bay Hoa Kỳ - Việt Nam và o chÃn giá» sáng đó . Nhá»› đừng quệnNói xong . Ông ta cúp máy ngay chẳng cho ti kịp nói lá»i nà o cả . Tháºt là tai hại qúa . Tôi chẳng biết chá»§ nhân Ä‘iện thoại là ai . Là m sao trả và là m sao nhắn giùm ông ta mẩu tin quan trá»ng nà y ?
Suy Ä‘i, nghÄ© lại . . . Cuối cùng tôi đã tìm ra cách vẹn toà n . Tôi quyết định đến sân bay đón ngưá»i và trả lại chiếc phone taỵ Chuyện là như thế đó . ..
TỠÂn đột ngột chấm dứt câu chuyện kể của mình . Vĩnh Cơ ngẩng đầu lên:
- Thế chiếc Ä‘iện thoại đâu ? Cô tháºt là ngu ngốc, sao không gá»i đế tổng đà i há»i địa chỉ chá»§ nhân cá»§a chiếc phone tay chứ ? Ờ nhỉ ? - TỠÂn vá»— mạnh xuống trán mình - sao mà tôi ngu ngốc thế ? chuyện váºy cÅ©ng nghÄ© không ra . Phải tìm được ông ta thì chuyện đâu đến đổi.
Äiện thoại đâu ? tôi sẽ liên lạc vá»›i tổng đà i - VÄ©nh CÆ¡ nhìn thẳng và o mặt TỠÂn . Trông cÅ©ng đẹp gái, sáng sá»§a thông minh lắm . Sao đầu óc chứa toà n bã Ä‘áºu không nhỉ ?
Mất rồi ! - Thở ra má»™t hÆ¡i dà i, TỠÂn buồn bã . VÄ©nh CÆ¡ mở to đôi đồng tá»:
- Cái gì ? lại mất à ? Sao lại mất ? Cúi thấp dần, TỠÂn ủ rủ:
- Hôm qua . . . nghÄ© xong như váºy, tôi bá» chiếc Ä‘iện thoại và o giá» trước cá»§a xe đạp vá» nhà . Không ngá» . . . Ä‘ang Ä‘i thì bị ngưá»i ta giáºt mất . Ngung má»™t chút, thấy VÄ©nh CÆ¡ không phản ứng gì.
Ngỡ anh không tin, cô xắn cao tay áo . Tháºt đó, tôi không gạt anh đâu . Tôi đã bị ngưá»i ta giáºt mất Ä‘iện thoại còn xô tôi té nữa . Anh nhìn nè, tay tôi hãy còn má»™t vết trầy . ..
Hừ ! đến mức nà y khi Vĩnh Cơ hết chịu đựng được nổi rồi . Vỗ mạnh tay xuống bà n anh hét lớn:
- Trá»i Æ¡i, thế gian nà y sao có thể tồn tại má»™t ngưá»i vừa vô tâm vừa háºu Ä‘áºu như cô chứ ? Hy vá»ng cuối cùng cÅ©ng bị cô là m mất rồi . Tôi phải biết là m sao bây giá» hả ?
Xin lá»—i anh - TỠÂn cúi đầu, rưng rưng mắt . Rồi chợt nghÄ© ra, cô ngẩng dáºy reo vui:
- À phải rồi . . . anh đừng giáºn nữa . Äể chuá»™c lại lá»—i cá»§a mình, tôi sẽ chở anh đến nhà tổng giám đốc gì đó cá»§a anh . Tôi sẽ xin lá»—i và đá»n lại chiếc Ä‘iện thoại . . . lá»—i cá»§a tôi . . . Chắc ông ta sẽ không mắng anh đâu . ..
Giá»ng TỠÂn chân thà nh, nhưng VÄ©nh CÆ¡ không thông cảm được . Anh rÃt lá»›n qua hai hà m răng nghiến chặt:
- Chẳng cần cô phải dạy đâu . Nếu biết địa chỉ của ông Hưng . . . tôi đã đến thẳng đó từ lâu . Chẳng dại gì lằng nhằng bên cô chi cho mệt.
Anh không biết địa chỉ nÆ¡i mình đến ư ? - đến lượt TỠÂn nghe ngạc nhiên qúa độ - Sao kỳ váºy ?
Không trả lá»i cô, VÄ©nh CÆ¡ bưng ly nước lên uống cạn . Cái nà y là lá»—i tại anh . Vì sÆ¡ ý, vì á»· xuống máy bay sẽ được đón ngaỵ Äã không chịu nhá»› địa chỉ nÆ¡i mình đến . Cả số Ä‘iện thoại cÅ©ng không chịu thuá»™c, mà thuá»™c mà nhá»› là m gì ? Tất cả Ä‘á»u được ghi và o máy vi tÃnh cầm taỵ Là m sao anh ngá» nổi là mình lại đánh mất tất cả như váºy chứ ?
TÃnh sao bây giá» ? - TỠÂn lại lên tiếng há»i - Không biết địa chỉ, là m sao anh tìm ong ta được ? Äất sà i gòn nà y rá»™ng lá»›n lắm . Kiếm từng nhà há»i chắc phải hết mấy năm.
Kiếm từng nhà há»i - VÄ©nh CÆ¡ quay nhìn TỠÂn ngán ngẩm . Thiệt, từ nhỠđến giá» anh má»›i gặp má»™t ngưá»i như cô váºy . Ngá»› ngẩn là m sao ấy.
Sao anh không nói gì Ä‘i ? - TỠÂn lại lo lắng há»i:
- không kiếm được đồ, cÅ©ng chẳng kiếm được nhà ? anh Ä‘i đâu bây giá» hả ? Còn Ä‘i đâu nữa, tôi sẽ đến nhà cô - VÄ©nh CÆ¡ đáp gá»n, TỠÂn giáºt mình:
- Hả ? Anh đến nhà tôi . Ôi ! không được đâu ?
Sao thế ? - Vĩnh Cơ chau đôi mà y lại . Cô định trốn trách nhiệm à ? đừng quên tất cả chuyện nà y vì cô mà ra đấy . Hơn nữa, ngoà i cô ra . . . chẳng còn ai giúp được tôi.
Nhưng - cắn môi, TỠÂn nghe khó nghĩ:
- Äúng là việc nà y tại tôi mà xảy ra . . . nhưng . . . là m sao anh đến nhà tôi được . . . má»i ngưá»i sẽ dị nghị, sẽ xì xà o bà n tán.
Thì kệ ngưá»i ta - VÄ©nh CÆ¡ nhẹ nhún vai . Quen sống theo kiểu Mỹ, vá»›i anh vấn đỠnà y chẳng là gì . .xì xà o bà n tán thì sao ? Có chết ai đâu mà sợ . Rồi anh dứt khoát:
- Tôi quyết định váºy Ä‘i . Tạm thÆ¡i tôi sẽ đến nhà cô ở . Tìm công an tìm ra tên trá»™m trả lại chiếc vali tôi sẽ Ä‘i ngaỵ Má»i chi phà tiêu sà i, tôi nhất định sẽ thanh toán lại cho cô sòng phẳng.
Äúng là hiện tại, ngoà i cách nà y chẳng còn cách nà o khác hay hÆ¡n, TỠÂn đà nh phải gáºt đầu dù lòng vẫn lo lo ngại ngại.
TÃnh tiá»n Ä‘i - VÄ©nh CÆ¡ vẫy tay gá»i anh bồi.
Dạ, sáu chục ngà n - anh bồi cưá»i vui vẻ . TỠÂn tròn đôi mắt.
Sáu chục ngà n . Hai ly nước cam thoi . An có tÃnh lá»™n tiá»n không váºy ?
Dạ không lá»™n đâu . anh bồi nhã nhặn: chắc cô má»›i đến lần đẫu Không lá»™n thì chém ngưá»i ta rồi . TỠÂn lầm bầm:
- Má»i khi tôi uống, mắc lắm cÅ©ng ba ngà n má»™t ly thôi.
Dạ đúng rồi - Anh bồi gáºt đâu - đó là giá cá»§a những quán bình dân, lỠđưá»ng . Còn quán chúng tôi là quán lá»›n, khung cảnh tiện nghi sang trá»ng, có máy lạnh dÄ© nhiên là gà phải cao rồi Có máy lạnh ư ? TỠÂn ngÆ¡ ngác dáo mắt nhìn " - Hèn gì . . . hồi nãy má»›i bước và o tôi nghe lạnh cả ngưá»i.
Dạ - Mỉm cưá»i, anh bồi gáºt đầu thông cảm nhìn ngưá»i thanh niên lịch sá»±, đẹp trai, sang trá»ng váºy mà có cô bồ quê qúa thôi, trả tiá»n cho ngưá»i ta Ä‘i . Ngồi đó nói nhảm hoà i . Chừng nhưng cÅ©ng nhá»™t trước tia nhìn cá»§a anh bồi . VÄ©nh CÆ¡ lên tiếng giục . TỠÂn tròn đôi mắt:
- Cái gì ? anh bảo tôi trả tiá»n hả ?
Chứ còn ai nữa ? Vĩnh Cơ không để ý đến vẻ ngạc nhiên của anh bồi:
- Cô đừng quên, tất cả tiá»n bạc, giấy tá» váºt dụng Ä‘á»u bị cô là m mất theo chiếc vali ấy.
Nhưng . . . TỠÂn chớp mắt.
Còn những gì nữa . Vĩnh Cơ gắt lên:
- trả mau đi.
Tôi là m gì có đến sáu chục ngà n để trả cho ngưá»i ta ? TỠÂn móc hết tiá»n trong túi ra chỉ có bốn chục ngà n thoi.
Hả ? Äến lượt anh bôi tròn vo mắt . Äúng là chuyện khôi hà i.
Cà ng khôi hà i hơn khi nghe TỠÂn run run nói:
- Anh à , chúng tôi không đủ tiá»n . Anh có thể cho chúng tôi thiếu lại không ?
Cái nà y . . . cái nà y - đưa tay gãi tóc, anh bồi còn chưa biết trả lá»i sao . VÄ©nh CÆ¡ đã chen và o:
- Tháºt là mất mặt . Thôi không cần thiếu nữa . Tôi gởi tạm chiếc đồng hồ . Bao giá» có tiá»n sẽ đến nháºn lại.
Nói xong, anh cởi luon chiếc đồng hồ Rado đáng giá hÆ¡n hai ngà n đô la cá»§a mình đặt xuống bà n rồi đứng dáºy bá» Ä‘i má»™t nước . Mặt đỠbừng xấu hổ . Giá»ng cá»§a anh bồi Ä‘uổi theo:
- Nà y . . . anh gì Æ¡i, đồng hồ cá»§a anh gÃa trị qúa tôi không dám nháºn đâu.
Ngưá»i ta cho thiếu rồi kìa - TỠÂn kéo tay anh - Quay lại nháºn cái đồng hồ Ä‘i.
Tôi không đủ trơ trẽn đến thế đâu . Không quay lại, Vĩnh Cơ tiếp tục bước đi . Buột lòng TỠÂn phải lót chót chạy theo ..