Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 78: Ra tay
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu
Đệ tứ canh
Tả Mạc bay nhanh hướng về phía trước, trong con ngươi hắn ảm đạm vô quang, ngay cả mạt đao phong cười mỉm trên khóe miệng tựa hồ cũng trở nên vô lực. Hắn đằng không ly khai, không một ai dám ngăn lại, cũng không một ai dám đuổi theo. . . “Di”, không đúng. . .
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước sau lưng.
Văn Thiết tán nhân để đệ tử Tiết Vân của mình quang minh chính đại thu mua địa Âm châu ngoài sáng, còn chính mình lại tiềm phục trong tối.
Khi hắn nhìn thấy trên tay Vân Hà tiên tử có Âm Lôi châu, lập tức hệt như bị một đạo lôi đình kích trúng.
Các loại tác dụng của Âm châu đều tán lạc trong các môn phái khác nhau, chuyện đó rất nhiều người biết, song tuyệt đối không có bao người rõ ràng về Âm châu hơn Văn Thiết tán nhân. Trong mắt mọi người, lai lịch Văn Thiết tán nhân luôn vô cùng thần bí, chúng nhân chỉ biết hắn xuất phát từ một tiểu môn phái tên là Thiên Sát môn. Nhưng không ai hay biết, Thiên Sát môn nhỏ như hạt đậu này lại là nhất mạch truyền thừa của Âm Sát môn năm đó.
Ở ba ngàn năm trước, Âm Sát môn là đại phái thanh danh hiển hách, môn hạ đệ tử nhiều vô kể, các loại bàng chi* cũng không ít. Trong trường nhân yêu đại chiến ba ngàn năm trước, trên dưới toàn phái Âm Sát môn tuyệt diệt nhưng những bàng chi này vẫn còn tồn tại. Nhưng vì không có Âm châu nên các loại pháp quyết tuyệt học từ Âm Sát môn đều không có chỗ dùng, một ít bàng chi cũng vì đó mà vẫn lạc tiêu vong, một số bàng chi còn lại chủ động thu thập pháp quyết của các môn phái khác, ngoan cường sinh tồn đến tận ngày hôm nay.
Thiên Sát môn của Văn Thiết tán nhân chính là một trong số đó.
Thiên Sát môn là một tiểu môn phái nhất mạch đơn truyền, phát triển đến bây giờ chỉ còn sót lại một mình hắn. Song thiên phú dị bẩm của Văn Thiết tán nhân cao tuyệt, tuy trong sơn môn không có tâm pháp pháp quyết thần kỳ gì nhưng hắn lại tu luyện một mạch đến tận Kim Đan kỳ. Có thể thấy y kiên trì cùng chịu khổ không ít.
Cho nên, khi hắn nhìn thấy Âm Lôi châu trên tay Vân Hà tiên tử, cuồng hỷ trong lòng hắn đến mức nào không cần nói cũng biết. Tâm pháp bản môn xuất xứ từ đâu hắn đều nhất thanh nhị sở (rõ ràng). Ghi chép nhiều nhất của bản môn đều là pháp môn tương quan cùng Âm châu. Những tâm pháp khẩu quyết xa lạ này so với sở học hiện tại của hắn đâu chỉ tinh diệu gấp trăm lần? Chỉ cần hắn có thể tìm được pháp quyết ngưng luyện Âm châu liền có hy vọng đột phá Nguyên Anh kỳ.
Đối với tu giả, tu vị cao thấp trực tiếp quyết định thọ nguyên dài ngắn. Kim Đan kỳ là phân thủy lĩnh* đầu tiên, trước đó thọ nguyên sẽ không vượt quá một trăm năm mươi năm. Còn một khi đã đột phá Kim Đan kỳ liền có thể có được thọ nguyên ba trăm năm. Tu giả Nguyên Anh kỳ lại có được thọ nguyên năm trăm năm, tu giả Phản Hư kỳ thọ nguyên có thể đạt tới bảy trăm năm, trong khi tu giả Đại Thừa kỳ thọ nguyên ngắn nhất cũng có thể có vượt quá ngàn năm.
Nhìn qua Văn Thiết tán nhân cùng trung niên bình thường không khác nhau bao nhiêu nhưng kỳ thật y đã hai trăm ba mươi hai tuổi, thời gian còn lại của hắn không còn nhiều. Cho nên khi hắn biết được cư nhiên lại có người có thể ngưng kết Âm châu, làm sao hắn không kích động cho được?
Lai lịch viên Âm châu trong tay Vân Hà tiên tử rất nhanh liền bị tra rõ ràng, thấy vậy hắn bèn phái Tiết Vân trắng trợn công khai thu mua Âm châu ở chợ tự do, còn bản thân mình lại tiềm phục trong bóng tối, chú ý những nhân vật khả nghi.
Vì thứ đầy cám dỗ như Âm châu, đừng nói là xé rách da mặt cùng đám Vân Hà, cho dù phải đánh cược cả tính mạng hắn cũng cắn răng đâm đầu vào.
Ngay khi Tả Mạc xuất hiện, tuy trong lòng hắn kích động vạn phần song vẫn cố vững vàng trấn tĩnh. Hắn hiểu rất rõ, tin tức về Âm châu sớm đã truyền khắp, những kẻ ngấp nghé như hổ rình mồi chỉ sợ đông không kể xiết. Hắn giống hệt như một thợ săn lão luyện, kiên nhẫn chờ đợi con mồi. Có thể bằng vào mấy tâm pháp phổ thông lại có thể đột phá Kim Đan kỳ, hiển nhiên Văn Thiết tán nhân cũng không phải là hạng người hời hợt.
Quả nhiên, tình cảnh diễn ra cùng dự kế của hắn không khác nhau là bao, chúng nhân đã bắt đầu dốc hết vốn liếng đánh lớn rồi.
Đợi đến khi mọi người đánh nhau đến đỏ cả mắt, hắn liền chộp lấy thời cơ ra tay!
Nhờ vào độn pháp cao minh, hắn yên lặng không tiếng thở xuất hiện sau lưng Tả Mạc, ngay lúc hắn đặt tay lên bả vai Tả Mạc, cho dù hắn có lão luyện ngoan lạt đến bước nào đi nữa thì tâm tình cũng không tránh được kích động!
Văn Thiết tán nhân cũng có kỳ ngộ, khi hắn đang ở Ngưng Mạch kỳ đã vô ý kiếm được một bộ thổ độn pháp quyết khá thần diệu. Cũng chính nhờ vào bộ thổ độn pháp quyết này mà hắn nhiều lần thoát chết trong gang tấc.
Hắn biết, mình đã thành công!
"Tìm chết!" Hoàng bào đạo nhân là người đầu tiên phát hiện ra Văn Thiết tán nhân, tức thì y kêu rống lên. Không cố triền đấu cùng đối phương nữa, y giương tay đánh ra một kim thoi hình trụ tròn. Kim thoi trụ tròn vừa rời tay liền hóa thành một đạo kim quang, ô ô cuồng quanh phóng tới.
Ngân y nam tử cũng hừ lạnh một tiếng, một chùm ngân sa tinh quang điểm điểm choàng về phía Văn Thiết tán nhân.
Sợi dây thừng đỏ sậm phảng phất như vật sống, xảo diệu hơi gập xuống, vù một tiếng hướng Văn Thiết tán nhân kích xạ như lợi tiễn, phát ra tiếng vun vút phá không!
Đạo thân ảnh lúc trước hiển nhiên cũng rất khẩn trương, quang mang quanh phi kiếm màu xanh mãnh trướng, ông lên một tiếng khinh minh chém thẳng vào người Văn Thiết tán nhân!
Bốn vị cao thủ Kim Đan kỳ đồng thời ra tay, thanh thế cực kỳ hãi người, ngay cả thiên địa cũng phải biến sắc.
Nhưng Văn Thiết tán nhân lại không hề kinh hoảng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, nắm lấy bả vai Tả Mạc muốn phát động tuyệt kỹ đào mạng thổ độn pháp quyết kia. Bỗng nhiên sắc mặt y đại biến, kêu thảm “A” một tiếng, thân thể tấn tốc rút ra sau!
Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn không biết lúc nào đã xuất hiện một sợi hỏa diễm màu đỏ sậm.
Hỏa diễm cũng không lớn, chầm chậm u u thiêu đốt nhưng chỉ trong chớp mắt, bàn tay phải của Văn Thiết tán nhân đã trở thành xương trắng.
A a a!
Tiếng kêu bi thảm thê lương vang suốt Đông Phù, con ngươi Văn Thiết tán nhân đầy vẻ sợ hãi, nét mặt vặn vẹo đáng sợ, cả người cuộn súc thành một đoàn không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Biến cố bất thình lình xẩy ra khiến những người khác kinh sợ vô cùng.
Tả Mạc ngẩng đầu lên, vươn tay phải nhè nhẹ điểm một điểm vào hư không, một sợi hỏa diễm hồng xám yên lặng trôi nổi trước mặt hắn.
Kim thoi trụ tròn của hoàng bào đạo nhân, ngân sa của ngân y nam tử, sợi dây thừng đỏ sậm, phi kiếm tán phát ra thanh quang chói mắt đồng thời nhào về đóa ám hỏa diễm hồng xám, hệt như cát dập lửa vậy.
Sắc mặt bốn người đồng thời chấn động!
Trong sát na ngắn ngủi, bọn họ cảm giác được pháp bảo, phi kiếm của bản thân đột nhiên chịu một cỗ lực lượng rất kinh khủng điều khiển, điên cuồng bay về phía đóa hỏa diễm hồng xám đang u u thiêu đốt kia.
Tiếng kêu thảm của Văn Thiết tán nhân đang lăn lộn trên mặt đất khiến chúng nhân chấn kinh vô cùng, sắc mặt hoàng bào đạo nhân đại biến, liền ngắt pháp quyết muốn thu hồi kim thoi kia, nhưng kim thoi chỉ lay động hai cái rồi tiếp tục tấn tốc lao về phía hỏa diễm. Ngân y nam tử là người cơ biến, thấy vậy không nói hai lời, lập tức rút thân lui về phía sau. Tên cao thủ thần bí khu sử dây thừng đỏ sậm phản ứng cũng cực nhanh, chỉ thấy dây thừng vừa rồi còn bén nhọn như lợi tiễn chợt tốc độ chậm lại.
Chỉ có khí thế thanh phi kiếm tán phát ra thanh quang chói mắt không giảm ngược lại còn tăng, kiếm ý sâm nhiên một đi không trở về mãnh liệt lao tới.
Kim thoi, ngân sa chạm vào hỏa diễm giống như trâu bùn vào biển, vô thanh vô tức tan biến vào trong hỏa diễm.
Tu giả tế sử sợi dây thừng đỏ sậm dùng kiệt hết toàn lực cuối cùng mới ngưng dây thừng tiến về phía trước, nhưng lúc này đầu mũi dây thừng đã chạm vào sợi hỏa diễm rồi.
Tư lưu!
Một chuỗi hỏa tinh lấy một tốc độ kinh người men theo sợi dây thừng lan tràn!
Tu giả thần bí kia thấy vậy chợt hoảng hốt, mặc kệ kiện pháp bảo của mình ra sao thì ra, vội buông tay lui về phía sau, quay người hóa thành một đạo lưu quang hoảng loạn đào thoát!
Khi điểm hỏa tinh này cháy đến đầu kia sợi dây thừng, “bành” một tiếng hoa lửa vang nhẹ, dây thừng hồng xám đã hóa thành tro tàn, tiêu tan trong không trung.
Phi kiếm màu xanh tán phát ra kiếm ý lẫm liệt sâm nghiêm chuẩn xác chém trúng sợi hỏa diễm trước ngực Tả Mạc, không có chút trở ngại nào, hỏa diễm như đậu hũ bị phi kiếm chém thành hai nửa! Nhưng đúng vào lúc này, trên bầu trời tên tu giả kia đột nhiên mắt trợn trừng, “phốc” một tiếng rồi phun ra một đoàn máu tươi, ánh mắt kinh hoảng cực kỳ vội vã lui về phía sau!
Chỉ thấy kia kiếm ý thanh quang trên phi kiếm chợt tiêu thất, thân kiếm tấc tấc nứt gãy, hóa thành vô số vụn nhỏ!
Hoàng bào đạo nhân thấy vậy cũng hoảng loạn, mặc kệ ba bảy hai mốt, cắm đầu cắm cổ lạc hoang mà chạy.
Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến tất cả tu giả ẩn nấp ngoài sáng trong tối ở chợ tự do đều kinh hoàng bỏ chạy. Văn Thiết tán nhân lăn lộn trên mặt đất giờ đã trở thành một đống tro tàn, không lưu lại chút thịt vụn nào. Trong sát na đối mặt, năm tên cao thủ Kim Đan kỳ, một chết một thương ba chạy trốn, làm được điều này cần phải có thực lực đến cỡ nào đây?
Tất cả ánh mắt nhìn về phía Tả Mạc đều ngốc trệ, những người vừa rồi còn ngấp nghé mưu đồ Âm châu lúc này đều thầm hô may mắn, vừa mới rồi mình còn chưa ra tay…
Chợ tự do rộng lớn thênh thang bỗng phút chốc lặng ngắt như tờ, chỉ có sợi hỏa diễm hồng xám vẫn lơ lửng u u thiêu đốt trước ngực Tả Mạc.
Tả Mạc vươn ngón tay ra, sợi hỏa diễm đỏ sậm hóa thành một sợi hoả tuyến, chui vào ngón tay hắn.
Sắc mặt Tiểu Hoàn tái nhợt, thần tình ngơ ngác đứng ngẩn trên mặt đất, trong đầu nàng cứ ong ong mơ hồ, ngay cả khi nào Tả Mạc rời đi nàng cũng hoàn toàn không biết. Không biết qua bao lâu nàng mới dần dần hồi thần lại, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của tiểu thư, nàng nhịn không được nữa, “oa” lên một tiếng rồi lao vào lòng tiểu thư khóc như mưa.
Nhưng đúng lúc này, chợt có hai viên Âm châu rớt xuống đất.
Một chủ một bộc, bất giác ngây dại...
Tả Mạc bay nhanh hướng về phía trước, trong con ngươi hắn ảm đạm vô quang, ngay cả mạt đao phong cười mỉm trên khóe miệng tựa hồ cũng trở nên vô lực. Hắn đằng không ly khai, không một ai dám ngăn lại, cũng không một ai dám đuổi theo. . . “Di”, không đúng. . .
Hắn bỗng dừng lại.
Lâm Khiêm một thân bạch y tiêu sái xuất hiện sau lưng hắn. Lâm Khiêm lúc này hoàn toàn không giống với vẻ ôn hòa vô hại như khi Tả Mạc gặp lúc trước, toàn thân y linh lực phiêu lãng, phảng phất như lợi kiếm xuất vỏ, kiếm ý tứ dật! Thần sắc hắn cực ngưng trọng, không hề buông lỏng nhìn chăm chú vào người hắn nhìn không thấu trước mặt.
Tả Mạc khẽ cười một tiếng: "A a, đảm lượng của ngươi rất lớn."
Tiếng nói băng lãnh, tuy có tiếng cười nhưng không hề có một tia cảm tình. Nếu như Tả Mạc thanh tỉnh, nhất định hắn có thể nhận ra, đây là tiếng của Bồ yêu. Đáng thương cho Tả Mạc, đúng lúc rơi vào tuyệt cảnh, cuối cùng Bồ yêu cũng nhịn không được ra tay.
Tư thế của Lâm Khiêm vẫn không đổi, thần sắc giới bị, tùy thời đều có thể phát ra một kích lăng lệ nhất, trầm giọng nói: "Tiền bối tu vị kinh người, vì sao không lấy chân diện mục thật sự gặp người?"
Bồ yêu chăm chú nhìn Lâm Khiêm, ý cười trên mặt càng lúc càng thêm nùng trọng: "Tiểu bằng hữu, hôm nay không rãnh để đùa cùng ngươi, có điều ngươi yên tâm, sau này nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt." Hắn không đầu không đuôi ném lại một câu: "Có ý tứ! Ha ha!"
Lời còn chưa dứt, một sợi hỏa diễm từ dưới chân hắn vọt lên.
Lâm Khiêm trước là sửng sốt, sau đó lập tức quát nói: "Tiền bối hãy khoan!"
Trong mắt Bồ yêu hiện ra vẻ chế nhạo, trong chớp mắt hắn đã đằng không tan biến trên mặt đất.
Lâm Khiêm như trút được gánh nặng, đứng ngẩn cả người, lúc này hắn mới phát hiện, bất tri bất giác sau lưng đã ướt đẫm lúc nào không biết. Bản thân mình chưa từng căng thẳng như thế bao giờ?
Bỗng nhiên, thần sắc hắn chợt động, cả người tan biến trong gió.
Lâm Khiêm chân trước mới đi, chân sau đã có một nhóm người bước tới, những người này rõ ràng là một đám hắc y nhân mặt mang mặt nạ. Tên thủ lĩnh đám người này đột nhiên đi tới chỗ Bồ yêu vừa mới đứng, dùng tay sờ lên mặt đất vốn không có gì dị thường: "Chúng ta không tìm lầm!"
Trong lời nói ngắn gọn lộ ra vẻ vui sướng không cách gì che dấu, có điều hắn lập tức ảo não nói: "Đáng tiếc, chúng ta muộn một bước!"
Đám hắc y nhân tức thì hơi rối loạn song vẫn không người nào mở miệng.
"Tại hạ rất hiếu kỳ, các vị đến cùng là đang tìm cái gì vậy?"
Thanh âm chỉ nhàn nhạt hờ hững song rơi vào trong tai đám hắc y nhân lại như sét đánh ngang trời, sắc mặt bọn họ chợt kịch biến, nhìn về phía trước.
Bạch y Lâm Khiêm nâng bước chân lên, từng bước tới gần bọn họ: "Các vị có thể nói cho ta, vị tiền bối vừa rồi đến cùng là người nào không?"
Thần sắc hắn tuy hờ hững nhưng ẩn ước giữa mi vũ lại là kiếm ý sâm nhiên.
Chú thích:
Bàng chi: nhánh rẽ trong môn phái (không phải mạch chính)
Phân thủy lĩnh: gạch ngang
Mọi người vào vote đi nhế. Thông báo nếu tình hình thuận lợi thì tuần sau chắc cố ngoi lên được tiết 100. Hê2....
Gửi về em: http://www.youtube.com/v/KQ6bxIMIm9Y...ted&autoplay=1
Last edited by Lang Thang; 09-11-2010 at 03:30 PM.
|