Ngày hôm sau vẫn ở Tinh Các giảng đường, một câu chuyện thú vị không kém gì hôm trước lại được đưa ra bàn tán sôi nổi, nhất là chị em phụ nữ, họ thật tò mò không hiểu nam nhân 16 tuổi sao lại có thể sợ ma tè dầm được như vậy nhỉ. Quả thật là bội phục.
Hôm nay tên Đoàn Chính Bình kia còn không dám vác mặt đến Tinh Các giảng đường. Hoạ có là mặt thớt thì hắn cũng chẳng dám đến. Pha ướt quần ngày hôm qua chắc sẽ còn lâu còn dài được nhắc đến, một hoả hệ ma pháp sư tứ giai đầy tiềm năng đang đêm sợ ma tè dầm quả là đáng lưu vào sử sách dân gian.
Không như mọi người tưởng tượng, tên Đoàn Chính Bình này không hề đau khổ ngồi nhà đầy đoạ mình, hắn đang bận bịu chuẩn bị một cái bẫy giăng ra chờ Nhất Hiên.
Buổi chiều khi kết thúc buổi học, đang trên đường về phòng, một tiếng gọi vang lại từ phía sau Nhất Hiên.
-Nhất Hiên đại ca.
Quay lưng lại, Nhất Hiên nhận ra đó là tên Sầm Đức Đống, đàn em của tên Đoàn Chính Bình. Lạnh lùng Nhất Hiên hỏi.
-Có chuyện gì vậy.
Ra chừng khúm núm, tên Sầm Đức Đống thưa.
-Nhất Hiên đại ca, Đoàn sư huynh muốn đệ giao cho huynh một phong thư.
Nói xong hắn kính cẩn hai tay đưa cho Nhất Hiên một phong thư.
Đưa một tay cầm lấy phong thư, mở ra Nhất Hiên chỉ thấy một dòng chữ ngắn ngủi.
-Nhất Hiên, giưa giờ ngọ ngày mai chúng ta hẹn các ngươi dưới chân núi Phong Vân Sơn giải quyết ân oán. Là anh hùng hãy đến giải quyết ân oán này.
Đọc xong, Nhất Hiên nhếch mép khinh thường, mấy chiêu khích đểu vớ vẩn này hắn không còn lạ lẫm gì nữa. Đút tờ giấy vào túi biết đâu sau này có thể sẽ phải dùng đến nó, nhìn vào tên Sầm Đức Đống, Nhất Hiên lạnh lùng hỏi.
-Ngày mai ngươi cũng tham gia giải quyết chuyện này.
Cùng với đó nắm đấm của hắn giơ lên.
Hoảng sợ tên Sầm Đức Đống vội nói.
-Đại ca là do đệ bị ép chứ đệ nào có gan nào trêu huynh.
Lừ mắt nhìn hắn, Nhất Hiên quát.
-Đánh mày bây giờ chỉ bẩn tay tao, cút.
Sợ hãi Sầm Đức Đống ba chân bốn cẳng ngay lập tức lủi mất. Nhìn cái bộ đạng chạy của hắn quả thật là đáng khinh bỉ.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, không hề khinh thường đối thủ Nhất Hiên đã có kế hoạch do thám Đoàn Chính Bình. Việc hôm nay hắn cũng không muốn A Dính và Ái Linh dính vào nữa. Nhất Hiên nghĩ: Lần này nếu cần hắn cũng sẽ làm tới, hắn không muốn kéo dài mấy chuyện vớ vẩm này, nhất là nó làm liên luỵ đến liên luỵ đến bạn bè của Nhất Hiên. Đánh rắn phải đánh dập đầu, Nhất Hiên đã quyết định kết thúc sự nhũng nhiễu của tên Đoàn Chính Bình tại đây.
Ta không động đến người, nhưng người động đến ta thì ta không thể đứng im cho người đánh được, một tên người rừng chính gốc như Nhất Hiên cũng hiểu được chân lý đơn giản đó.
Giữa trưa giờ ngọ, chính là thời điểm mà hoả nguyên tố sung túc nhất. Nhất Hiên cũng không khó gì để nhận ra ý đồ của Đoàn Chính Bình. Lưng đeo kiếm hắn vẫn bình thản tiến về chân núi Phong Vân Sơn.
Nhìn thấy Nhất Hiên đến một mình, Đoàn Chính Bình nhếch mép, hắn lên tiếng hàm ý như mỉa mai sự ngu ngốc của Nhất Hiên.
-Ngươi quả thật anh hùng, dám chỉ một mình đến đây quyết đấu với bọn ta. Có chết chắc ngươi cũng tự hào về sự anh hùng của mình. Ha ha ha.
Nhìn đối thủ đang gờm gờm như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nhếch mép khinh thường, Nhất Hiên lạnh lùng trả lời.
-Không cần nhiều lời, muốn đánh thì đánh luôn đi. Năm người các ngươi cùng vào cả đi.
Mắt toé lên sự gian ác, Đoàn Chính Bình hét lớn.
-Lập trận.
Ngay lập tức xung quanh vị trí Nhất Hiên đứng bừng cháy lên phừng phừng một trận pháp hoả hệ, đó chính là Hoả Vân ma pháp trận. Vị trí của Đoàn Chính Bình và đàn em của hắn cũng biến mất trong Hoả Vân trận. Không thể để sai lầm như lần trước, hôm nay Đoàn Chính Bình đã có chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng, ngay lập tức tất cả bọn chúng đều mặt giáp phòng hộ vào. Và đề phòng tình huống Tiểu Phong cắp Nhất Hiên thoát khỏi trận, chúng đã bàn nhau sử dụng Hoả Vân trận từ bốn phía hợp lại, chỉ cần Tiểu Phong bay lên là lập tức Hoả Vân Trận sẽ được điều khiển thiêu cháy Nhất Hiên và ma thú của mình thành than luôn.
Không như sự tưởng tượng của Đoàn Chính Bình và lũ đàn em, Nhất Hiên lúc này vẫn đứng im tại vị trí cũ và thần thái của hắn lúc này toát lên vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
-Hoả Vân trận kết.
Đoàn Chính Bình hét lên.
Nhưng ngay khi hoả nguyên tố kết lại vào vị trí Nhất Hiên thì bóng dáng của hắn đã biến đi đâu mất. Thay vì tập trung tấn công lên cao như suy tính, bọn chúng lại phải nháo nhác tìm vị trí của Nhất Hiên. Bọn chúng không thể ngờ rằng Nhất Hiên đã thoát ra nhờ đột phá tại điểm yếu nhất trong bức lửa bao vây vừa rồi. Có vẻ như Nhất Hiên cũng vô cùng quen thuộc hoả trận này. Còn với lũ mặt dầy kia lại tưởng Nhất Hiên chỉ là may mắn tạm thời.
Phập phập phập.
Liên tiếp tiếng phi tiêu đâm vào thân của Đoàn Chính Bình và lũ đàn em, nhưng lại không có một tiếng kêu thét nào vang lại. Nhất Hiên lúc này cũng đã đoán ra chúng đã đều mặc giáp phòng hộ, với khoảng cách xa và giáp phòng hộ như vậy hắn rất khó tấn công và đả thương chúng.
-Ha ha ha, phi tiêu của ngươi hôm nay vứt xó rồi, đừng ảo tưởng thoát khỏ nơi đây.
Đoàn Chính Bình cười lớn, sau đó là liên tiếp những tiếng hô.
-Hoả Vân trận kết.
Phừng Phừng Phừng. Tiếng lửa nóng bốc lên ngùn ngụt liên miên không dứt, nhiệt lượng ngày càng nóng làm không khí trở nên méo mó vặn vẹo.
Nhưng sau một hồi tấn công tất cả vẫn như cũ đều bị thất bại, lúc này Đoàn Chính Bình và lũ đàn em chúng đã hiểu Nhất Hiên không phải là may mắn mà là hắn đã quen thuộc trận pháp này y như hắn tự tạo ra vậy. Đoàn Chính Bình và lũ đàn em không thể hiểu tại sao lại có thể xẩy ra điều đó được.
Không chỉ vậy thỉnh thoảng một số lần nếu không hỗ trợ tốt cho nhau một trong số chúng đã có thể bị Nhất Hiên áp sát và hạ gục. Sầm Đức Đống tên đàn em ma pháp sư mộc hệ của Đoàn Chính Bình lúc này cũng đang chật vật rút cây phi tiêu cắm trên đùi mình ra. Trong trận pháp này ưu thế của Đoàn Chính Bình và lũ đàn em đã mất đi quá nhiều tác dụng trong tính toán của chúng.
Không thể tiếp tục kéo dài tình trạng này, sơ sẩy một chút chúng hoàn toàn có thể thua, Đoàn Chính Bình lập tức ra dấu cho lũ đàn em sử dụng chiêu thức hợp lực cuối cùng, chiêu này chính là Hoả Long Công Pháp, một chiêu pháp mà bình thường chỉ lục giai ma pháp sư hoả hệ trở lên mới có thể thi triển. Nhưng nhờ hợp lực ma pháp và sự trợ uy của hoả trận pháp chúng hoàn toàn có thể thi triển chiêu thức này.
Trong tâm thức Đoàn Chính Bình và bốn tên đàn em lúc này cũng không tin rằng chúng có thể thất bại một lần nữa, nhất là với Đoàn Chính Bình dù có phải vận dụng bí pháp một lần nữa chúng cũng quyết hạ gục Nhất Hiên, quan hệ giữa hắn và Nhất Hiên lúc này chính là thâm thù đại hận. Lúc Này Đoàn Chính Bình đang nghiến răng lẩm bẩm: “Nhất Hiên, dù ngươi là tứ giai kim hệ tài năng như thế nào cũng không thể thoát chết được dưới chiêu thức tấn công bá đạo này của ta một lần nữa đâu”.
Nhất Hiên lúc này cũng đã nhận ra sức nóng xung quanh mình bỗng tăng chốc lên đột ngột, những lối thoát đều đã bị bịt kín. Nhất Hiên cũng không thể ngờ chúng lại có thể hợp lực công kích nhờ sự trợ uy của ma pháp trận lại lợi hại và bá đạo đến như vậy. Lửa trận cũng đã che kín phía trên đầu hắn. Trận pháp đã đến mức nếu không có được đột biến thì hắn ắt hẳn sẽ phải chết.
Sức nóng lúc này mỗi lúc một gia tăng, Hoả Long được Đoàn Chính Bình tạo ra lúc này cũng đã bắt đầu thành hình. Mặt hắn lúc này tuy nhợt nhạt nhưng toé lên trong mắt là một tia gian ác và thoả mãn. Kẻ thù đang bị nhốt chặt, chẳng mấy mà chúng sẽ thiêu chết được kẻ thù của mình, xác của Nhất Hiên sẽ được đốt thành tro bụi, Đoàn Chính Bình tin tưởng sẽ không ai phát hiện ra âm mưu của bọn chúng, đơn giản là Nhất Hiên đi vào sau núi và mất tích, Đoàn Chính Bình tin tưởng một thằng người rừng như Nhất Hiên sẽ chẳng ai mất công mất sức mà truy tìm nguyên cái chết và sự mất tích của hắn cả.
Lúc này chỉ còn có 30 tích tắc nữa thôi số phận của Nhất Hiên sẽ được định đoạt, không chỉ Đoàn Chính Bình, ngay cả đàn em của hắn cũng đã bắt đầu nở nụ cười chiến thắng.
Phụt Phụt Phụt..
Trong hoả trận, tất cả các ngọn lửa bỗng bùng lên một cách quái dị. Rồi ngay lập tức lại vang tiếng tục vang lên những tiếng kêu.
Phụt phụt phụt.
Nhưng lần này không hiểu tại sao tất cả các ngọn lửa lại bé lại một cách kì lạ.
Oẹ.
Mồm Chính Bình đã nôn ra một ngụm máu, vô cùng hoảng hốt nhưng hắn vẫn cắn răng cố giữ cho được Hoả Long. Bên cạnh hắn mấy tên đàn em trợ lực cũng không khá hơn là bao, mặt bọn chúng trở nên tái mét, mồm tất cả bọn chúng đều đã rỉ máu.
Không dừng lại tại đó lửa của ma pháp trận vẫn tiếp tục Phụt Phụt Phụt. Lửa lúc bùng cháy dữ dội, lúc lại giảm đi vô cùng nhanh chóng.
Không thể giữ Hoả Long chưa thành hình này thêm giây phút nào nữa, nếu cứ cố giữ Hoả Long như vậy, không nhanh cả 5 người bọn chúng sẽ bị thiêu cháy thành than. Ngay cả việc muốn đồng quy vu tận với Nhất Hiên, bọn chúng cũng gần như không thể làm lúc này.
Bùng.. Bùng…bùng
Hoả Long đã bị huỷ ngay trên đầu bọn chúng. Đoàn Chính Bình và lũ đàn em bây giờ không còn một chút sức lực nào nữa. Căm hận, nhưng chúng phải chấp nhận sự thật này. Lúc này Đoàn Chính Bình là kẻ bị phản phệ quá nặng nhất, có hồi lực hắn cũng chỉ khoảng là tam giai cửu cấp ma pháp sư mà thôi. Với trình độ đó không có đột biến hắn chỉ có nước bị đuổi khỏi trường mà thôi. Còn lũ đàn em của hắn cũng đồng loạt bị giảm xuống một cấp.
Phụt Phụt Phụt.
Lần này không như các lần khác hoả trận đã phụt tắt hẳn. Nhất Hiên lúc này đang hiên ngang đối diện với chúng, tay hắn đang cầm hai viên ma tinh hoả hệ mà lần trước hắn đã thắng cược được của tên Đoàn Chính Bình. Chính nhờ khả năng thám báo cũng như phá trận thần kỳ của Tía Tô và việc sử dụng tài ba hai viên ma tinh này mà hắn mới thoát khỏi cái chết ngày hôm nay. Không những thế việc nghịch chuyển Hoả Vân Trận đã làm cho tên Đoàn Chính Bình bị sốc nhiệt mà không thể điều khiển nổi Hoả Long, đẫn đến hắn bị tẩu hoả nhập ma.
Chậm rãi tiến về phía bọn chúng, trong mắt Nhất Hiên lúc này toát lên sự lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Lết lết lùi lại phía sau, cả Đoàn Chính Bình và lũ đàn em của chúng đang vô cùng sợ hãi, chúng sợ Nhất Hiên sẽ xử lý mình như cách mà chúng định xử lý Nhất Hiên.
-Nhất Hiên đại ca, đừng giết ta.
Một tên đàn em của Đoàn Chính Bình sợ hãi lên tiếng.
Nhìn ánh mắt sợ sệt của bọn chúng nhìn mình, Nhất Hiên không thèm trả lời, hắn nhìn thẳng vào Đoàn Chính Bình và lanh lùng nói.
-Đoàn Chính Bình , ngươi còn nhớ ta đã từng nói gì với ngươi chứ.
Sợ hãi nhưng Đoàn Chính Bình không làm cách nào đứng dậy chạy trốn nổi.
A........
Cả hai chân của Đoàn Chính Bình đã gẫy nát.
Lạnh lùng lừ mắt với lũ đàn em Đoàn Chính Bình, mấy tên đó lúc này sợ hãi mặt cắt không còn giọt máu.
-Nhất Hiên đại ca là do đệ ngu ngốc, đệ xin huynh tha cho đệ.
-Ta nhắc cho các ngươi biết, nếu còn làm việc xấu lần nữa thì cứ nhìn gương tên Đoàn Chính Bình kia nghe chưa.
Nhìn lũ bị thịt đó, không thèm nói thêm một câu nào nữa, Nhất Hiên quay lưng bước đi.
May mắn cho bọn chúng, hôm nay kẻ mà chúng gây sự là Nhất Hiên, một người không dạng thiếu kiểm soát và đầy khát máu đến độ phải giết bọn chúng. Dù Nhất Hiên không ưa gì bọn chúng và trước đó Nhất Hiên biết chúng đã có ý giết mình, nhưng dù sao trong suy nghĩ Nhất Hiên chúng vẫn chỉ là những tên bồng bột ngu ngốc, sự hèn kém trong tâm hồn bọn chúng thật đáng thương.