
13-11-2010, 01:16 PM
|
 |
 
|
|
Tham gia: Dec 2009
Đến từ: Thiên Đường
Bài gởi: 588
Thời gian online: 10339
Thanks: 410
Thanked 10,601 Times in 429 Posts
|
|
Đây là bài dùng ngôn ngữ tay cảm động lòng người, nhất là ca từ và âm luật mang nét buồn cảm người, hoàn cảnh sáng tác xuất phát từ một câu chuyện thât cảm động.
Có một cô bé sinh ra đã bị câm, ba cô bé vào lúc cô rất nhỏ đã qua đời, cô và mẹ sống nương tựa vào nhau. Mẹ mỗi ngày đều rất sớm đi làm việc và rất khuya mới trở về. Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn, cô bé bắt đầu đứng ở trước cửa, tràn đầy nỗi mong chờ nhìn vào con đường trước cửa chờ đợi mẹ cô về. Lúc mẹ về là khoảng thời gian vui nhất trong ngày của cô, bởi vì mỗi ngày mẹ đều đem một miếng bánh tổ về cho cô, đối với một gia đình có hoàn cảnh khó khăn, một miếng bánh tổ nho nhỏ đã là thức ăn ngon nhất trên đời.
Có một ngày, trời bỗng mưa rất to, thời gian đã qua bữa cơm tối, mẹ cô vẫn chưa về. Cô bé đứng ở trước cửa cứ trông ngóng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ. Trời càng ngày càng tối, mưa càng ngày càng lớn, cô bé quyết định một mình đi tìm mẹ dựa vào con đường về hàng ngày của Người. Cô cứ chạy mãi, đã chạy đi một quãng xa, cuối cùng cô đã tìm thấy mẹ đang ngồi bệt bên đường. Cô dùng toàn lực cứ lay mẹ cô dậy, nhưng mẹ vẫn không đoái hoài gì đến cô. Cô cho rằng mẹ quá mệt nên đã ngủ rồi, thế là cô dùng đôi chân mình để mẹ gối lên, mong mẹ có một giấc ngủ thoải mái. Nhưng lúc đó cô phát hiện, đôi mắt mẹ không hề nhắm lại. Cô bé đột nhiên hiểu ra, mẹ có thể đã qua đời rồi. Cô cảm thấy rất sợ, cô dùng hết sức lay tay mẹ, và cô phát hiện bàn tay mẹ vẫn còn nắm chặt miếng bánh tổ đem về. Cô khóc thật nhiều nhưng lại không thành tiếng.
Mưa vẫn cứ rơi, cô bé cũng không biết mình đã khóc bao lâu rồi. Cô biết mẹ sẽ không còn tỉnh lại nữa, bây giờ chỉ còn trơ trọi mình cô. Đôi mắt mẹ tại sao lại không nhắm lại, có phải vì không yên tâm bỏ lại mình cô? Cô bé đã hiểu mình nên làm gì. Thế là cô lau sạch nước mắt, quyết định dùng ngôn ngữ của mình để nói với mẹ cô nhất định sẽ cố gắng sống thật tốt, xin mẹ hãy yên lòng. Cô bé trong mưa dùng từng ngôn ngữ tay thể hiện "Con tim tri ân", nước mắt và mưa quyện vào nhau, từ khuôn mặt nhỏ bé nhưng đầy kiên cường cứ rơi xuống. Cứ như vậy, cô bé đứng trong mưa, không ngừng dùng ngôn ngữ tay thể hiện, cho đến khi đôi mắt mẹ nhắm nghiền lại.
Một "đứa bé" của TQ. Mời mọi người thưởng thức
|