“Tầng Lan”!
Chỉ thấy mưa lửa màu trắng ngập trời nhanh chóng tụ lại, tạo thành một cột mưa lửa trắng xóa không ngừng đánh ra sóng lửa, một lần rồi một lần cuồn cuộn không dứt giống như một con cự xà khổng lồ không ngừng vặn vẹo thân hình quất vào tán hồng. Lực lượng không ngừng được tích nạp, không ngừng tăng cường!
Nếu nói vừa rồi là mưa rơi tàu chuối, có chút nhẹ nhàng phiêu đãng thì bây giờ là mưa rền gió dữ, uy thế nhanh chóng tăng lên gấp mấy lần.
“Tụ tán” dù sao cũng chỉ là pháp bảo dùng một lần, không được trải qua quá trình tế luyện lâu dài, lúc này sao có thể ngăn cản được sức ép khổng lồ kia nên bắt đầu rạn nứt răng rắc! “Đại nhật nguyệt luân” cũng không được tính là pháp bảo phòng ngự, nhanh chóng chịu không nổi bị đánh thành cái sàng, hào quang tiêu tán trở nên ảm đạm vô cùng. “Thiên La võng” cũng bị vô số kiếm quang chém cho tơi tả.
Uy lực của pháp bảo liên quan đến nhiều yếu tố phức tạp, ngoại trừ phẩm giai ra còn gắn với thời gian tế luyện nữa. Nghĩa là, thời gian tế luyện càng dài, linh tính pháp bảo càng trở nên rõ nét, có thể điều khiển dễ dàng. Đạo lý pháp bảo cần “săn sóc ân cần” chính là như vậy! Ngoài ra, một ít tu giả tinh thông phù trận còn thiết trí cả trận pháp bên trong pháp bảo để tăng thêm uy lực.
Giống như Tích Thủy kiếm trong tay Tả Mạc, ở trong tay Tân Nham sư bá trọng luyện một phen, hoàn toàn có thể lên tới tứ, ngũ phẩm. Nhưng lấy tu vi yếu đến đáng thương của Tả Mạc, Trích Thủy kiếm lên đến tứ phẩm hắn đã không có khả năng sử dụng rồi.
Pháp bảo cũng không phải càng cao cấp càng tốt, mà cần xem có phù hợp hay không. Giống “Đế Dương kiếm” trong tay Lâm Viễn, tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể dùng nên thuộc hàng trân phẩm.
Chỗ tốt của pháp bảo dùng một lần là không cần tế luyện cũng có thể sử dụng nhưng uy lực thì đương nhiên thua xa những pháp bảo cùng giai nhưng được trải qua quá trình “ân cần săn sóc” lâu dài.
Tinh lực con người luôn có hạn, có càng nhiều pháp bảo thì thời gian dành cho tế luyện càng lớn. Cho nên cao thủ chân chính không cần pháp bảo ùn ùn, bọn họ chỉ cần dụng tâm tế luyện vài cái, mà bình thường chiến đấu cũng chủ yếu dựa vào những pháp bảo này. Cao thủ tranh đấu, nếu chiêu thức không thể liền lạc như mây trôi, thuận buồm xuôi gió khác nào để cho người ta cơ hội kết liễu mình.
Nhưng pháp bảo tương sinh tương khắc, về phương diện này có quan hệ vô cùng phức tạp, trong chiến đấu luôn nảy sinh những tình huống khó đoán trước, có thêm vài món pháp bảo dùng một lần cũng tức là nhiều hơn vài phần bảo mệnh. Giấy phù cũng từ đạo lý này mà sinh.
Nhưng kẻ phát huy pháp bảo dùng một lần cùng giấy phù đến cực hạn như Vương sư huynh thế này có thể nói là cực kỳ hiếm thấy. Dù sao trong mắt cao thủ chân chính, pháp bảo dùng một lần tốt ở chỗ bảo mệnh nhưng uy lực thật sự khá kém. Có điều trong hàng tu giả cấp thấp, loại đấu pháp tiêu hao chiến này có thể nói là bách chiến bách thắng.
Đáng tiếc, hắn gặp phải Tả Mạc đã lĩnh ngộ được kiếm ý!
Kiếm chiêu có kiếm ý làm cốt, uy lực bạo tăng vượt xa sức chiến đấu của tu sĩ đồng giai.
Cho đến lúc này, Vương sư huynh mới kinh sợ phát hiện ra rằng, thứ mưa lửa trắng xóa rơi xuống không phải là lửa cũng chẳng phải mưa mà là kiếm quang!
Phát hiện này khiến cho hắn không thể tin được, một tên Trúc Cơ kỳ có thể phóng thích ra kiếm chiêu khủng bố như vậy sao? Nhưng bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, Vương sư huynh sao có thể cúi đầu nhận thua được!
Hắn cũng có kiêu ngạo của mình, trong mắt hiện lên một tia huyết sắc đỏ đậm, cắn chặt răng thầm hô liều mạng!
Trên tay hắn xuất hiện một tấm giấy phù màu vàng.
“Phù binh!” Đám đệ tử Linh Anh phái lập tức kinh hô khiến mọi người xung quanh xôn xao không thôi. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía tấm giấy phù màu vàng hấp dẫn này. Nét đau lòng tiếc của lần đầu tiên hiện lên trên gương mặt của Vương sư huynh. Trong đám đông, cũng có mà một ánh mắt khẽ lóe lên…
Thường sư huynh hình như phát hiện điều gì khác lạ, quay đầu nhìn thoáng qua đám người phía sau.
Yến Minh Tử thất thần thì thào: “Đây là phù binh ư?”.
Gương mặt Hồ Sơn cứng ngắc, không nói nên lời.
Gia cảnh những đệ tử trong Linh Anh phái ai ai cũng giàu có, kiến thức đương nhiên hơn xa tên quỷ nghèo như Tả Mạc. Tả Mạc tuy không hiểu được phù binh đến cùng là thứ gì, nhưng qua tiếng kinh hô của mọi người hắn biết được thứ này hẳn rất lợi hại. Có điều kiếm ý sắc bén tích súc lâu nay, giờ chỉ có thể tiến không thể lùi!
Vẻ mặt Vương sư huynh nghiêm nghị, hai tay biến ảo, miệng thì thầm: “Lực sĩ hộ chủ!”.
Vừa dứt lời, một vệ sĩ toàn thân kim giáp cao đến ba trượng xuất hiện bên cạnh hắn.
Bộ mặt vệ sĩ không rõ ràng nhưng toàn thân đều được bao phủ bởi kim giáp, đứng tay không, khí thế uy nghiêm quét qua toàn trường khiến cho người ta bất giác sinh tâm kính sợ. Kim giáp vệ sĩ vừa xuất hiện liền ngửa mặt lên trời nhìn cự xà màu trắng, hai tay giơ quá đỉnh hướng về phía trước hét to: “Sát”
Mỗi người chỉ cảm thấy lỗ tai ông ông như có người cầm búa tạ gõ mạnh một cái xuống đầu, sắc mặt ai ai cũng đầy vẻ hoảng sợ! Ngay cả Thường sư huynh vốn vô cùng trấn định cũng phải biến sắc.
Cự xà màu trắng với thanh thế khiến người khác kinh hãi bỗng như gặp trở ngại vô hình, ầm ầm tán ra bốn phía. Trong khi Vương sư huynh ở phía dưới lại lông tóc vô tổn.
Lồng ngực Tả Mạc như bị đập mạnh, kêu lên một tiếng đầy đau đớn, máu tươi trào ra khóe miệng hắn, trong lòng không khỏi hoảng sợ: “Đây là thứ gì?”
Nhưng mà lúc này hắn không còn đường lui nữa rồi, vội nhanh chóng tàn nhẫn thúc dục tất cả lực lượng còn lại.
Phốc!
Vương sư huynh đứng ở dưới kim giáp vệ sĩ đột nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, thân ảnh to lớn của kim giáp vệ sĩ lung lay, nhanh chóng hóa thành ảo ảnh biến mất vô ảnh vô tung.
“Ta nhận thua”.
Vương sư huynh mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ, toàn thân run rẩy lảo đảo, giống như bất cứ lúc nào cũng đều có thể ngã xuống.
Rốt cuộc Tả Mạc thở phào một cái, trận này thật sự quá mạo hiểm, nếu đối phương dùng phù binh ngau từ đầu phỏng chừng người thất bại sẽ là mình. Ánh mắt hắn không khỏi nhìn chăm chăm vào tấm giấy phù màu vàng, giờ này ánh vàng của nó đã ảm đạm hơn trước nhiều.
“Tấm phù binh này còn có thể sử dụng thêm một lần nữa” Biết tâm tư của Tả Mạc, Vương sư huynh nói.
“Vậy chọn nó đi!”Tả Mạc không chút do dự nói, tuy hắn không muốn kết thù oán với đối phương nhưng ấn tượng tấm phù binh này đối với hắn quá sâu sắc, giấy phù có uy lực khủng bố như thế này là lần đầu tiên hắn gặp được!
Vương sư huynh cũng không nói nhiều, ném tấm phù cho Tả Mạc, sau đó đưa thêm một ngọc giản cho hắn: “Đây là pháp quyết phù binh!”.
Tả Mạc cẩn thận tiếp nhận phù binh cùng ngọc giản, phù binh này quả thực là lợi khí bảo mệnh, tinh thạch tuy trọng yếu nhưng mạng nhỏ vẫn trọng yếu hơn nhiều. Những thủ đoạn bảo mệnh đương nhiên càng nhiều càng tốt. Tên gia hỏa họ Vương này tuy tiêu xài hoang phí nhưng Tả Mạc nhìn hắn còn thấy thuận mắt hơn Lâm Viễn.
Vương sư huynh quay về phía đám đệ tử, cũng không để ý đến ánh mắt của những người khắc, hắn ngồi xếp bằng tại chỗ, hiển nhiên là đã bị thương không nhẹ.
Trận tỷ thí này có thể nói rất căng thẳng, chúng nhân được một trận kinh hồn táng đảm. Có điều Vương sư huynh thất bại khiến cho sắc mặt đám đệ tử Linh Anh phái rất khó coi. Nhất là hai người sắp xuất chiến, sắc mặt vàng vọt, hai người bọn họ còn kém xa Vương sư huynh, tinh thạch cũng kém hơn Vương sư huynh nhiều.
Đúng lúc này, Thường sư huynh vốn áp trục đột nhiên đi ra. Đám đệ tử Linh Anh phái đang xôn xao nhanh chóng an tĩnh, ánh mắt tụ tập cả về phía Thường sư huynh.
Sắc mặt Tả Mạc không khỏi khẽ biến, hắn vừa rồi bị nội thương không nhẹ, tên gia hỏa họ Thường này vừa nhìn đã biết không phải loại đơn giản, chẳng lẽ hắn không nhịn được nữa?
Thường sư huynh đột nhiên xoay người lại, ngoéo tay gọi hai tên kia “Tới đây”.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, do dự một chút rồi vẫn kiên trì bước đến.
“Hai người các ngươi không cần đánh nữa, các ngươi không phải đối thủ của hắn”Thường sư huynh không nóng không lạnh nói, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Tả Mạc nói: “Ngươi chọn hai pháp bảo đi”.
Tả Mạc ngẩn ngơ, nhìn hai người kia không khỏi sinh tâm do dự.
Thường sư huynh lại quay mặt lại, nhìn chăm chăm vào hai người, hai tên này như thỏ bị dọa vậy, không ngừng kêu lên: “Mọi việc theo ý của sư huynh!”.
Tả Mạc không chút khách khí lấy đi một yêu đái (thắt lưng) cùng hộ oản (bao cổ tay), hai thứ đều là pháp bảo tam phẩm, hai người kia tuy đau lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn gỡ xuống đưa cho Tả Mạc.
Chờ Tả Mạc nhận lấy, Thường sư huynh xoay người nói với Lâm Viễn: “Cho một viên “Hồng Hoa đan” tam phẩm”.
Lâm Viễn cười khổ, không nói nhảm lấy ra một viên tam phẩm “Hồng Hoa đan” đưa cho Thường sư huynh. Thường sư huynh lập tức ném viên linh đan tam phẩm này cho Tả Mạc nói: “Ngươi chữa thương trước đi”.
Nói xong liền ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Tả Mạc cũng không phản ứng lại, nhanh chóng đưa “Hồng Hoa đan” vào miệng. Cho tới bây giờ, đây là viên linh đan cao cấp nhất mà Tả Mạc dùng, linh đan vừa vào miệng nhanh chóng hóa thành nhiệt lưu nhập vào lục phủ ngũ tạng, thoải mái không nói nên lời. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng vận chuyển linh lực, tiêu hóa dược lực.
Toàn trường chìm trong im lặng, tựa như yên tĩnh trước bão tố vậy. Khiến cho người ta cảm thấy rất căng thẳng…
Yến Minh Tử hạ thấp giọng nói: “Chúng ta lui lại phía sau đi”.
Hồ Sơn, Đào Xu Nhi nghe vậy nhất thời bừng tỉnh, vội lui lại bảy tám trượng, những người có cùng ý tưởng với bọn họ cũng không phải số ít, chỉ thấy đám đệ tử Linh Anh phái vô cùng ăn ý nhất tề lui về phía sau. Chỉ còn lác đác vài người đứng im tại chỗ bất động.
Những người đứng xem đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa động tác của đám đệ tử Linh Anh phái nhưng bọn họ không ai di chuyển cả, bọn họ nghĩ khoảng cách trước mắt là đủ an toàn rồi.
“Hắc, những tên nán lại sẽ gặp xui xẻo”Yến Minh Tử có chút vui sướng khi người gặp họa nói.
“Đúng vậy, Thường sư huynh khủng bố như nào chỉ có người từng lĩnh ngộ mới biết được!”Hồ Sơn đầy vẻ đồng tình thương cảm nói.
“Ngươi nói ai thắng?”Đào Xu Nhi hỏi.
“Còn phải nói sao? Lột da cương thi tuy có chút năng lực nhưng sao sánh được với Thường sư huynh? Chẳng qua.. ngàn vạn lần đừng xảy ra án mạng, không ai ngăn cản được huynh ấy đâu…” Trong ánh mắt Yến Minh Tử lóe lên tia sợ hãi.
“Chúng ta có nên lui lại phía sau một chút nữa không?”Hồ Sơn vừa rùng mình vừa nói.
“Nói cũng đúng, ngươi có mang Thần Hành phù không?”Yến Minh Tử vội vàng gật đầu nói.
“Có hai cái” Hồ Sơn liền lấy ra hai tấm Thần Hành phù.
“Cho ta một cái” Yến Minh Tử nhanh chóng đoạt lấy, nắm chặt nó trong tay.
Bên cạnh có một người không nhịn được hỏi: “Có cần khoa trương như vậy không, Thường sư huynh dù sao vẫn một mực tu thân dưỡng tính”.
Yến Minh Tử, Hồ Sơn cùng Đào Xu nhi đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt đầy thương hạ nhìn người nọ.
Người này không chịu nổi ánh mắt của ba người, mặt đỏ lên nói: “Thường sư huynh không phải mỗi ngày đều chép kinh văn sao, còn có nuôi linh thú nữa, chính mắt ta nhìn thấy mà…”.
“Thật khờ” Yến Minh Tử lắc đầu cảm khái.
“Ngu ngốc” Hồ Sơn đảo cặp mắt trắng dã, phun ra hai câu.
“Chúng ta tiếp tục lui lại một chút đi” Đào Xu Nhi trực tiếp không nhìn kẻ này, nói với đồng bọn.
Đúng lúc này, Tả Mạc đột nhiên đứng dậy.