Truyện này càng về cuối càng bị đuối. Đúng ra khi Chúc Đông Phong gia nhập nội các làm Phó thủ tướng tức là trở thành thường trực Bộ chính trị thì Trần Chính Hòa cũng phải lên được thường trực Bộ chính trị, có thể là một chức vụ gì đó trong trung ương Đảng hoặc ít ra cũng là Bí thư thành ủy Bắc Kinh hay Thượng Hải, về dưới tỉnh là không ăn thua. Còn khi Hắc Nam về hưu thì DP phải lên làm Chủ tịch tỉnh mới đúng, nhị Phong có một đứa là bí thư tỉnh ủy, một đứa là phó bí thư đấu với DP thì mới gọi là hay. Rồi vài năm sau nhị Phong bị DP đánh cho tơi tả nên phải nhường chức Bí thư cho hắn. Bí thư tỉnh ủy Giang Nam sẽ là ủy viên bộ chính trị, DP làm Bí thư vài năm thì lên trung ương và thường trực bộ chính trị. Cứ như thế mà tiến, đến lúc DP làm TBT kiêm Chủ tịch nước thì khoảng 50 tuổi gì đó, đấy mới gọi là tuổi trẻ tài cao. Chứ ngoài 60 mới lên làm lãnh đạo đảng và nhà nước thì có gì đáng nói. VN ta còn có bộ trưởng 42 tuổi cơ mà, cũng là con ông cháu bố cả thôi. Đây thằng DP này có ông từng là Trưởng ban khen thưởng và kỷ luật trung ương đảng, thường trực bộ chính trị, ông nội của vợ là đại tướng bộ trưởng bộ quốc phòng, thường trực BCT, phó chủ tịch Quân ủy TƯ, bố vợ hờ là Phó thủ tướng, thậm chí có thể sẽ là thủ tướng hoặc cao hơn, học trò cưng của một nhân vật không kém thương trực BCT là mấy, là đại diện của tứ đại gia tộc mà hơn 40 mới lên tỉnh trường thì quá kém, có gì là tài giỏi đặc biệt đâu!?
|