Sống khổ, chết khổ, yêu biệt ly sẽ khổ, oán ghét sẽ khổ, cầu không được khổ, Pháºt có bát khổ(1), Nhiếp Ngôn chiếm lấy năm loại, cả Ä‘á»i hắn cÆ¡ bản là má»™t chuá»—i gian khổ, may mà rất ngắn, bởi vì hắn chỉ sống tá»›i 28 tuổi.
Sinh mệnh hắn có lẽ phải kết thúc như váºy, nhưng mà váºn mệnh lại tại khoảng khắc kia xuất hiện má»™t Ä‘iểm cong.
Nhiếp Ngôn trở mình, sau lưng truyá»n đến má»™t loại cảm giác thấm ướt, quần áo dÃnh sát ở trên ngưá»i, rất khó chịu, hắn mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ còn nhá»› được, hắn bị má»™t viên đạn bắn trúng giữa lưng, té trên mặt đất, máu tươi chảy thà nh vÅ©ng.
Không phải là chết sao, Nhiếp Ngôn chỉ thản nhiên, cứ lẳng lặng chết Ä‘i như váºy, vẫn có thể xem là má»™t loại giải thoát.
Hắn ở cá»a biệt thá»± cá»§a Tà o Húc mai phục suốt năm ngà y, tháºt vất vả đợi đến lúc Tà o Húc xuất hiện, ở trước lúc Tà o Húc lên xe khoảng khắc tình thế nguy cấp bóp cò súng, dùng súng ngắm bắn má»™t viên đạn và o đầu Tà o Húc, má»™t tiếng oà nh, máu tươi tung tóe, trong kÃnh viá»…n vá»ng, trên đầu Tà o Húc xuất hiện má»™t lá»— thá»§ng, chÃnh là nÆ¡i máu tươi không ngừng ứa ra.
Ãnh mắt Tà o Húc trà n đầy má» mịt, cuối cùng từ từ buông lá»ng, mất Ä‘i tiêu cá»±.
Quá trình viên đạn bạo đầu ở trong đầu Nhiếp Ngôn phát lại, là m lòng hắn vô cùng sảng khoái, đó là phát tiết cừu háºn.
Tà o Húc có được má»™t Ä‘á»i vinh hoa, lại chết ở trong tay tiểu nhân váºt Nhiếp Ngôn, Ä‘oán là cho dù có thà nh quá»· thế nà o cÅ©ng không cam tâm. Ở trước cái chết, má»—i ngưá»i Ä‘á»u giống nhau, cho dù hắn có tà i phú khả địch quốc, cÅ©ng không cứu lại được tÃnh mạng cá»§a hắn.
Là m nhiá»u Ä‘iá»u ác, chung quy khó có thể thoát khá»i báo ứng luân hồi.
Khoảng khắc đầu Tà o Húc nở hoa, Nhiếp Ngôn phát hiện cách nhìn Ä‘á»i cá»§a bản thân mình đã xảy ra thuế biến hoà n toà n, vốn chỉ là má»™t phát đạn mà thôi. Trên báo sáng ngà y mai, ảnh cá»§a hắn có lẽ sẽ được đăng đến trang bìa. Bên trên sẽ viết, thá»§ phú Tà o Húc bị giết, tiếp đó bên cạnh miêu tả tên tá»™i phạm, được ngưá»i Ä‘á»i chiêm ngưỡng cúng bái.
Sau khi Nhiếp Ngôn bắn chết Tà o Húc, vệ sĩ của Tà o Húc phát hiện ra hắn, lần theo dấu vết đuổi theo và bắn một phát đạn và o lưng hắn.
Nhiếp Ngôn cảm thấy lưng nhói Ä‘au, thì ra đây là cảm giác bị đạn xuyên qua, trái tim từ từ ngừng Ä‘áºp, hắn có thể cảm giác được sinh mệnh Ä‘ang nhanh chóng từ trong cÆ¡ thể trôi mất.
Phải chết sao, nhưng mà hắn lại nở nụ cưá»i, cưá»i Ä‘á»i ngưá»i ngắn ngá»§i, cưá»i chÃnh mình má»™t Ä‘á»i đần độn, gần đến chết, má»›i hoà n toà n tỉnh ngá»™.
Vì thế lệ rơi đầy mặt.
Mối thù cá»§a cha mẹ đã xong, chuyện xảy ra trước kia như từng thước phim hiện lên ở trong đầu hắn, vướng báºn duy nhất cá»§a Nhiếp Ngôn ở trên Ä‘á»i nà y, chÃnh là nụ cưá»i không mang chút theo bụi trần cá»§a nà ng.
Nà ng là đồng há»c Nhiếp Ngôn ở cao trung(2), hiện tại đã gả là m vợ ngưá»i ta, nhưng dung nhan tươi đẹp cá»§a nà ng, vẫn như trước kia khắc sâu trong lòng Nhiếp Ngôn, theo thá»i gian trôi qua, lại cà ng khắc cốt minh tâm, không biết nà ng nhìn thấy tin tức Nhiếp Ngôn và Tà o Húc đồng quy vu táºn, sẽ có phản ứng gì, là thở dà i má»™t tiếng, hay là thương tâm rÆ¡i lệ?
Ký ức phá»§ đầy bụi giống như nước lÅ© phá đê, hiện lên ở trong đầu hắn, hắn rất hối háºn, có và i thứ, đợi đến khi hiểu được, cÅ©ng đã muá»™n. Cả Ä‘á»i nà y, hắn có rất nhiá»u tiếc nuối, rất nhiá»u tâm nguyện chưa hoà n thà nh.
Nhiếp Ngôn đưa tay như muốn nắm bắt lấy Ä‘iá»u gì, lại phát hiện tất cả dần dần Ä‘i xa, sinh mệnh Ä‘i tá»›i cuối, phÃa trước vÄ©nh viá»…n sẽ là hắc ám.
Hối háºn và chán nản giống má»™t thanh Ä‘ao nhá»n, không ngừng cắt ở trên ngá»±c hắn, Ä‘au lòng khó có thể kìm nén.
Kiếp trước rốt cuá»™c ta là m sai chuyện gì, má»›i bị ông trá»i trừng phạt và hà nh hạ như váºy!
Nhiếp Ngôn oán khà xung trá»i, không cam lòng a, hắn ở trong lòng gà o thét đến khản tiếng, nước mắt lăn xuống.
Từ từ, không biết qua bao lâu, ná»—i lòng Nhiếp Ngôn cháºm rãi bình tÄ©nh lại.
Tư duy hắn vẫn hoạt động như cũ, ý thức còn có thể suy nghĩ, chẳng lẽ đây là cái chết, hoặc có lẽ đây là linh hồn của ta sao.
Rất lâu, ngón tay Nhiếp Ngôn có má»™t chút cảm giác, hÆ¡n nữa chân tháºt như váºy, vì sao lâu như váºy, ta còn có ý thức, hắn bá»—ng nhiên ngồi dáºy, nhìn quanh bốn phÃa, ngỡ ngà ng không biết phải là m sao.
Chẳng lẽ là địa ngục?
Ãnh mắt Nhiếp Ngôn vô thần từ từ khôi phục lại tiêu cá»±, nhìn xung quanh, má»™t số đồ váºt cÅ© Ä‘áºp và o mắt hắn, giưá»ng gá»—, ghế dá»±a và sà n nhà vốn đã có chút tổn hại.
Äây là nÆ¡i nà o? Không phải là ta đã chết rồi sao?
Như nằm má»™ng bừng tÄ©nh, có má»™t loại cảm giác không đúng, hắn sá» sau lưng, cả bà n tay Ä‘á»u dÃnh chất lá»ng sá»n sệt, đưa ra phÃa trước nhìn thá» xem, trong lòng bà n tay không có máu loãng, mà là mồ hôi. Quần áo sau lưng bị mồ hôi thấm ướt, má»›i có cảm giác ướt sÅ©ng.
Äây là chuyện gì?
Không phải ta chảy rất nhiá»u máu sao, hắn nhá»› mang máng máu kia, mà u sắc giống như mà u đỠtươi cá»§a rượu vang, đó là nhan sắc cá»§a sinh mệnh tà n lụi.
Nhiếp Ngôn véo mình một cái, còn có cảm giác đau, nà y không phải nằm mơ, chẳng lẽ những chuyện ám sát Tà o Húc trước kia, mới là một giấc mộng sao?
Vì sao những cái đó chân tháºt như váºy?
Giống như Giấc mộng Trang Chu(3) của cổ nhân khi tỉnh lại lẩm bẩm tự nói, rốt cuộc ta là Trang Chu mơ thấy hồ điệp, hay là hồ điệp mơ thấy Trang Chu?
Rốt cuộc cái nà o mới là thực, cái nà o mới là mộng cảnh?
Hắn nghi hoặc nhìn xung quanh, hắn có nhiá»u chá»— khó hiểu.
Ngá»n đèn ảm đạm, giưá»ng gá»— có chút cÅ© nát, bà n há»c, ghế dá»±a, đồng hồ treo trên tưá»ng kia cá»§a lão ba được gá»i là đồ cổ, Ä‘ang phát ra tiếng tÃch tắc, Nhiếp Ngôn còn nhá»› rõ, thá»i gian cá»§a nó không có má»™t lần là chÃnh xác.
Trà nhớ như một quyển sách lâu năm, từ từ mở ra.
Hoà n cảnh nÆ¡i nà y quen thuá»™c như váºy, đây không phải phòng ở cá»§a hắn lúc cao trung sao?
Ãnh mặt trá»i xuyên qua lá»— thá»§ng trên rèm cá»a chiếu và o, đồng tá» bị ánh sáng chiếu mạnh giãn ra truyá»n đến Ä‘au đớn, cho hắn má»™t loại cảm giác chói mắt chân tháºt.
Ta còn sống, Nhiếp Ngôn đưa tay phải đến trước mặt, hai tay có chút hơi non nớt, là một loại tái nhợt của bệnh trạng.
"Ta đây là sao váºy? Ta rốt cuá»™c là ta mưá»i năm trước, hay là ta mưá»i năm sau?" Nhiếp Ngôn gãi tóc, cá»±c kỳ phiá»n não.
Hắn sắp xếp lại suy nghĩ, mỗi một đoạn ngắn trong trà nhớ, dần dần trở nên rõ rà ng.
Äây là má»™t năm kia khi hắn 18 tuổi, nghỉ hè cao nhị, cha mẹ không ở nhà , hắn sốt cao bốn mươi độ, thiếu chút nữa chết Ä‘i, may mắn má»›i nhặt lại được má»™t cái mạng.
Äoạn thá»i gian kia ba mẹ để lại cho hắn chút tiá»n, sau đó Ä‘i không từ biệt, hai ba tháng cÅ©ng chưa trở vá», di động cÅ©ng gá»i không được, tá»±a như biến mất váºy, khi đó hắn nghÄ© ba mẹ không cần hắn, kinh sợ, hoảng hốt, sợ hãi, đủ loại cảm xúc kèm theo hắn, hÆ¡n nữa lại sốt cao, tâm lý để lại rất sâu bóng ma, trở nên nhát gan rụt rè, loại tÃnh cách nà y mãi cho đến hắn hai mươi lăm tuổi vá» sau má»›i có thay đổi.
Sau nà y trưởng thà nh hắn má»›i biết được, cha mẹ cÅ©ng không phải không cần hắn, mà là mượn tiá»n thân thÃch bằng hữu, ở biên giá»›i là m má»™t Ãt mua bán buôn láºu, khi đó quốc gia nhu cầu cấp bách má»™t loại kim loại gá»i là Polonium, là má»™t loại váºt tư chiến lược trá»ng yếu, sau khi các quốc gia phát hiện tác dụng loại váºt nà y, Ä‘á»u nhanh chóng thắt chặt xuất khẩu, bắt đầu trữ hà ng. Cha mẹ Nhiếp Ngôn không biết từ nÆ¡i nà y tìm con đưá»ng sản sinh, thu tháºp được loại váºt nà y, buôn láºu vá» trong nước, được quốc gia lấy giá gấp mấy trăm lần thu mua, bởi váºy kiếm được má»™t khoản kếch sù.
Tình huống Ä‘oạn thá»i gian kia rất căng thẳng, cha mẹ Nhiếp Ngôn không thể gá»i Ä‘iện nói vá»›i Nhiếp Ngôn, hÆ¡n nữa sá»± kiện kia là quân sá»± cÆ¡ máºt, ngá»™ nhỡ tiết lá»™ Ä‘i ra ngoà i, sẽ đưa tá»›i há»a sát thân, Nhiếp Ngôn và cha mẹ hiểu lầm cứ như váºy chôn xuống, mãi đến rất nhiá»u năm sau, sá»± việc qua Ä‘i, phụ thân má»›i nói chân tướng cho hắn biết, Nhiếp Ngôn má»›i tha thứ cho bá»n há».
ChÃnh là má»™t năm kia bắt đầu, phụ thân lợi dụng kiếm được thùng kim loại thứ nhất mở má»™t công ty tinh luyện kim loại, cÅ©ng kiếm được mấy hóa đơn lá»›n, sá»± nghiệp đột nhiên tiến mạnh, giải quyết khốn cảnh trong nhà , Nhiếp Ngôn cÅ©ng nhỠđó chuyển và o trưá»ng há»c quý tá»™c trong thà nh thị.
Chẳng lẽ ta tháºt sá»± trở vá» thá»i gian đó?
Tất cả, tháºt sá»± có thể bắt đầu má»™t lần nữa sao?
Kinh hỉ và thấp thá»m Ä‘an xen, Nhiếp Ngôn khó có thể hình dung tâm tình lúc nà y, trong lòng suy tÃnh hÆ¡n thiệt, hắn lo lắng hiện tại toà n bá»™, chỉ là má»™t giấc má»™ng.
Nhiếp Ngôn từ trên giưá»ng đứng dáºy, kéo rèm ra, ánh nắng sáng chói như ngá»n lá»a phóng ra độ nóng, loại cảm giác nóng bá»ng nà y, rõ rà ng nói cho hắn biết, hiện tại không phải Ä‘ang nằm mÆ¡.
Cúi đầu, trên bà n há»c bên cá»a sổ còn đặt sách giáo khoa cá»§a hắn, lý thuyết cÆ¡ giá»›i, lý thuyết tá»± động hoá, ngữ văn, toán cao cấp, ngôn ngữ chương trình trà năng vân vân.
Nhiếp Ngôn mở sách vở ra, những văn tá»± thân thiết quen thuá»™c nà y giống như má»™t dòng suối mát chảy qua, kèm theo từng ký ức, thấm và o lòng ngưá»i, những sách giáo khoa nà y là tuổi trẻ đã mất Ä‘i cá»§a hắn. Lên cao tam, hắn chuyển tá»›i trưá»ng há»c quý tá»™c trong thà nh thị, sá»± nghiệp phụ thân thà nh công, váºt chất Ä‘iá»u kiện tháºt đầy đủ, là m hắn nhảy trở thà nh nhà có tiá»n báºc hai, liá»n bắt đầu nảy sinh tâm lý lưá»i biếng, sau cao tam thà nh tÃch hắn không được tốt, sau lại phụ thân dùng tiá»n, để hắn và o má»™t trưá»ng đại há»c nổi tiếng, nhưng mà mãi đến khi tốt nghiệp đại há»c, hắn cÅ©ng chưa há»c được cái gì, cả ngà y ăn không ngồi rồi.
Äến 25 tuổi, sá»± nghiệp phụ thân lá»t và o cà n quét cá»§a táºp Ä‘oà n tà i chÃnh thế ká»· Tà o Húc, phụ thân tÃn nhiệm mấy tên thân thÃch bằng hữu bị Tà o Húc mua chuá»™c, bán đứng ông ấy, công ty liên tiếp gặp phải thất bại, trong nhà lại lần nữa lâm và o khốn cảnh, phụ thân uống thuốc độc tá»± sát, mẫu thân buồn rầu thà nh bệnh, buồn bá»±c mà chết. Sau khi Ä‘au đớn mất song thân, Nhiếp Ngôn tà i há»c tiến bá»™, tá»± há»c rất nhiá»u môn lá»›p, nhưng mà khi đó hắn đã bá» lỡ rất nhiá»u thứ.
Nhiếp Ngôn từng lòng đầy khát khao chuẩn bị dốc sức là m nên sá»± nghiệp, nhưng mà Tà o Húc sao lại cho phép con cá»§a cừu nhân đông sÆ¡n tái khởi? Dưới dá»± can thiệp cá»§a Tà o Húc, không có má»™t công ty dám má»i Nhiếp Ngôn, bức Nhiếp Ngôn đến hoà n cảnh không còn đưá»ng để Ä‘i, nếu không phải Nhiếp Ngôn Ä‘ang chÆ¡i hư nghÄ© võng du TÃn Ngưỡng, còn có má»™t chút Ãt á»i thu nháºp, hắn tháºm chà ngay cả cÆ¡m cÅ©ng không có để ăn.
ÄÆ°á»ng đưá»ng chÃnh chÃnh đánh bại Tà o Húc là không có hy vá»ng gì, con thá» nóng nảy còn có thể cắn ngưá»i, Nhiếp Ngôn cùng đưá»ng cuối cùng lá»±a chá»n đồng quy vu táºn vá»›i Tà o Húc. Má»™t tiếng súng kia vang lên, phát tiết oán háºn cá»§a Nhiếp Ngôn.
Thiên đạo chiêu chiêu(4), Tà o Húc chắc là không nghÄ© tá»›i, hắn sẽ có kết cục như váºy.
Nhiếp Ngôn nghÄ© đến mình đã chết, lại không nghÄ© rằng, thá»i gian cho Nhiếp Ngôn má»™t niá»m vui, hắn vá» tá»›i nghỉ hè cao nhị năm ấy.
Tuy rằng liên lạc vá»›i cha mẹ không được, nhưng Nhiếp Ngôn có thể xác định, bá»n há» Ä‘á»u còn sống, má»—i khi nghÄ© đến đây, hắn liá»n nước mắt vui mừng.
Kiếp trước Æ¡n dưỡng dục mà cha mẹ không đợi được, Nhiếp Ngôn trong lòng Ä‘au khổ, không phải những ngưá»i khác có thể cảm nháºn được.
Ông trá»i lại cho hắn má»™t cÆ¡ há»™i, hắn tuyệt đối sẽ không đần độn nữa.
Cha và mẹ phải qua hÆ¡n hai mươi ngà y nữa má»›i trở vá», ngay lúc nghỉ hè, hắn chỉ có thể má»™t ngưá»i ở trong nhà .
"Cao nhị ná»a há»c kỳ sau, má»™t năm kia, ta nhá»› rõ hư nghÄ© võng du TÃn Ngưỡng mở cá»a phục vụ còn không có bao lâu." Nhiếp Ngôn còn nhá»› rõ, TÃn Ngưỡng mở cá»a phục vụ má»™t năm kia, cảnh tượng bùng nổ vô số táºp Ä‘oà n tà i chÃnh tiến và o TÃn Ngưỡng, chÃnh bởi vì má»™t số táºp Ä‘oà n tà i chÃnh khổng lồ rót và o tà i chÃnh, khai phá TÃn Ngưỡng quy mô lá»›n, khiến cho TÃn Ngưỡng quả nhiên xứng đáng trở thà nh cá»§a thế giá»›i thứ hai nhân loại.
Sau khi hắn đến trưá»ng há»c quý tá»™c, qua má»™t há»c kỳ, dưới sá»± giá»›i thiệu cá»§a má»™t ngưá»i bạn bè, má»›i tiến và o TÃn Ngưỡng, nhưng mà lúc ấy rất nhiá»u ngưá»i cấp báºc rất cao, hắn bá» lỡ thá»i gian luyện cấp tốt nhất, chỉ có thể ở phÃa sau liá»u mạng Ä‘uổi theo.
Từng trang giấy trong trà nhá»›, được má»™t lần nữa tô mà u má»›i, mà u sắc sặc sỡ, thá»i gian trong du hÃ, là trong sinh mệnh hắn khó quên nhất, hắn quen biết rất nhiá»u bằng hữu, cuá»™c sống cô đơn, chÃnh bởi vì có bá»n há», má»›i không còn quá mức nhà m chán.
Trước khi bắn chết Tà o Húc, Nhiếp Ngôn từng là má»™t đại đạo tặc hÆ¡n 180 cấp, tuy không tÃnh là cao nhất, nhưng cÅ©ng miá»…n cưỡng bước lên hà ng cao thá»§.
Nhiếp Ngôn bá»—ng nhiên nhá»› lại, trong ngăn kéo hắn còn có tấm thẻ ngân hà ng, đó là tất cả tiá»n tiết kiệm cá»§a hắn.
"Có tiá»n mua mÅ© giáp rồi." Nhiếp Ngôn nghÄ© xong, mở ngăn kéo ra bắt đầu tìm kiếm, rốt cục từ trong góc tìm được thẻ ngân hà ng mà u trắng bạc, nếu ký ức không lầm, bên trong còn hai ngà n Ä‘iểm tÃn dụng, má»™t Ä‘iểm tÃn dụng chÃnh là má»™t đồng tiá»n. Äó là hắn thá»i gian mấy năm tiết kiệm thắt lưng buá»™c bụng mà có, lúc ấy hắn muốn mua máy tÃnh X3 tiên tiến nhất, nhưng mà chưa được và i năm, không đợi hắn tiết kiệm đủ tiá»n, máy tÃnh X3 trở thà nh hà ng lá»—i thá»i. ÄÆ°Æ¡ng nhiên sau khi sá»± nghiệp phụ thân thà nh công, tiá»n tiêu vặt cá»§a hắn không chỉ nhiá»u như váºy. Bởi vì phụ thân muốn bồi thưá»ng Nhiếp Ngôn, đối vá»›i Nhiếp Ngôn gần như là xin gì được nấy, hắn muốn cái gì, cÆ¡ bản Ä‘á»u có thể mua được.
Nhiếp Ngôn 18 tuổi, lại có được linh hồn 28 tuổi, tất cả bắt đầu từ đầu, cuá»™c sống từ nay mở ra trang má»›i. CÅ©ng không có tà i sản, hắn cÅ©ng không thể là m cái gì, váºy từ trong du hà bắt đầu Ä‘i, lấy những kinh lịch cá»§a hắn trước kia chÆ¡i du hÃ, là m chức nghiệp ngoạn gia kiếm chút tiá»n là rất đơn giản.
Hắn nhá»› rõ, thá»i Ä‘iểm TÃn Ngưỡng du hà mÅ© giáp vừa má»›i bắt đầu bán, vì để thông dụng, giá vô cùng rẻ, có ba loại A, B, C, má»—i loại bố trà không giống nhau, mức độ mô phá»ng từ 76%-98% không giống nhau, tiện nghi nhất là loại C, chỉ cần 1300 Ä‘iểm tÃn dụng là đủ rồi. Vá»›i tiá»n tiết kiệm hiện tại cá»§a Nhiếp Ngôn, cÅ©ng đủ mua loại mÅ© giáp thấp nhất.
Trong du hà rất nhiá»u đồ váºt, hắn Ä‘á»u nhá»› rõ, nếu má»™t lần nữa bắt đầu, không khó kiếm được má»™t Ãt thà nh tá»±u.
Cất thẻ ngân hà ng và o trong túi, ánh mắt Nhiếp Ngôn dừng ở trên sách giáo khoa toán cao cấp bên cạnh, nếu như có thần linh, cầm lấy sách giáo khoa, giÅ© má»™t lát, má»™t tá» tiá»n giấy 100 đồng má»›i tinh rÆ¡i xuống, má»™t và i thứ trong ký ức, lại hiện lên ở trong đầu.
Bá»—ng nhiên nhá»› lại, lần đầu tiên hắn và Tạ Dao gặp nhau, chÃnh là hôm nay, nguyên nhân là hắn cầm 100 đồng nà y Ä‘i ra tiệm thuốc mua thuốc.
Tạ Dao là bạn cùng bà n cá»§a hắn khi há»c cao tam, cÅ©ng là bông hoa cá»§a ban bá»n hắn, từng Ä‘oạn chuyện cÅ© không dám nhá»› lại kia, khiến ngưá»i ta run cả tay. Tạ Dao mưá»i năm sau, cùng Lưu Thụy tà i tá» trong ban được bá»n há» công nháºn yêu nhau, hai ngưá»i di cư đến mặt trăng. Sau đó hắn và Tạ Dao gá»i Ä‘iện cho nhau và i lần, Nhiếp Ngôn má»›i biết được Tạ Dao không chút nà o vui vẻ. Tán gẫu lại chuyện cao trung, Ä‘á»u không ngừng thổn thức.
Nếu lúc trước hắn dÅ©ng cảm má»™t chút, ở trước mặt Tạ Dao không nên nhát gan tá»± ti như váºy, có lẽ đã không bá» lỡ.
Äôi khi, quay ngưá»i lại đó là cả Ä‘á»i, trở thà nh tiếc nuối không thể vãn hồi.
Tạ Dao khi đó thÃch mặc váy mà u trắng, xinh đẹp thuần khiết, bá»™ dáng cá»§a nà ng vẫn khắc tháºt sâu ở trong lòng Nhiếp Ngôn, má»™t loại tưởng niệm phiá»n muá»™n, giống như tiếng sáo lúc hoà ng hôn, xa xôi mà lại tÄ©nh mịch.
Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua đồng hồ để bà n cÅ© nát không chịu nổi, kim đồng hồ chỉ vị trà ba giá», chắc là còn kịp. Hắn cầm lấy tá» tiá»n giấy nà y, hướng dưới lầu mà chạy Ä‘i như Ä‘iên.
Bá»n hỠở vùng ngoại thà nh, vô cùng tiêu Ä‘iá»u, đưá»ng cái cÅ© nát không há» trống trải, lúc gió thổi qua còn có cuốn theo rất nhiá»u bụi, hai bên lại không Ãt cây cối, ở dưới ánh nắng nóng cháy, vẫn xanh tươi, trên mặt đất hợp thà nh má»™t mảnh bóng râm.
Sau giá» ngá» thá»i tiết ngay lúc nóng, không có ngưá»i Ä‘i đưá»ng, xe cÅ©ng rất Ãt, ngẫu nhiên má»›i có má»™t hai chiếc xe trôi nổi Ä‘i qua.
Kiếp trước Nhiếp Ngôn rất chán ghét thà nh thị nà y, nhưng trá»ng sinh trở vỠđây, thấy lại địa phương hoang vắng nà y, Nhiếp Ngôn chẳng những không có cảm thấy chán ghét, ngược lại, thân thiết như thế, đây là nÆ¡i hắn sinh hoạt 18 năm.
Nhiếp Ngôn trước 25 tuổi tÃnh cách nhát gan, cùng hoà n cảnh sinh hoạt sau đó có chút Ãt liên quan. Má»™t tên tiểu tá» quê mùa trong thà nh thị, bởi vì trong nhà đột nhiên có tiá»n, chuyển và o trưá»ng há»c quý tá»™c trong đô thị, vốn ở cao nhất cao nhị có được thà nh tÃch xuất sắc, đến bên kia chỉ có thể đếm ngược lên, còn thưá»ng xuyên bị ngưá»i khác cưá»i nhạo không biết cách ăn mặc, hÆ¡n nữa chuyện xảy ra lúc nghỉ hè, là m hắn thấy thiếu cảm giác an toà n, để lại bóng ma trong lòng, đến hoà n cảnh má»›i, lại nhút nhát tá»± ti, đến chá»— nà o cÅ©ng tá» ra hoà n toà n xa lạ, nếu không phải quen biết và i ngưá»i bạn, nói không chừng tinh thần hắn sẽ há»ng mất.
Không nghĩ tới cách một kiếp, nhưng lại trở vỠđiểm bắt đầu, Nhiếp Ngôn sẽ không giống như kiếp trước.
Hắn trên đưá»ng chạy đến tiệm thuốc.
Kiến trúc chung quanh có chút cÅ© nát, dân cư tiêu Ä‘iá»u, theo sá»± gia tốc cá»§a tiến trình thà nh thị hóa, má»i ngưá»i ở những thà nh thị nhá» Ä‘á»u đến thà nh thị lá»›n, thà nh thị nhá» xuất hiện diện tÃch hoang vu lá»›n, dân cư cà ng ngà y cà ng Ãt, qua hÆ¡n trăm năm nữa, nÆ¡i nà y sẽ gặp bị phá bá», má»™t lần nữa biến thà nh đồng ruá»™ng.
"Bên kia là trưá»ng há»c, bên nà y là siêu thị." Nhiếp Ngôn như ngưá»i sà nh sá»i, nhìn thấy những kiến trúc quen thuá»™c, tâm tình cá»§a hắn dần dần thoải mái hÆ¡n rất nhiá»u, ta đã trở vá», ta tháºt sá»± đã trở lại!
Trước kia hắn luôn oán háºn váºn mệnh bất công, nhưng mà hiện tại, hắn lại phải cảm kÃch ông trá»i.
Ta muốn má»™t lần nữa bước Ä‘i! Bước Ä‘i tháºt tốt! Nhiếp Ngôn nhịn không được mà gà o hét má»™t tiếng, phát tiết tâm tình kÃch động trong lòng ra ngoà i.