Búp bê khiêu vũ với ai? Thủy Thiên Mạc
BÚP BÊ KHIÊU VŨ VỚI AI? – THỦY THIÊN MẶC
(Tiếp)
Cô y tá đeo kính bình tĩnh nói về phía phòng thuốc:
- Tiểu Trương, lấy bình nước muối ra đây, lại có người ngất rồi. Sau đó cô ấy chỉ về phía chiếc giường còn trống và nói với Tô Kính Hy đang đứng ở cửa:
-Đặt bạn gái của cậu xuống chiếc giường kia, sau đó lấy rượu cồn xoa vào lòng bàn tay, trán và các khớp của cô ấy.
“Cô ấy không phải bạn gái của tôi”.
Tô Kính Hy chưa kịp nói câu ấy thì y tá đã chạy vào phòng thuốc như một cơn lốc xoáy. Anh lẩm nhẩm một hồi, sau đó tận tâm tận lực xoa cồn cho Xuân Phi. Đôi lông mày của Xuân Phi co lại vì đau.
Tô Kính Hy chợt nhận ra một điều, anh quen biết cô bao nhiêu năm rồi? Bốn năm hay năm năm? Có lẽ lâu hơn. Anh chưa bao giờ gặp cô gái nào hiếu thắng như thế này. Dù phải phơi mình dưới cái nắng gay gắt nhưng cũng không chịu mở miệng nhờ anh giúp.
-Tô Kính Hy...
- Cô nàng phiền phức, em làm cho người khác hết hồn. Nếu em có mệnh hệ gì thì ông anh trai thương em gái hơn cả tính mạng của mình không phanh thây lột da anh mới là lạ đấy?
Những lời mà Xuân Phi muốn nói bỗng chốc tắc nghẹn trong cổ họng. Đột nhiên cô thấy tức giận.
Cô không hề kiêng nể, quay mặt sang một bên và nói:
- Này, em còn nhớ là anh cũng biết nấu ăn. Tối nay em muốn ăn cá sốt hành. Cá không được rán quá già. Em còn muốn ăn món khoai tây sốt ở nhà ăn của Học viện Giai Kỳ.
-Cô nàng phiền phức, đồ quỷ kén ăn, anh chúc em mười năm không có ai theo đuổi.
Sắc mặt của Tô Kính Hy trông rất khó coi, khó coi đến nỗi khóe miệng run lên.
-Không sao, không biết chừng nếu không có ai theo đuổi em thì anh trai em sẽ bắt anh lấy em. Từ trước đến nay anh rất nghe lời anh trai em mà.
Tô Kính Hy không nói được lời nào. Xuân Phi đắc chí nhìn anh. Im lặng một hồi lâu, Tô Kính Hy chịu thua, ném cho Xuân Phi một cái lườm rồi đi ra ngoài. Nụ cười của Xuân Phi đóng băng trên khuôn mặt.
Vốn dĩ cô muốn nói: “Xin lỗi, cảm ơn anh”, nhưng với người coi cô là rắn rết như anh thì cũng không cần thiết phải nói những lời lịch sự như thế.
- Trời ơi, tay em làm sao thế kia? - Y tá giật nảy mình.
-Hả? - Xuân Phi cũng giật nảy mình.
Cúi đầu nhìn mu bàn tay của mình sưng phồng lên như cái bánh bao.Y tá ngạc nhiên hỏi:
- Em không thấy đau sao?
- Có ạ, bây giờ mới thấy rất đau, chỉ là lúc nãy không chú ý. - Cô thật thà nói.
-Em vừa cãi nhau với bạn trai à?
Chị nói cho em biết, em còn nhỏ tuổi, thích ngắm những anh chàng đẹp trai. Nhưng những người đàn ông đẹp trai đều rất đa tình. Em thử nghĩ mà xem, sau này chết đi tất cả đều biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải là đáng sợ như nhau sao?
- Bạn trai của chị...?
- Xuân Phi định hỏi bạn trai của cô y tá trông như thế nào.
-Chị không có bạn trai.
Haizzz, những người theo đuổi chị đều rất xấu trai, ảnh hưởng đến “khẩu vị” của chị.
Người chết đi đều biến thành đầu lâu xương cốt, chẳng phải đều giống nhau sao?Xuân Phi bật cười. Thì ra trên thế giới này không chỉ một mình cô không muốn nói thật với lòng mình.
3. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa kính, hắt vào căn phòng. Xuân Phi ngồi dậy, bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt, sau này thực sự sẽ sống một mình sao? Nhưng ngay lập tức khóe môi của cô từ từ nhếch lên, cuối cùng biến thành đường cong.
Cô không thể kìm được nghĩ đến hai từ “tái sinh”.Xuân Phi nhìn tờ lịch Naruto treo trên tường, ngày mùng 1 tháng 9 được khoanh tròn bằng bút đỏ, từ bây giờ đến ngày đó còn bốn ngày.
Chưa bao giờ Xuân Phi lại mong chờ ngày khai giảng như thế này. Trước đây, mỗi khi đến ngày khai giảng của Học viện Giai Kỳ cũng là lúc mà cơn ác mộng của Xuân Phi bắt đầu. Bởi vì điều đó có nghĩa là, trong nửa năm tới, ngày nào cô cũng phải ở trong xe một tiếng rưỡi.
Nếu không may bị tắc đường đến muộn thì còn bị cô giáo phạt đứng. Tuy nhiên những cơn ác mộng đó sắp trở thành dĩ vãng.Buổi sáng mẹ gọi điện thoại nhắc nhở: “Sau khi cuộc thi piano kết thúc anh sẽ về thăm con. Trong thời gian này con không được gọi điện thoại cho anh. Tiền học phí và tiền sinh hoạt mẹ đã gửi vào thẻ của con rồi. Chưa biết kiếm tiền thì phải tiêu pha tiết kiệm một chút”.
Lúc ấy, Xuân Phi mới nhớ đến chuyện nộp học phí.Mọi người xếp hàng dài trước chiếc máy ATM cuối đường. Khó khăn lắm mới chờ được đến buổi tối không có người, cô nhét thẻ vào máy, nhưng đợi rất lâu mà không thấy tiền đâu.
(Còn nữa)
|