Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 126: Nghi vấn
Dịch: bluedragon
Biên: Keny
Nguồn: 4vn.eu Đệ thập nhất canh
“Ngươi rất đắc ý hả?” Thi Phượng Dung lạnh giọng nói, trên mặt nàng như bao phủ một lớp sương mờ.
Trong dược thủy, Tả Mạc nhất thời cúi đầu, quên hết tất cả, hắn đã quên hiện tại hắn đang bị tra hỏi. Chưởng môn, Tân Nham sư bá, Diêm Nhạc sư bá, sư phụ, bốn người đứng ở trước thùng dược thủy đang nhìn hắn.
“Đệ tử không dám” hắn thật cẩn thận nói.
“Không dám? Ngươi có cái gì không dám?” Thi Phượng Dung đột ngột đề cao âm lượng, lạnh lùng nói: "Ngươi nói, ngươi còn có cái gì không dám?"
Rầm rầm oanh…
Tiếng nổ mạnh không dứt bên tai, lúc này đấu trường giống như một mảng biển lửa. Hỏa diễm đỏ thẫm cao mấy trượng tàn phá khắp nơi, phun ra nuốt vào quay cuồng nuốt trọn hai người vào bên trong, không còn nhìn thấy nửa điểm bóng dáng.
Đột nhiên, từ trong biển lửa bay ra vài bông tuyết.
Cùng lúc đó mơ hồ hiện ra bóng dáng một người, hắn đang từng bước từng bước hướng ra phía ngoài. Bóng người mơ hồ kia dần dần lớn lên...
Là ai?
Mọi người không khỏi cố ngước nhìn, hô hấp đình trệ. Có là kẻ ngốc cũng biết được, người đang tiến ra chính là kẻ chiến thắng trong trận tỷ thí này.
Cuối cùng, mưa lửa bập bùng che khuất hoàn toàn tầm nhìn của họ, hình ảnh cuối cùng lưu lại trong mắt mọi người là có một người đang sử dụng một thanh thủy kiếm khổng lồ tựa như được bao phủ bởi hỏa diễm chém về phía một bóng người khác.
Trảm rồi sao? Kết quả ra sao?
Tất cả đã kết thúc, có lẽ cũng đã tới lúc công bố rồi.
Bóng người màu đen trong biển lửa càng ngày càng nặng, hắn rốt cục cũng đi đến bên lề biển lửa, nhưng không có tạm dừng mà vẫn từng bước đi về phía trước. Thân thể hắn chỉ hơi hơi cháy đen, chân trần từ trong biển lửa tiến ra.
*********************************
Bầu trời sáng sủa, ánh dương ấm áp lại bao trùm mặt đất. Thiên Nguyệt giới khí hậu thuận hòa, tuy rằng mưa nhiều, nhưng một năm bốn mùa, ngày nắng vẫn chiếm đa số. Lưng chừng núi Đông Phù giờ đây tấp nập dị thường, người tới lui đều là tu giả, hoặc là đạp kiếm phi hành, hoặc là cưỡi linh thú, hoặc là điều khiển pháp bảo từ bốn phương tám hướng tụ tập về đây.
Lúc này, tại Vô Không sơn cách Đông Phù không xa, Tả Mạc đang ngâm mình trong dược thủy, chỉ lộ ra cái đầu, thình thoảng lại vang lên tiếng những tiếng xuýt xoa hít thở thật sâu. Lần này tuy rắng hắn chiến thắng, nhưng cũng bị thương khá nặng, vừa đi ra khỏi biển lửa liền hôn mê ngã xuống đất. Đến khi hắn tỉnh dậy đã thấy mình được ngâm trong dược thủy rồi. Bên cạnh thùng dược thủy có một chiếc âm khê, lúc này từ âm khuê phát ra từng tiếng nói đều đều, đây là Tả Mạc năn nỉ Tiểu Quả giúp hắn tìm tới. Hắn rất nhanh bị thông tin từ âm khuê thu hút:
- Tuy rằng hai ngày vừa qua tỷ thí tràng rất tuyệt vời, nhưng không thể không nói, những tràng đâu này đều không thể hấp dẫn như trận tỷ thí đầu tiên. Tràng đấu đó đã để lại cho ta ấn tượng rất sâu sắc, khó phai.Từ sư, ngài thấy thế nào?
- Quả đúng như vậy, ta cũng có cảm nhận như thế. Hai ngày vừa qua, tuy rằng trong các tràng tỉ thí, các loại pháp quyết ùn ùn, song không có biểu hiện kinh diễm như trận đấu của Tả Mạc. Có điều, khi tinh tế phân tích lại tràng đấu của Triều An và Tả Mạc có thể để lại ấn tượng sâu sắc đối với mọi người, trong đó có rất nhiều nhân tố
- Cũng đúng, một trận đấu kinh điển cần một chút gọi là nhân tố kinh điển. Bao gồm sự chênh lệch quá lớn về thực lực, còn có sự vận dụng độc đáo của Tả Mạc với trận bàn, trận phù, chúng góp phần tạo nên một trận chiến kinh điển này. Trong trận tỷ thí đó, những trận bàn và trận phù của Tả Mạc là đề tài được mọi người thảo luân nhiều nhất. Trong nghề xem môn đạo, thường nhân xem náo nhiệt, ta đối với trận phù này dốt đặc cán mai, Từ sư, ngài là cao thủ trên phương diện trận pháp, khẳng định thấy so với ta rõ ràng hơn, ngài có thể giải thích rõ ràng hơn cho ta được không?
- Không dám nhận, không dám nhận. Nói thật, hiện trường ở tràng tỷ thí đã cho ta rung động tương đối lớn. Có thể là bởi vì ta đối với phù trận cảm thấy rất hứng thú, cho nên những cách thức vận dụng phù trận, trận bàn của Tả Mạc lại cho ta cảm xúc càng lớn. Rất nhiều người đang hỏi một vấn đề, Tả Mạc đã sử dụng tất cả bao nhiêu trận bàn?
- Đúng vậy, đây cũng là vấn đề ta muốn hỏi
- Nếu ta không nhìn lầm, có lẽ là hắn đã sử dụng mười một trận bàn
- Nhiều như vậy sao?
- Hắn đầu tiên đưa ra một cái "Mê Huyễn trận", sau đó là "Thổ Linh trận", "Dũng Kim trận", "Tụ Thủy trận", ba trận bàn này tạo thành tam liên hoàn trận. Ba sợi thanh tác cuốn lấy Triều An kia mọi người cũng còn nhớ chứ, ta đã tra xét một lần, đó là "Phược Long trận", là một phù trận khá hay. Cuối cùng xuất hiện phù trận màu vàng, là Lưu Hỏa Tâm Ngự trận, nó cùng với ngọc bội bên hông của Tả Mạc tạo thành Lưu Hỏa Tâm Ngự trận song liên hoàn.
- Rõ ràng mới chỉ có sáu trận bàn mà?
- Haha, sáu trận bàn này đã được an bài một cách tỉ mỉ, nhưng Tả Mạc còn cao minh ở chỗ, hắn còn bày ra thêm năm trận bàn Ngũ Nguyên Bổ Linh trận
- Ngũ Nguyên Bổ Linh trận?
- Đúng vậy, tu vi của Tả Mạc dù sao cũng chỉ có Trúc Cơ kỳ, linh lực của hắn không được thâm hậu như Triều An, cho nên hắn phải bổ sung linh lực. Làm cho người ta tán thưởng chính là, hắn bày năm trận bàn này ở năm phương vị thập phần xảo diệu, trên cơ bản, mỗi vị trí hắn chuyển tới đều có thể bước vào phạm vi của Ngũ Nguyên Bổ Linh trận…
Vừa ngâm mình trong dược thủy, trong lòng Tả Mạc vừa bội phục không thôi, Từ sư này không biết là ai, nhưng tất cả những an bài của hắn đều bị y thấy rõ đầu đuôi.Trong lòng hắn lại có chút đắc ý, khi nghe qua âm khuê thấy người khác khen mình như thế. Ài, cảm giác thật là hưng phấn nha. Cứ như nước thuốc đang tiến vào thân thể, đau đớn giảm đi rất nhiều. Lại nghĩ đến lần này chính mình thu được tinh thạch, tâm hồn nhỏ bé của hắn lại bay bổng…
“Ngươi rất đắc ý hả?” Thi Phượng Dung lạnh giọng nói, trên mặt nàng như bao phủ một lớp sương mờ.
Trong dược thủy, Tả Mạc nhất thời cúi đầu, quên hết tất cả, hắn đã quên hiện tại hắn đang bị tra hỏi. Chưởng môn, Tân Nham sư bá, Diêm Nhạc sư bá, sư phụ, bốn người đứng ở trước thùng dược thủy đang nhìn hắn.
“Đệ tử không dám” hắn thật cẩn thận nói.
“Không dám? Ngươi có cái gì không dám?” Thi Phượng Dung đột ngột đề cao âm lượng, lạnh lùng nói: "Ngươi nói, ngươi còn có cái gì không dám?"
Tả Mạc vừa thấy tình hình không ổn, sư phụ thực sự tức giận, nhưng hắn không biết mình phạm tội chỗ nào, lập tức chỉ biết khúm núm.
Không nghĩ tới vừa thấy hình dáng khúm núm của Tả Mạc, lửa giận trong lòng Thi Phượng Dung càng tăng lên:
“Nhìn ngươi bộ dạng là một kẻ thành thật, nhưng so với các đệ tử khác lại là kẻ tối gian xảo. Ngươi nếu như không bị trừng trị, ta là sư phụ cũng bị ngươi đùa bỡn xoay vòng vòng a…”
Tả Mạc hoàn toán không hiểu được những gì sư phụ đang nói, trong lòng thầm kêu khổ, càng tin rằng mình đã phạm phải chuyện gì đó. Những chuyện xấu của hắn mọi người chưa biết nhiều lắm, giờ bị sư phụ chỉ mắng xối xả như vậy, hắn cũng không biết rốt cuộc là chuyện nào. Có thể làm cho sư phụ vốn luôn luôn trầm mặc ít lời tức giận đến chửi ầm lên như thế, việc này chỉ sợ là rất lớn.
Mấy người Tiểu Quả và Lý Anh Phượng mấy người đang ở một bên không dám ho he, chỉ liều mạng nhịn cười.
“Khụ”, chờ cho Thi Phương Dung tấp đòn phủ đầu xong xuôi, Bùi Nguyên Nhiên mới đứng dậy:
“Tiểu Mạc à, ngươi khi ở Luyện Khí kỳ đã lĩnh ngộ được kiếm ý, tại sao lại không nói với chúng ta?”
Thanh âm của chưởng môn hòa ái, cực kì dễ gần, nhưng mà Tả Mạc đang ngâm mình trong dược thủy nóng ấm lại không nhịn được run run.Kỳ thật, hắn không e ngại sư phụ lắm, sư phụ ngoài lạnh trong nóng, tuy rằng ngoài miệng mắng rất nhiều nhưng thật tâm lại là quan tâm tới hắn. Trong bốn vị trưởng bối, Tả Mạc sợ hãi nhất là chưởng môn. Chưởng môn nói chuyện không nóng không lạnh,nhưng chẳng biết vì sao, hắn đối với người thủy chung vẫn luôn kính sợ.
Thì ra là chuyện hắn lĩnh ngộ kiếm khí khi còn ở Luyện Khí kỳ. Tả Mạc cảm thấy an tâm một chút, việc này chắc không có vấn đề gì mới phải chứ?
“Đệ tử lúc ấy cứ nghĩ kiếm ý này không thể đổi lấy tinh thạch, không bằng cố gắng làm Linh Thực phu…” Hắn ra vẻ ấp a ấp úng nói.
Trong đại viện nhất thời lặng ngắt như tờ. Nghe được đáp án này của Tả Mạc khiến cho cả bốn người như chết đứng đương trường.Bốn cặp mắt nhìn nhau dở khóc dở cười. Mà Tiểu Quả và Lý Anh Phượng thì liều mạng nhịn cười đến mức cả người run run.
Phải biết rằng, ý tưởng đó luôn tồn tại trong suy nghĩ của Tả Mạc. Xưa nay, hành vi của hắn ai cũng biết rõ ràng, hắn là kẻ dám liều chết chạy tới Linh Anh phái đòi đoạt pháp bảo, cho nên khi hắn nói ra lời này, cũng rất là bình thường.
“Muốn thu tinh thạch ư? Ngươi chỉ biết có tinh thạch thôi sao? Một ngày nào đó ngươi rồi sẽ bị tinh thạch đập chết thôi…” Thi Phương Dung vừa nghe Tả Mạc không ngờ vì một lý do hoang đường như thế mà lãng phí thiên phú của mình, làm sao không tức giận cho đươc.
“Bị tinh thạch đập chết cũng đáng…” Tả Mạc theo bản năng nói thầm, lời vừa ra khỏi miệng, hắn nhất thời hô không xong. Thính giác của sư phụ và các sư bá rất thính nhạy, nói lời này không phải là tự tìm rủi ro sao? Chỉ một chút thương thế đã làm cho khả năng tự chủ đi xuống thế này sao?
Thi Phương Dung bị Tả Mạc làm cho tức giận đến điên cả người, tay đang chỉ vào hắn run run.
Diêm Nhạc vẻ mặt bất đắc dĩ, một kẻ tham tiền như thế, lại có thiên phú tốt như vậy…
Chỉ có biểu tình Bùi Nguyên Nhiên là rất bình thường, ngữ khí hắn vẫn ôn hòa như trước: "Ngô, ta nhớ không nhầm thì Ly thủy kiếm quyết của ngươi sau khi Trúc Cơ mới tu luyện, vậy trước kia ngươi lĩnh ngộ là kiếm ý nào?"
Tả Mạc nhất thời cả kinh. Chết tiệt, sao lại quên điều này?
Ly thủy kiếm quyết là hắn sau khi Trúc Cơ mới chạy tới Điển Tịch thất tìm kiếm quyết tu luyện. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới ngày thường chưởng môn tẩm ngẩm tầm ngầm không ngờ chú ý tới hắn như thế, ngay cả hắn tu luyện Ly thủy kiếm quyết lúc nào cũng tìm hiểu ra. Nếu chưởng môn phát hiện được Bồ yêu…
Trong lòng Tả Mạc kinh hoảng vô cùng, hắn cảm thấy căng thẳng trước nay chưa từng có, cổ họng khô khốc. Cố nuốt nuốt nước miếng rồi lí nhí nói: "Là Băng ly kiếm ý của sư bá…"
Đây là điều không thể giấu diếm được nữa. Hiện giờ hắn chỉ biết hai loại kiếm ý, nếu nói dối, chỉ cần chưởng môn mời mình thử một lần liền hiện ngay chân tướng thôi.
Con ngươi Tân Nham đột nhiên sáng lên hai điểm hàn quang. Câu trả lời của Tả Mạc vượt qua tất cả dự kiến của ba người. Lập tức Bùi Nguyên Nhiên cũng phải sửng sốt:
“A, ngươi dùng thử cho sư bá ngươi nhìn xem” Diêm Nhạc vội vàng nói.
Quả nhiên…
Tả Mạc mạnh mẽ trấn định khủng hoảng trong lòng lại, phát ra một đạo triều tịch kiếm ý. Kiếm ý cực kỳ nhỏ yếu, mỏng manh nhưng trong đó ẩn chứa băng hàn, không thể nghi ngờ giống Băng Ly kiếm ý của Tân Nham như đúc.
“Ngươi từ đâu học được?” Chưởng môn ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào hắn.
Những người khác cũng có phản ứng, Tân Nham chưa bao giờ truyền thụ Băng Ly kiếm quyết cho Tả Mạc, mà bổn môn kiếm quyết mở ra lại là chuyện mới đây, Tả Mạc làm sao có thể khi ở Luyện Khí kì tiếp xúc tới Băng ly kiếm quyết?
Bốn người bọn chưởng môn mắt sáng như đuốc, Tả Mạc chỉ cảm thấy như có mũi nhọn đâm vào lưng, tay chân lạnh lẽo. Chết tiệt, phải nói như thế nào mới được đây?
Tả Mạc trầm mặc, khiến sắc mặt bốn người dần khó coi.
Áp lực trong không khí làm cho Tiểu Quả cùng Lý Anh Phượng mặt không chút máu, học trộm pháp quyết, ở tất cả các môn phái đều là tử tội. Không ai nương tay đối với hạng người như vậy.
Giữa lúc Tả Mạc lâm vào đường cùng, đột nhiên phúc chí tâm linh (phúc đến thì lòng sáng ra - nhanh nhảu)
Hắn lắp bắp: "Phải…là buổi tối lúc đại sư huynh Trúc Cơ…Đệ tử…Đệ tử nhìn thấy kiếm ý của sư bá…”
Bốn người sắc mặt đang âm trầm nhất thời đều lộ vẻ ngạc nhiên. Lúc này bọn họ mới đột nhiên nhớ tới, tối hôm đó, Tân Nham vì đuổi đi đám tu giả hiếu kỳ đã sử dụng Băng Ly kiếm quyết.
“Ngươi nói buổi tối ngày hôm đó ngươi nhìn thoáng qua đã lĩnh ngộ ư?" Tân Nham, người xưa nay vốn trấn định rốt cục không nhịn được hỏi
“Phải…Phải…” Tả Mạc chỉ cảm thấy như sống sót sau tai nạn, vừa nói chuyện vừa run run bần bật.
Thi Phượng Dung lộ ra vẻ mặt vui sướng cùng một chút áy náy, những người khác trên mặt chỉ có khiếp sợ, khiếp sợ thật lớn. Chưởng môn xưa nay vốn trấn định cũng không nói nên lời. Chỉ nhìn một lần đã có thể lĩnh ngộ được kiếm ý. Thiên phú tu kiếm như thế…
Last edited by Lang Thang; 06-12-2010 at 05:00 PM.
|