Tu Chân Thế Giới – Tác giả: Phương Tưởng
Tiết 128: Bách Bảo Phi các
Dịch: Keny
Nguồn: 4vn.eu Đệ nhị canh
Bách Bảo Phi các là cửa tiệm xa hoa cao cấp nhất Đông Phù, thứ bán ra cũng là vật phẩm sang quý nhất mà ở Đông Phù có thể mua được. Những pháp bảo được đặt trong đây đều toàn là tinh phẩm trong tinh phẩm, nguyên liệu bán ra ở đây đều toàn là bảo vật trân hi quý hiếm. Toàn bộ Bách Bảo Phi các do vô thượng pháp lực luyện chế một tòa tiểu sơn mà thành, nó có thể phiêu phù giữa không trung không rơi xuống đất, những cấm chế trên đó chi chít đếm không hết, ngay cả tu giả Kim Đan kỳ cũng chưa từng nghe nói có ai dám náo loạn ở Bách Bảo Phi các.
Đặt trước mắt Tả Mạc bây giờ là một vấn đề cực kỳ cấp bách —— xài sạch đống tinh thạch khổng lồ này!
Trong mắt hắn, hai từ cấp bách quá là chính xác, nếu trước khi Bồ yêu tỉnh lại mà chưa xài sạch đống tinh thạch kia, vậy tuyệt đối hắn không còn được một xu. Chủ ý ban đầu của hắn chính là làm cách nào cũng không để ba trăm viên tam phẩm tinh thạch rơi vào trong tay Bồ yêu được. Giờ thì hay rồi, số tinh thạch hắn cần phải xài sạch không giảm ngược lại còn nhiều đến kinh khủng.
Nhất định phải xài sạch! Trước khi Bồ yêu tỉnh lại nhất định phải xài sạch!
Nếu để khoản tinh thạch khổng lồ này rơi vào trong tay Bồ yêu … Tả Mạc vừa nghĩ đến đó…Không được, như thế chắc chắn mình sẽ điên mất. Vì tránh phát sinh tình huống xấu nhất, Tả Mạc quyết định lập tức hành động.
Nhưng còn chưa đợi hắn kịp bước ra khỏi sơn môn thì đã bị chưởng môn kêu tới Vô Không đường.
Gần đây toàn phải đứng đầu sóng ngọn gió, tốt nhất vẫn nên cẩn thận một tý, Tả Mạc thầm nhủ nên thành thật hơn. Nếu chẳng may chọc giận mấy người chưởng môn, vậy những ngày phía trước của mình chỉ sợ không tốt đẹp lắm đâu.
"Tiểu Mạc a." Chưởng môn nâng chén trà lên hớp một ngụm, thong thả nói: "Nghe nói ngươi không muốn tham gia vòng tỷ thí sau nữa?"
"Chưởng môn, không phải đệ tử không muốn mà là không thể. Ngài nhìn xem…thương thế trên thân đệ tử còn chưa khỏi, tuy không biết đối thủ vòng tiếp theo là ai, nhưng chắc hẳn là cao thủ Ngưng Mạch kỳ. Có bại không thắng, nếu để thụ thương thêm lần nữa, thương càng thêm thương, chỉ sợ sẽ để lại ẩn tật cho con đường tu luyện sau này. Đệ tử cảm thấy mình đến Thí Kiếm hội vốn để lịch duyệt, lần này xem ra đệ tử thu hoạch được rất nhiều, cũng không câu nệ thắng thua, nếu cứ cố gắng cưỡng cầu thì cái được không đủ bù cái mất?" Tả Mạc da mặt dày nói.
Chưởng môn tựa tiếu phi tiếu chăm chú nhìn Tả Mạc, tức thì Tả Mạc dự cảm thấy một điều không hay đang chờ mình phía trước.
"Ngươi lo lắng chu đáo, không sai không sai. Có điều sự tình lúc này có biến chuyển, có một kẻ dự thi có việc phải lui khỏi vòng tỷ thí, bởi thế tất có người được vào thẳng. Thiên Tùng tử tiền bối rất hân thưởng biểu hiện của ngươi lần trước nên quyết định để suất vào thẳng lần này cho ngươi. Ngươi phải hảo hảo biểu hiện, chớ cô phụ kỳ vọng của Thiên Tùng tử tiền bối. Còn như chuyện thương thế…À, chớ cần bận lòng, sư phụ ngươi hiển nhiên sẽ không để ngươi mang thương tật đâu."
Tức thì Tả Mạc ngây dại, còn phải tham gia tỷ thí sao?
Đây không phải là thua chắc không nghi ngờ ư?
Người khác chỉ thấy cảnh chói mắt cùng vinh quang trong trường tỷ thí giữa hắn cùng Triều An, chứ có ai ngờ rằng trong đó hắn phải chuẩn bị cẩn thận từng ly từng tí, thêm vào vận khí không tồi cuối cùng mới may mắn hiểm thắng.
Hơn nữa trước khi tỷ thí hắn còn thông qua Phó Kim tìm được tài liệu của Triều An, tìm ra nhược điểm của y, lại còn lợi dụng đánh cuộc để đem lại áp lực rất lớn cho y trước khi tỷ thí, cơ hồ tất cả biện pháp hắn có thể nghĩ được đều đem ra dùng sạch, phí hết tâm cơ mới có được thắng lợi.
Chênh lệch giữa Trúc Cơ kỳ cùng Ngưng Mạch kỳ đâu phải chuyện đùa, giờ phải nai lưng ra đấu tiếp không cần nghĩ cũng biết kết cục như thế nào. Trừ trường hợp sử dụng loại thủ đoạn lôi đình như sát chiêu Âm Hỏa châu thì gần như mọi mánh lới hắn đều sử dụng tất.
Chưởng môn còn muốn mình tham gia tỷ thí? Mình lấy cái gì đi so với người ta đây?
Hắn cảm thấy đầu óc cứ mơ màng, không khéo chưởng môn tưởng mình đánh với tu giả Ngưng Mạch kỳ như cắt dưa thái rau chắc? Không biết a! Hắn hơi hơi ngẩng đầu liếc mắt nhìn chưởng môn một cái, tức thì lắc lắc đầu, nhìn thế nào thì chưởng môn cũng không giống kẻ ngu ngốc như vậy chứ.
Khi hắn đang mải nghĩ ngợi, liền nghe thấy chưởng môn cười mị mị nói: "Ngươi hảo hảo chuẩn bị đi."
Tả Mạc ảo não rời khỏi Vô Không đường, nhất thời nửa khắc vẫn chưa hồi thần lại được. Vào thẳng? Chuyện kỳ quái này cũng có sao?
Hắn đang ngớ người ngồi trên lưng chim ngốc đột nhiên nghe thấy tiếng Bồ yêu: "Cầm năm viên Âm châu cho ta."
Thanh âm này tuyệt đối là tiếng Tả Mạc không nguyện ý nghe được nhất, đến nỗi khi nghe được tiếng này thân thể hắn chợt cứng đờ. Đứa này tỉnh lại lúc nào vậy?
Có điều hắn phản ứng cũng tuyệt nhanh, ngữ khí Bồ yêu cực kỳ nôn nóng, hiển nhiên là đang cần gấp Âm châu. Hắn không nói hai lời, lấy ra năm viên Âm châu nhét cho Bồ yêu, vừa lấy xong Âm châu Bồ yêu lập tức tan biến không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này Tả Mạc mới để ý thấy tiếng tim đập của mình thình thịch như trống trận, đáng chết, Bồ yêu sắp tỉnh!
Không được! Phải tăng nhanh tốc độ!
Tả Mạc cảm thấy như bị đốt lửa sau mông đít, liều mạng thúc giục chim ngốc. Tần suất tiếng tim đập càng lúc càng nhanh, miệng lưỡi phát khô, một trăm chín mươi viên tứ phẩm tinh thạch đấy! Trước khi tràng tỷ thí kia kết thúc ngay cả tứ phẩm tinh thạch hắn cũng chưa từng thấy qua chứ chưa nói đến một trăm chín mươi viên tứ phẩm tinh thạch. Nghĩ đến khoản tinh thạch khổng lồ đó rất có khả năng sẽ không thuộc về mình, Tả Mạc chỉ cảm thấy buồn bực vô cùng.
Mang theo dục vọng điên cuồng phải tiêu gấp tinh thạch, Tả Mạc lần nữa chạy tới Đông Phù.
Lần này hắn không đi dạo lung tung mà chạy thẳng đến cửa tiệm cao cấp nhất Đông Phù, Bách Bảo Phi các phiêu phù giữa không trung.
Bách Bảo Phi các là cửa tiệm xa hoa cao cấp nhất Đông Phù, thứ bán ra cũng là vật phẩm sang quý nhất mà ở Đông Phù có thể mua được. Những pháp bảo được đặt trong đây đều toàn là tinh phẩm trong tinh phẩm, nguyên liệu bán ra ở đây đều toàn là bảo vật trân hi quý hiếm. Toàn bộ Bách Bảo Phi các do vô thượng pháp lực luyện chế một tòa tiểu sơn mà thành, nó có thể phiêu phù giữa không trung không rơi xuống đất, những cấm chế trên đó chi chít đếm không hết, ngay cả tu giả Kim Đan kỳ cũng chưa từng nghe nói có ai dám náo loạn ở Bách Bảo Phi các.
Đây là lần đầu tiên Tả Mạc đi vào Bách Bảo Phi các, nếu không phải trong túi đang có một trăm chín mươi viên tứ phẩm tinh thạch thì hắn tuyệt không có đảm lượng đến chỗ cao sang thế này.
Tiểu sơn cũng không tính là lớn, phương viên tầm bảy tám chục mẫu, tiên nhạc du dương, các loại linh thảo linh hoa mọc đầy khắp nơi. Tuy mấy thứ tiên nhạc Tả Mạc nghe không ra tư vị gì cả nhưng những linh thảo linh hoa lại khiến người am hiểu luyện đan như hắn vừa nhìn đã khiếp sợ không thôi.
Bà nội của ta ơi!
Tùy tùy tiện tiện một gốc linh thảo linh hoa trong đây đều đủ để đổi lấy bất kỳ một ngọc giản trân hi nhất trong túi Tả Mạc bây giờ.
Tứ phẩm Tu Vi điệp, tứ phẩm Yểm nấm, tứ phẩm Hồng Hỏa liên. . .
Không cần phải phô trương đến thế chứ… Những...này…. Mấy loại linh thảo linh hoa tứ ngũ phẩm kia… Nếu khách nhân bước vào mà túi tiền không được dày cho lắm thì phải cẩn thận nha, nhấc chân nhớ phải cẩn thận dực dực, chỉ sợ không cẩn thận đạp phải hoa cỏ trong đây, không đủ tiền để bồi thường đâu.
Những chỗ như Bách Bảo Phi các vĩnh viễn không phải bận lòng về chuyện quá đông người, lúc Tả Mạc đến, bên trong chỉ có một vị khách nhân.
Tiếp đãi Tả Mạc là một vị chưỡng quỹ mặc áo gấm kim ti, nhãn lực của hắn cực nhanh nhạy, vừa nhìn thấy Tả Mạc liền nhiệt tình đi tới: "Nhé, đây không phải Tả tiên sinh sao? Quý khách a quý khách! Trường tỷ thí kia của Tả tiên sinh ngài thật làm mở mày mở mặt Đông Phù chúng ta nha! Đánh hay lắm, sách sách, tam liên hoàn trận, đương thời cũng làm ta phải tán thán khôn cùng. Hôm nay bổn tiệm có thể tiếp đãi ngài quả là phúc phận của tại hạ a!"
Tiếng nói của chưởng quỹ đầy nhiệt tình không có vẻ gì là nịnh nọt, lời nói gãi đúng chỗ ngứa của Tả Mạc khiến hắn đắc ý không thôi, hơn nữa lại không khoa trương xa cách, ngay cả âm lượng cũng được khống chế vừa đủ, sẽ không ảnh hưởng đến khách nhân đang lưu lãm mấy pháp bảo xa xa. Càng khiến Tả Mạc chấn kinh chính là, vị chưởng quỹ đầy vẻ hòa ái trước mắt này không ngờ lại là một tu giả Ngưng Mạch kỳ!
Lúc này Tả Mạc nhịn không nổi quét mắt hướng về vị chưỡng quỹ đứng bên cạnh khách nhân kia, quả nhiên, cũng là Ngưng Mạch kỳ! Những chưởng quỹ giống như thế này tịnh không chỉ có hai vị, còn có hai vị chưởng quỹ đứng trước cửa, đều tuyền là Ngưng Mạch kỳ.
Tu giả Ngưng Mạch kỳ tới làm chưởng quỹ, thủ bút thế này triệt để khiến Tả Mạc ngây dại!
Lại nghĩ nghĩ tới trong trường tỷ thí tu giả Ngưng Mạch kỳ đánh tới đánh lui, uy phong bát diện. Mà trong Bách Bảo Phi các, cũng là tu giả Ngưng Mạch kỳ nhưng lại đi làm chưởng quỹ.
Cũng không biết chủ nhân Bách Bảo Phi các là ai, chắc hẳn tuyệt không phải là người bình thường.
Cái mặt cương thi của Tả Mạc xem như cũng có chỗ tốt, vô luận trong lòng hắn nghĩ tới cái gì thì trên mặt sẽ không biểu lộ mảy may.
"Đến xem xem có thứ nào tiện tay hay không." Tả Mạc nhìn thấy tu vi đối phương như vậy nên khẩu khí cũng rất lễ mạo.
"Nga, ngài tùy ý xem xem, nếu như nhìn trúng thứ gì tại hạ sẽ tỉ mỉ giảng thuyết cho ngài." Vị chưởng quỹ này cười nói, có điều ngữ khí không thân thiết nhưng cũng không lạnh nhạt.
Chỉ nhìn một cái Tả Mạc đã hoa cả mắt, hiện giờ toàn thân trên dưới của hắn tuy có không ít đồ tốt nhưng trừ kiện ngọc bội bên hông miễn cưỡng có thể mang lên quầy hàng ở Bách Bảo Phi các còn những thứ khác đều không đáng. Đồ tốt a! Đồ tốt a! Tả Mạc liều mạng nuốt nước miếng, hai mắt sáng rực, hận không thể đem hết thảy pháp bảo trên giá quét vào túi của mình, có điều mỗi khi hắn nhìn thấy giá cả ghi trên đó lập tức như bị một bồn nước lạnh đổ xuống đầu.
"Thanh phi kiếm này là Thủy Phách tinh lấy từ vạn dặm dưới đáy biển, mỗi phiến Thủy Phách tinh đều từ tứ phẩm trở lên đã kinh qua danh sư đánh mài luyện chế. Thanh phi kiếm này tổng cộng có bảy thanh tiểu kiếm tổ thành, biến hóa đa đoan, đặc biệt là trên thân kiếm có khắc phù trận 《 Bắc Đẩu 》, có thể dễ dàng tổ thành Bắc Đẩu kiếm trận. Nếu nó ở trong tay cao thủ thiện trường phù trận như Tả tiên sinh ngài sẽ càng biến hóa vạn phần!"
Tả Mạc vừa nhìn giá ghi trên đó: sáu trăm viên tứ phẩm tinh thạch, trái tim nhỏ bé khẽ run lên, ánh mắt liền liếc vội sang một kiện khác.
"Kiện Thiên Cẩm Chức bào này dùng một vạn sáu ngàn sợi tơ Thiên Băng tằm hoàn chỉnh dệt lại mà thành, tơ Thiên Băng tằm cực kỳ cứng cỏi, rất khó bị thương tổn, hơn nữa còn có thể tự động hấp thu linh khí xung quanh. Mặt trên có kèm theo bảy phù trận, mỗi thứ đều có thần diệu khác nhau, không phù trận nào không thực dụng. Thêm vào kiện Thiên Cẩm Chức bào này có năng lực hộ chủ rất cường đại, chúng ta từng chuyên môn trắc thí. . ."
Giá cả: năm trăm viên tứ phẩm tinh thạch! Tả Mạc không dám ngẩng đầu lên, tự động bước về phía trước.
Tả Mạc giống như cưỡi ngựa ngắm hoa chạy khắp các quầy hàng, mỗi kiện pháp bảo đều tốt đến không thể tốt hơn, nhưng có điều giá cả mỗi kiện pháp bảo lại cũng khiến hắn tuyệt vọng đến không thể tuyệt vọng hơn. Về sau, hắn đã hoàn toàn tê dại, cứ dứt khoát trực tiếp xem giá cả trước đã.
Chưởng quỹ không thôi thúc, cũng không phiền não, biểu hiện ra mức độ hàm dưỡng cực cao.
Đột nhiên Tả Mạc nhìn thấy một kiện, trên giá ghi một trăm viên tứ phẩm tinh thạch, hắn bất giác dừng bước chân lại.
Một kiện giới chỉ như vòng sắt an tĩnh nằm ở trong góc.
Chú ý tới ánh mắt của Tả Mạc, chưởng quỹ tận tình giới thiệu: "Kiện Nạp Hư giới này là một kiện bán tàn phẩm, người luyện chế vốn tưởng luyện chế một kiện tứ phẩm Nạp Hư giới nhưng cuối cùng lại thất bại. Kiện Nạp Hư giới này so với tam phẩm Nạp Hư giới bình thường thì lớn hơn, nhưng so với tứ phẩm Nạp Hư giới lại không bằng, bởi vì người luyện chế quen biết với bản tiệm cho nên kiện giới chỉ được gửi bán ở đây."
Nạp Hư giới!
Trong lòng Tả Mạc cuồng hỉ! Không nghĩ tới Bách Bảo Phi các lại có bán Nạp Hư giới!
Cái gọi là Nạp Hư giới chính là nơi thu giữ các loại pháp bảo. Bách Bảo nang bên hông hắn cũng là pháp bảo như thế, cũng có thể thu giữ vật phẩm. Song Nạp Hư giới so với Bách Bảo nang là hàng cao cấp hơn nhiều, nó không chỉ có thể thu giữ được nhiều vật phẩm hơn mà còn không tăng thêm chút trọng lượng nào, đó là chỗ lợi hại hơn nhiều so với Bách Bảo nang. Chỉ có điều độ khó khi luyện chế Nạp Hư giới so với Bách Bảo nang cao hơn rất nhiều, trên phường thị khó có thể tìm được, giá cả cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu không phải lần này tinh thạch đầy túi thì không biết năm nào tháng nào Tả Mạc mới có thể mua nổi một kiện Nạp Hư giới.
Nạp Hư giới là pháp bảo cực kỳ thực dụng, cơ hồ Tả Mạc không cần nghĩ ngợi, trực tiếp lấy ra tinh thạch: "Mua!"
Last edited by Lang Thang; 30-11-2010 at 02:33 PM.
|