Không biết chuyện gì đang xảy ra mà liên tục hai lượt thi đấu ngoại trừ Tả Mạc để lại không ít chú ý thì không xuất hiện tình huống gì đáng kể. Các cao thủ đều thuận lợi tấn cấp, những tràng tỷ thí này tuy cũng sinh động nhưng lại không có gì kích thích.
Do đó tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung vào vòng cuối cùng quyết chiến không quy tắc.
Một trăm tên tu giả chỉ có mười người cuối cùng thắng lợi, không có quy tắc, không có trật tự, tất cả làm thành một hồi loạn chiến, chỉ có mười kẻ cuối cùng có thể may mắn tồn tại.
Có thể dự đoán được sự kịch liệt, không cách nào tránh khỏi cường cường va chạm, lại càng phải biết lợi dụng tới nhân tố hoàn cảnh. . .
.
Hết thảy mọi thứ khiến cho mọi người càng thêm mong chờ cuộc tỷ thí này.
Mà mấy ngày trước khi tỷ thí, Thiên Tùng Tử tiền bối đột nhiên tuyên bố, sẽ đem 《 Thận Quang Ảo Ảnh trận 》 bố trí xung quanh Tùng Đào các. Đến lúc đó tất cả các hình ảnh về cuộc chiến ở Tùng Đào các đều được tạo thành ảo ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người. (truyền hình trực tiếp???)
Hành động này làm toàn bộ Đông Phù oanh động.
Trước đây vòng Thí Kiếm tác động chủ yếu đều là vào loại người có máu me cờ bạc, dù sao không cách nào tận mắt nhìn thấy thì trận đấu đặc sắc cỡ nào cũng khó mà kích thích mọi người. Nhưng khi Thiên Tùng Tử làm ra hành động này thì tuyệt đại đa số các tu giả đều hưng phấn. Tin tức này cũng theo âm khuê lan truyền ra với tốc độ nhanh nhất.
Trong lúc nhất thời, Đông Phù thình lình trở thành trung tâm của cả Thiên Nguyệt Giới. Vô số tu giả, vô luận tu vi cao thấp, ngày đêm kiêm trình tạo thành những lượt người tụ tập về Đông Phù.
Giờ phút này, nơi đây trở thành nơi tỷ thí của các cao thủ trẻ tuổi khắp Thiên Nguyệt Giới! Giờ phút này, sẽ xuất hiện những pháp quyết hoa lệ nhất Thiên Nguyệt giới! Giờ phút này, sẽ xuất hiện một tràng chiến đấu tàn khốc nhất, kịch liệt nhất Thiên Nguyệt Giới!
Thịnh hội như thế, há có thể bỏ qua? Có thể tận mắt chứng kiến như lần này, cơ hội ngàn lần khó gặp.
Đông Phù chưa từng có lúc nào bận rộn, chưa từng có lúc nào phồn vinh như bây giờ. Các đại môn phái đều phái ra các đệ tử tiến đến quan sát, bọn họ không có cơ hội tiến vào thử kiếm, nhưng là, có thể tận mắt nhìn thấy cao thủ cùng tuổi vận dụng pháp quyết như thế nào đối với bọn họ rất có ích lợi. Bình thường tu giả đối địch, không ai là không che giấu, có thể có cơ hội quan sát, ai cũng không muốn bỏ qua.
Lúc trước ngọc giản trận chiến của Tả Mạc đã bán được một trăm viên tam phẩm tinh thạch mỗi kiện, hơn nữa trên thị trường đã sớm hết hàng. Rất nhiều người phải hối hận không kịp, nếu lúc ấy chế tác thêm vài kiện thần ảnh ngọc giản ko phải phát tài rồi sao? Trận tỷ thí này phần lớn thần ảnh ngọc giản đều được một ít đại môn phái mua đi, bọn họ tính toán giao cho môn hạ am hiểu phù trận đệ tử nghiên cứu phỏng đoán. Không thể không nói, đại môn phái đối với phương diện này mẫn cảm rất nhiều.
Về sau theo các hạng tỷ thí số lượng thần ảnh ngọc giản cũng kịch liệt tăng lên, nhưng giá cả đều không thể cùng so sánh với trận đấu của Tả Mạc kia.
Một cái Đông Phù nho nhỏ giờ lại chật ních các loại tu giả. Rất nhiều tu giả mắt nhìn thấy thời cơ tốt như vậy, liền tận dụng kinh doanh, mở mang sinh ý, cố gắng trưng bày ra pháp bảo cùng tài liệu mà bản thân không cần, hoặc bán hoặc đổi, mua thấp bán cao. Đông Phù nghiễm nhiên trở thành thị trường phồn hoa nhất Thiên Nguyệt giới.
Vô Không đường, Vi Thắng cùng chưởng môn ngồi trên mặt đất.
"Như thế nào?" Chưởng môn mỉm cười nói: "Hai cuộc chiến trước ngươi đều không gặp được đối thủ xứng tầm, có phải đang cảm thấy rất thất vọng? Đối với vòng tỷ thí này có phải là rất chờ mong?"
"Đệ tử quả thực là có chút chờ mong." Vi Thắng thản nhiên nói, trong mắt toát ra vài phần hưng phấn không che dấu được: "Có thể cùng phần đông cao thủ như vậy chiến một trận, thật sự làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào!"
Chưởng môn khen ngợi gật đầu, trong mắt những vị trưởng bối Vô Không kiếm môn, Vi Thắng cơ hồ có hội tụ đầy đủ tất cả ưu điểm của một kiếm tu chân chính. Tính cách hắn trầm ổn kiên nghị, tu luyện khắc khổ, tâm tình thuần túy như nhất, một lòng hướng kiếm, lòng không vướng bận tục vụ. Ở thiên phú tu kiếm cũng không người nào có thể so được. Mà đối mặt với cuộc tỷ thí này, chiến ý Vi Thắng dạt dào không chút khiếp chiến, gặp chuyện không trốn tránh, lâm nguy không loạn.
Nghĩ đến thiên phú, Bùi Nguyên Nhiên liền không khỏi nghĩ đến Tả Mạc. Trong chúng đệ tử của bổn môn, thiên phú có thể so sánh với Vi Thắng, đại khái chỉ có duy nhất Tả Mạc. Lại nghĩ đến các vấn đề thiếu niên này, hắn liền không khỏi khẽ nhíu mày.
Phát giác được sư phó phiền não, Vi Thắng không khỏi tò mò hỏi: "Sư phụ còn có điều gì phiền lòng?" Trong các vị trưởng bối bổn môn, nếu bàn về tu vi thâm hậu, Bùi Nguyễn Nhiên không bằng Tân Nham sư thúc, nhưng thực lực sư phó cũng sâu không lường được. Thực lực Vi Thắng nay đã khác xưa, cho nên mỗi lần sư phó ngẫu nhiên tán phát ra khí thế cường đại đều khiến hắn cảm thấy kinh hãi.
Chuyện có thể khiến sư phó cảm thấy phiền phức, rốt cuộc là chuyện gì đây?
Chú ý tới bản thân thất thố, Bùi Nguyên Nhiên khoát khoát tay nói: "Không có việc gì." Lại ra vẻ thoải mái nói: "Tiểu tử Tả Mạc kia không biết trong lòng đang bố trí như thế nào đây. Lần này ta muốn hạ lệnh cho hắn phải lọt vào mười người đứng đầu." Đột nhiên nghĩ đến cái gì, không khỏi mang thêm vài phần vui vẻ trêu chọc nói: "Nghe nói hiện giờ Đông Phù có rất nhiều người, những ngày nay Anh Phượng đều loay hoay bận đến chân không chạm đất, hàng hóa trong tiệm đều bán được không còn một mảnh. Nếu tiểu tử kia biết đang bỏ lỡ cơ hội kiếm tinh thạch tốt như vậy, phỏng chừng tức giận đến hộc máu a."
Nghe thấy sư phó thoải mái trêu chọc như vậy, Vi Thắng trầm tĩnh lại, vừa nghĩ tới sư đệ tham tiền, hắn không khỏi bật cười: "Đệ tử cảm thấy lần này nhất định ảnh hưởng không nhỏ tới sư đệ đâu.”
"Ha ha!" Nghĩ đến Tả Mạc trong khoảng thời gian này tạo cho mình nan đề, hôm nay chẳng phải vẫn bị chính mình xếp đặt sao, trong lòng Bùi Nguyên Nhiên không khỏi thư sướng vô cùng: "Sư đệ này của ngươi tuy thiên phú xuất sắc nhưng tính tình thật quá bại hoại vô lại, nếu cứ chúi đầu vào kiếm tiền thì còn ra gì, đối với tu kiếm lại không có nửa phần hứng thú."
"Sư đệ nhất định sẽ minh bạch nỗi khổ tâm của sư phụ cùng các vị sư thúc." Vi Thắng nói. Hắn đối với vị sư đệ của mình cũng hết cách, biết rõ tính tình Tả Mạc như thế, xem ra có cưỡng cầu cũng không làm gì được.
"Ngươi bảo Tân Nham sư bá chuẩn bị hình phạt “chăm sóc” kỹ càng đi, đợi hỗn tiểu tử kia đưa tới cửa." Nói đến đây, Bùi Nguyên Nhiên không khỏi đắc ý cười cười.
Gặp bộ dáng tin tưởng của sư phó như vậy, Vi Thắng ấp úng muốn mở miệng, lời nói đến bên miệng lại do dự rụt trở về. Trong lòng của hắn ẩn ẩn có loại dự cảm, chỉ sợ bố cục lần này của sư phó chưa hẳn đã có tác dụng.
Nếu bàn về thực lực, sư đệ vô luận như thế nào cũng không thể đánh giết đến trước hạng mười được. Nhưng trên đời này, không phải thực lực đại biểu cho tất cả, hơn nữa hắn biết rõ, vị sư đệ này của mình cơ linh bách biến, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Hắn hiểu rõ sư đệ hơn các sư phó sư thúc nhiều, sư đệ tuy mặt ngoài bại hoại, nhưng trong lòng lại dị thường chấp nhất, thậm chí có một tia điên cuồng. Người khác chỉ thấy sư đệ thiên phú, chỉ có hắn mới biết được, Tiểu Vân Vũ quyết của sư đệ là như thế nào mới luyện được đến tầng thứ tư.
Bất luận tu luyện loại pháp quyết nào cũng vậy, không phải chỉ cần thiên phú là có thể thành công.
Bất quá, đây chỉ là trực giác của hắn, như thế đối sư phó mà nói, không có bất kỳ cái gì có thể chứng minh, cũng sẽ không có bất cứ tác dụng gì. Hơn nữa hắn cũng hết sức tò mò, sư đệ bị buộc đến tình trạng như thế, sẽ làm cách nào để ứng đối đây? Sư đệ vừa về đã bế quan không ra, Vi Thắng liền biết rõ, hẳn sư đệ đang âm thầm tính toán điều gì rồi.
Sư đệ tựa như lò xo mềm nhũn, khi càng bị dồn ép tới chân tường thì lực lượng bộc phát ra càng mạnh. Sư đệ nếu thực sự chuyên chú, là tuyệt đối không thể khinh thường.
Đột nhiên trong lòng hắn đối với vòng Thí Kiếm sắp tới càng thêm vài phần chờ mong.
Chú ý tới vẻ chờ mong trong mắt Vi Thắng, Bùi Nguyên Nhiên lại tưởng lầm Vi Thắng nghĩ đến vòng Thí kiếm, lại nhớ tới mình và các sư đệ thời trai trẻ, không khỏi lộ ra thần sắc hoài niệm. Hắn chỉnh đốn tâm thần, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi lần này định tìm ai làm đối thủ?".
Vi Thắng nghe vậy, trong mắt đột nhiên tuôn ra một đoàn tinh mang, không tự giác ngồi thẳng dậy, nặng nề phát ra ba tiếng: “Cổ Dung Bình”.
“Cổ Dung Bình”
********************
Tây Phong tiểu viện.
Tả Mạc đẩu tóc rối bù ngồi dưới đất, hai mắt bày đầy tơ máu, chăm chú nhìn trước mặt.
"Không đúng. . .".
"Vẫn không đúng. . .".
. . .
Trong miệng hắn thỉnh thoảng vô thức thì thào lẩm nhẩm. Trước mặt rơi lả tả thất linh bát lạc các loại tài liệu, nhưng những tài liệu này tựa như có ma lực, một mực hấp dẫn lấy ánh mắt hắn.
Đầu tóc dính đầy mảnh vụn, trong đôi mắt cơ hồ được che kín bởi tơ máu lại hiện ra quang mang chớp động.
"Di. . ."
Đột nhiên, con ngươi hắn chợt phát sáng!
La Ly ngồi trên đỉnh núi ngắm trăng sáng, nhất thời có vẻ xuất thần.
"Sư đệ, ngươi còn đang giận ta?" Hác Mẫn cắn môi, điềm đạm đáng yêu nói.
La Ly không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Sư tỷ nói quá lời, trong lòng ta chỉ có kiếm, không có tức giận".
Hác Mẫn khựng lại, lập tức không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc trước La Ly bị Tả Mạc đả thương, nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn qua. Sau khi biết hiện tại La Ly thậm chí như thoát thai hoán cốt, lần Thí Kiếm hội này một đường giết đến một vòng cuối cùng, lập tứ trên dưới Vô Không kiếm môn đối với hắn phải rửa mắt mà nhìn.
Hác Mẫn lại nghĩ tới quan hệ tốt đẹp trước kia giữa hắn với mình, nghĩ có thể quay lại như trước, nào ngờ La Ly thấy nàng giống như người qua đường.
"Sư đệ thật sự không niệm phân tình trước kia sao?" Hác Mẫn làm ra cố gắng cuối cùng.
"Vốn đã không có phân tình." La Ly trả lời trực tiếp dứt khoát, không che lấp chút ẩn ý nào: "Đêm đã khuya, sư tỷ mời trở về đi."
Nghe thấy sau lưng Hác Mẫn khóc rời đi, dưới ánh trăng, La Ly tiếp tục nâng kiếm lên.
Kiếm quang giao hòa với nguyệt quang hiện lên một màu nhàn nhạt bi thương.
********************
Đông Phù điện, Thiên Tùng Tử nhìn ái đồ trước mắt, trong ánh mắt toát ra vài phần vui mừng cùng thoả mãn, hòa nhã nói: "Thứ tự không trọng yếu, đây chẳng qua là hư danh mà thôi. Quan trọng là thể ngộ, cùng người giao thủ chiến đấu, đối mặt bất đồng pháp quyết, như đánh lén, vây công những việc ngày sau phải gặp, lần này đều gặp được".
"Vâng." Du Bạch cúi đầu cung kính trả lời.
"Ngươi đã dự đoán trước đối thủ hay chưa?" Thiên Tùng Tử hỏi.
"Đệ tử muốn cùng Tông Minh Nhạn tranh tài một hồi".
Thiên Tùng Tử đột nhiên nhíu mày, không vui trầm giọng nói: "Đây không phải tranh tài, là chiến đấu, là chém giết!".
Không biết vì sao sư phụ đột nhiên không vui, Du Bạch hơi sợ hãi nói: "Dạ."
Thiên Tùng Tử khoát khoát tay nói: "Đi thôi, hảo hảo chuẩn bị chiến đấu. Tông Minh Nhạn có được chân truyền của Tả Mai Thiên, thực lực không kém."
"Dạ." Du Bạch chần chờ một chút, lúc này mới lui ra.
Nhìn theo bóng dáng đệ tử yêu mến nhất của mình, Thiên Tùng Tử đột nhiên khẽ thở dài, trong mắt hiện lên một tia lo lắng thật sâu.
Linh Anh Phái, Linh Anh Phái chưởng môn nhìn Thường Hoành đứng trước mặt, trong lòng hơi không vui. Thường Hoành tính tình kiệt ngao bất tuân, nhìn hắn tùy tùy tiện tiện đứng trước mặt mình, nào có nửa phần cung kính mảy may, cảm giác không ưa trong nội tâm chưởng môn càng thêm sâu nặng.
Thường Hoành mặc dù là đệ tử tối xuất sắc nhất Linh Anh phái nhưng chưa bao giờ được trưởng bối yêu thích.
"Khái, Thường Hoành, lần này nếu như ngươi gặp được Tả Mạc của Vô Không kiếm môn, nhớ không được buông tha cho hắn." Ngữ khí chưởng môn căm hận nói: "Tiểu tử này nhiều lần khiến cho bổn phái phải hổ thẹn, tuyệt đối không thể dung tha!".
Thường Hoành thờ ơ, rũ cụp hai mắt lại, không ngờ lại ngủ ngay giữa đại đường.
Vừa thấy bộ dạng đó của Thường Hoành, chưởng môn càng bực tức, đề cao âm lượng: "Thường Hoành! Có nghe rõ ràng không?".
Thường Hoành chậm rì rì mở mắt ra, liếc chưởng môn một cái, vứt lại một câu: "Dong dài! Gặp ai chiến ai, việc gì phải phiền toái nhiều như vậy".
Nói xong, không để ý đến một đám đệ tử khác cơ hồ hóa đá cùng chưởng môn đang nổi trận lôi đình, thản nhiên rời đi.