Đông Phù điện là do Đông Phù tiên nhân năm đó lưu lại, cũng là động phủ tốt nhất tại Đông Phù, ngoại trừ linh khí nồng đậm sung túc, bản thân Đông Phù điện vẫn còn chứa nhiều kỳ quan huyền diệu, tỷ như Tùng Đào các. Tùng Đào các giống như Kiếm động của Vô Không kiếm môn, biệt hữu động thiên. Nhưng so với Kiếm động của Vô Không kiếm môn không người nào biết thì tiếng tăm Đông Phù điện Tùng Đào các lại như sấm bên tai.
Địa thế trong Tùng Đào các hiểm trở, quần phong sừng sững, không gian cực lớn. Hơn nữa các đời chấp chưởng giả Đông Phù điện đều thuần dưỡng Linh Thú ở trong đó, các linh thú ở đây đa phần tính tình đều hung mãnh, mỗi một đệ tử sau khi đột phá Ngưng Mạch kỳ thường thường sẽ được tiến vào Tùng Đào Các lịch lãm. Đây cũng là lí do vì sao trong đổ cục tại các đại đổ tràng lại có nhiều người xem trọng Du Bạch như vậy. Đối với người khác mà nói, Tùng Đào Các lạ lẫm vô cùng, song đối với Du Bạch chẳng qua chỉ là hậu hoa viên của y mà thôi.
Tùng Đào các vừa là một động thiên pháp bảo lại giống như một giới riêng biệt, muốn luyện chế cần phải có đại pháp lực mới làm nổi. Cơ hồ tất cả các môn phái có chút căn cơ đều là trong lúc tổ sư sáng lập tốn hao vô số pháp lực mở ra động thiên để làm căn cơ cho môn phái. Trong Tùng Đào các, tu giả dưới Kim Đan kỳ có so đấu, vô luận đả đấu như thế nào đều không hư hao chút nào. Đương nhiên, những linh thú thuần dưỡng trong đó không cách nào may mắn thoát khỏi.
Cả Đông Phù chỉ có Đông Phù điện cùng Vô Không kiếm môn có động thiên pháp bảo, nhưng Kiếm động của Vô Không kiếm môn lại cơ hồ không người biết.
Chưởng môn các môn phái lâu đời khác, tất cả đều vô cùng đỏ mắt nhìn xem Thiên Tùng Tử mở ra Tùng Đào các, đặc biệt trong đó là chưởng môn Linh Anh phái. Từ việc này có thể thấy được căn cơ sâu cạn của một môn phái, dù hiện tại Linh Anh Phái có giàu có, nhưng trong mắt những môn phái thượng tầng khác chẳng qua chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi.
Động thiên pháp bảo không phải cứ có tinh thạch là có thể mua được. Luyện chế loại pháp bảo này ngoại trừ cần ngoại lực còn cần phải trả một cái giá rất lớn, ngoại trừ môn phái tự luyện chế cho mình, không có ai lại luyện chế động thiên pháp bảo để đem bán.
Mấy người Bùi Nguyên Nhiên rất bình tĩnh, huyền diệu trong Kiếm động của Vô Không kiếm môn so với Tùng Đào Các chỉ có hơn chứ không kém. Mỗi lần bọn họ nói đến Kiếm động đều không khỏi cảm khái sự cường hoành của tổ sư năm đó. Đừng xem bọn hắn hôm nay bốn người đều là Kim Đan kỳ, là cao thủ bài danh thượng tầng tại Thiên Nguyệt Giới song vẫn chưa có năng lực có thể luyện chế nổi động thiên pháp bảo.
Một trăm tên tu giả tham gia một vòng tỷ thí cuối cùng an tĩnh đứng đó, nhưng trên mặt rất nhiều người đều hiện lên vẻ tò mò. Trong số bọn họ có rất nhiều người chưa từng vào động thiên pháp bảo nên hết sức hiếu kì, mà một đám đệ tử các đại môn phái như Cổ Dung Bình hoặc là vẻ mặt bình tĩnh, hoặc là vẻ ngạo nghễ khinh bỉ nhìn xem những người khác, trong nội tâm không khỏi sinh ra cảm giác ưu việt.
Bốn phía Tùng Đào Các, 《 Thần Quang Ảo Ảnh trận 》được chậm rãi thúc dục, thất thải quang mang giống như vô số con cá du tẩu, dần dần, ở phía trên Tùng Đào Các xuất hiện thần ảnh nhàn nhạt. (màn ảnh rộng tường thuật trực tiếp)
Thần ảnh nhanh chóng biến lớn, dần trở nên rõ ràng, mãi đến khi bao phủ khắp bầu trời Đông Phù. Hiện ra trước mắt mọi người là một thế giới an tĩnh dị thường.
Từng tòa mặc thúy sơn phong cao ngất, thế núi hiểm trở giống như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, trên ngọn núi mơ hồ có thể thấy được linh thú hoạt động.
Thần ảnh có phạm vi lớn lại rõ ràng thế này vô cùng khó gặp, rất nhiều người không khỏi than thở sợ hãi. Những người từ xa tới đây đều cảm thấy chuyến đi này thật là may mắn, thủ bút lớn như thế quả thực là hiếm thấy.
Vô luận là phiêu phù ở không trung hay là đang ở trên mặt đất cũng có thể quan sát rất thuận tiện phiến thần ảnh vô cùng khổng lồ kia.
Tại Đông Phù lúc này hình thành tràng cảnh vô cùng kỳ lạ. Trên bầu trời trôi nổi dày đặc vô số tu giả, bọn họ hoặc cao hoặc thấp, còn bất chợt có người bay tới bay lui điều chỉnh góc độ, không ngừng sách sách xưng kỳ. Còn ở dưới mặt đất, có người xuất ra ghế nằm, có người ngồi xổm trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn thần ảnh vô cùng lớn trên không.
Tất cả đều là tu giả!
Hơn mười vạn tu giả tụ tập về Đông Phù, phóng mắt nhìn lại đông dúc dày đặc như bầy kiến.
"Tràng diện thật lớn!" Một vị trưởng lão môn phái bên ngoài không khỏi khen: "Quả thực đồ sộ!"
"Thiên Tùng Tử xác thực có khí phách, không hổ là người đứng đầu Đông Phù." Một vị trưởng lão khác bên cạnh hắn nói: "Thịnh hội như thế, nếu có thể mỗi vài năm lại cử hành một lần chắc hẳn sẽ trở thành một sự kiện lớn!"
"Khó! Môn phái có động thiên pháp bảo tại Thiên Nguyệt Giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù có thì ai lại như Thiên Tùng Tử cam lòng xuất ra dùng làm sân bãi tỷ thí như vậy?"
"Đúng a! Động thiên pháp bảo ai mà chẳng sợ giấu không đủ sâu? Thiên Tùng Tử dùng cách giải quyết như vậy thật sự là lần đầu tiên, cũng không biết là hắn nghĩ như thế nào?"
"Thiên Tùng Tử người này ta đã thấy qua, không giống người thường, nhất định có mưu tính cái gì đó.”
. . .
Nói qua nói lại, chủ đề của vài vị trưởng lão trong bất tri bất giác đã lạc đề lúc nào không hay.
"Các ngươi xem trọng ai?" Một vị trưởng lão trong đó đột nhiên hỏi.
"Cổ Dung Bình!"
"Cổ Dung Bình!"
"Tất nhiên là Cổ Dung Bình. Tâm Hồ kiếm phái nội tình thâm hậu, là đại phái số một số hai bản giới, Cổ Dung Bình thân mình cũng là nhân vật thiên tài trăm năm có một, thật sự khó có thể tìm được người có thể cùng hắn sánh vai."
Đối với một điểm này đại đa số ý kiến đều rất thống nhất.
"Ngoại trừ Cổ Dung Bình?" Một vị trưởng lão rất ít nói chuyện đột nhiên mở miệng.
"Tố có điểm thần bí, thực lực không tệ."
"Quỷ Phong 《 Tiểu Quỷ kiếm 》 hỏa hậu khá lão luyện, ta xem trọng hắn.”
"Vi Thắng chiến hai trận cũng gọn gàng linh hoạt, chỉ là cái Vô Không kiếm môn này chưa nghe nói qua, đoán chừng là một môn phái nhỏ." Một vị trưởng lão hơi chần chờ nói.
"Việc này nói lên Vô Không Kiếm Môn hẳn không thể xem thường. Cả ba gã đệ tử tham gia tỷ thí, tất cả đều vào được vòng cuối cùng."
Nghe được câu này, vị trưởng lão xem trọng Tố kia nở nụ cười: "Chuyện như thế mà cũng nói được, cái tên gia hỏa lớn lên giống cương thi kia dựa vào tiến cử mới vào được vòng cuối cùng, việc này chỉ có thể nói lên Vô Không kiếm môn cùng Thiên Tùng Tử quan hệ không tệ."
Một vị trưởng lão khác lập tức phản bác nói: "Tuy người này tu vi thấp, nhưng hẳn phải có điểm gì đó."
Vị trưởng lão xem trọng Tố kia lập tức hỏi lại: "Chẳng lẽ ngươi xem trọng hắn?"
"Làm sao có thể!" Vị trưởng lão này lắc đầu: "Chênh lệch giữa Trúc Cơ kỳ cùng Ngưng Mạch quá lớn, hơn nữa đã có tiền lệ của Triều An, đối thủ tiếp theo của hắn sẽ không khinh thường như trước nữa. Một tên tu giả Trúc Cơ kỳ như hắn có thể có bao nhiêu thủ đoạn? Phỏng chừng không có nhiều tác dụng lắm, chắc trường bối của hắn cũng chỉ để hắn đi một lần cho biết."
"Có người nào xem trọng hắn sao?" Vị trưởng lão xem trọng tố ngược lại hỏi những người khác.
"Ha ha! Ai nếu coi trọng hắn, ta đây có thể bội phục được ngay!"
"Ha ha. . ."
. . .
Một đám trưởng lão hào hứng bừng bừng thảo luận. Cùng môn phái, còn có thể giao lưu trao đổi xem có tìm được hạt giống phù hợp hay không.
Trong lúc đó Tả Mạc đang đứng giữa một đống tu giả hết nhìn đông tới nhìn tây, tuy bộ mặt cương thi không chút biểu tình nhưng trong mắt lại chớp động lên ánh vẻ hiếu kỳ.
Trong đầu hắn lại đang cùng Bồ yêu tán gẫu.
"Bồ, ngươi nói Tùng Đào các này so với kiếm động, bên nào lợi hại hơn?"
"Đều là đồ bỏ đi." Ngữ khí Bồ yêu khinh thường nói.
Tả Mạc lập tức không nói nữa, hai mắt trợn trắng, dùng ngữ khí đồng dạng đáp lễ: "Ngươi không phải Thiên yêu sao? Ngươi có thể luyện chế một cái không?"
Bồ yêu không thèm biết liêm sỉ nói: "Ta đối với mấy thứ đồ chơi này không có hứng thú."
Tả Mạc rốt cuộc biết vì cái gì hắn chỉ là tu giả Trúc Cơ kỳ mà Bồ Yêu lại là Thiên yêu, cái này cùng độ dày da mặt có quan hệ tỉ lệ thuận mà...
Di, hắn đột nhiên chú ý thấy Cổ Dung Bình tựa hồ như lơ đãng liếc sang nhìn mình. Tuy Cổ Dung Bình che dấu rất khá nhưng Tả Mạc lại nhạy cảm phát hiện trong đó tựa hồ ẩn chứa một ít cảm xúc khác lạ.
Không thể nào đâu!
Loại tiểu nhân vật như mình đây làm sao đáng để Cổ Dung Bình chú ý, hẳn là mình bị ảo giác.
"Chú ý!" Bồ Yêu đột nhiên trầm giọng nói.
Tả Mạc sững sờ: "Sao vậy?"
"Vừa rồi có người dùng pháp quyết dò xét."
"Pháp quyết dò xét?" Tả Mạc ngẩn ngơ, giật mình nói: "Không thể nào!"
Hắn vừa mới chuẩn bị nhìn xung quanh, Bồ Yêu lập tức quát: "Đừng nhìn quanh!"
Tả Mạc lập tức không dám động đậy nữa, thành thành thật thật ngây ngốc tại chỗ. Hắn rất ít khi chứng kiến Bồ yêu căng thẳng như thế, bộ dáng như lâm đại địch.
Có người dùng pháp quyết dò xét, hắn ra vẻ bình thường nhìn lướt qua chung quanh, không thấy ai biểu lộ khác thường, mà ngay cả Cổ Dung Bình tựa hồ cũng không phát giác ra vừa rồi có người dùng pháp quyết dò xét.
Trong nội tâm Tả Mạc không khỏi hoảng sợ, có thể dùng pháp quyết dò xét trên nhiều người như vậy mà không một ai phát hiện, tu vi của tu giả thi pháp phải khủng bố đến mức nào đây!
"Hừ, xem ra có người nhằm vào ta." Bồ yêu hừ lạnh nói, có điều trong ngữ khí lại không có chút sợ hãi nào.
"Làm sao ngươi biết có người nhằm vào ngươi?" Tả Mạc vô ý thức tiếp một câu.
"Không phải là 《 Chúc Nhãn 》 sao? Ta đã gặp qua nhiều lần." Ngữ khí Bồ yêu càng chuyển lạnh, đầy vẻ chán ghét vô cùng: "Cùng loại với 《 Thiên Nhãn Thông 》,đáng ghét như nhau!"
Nghe được ngữ khí hận thù như vậy, lại nghĩ tới tính cách có thù tất báo của Bồ yêu, Tả Mạc không cần đoán cũng biết, hẳn trước kia Bồ yêu chắc đã ăn phải không ít khổ sở từ loại pháp quyết này. Hắn cẩn trọng hỏi lại: "Đối phương có phát hiện ra ngươi hay không?"
Bồ yêu nghe vậy lập tức có chút đắc ý, cười hắc hắc nói: "Đối phương tuyệt đối không thể tưởng tượng được ta lại ở trong thức hải của ngươi. Chúc Nhãn này tuy lợi hại cũng chỉ có thể điều tra khí tức yêu ma. Yên tâm, chỉ cần ngươi không lộ ra việc gì khác thường thì đối phương có nghĩ nát óc cũng đoán không được."
"Vậy thì tốt rồi." Trong nội tâm Tả Mạc hơi an tâm một chút.
Nhưng đúng lúc này, Thiên Tùng Tử vụt đứng dậy. Mọi ánh mắt nhất tề tụ tập trên người hắn.
Thiên Tùng Tử có công phu tu thân dưỡng tính sâu đậm, giống như không có việc gì, bình tĩnh nói: "Các ngươi chuẩn bị cho tốt, ta lập tức sẽ đem các ngươi đưa vào Tùng Đào các."
Dứt lời hắn bắt đầu vận chuyển pháp lực, hai chân nghiêm nghị mà đứng, song chưởng chuyển động nhẹ nhàng, linh lực cuồng mãnh tuôn ra.
Mọi người chỉ cảm thấy thân hình Thiên Tùng Tử nhìn như bình thường đột nhiên trở nên cao lớn vô cùng, giống như như một gốc cây cổ tùng ngàn năm, thương phác mạnh mẽ, hai chân tựa như vô số bộ rễ xâm nhập lòng đất, ổn như bàn thạch, mưa gió khó động. Lại có một cảm giác áp bách giống như gợn sóng lan tràn qua, cơ hồ bao phủ cả Đông Phù.
Ngoại trừ tu giả đã ngoài Kim Đan kỳ thần sắc bên ngoài trấn định, tu giả dưới Kim Đan kỳ ngay cả Cổ Dung Bình mang khí chất phong phạm đại gia cũng không nhịn được sắc mặt biến hóa. Mà Du Bạch mục quang cuồng nhiệt nhìn sư phụ, trong nội tâm tràn ngập tự hào. Vi Thắng cũng chịu ảnh hưởng, trên mặt hắn không thấy nửa điểm lùi bước, ngược lại ngẩng đầu lên, hai mắt mục quang bạo trướng, hai tay buông xuống bên dưới không kìm được mà xiết chặt nắm tay lại.
Quả thật là lão nhân lợi hại! Trong nội tâm Tả Mạc âm thầm cảm thán, có điều nếu đem so sánh Thiên Tùng Tử cùng nhị sư bá, hắn vẫn cảm thấy nhị sư bá kinh khủng hơn một ít.
"Đi!"
Thiên Tùng Tử hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy dươi chân một trăm tên tu giả đột nhiên hiện lên vô số hào quang, quang mang chớp động bọn họ liền biến mất vô ảnh vô tung.