Tả Mạc chỉ cảm thấy hoa mắt, cảm giác choáng váng mãnh liệt khiến hắn cơ hồ đứng không vững.
Một cơn gió mát lạnh thổi qua trước mặt, hắn rất nhanh định trụ tâm thần lại. Đương nhiên trong nội tâm tránh không được thoáng oán thầm pháp quyết truyền tống của Thiên Tùng Tử kém xa so với truyền tống trận của Bồ yêu. Hắn nhìn lướt qua xung quanh.
Những thứ xung quanh đập vào mắt hắn đều là thương mộc um tùm, thỉnh thoảng có gió thổi qua, có thể thấy một vài giọt hơi nước.
Gần đây có nguồn nước!
Tâm thần Tả Mạc chấn động, chỗ có nguồn nước sẽ dư thừa thủy hành chi lực, đối với hắn mà nói sẽ cực kỳ hữu dụng.
Hắn thúc dục nặc hành pháp quyết, vô cùng cẩn thận hướng phía có nguồn nước đi tới. Những pháp quyết trong ngọc giản của Ngụy nam tiền bối đều rất thực dụng, tỷ như cái pháp quyết ẩn nấp thân hình này, hiệu quả tương đối tốt.
Tu giả Ngưng Mạch kỳ nếu không phải quá chú ý, bình thường sẽ rất khó phát giác.
Trong ngũ hành pháp quyết, tạo nghệ củaTả Mạc với 《 Tiểu Vân Vũ quyết 》là thâm hậu nhất, đối với thủy hành chi lực cũng mẫn cảm nhất, đi ước chừng năm mươi bước hắn liền tìm được nguồn nước.
Một cái ao nhỏ khoảng nửa mẫu chứa đầy nước, bốn phía cỏ dại lan tràn, chung quanh tùy ý có thể thấy được phân và nước tiểu của linh thú.
Tả Mạc cẩn thận dò xét địa hình xung quanh liền rất thoả mãn, xem ra lần này vận khí của mình không tồi. Có điều hắn vẫn cảnh giác dùng thần thức cẩn thận quét qua chung quanh. Hắn không lập tức phóng xuất ra hạc giấy báo phương vị cụ thể của mình cho Tố
Trên tay hắn xuất hiện thêm một tấm giấy phù màu vàng.
"Lực sĩ hộ chủ!"
Một người khổng lồ màu vàng hình dáng mơ hồ xuất hiện sau lưng Tả Mạc, thân ảnh màu vàng nhanh chóng trở nên rõ ràng ngưng thực, một vệ sĩ khổng lồ mặc khôi giáp màu vàng đứng sừng sững.
Đến tận lúc này Tả Mạc mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Có tấm phù binh này, an toàn của hắn xem như đã có thể được bảo đảm tới một trình độ nhất định. Phần lớn người sử dụng phù binh là tu giả Ngưng Mạch kỳ. Chỉ có cái loại tu giả lắm tiền như Vương sư huynh của Linh Anh phái mới có khả năng ở Trúc Cơ kỳ đã sử dụng tới phù binh.
Kỳ thật cái phù binh này lúc trước người nhà Vương sư huynh đem cho hắn dùng để bảo vệ tánh mạng, ai ngờ lần đó bị Tả Mạc bức bách, dưới tình thế khẩn cấp hắn đành phải dùng tới phù binh này.
Không ngờ cuối cùng vẫn không thắng được, phù binh lại để cho Tả Mạc chiếm mất.
Hai mắt Tả Mạc tỏa sáng khi nhìn thấy khí độ uy nghiêm của phù binh, nhưng trong lòng lại thầm tiếc đến đứt ruột, đáng tiếc đã dùng qua, thêm lần này nữa là tấm phù binh sẽ trở nên vô dụng.
Ở Đông Phù, so sánh với số tu giả am hiểu luyện đan, luyện khí
Thì tu giả am hiều phù lục cần thêm thưa thớt, có năng lực chế tác phù lục mạnh mẽ như phù binh này càng không có một ai. Tấm phù binh này cũng không biết là trưởng bối của Vương sư huynh từ nơi nào mua được.
Có phù binh bảo vệ, hắn có thêm chút tin tưởng, có điều hắn vẫn không phóng xuất hạc giấy.
Hắn nghĩ đến phương án mà chính mình đã suy nghĩ từ lâu, cặp mắt trên khuôn mặt cương thi kia hiện lên vẻ đắc ý.
Vòng cuối cùng là thí kiếm không quy tắc, nói cách khác là không có bất kỳ quy tắc nào khác, cuối cùng mười vị tu giả còn đứng ở trong Tùng Đào Các chính là người thắng trận cuối cùng.
Tả Mạc liền tính toán lợi dụng kẽ hở trong quy tắc kia!
Đáng tiếc, ẩn nặc pháp quyết của hắn lại không đủ xuất sắc, nếu không theo quy định hắn trực tiếp tìm một chỗ trốn đi, thu liễm khí tức, ngược lại hi vọng chiến thắng khá lớn. Điểm này, mình có thể nghĩ
được, người khác tất nhiên cũng có thể nghĩ tới. Đột nhiên nhớ tới hôm nay Bồ yêu từng nói đến 《 Chúc Nhãn 》, nếu quả thực có người sử dụng 《 Chúc Nhãn 》mình có trốn cũng vô dụng.
Hắc hắc, các ngươi khẳng định không thể tưởng tượng nổi anh đây đang tính toán cái gì đâu.
Tả Mạc hăng hái nghĩ…
Trên bầu trời Đông Phù, thần ảnh khổng lồ biểu hiện rõ ràng bất kỳ một điểm biến hóa nào trong Tùng Đào các.
Chứng kiến các tuyển thủ xuất hiện trên thần ảnh, tinh thần đám đông khán giả lập tức chấn động, đều tán thưởng 《 Thần Quang Ảo Ảnh trận 》quả là thần kỳ!
Mà khán giả quan sát trận đấu cũng kết bạn với nhau, một bên hai mắt chằm chằm vào thần ảnh, một bên hăng say thảo luận.
"Ngươi nói, lần này ai có thể dành được quán quân?" Yến Minh Tử hỏi.
Hồ Sơn lắc đầu: "Không biết, có lẽ là Cổ Dung Bình, hắn thật sự quá lợi hại!"
Đào Xu Nhi đột nhiên chỉ vào một ngọn núi cao bắt mắt nhất trong đám quần phong trên thần ảnh, nghẹn ngào kinh hô: "Các ngươi mau nhìn!"
Cơ hồ đồng thời, rất nhiều tu giả đều nhìn thấy hai người trên ngọn núi cao nhất, tiếng thảo luận ông ông như thủy triều nhanh chóng biến mất.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều chăm chú lên đỉnh núi.
Tùng Đào Các tổng cộng có mười lăm tòa núi cao vút tận mây, mà trong đó, ở chính vị trí trung ương ngọn núi cao nhất và cũng bắt mắt nhất, thế núi dốc đứng hiểm trở tựa như một thanh cự kiếm cắm thẳng lên trời mây.
Trên đỉnh chủ phong có hai người đang đứng.
Cổ Dung Bình cùng Vi Thắng!
Người có khí thế nhất Thí Kiếm hội lần này Cổ Dung Bình!
Người đột phá Trúc Cơ khiến trời sinh dị tượng Vi Thắng!
Ai cũng thật không ngờ, hai người này lại sẽ xuất hiện cùng một vị trí. Tỷ thí giờ mới bắt đầu, vừa rồi đột nhiên tiến vào đã vượt quá dự liệu của mọi người!
Cùng lúc đó, trong Tùng Đào các không thiếu tuyển thủ cũng chú ý tới hai người đang đứng trên đỉnh núi. Hai người tựa như hai lưỡi kiếm, không có bất kỳ che giấu, không có bất kỳ ẩn nấp, ngạo nghễ mà đứng. Rất nhiều người không khỏi thở phào nhẹ nhõm
Gặp được ai trong hai người này cũng xui như nhau.
Xuyên qua lớp hắc sa, Tố nhìn Cổ Dung Bình đứng trên đỉnh núi, trong nội tâm nhất thời buông lỏng. Nàng lắng nhất chính là sư huynh gặp được Tả Mạc, sư huynh tuyệt sẽ không cho Tả Mạc bất cứ cơ hội nào, cũng sẽ không có nửa điểm hạ thủ lưu tình.
Bởi vì nàng không nhờ hắn…
Tên gia hỏa kia, vì cái gì còn không phóng xuất hạc giấy?
Nàng đột nhiên xoay người.
Trên đỉnh cao nhất của ngọn núi, gió thật to.
"Không thể nghĩ tới lại bất ngờ gặp Vi huynh nhanh như vậy, thật sự là ngoài ý muốn của ta." Cổ Dung Bình cười nói.
Vi Thắng sắc mặt nghiêm nghị, không nói gì, trong mắt chiến ý bành trướng, không biết từ khi nào Liệt Hồng kiếm đã xuất hiện trong tay hắn. Không khí quanh mình hắn tựa như bị một cánh tay vô hình khuấy động, chầm chậm xoay tròn.
Một cỗ khí tức vô hình mà tràn ngập cảm giác áp bách, lấy hắn làm trung tâm nhộn nhạo bạo phát ra tứ phía.
Trên mặt Cổ Dung Bình không còn nét vui vẻ.
Mắt có thể nhìn thấy Vi Thắng ở trước mặt nhưng trong thần thức ở nơi Vi Thắng đứng không có một ai.
Trong khoảng không đó chỉ có kiếm ý!
Đám tu giả dưới Đông Phù chụm đầu ghé tai, trên mặt nghi hoặc, đưa ra đủ mọi lý giải sự việc trước mắt. Mà trong lúc đó, đám trưởng môn cùng trưởng lão các đại môn phái triệt để kinh ngạc.
"Ai nói với ta Vô Không kiếm môn là môn phái nhỏ? Kiếm quyết của Vi Thắng tuyệt đối là trên ngũ phẩm!"
"Kiếm ý tâm chuyển! Lại tiến một bước nữa chính là Hóa Hình! Trời đất! Vi Thắng này rốt cuộc là loại quái thai gì? Hắn mới bao nhiêu tuổi?"
"Vô Không kiếm môn muốn xuất đầu lộ diện rồi, kẻ này tiền đồ không thể hạn lượng!"
"Không có khả năng! Không có khả năng! Làm sao có thể..."
"Nghe nói kẻ này lúc đột phá Trúc Cơ khiến trời sinh dị tượng, kiếm khí tận trời. Ta ngay từ đầu còn tưởng rằng là lời đồn, như thế này xem ra chỉ sợ là thật!"
...
Trên mặt bốn người Bùi Nguyên Nhiên cũng không khỏi lộ ra vẻ vui mừng kiêu ngạo. Sau khi phát hiện thiên phú của Vi Thắng bốn người liền bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cơ hồ tất cả tư nguyên của môn phái đều dành cho hắn.
Vi Thắng được Tân Nham đích thân chỉ đạo từng điểm, lại vì hắn mà khai mở Kiếm động, ngay cả trong khi hắn ma luyện trong kiếm động thì linh đan linh thực định kỳ đưa đến tất cả đều hao tốn vô số tài liệu sang quý luyện chế mà thành.
Nếu không có điều kiện như thế cho dù thiên phú của Vi Thắng có xuất sắc ra sao cũng không thể đột phá Ngưng Mạch kỳ nhanh vậy được.
Chứng kiến Vi Thắng mang đến rung động cho mọi người, bốn người bèn nhìn nhau cười, trong nội tâm tràn ngập cảm giác thành tựu, tràn ngập cảm khái.
Vô Không kiếm môn trước đây không có đệ tử thiên phú xuất sắc, cái này vẫn là tâm bệnh của bốn người, cho đến tận khi Vi Thắng xuất hiện, hết thảy đều sinh ra biến hóa kinh người.
Nếu như bọn người kia mà biết được Vi Thắng từ Trúc Cơ đột phá tới Ngưng Mạch chỉ mất một thời gian chỉ sợ sẽ bị dọa ngốc a. Khóe miệng Bùi Nguyên Nhiên hiện lên một vòng tiếu ý, ngay cả hắn đôi khi cũng bị tiến độ tu luyện của Vi Thắng dọa cho kinh hãi.
Kiếm ý tâm chuyển là cảnh giới sau khi lĩnh ngộ được kiếm ý, lúc này tu giả có thể tùy tâm sở dục tự nhiên khống chế kiếm ý.
Khống chế kiếm quyết cùng khống chế kiếm ý là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Khống chế kiếm quyết, ảnh hưởng tới uy lực kiếm quyết, công kích mạnh yếu chính là sự tinh tế. Linh lực khống chế càng tinh tế hoàn mỹ, kiếm quyết có thể phát huy uy lực càng lớn.
Mà sau khi khống chế kiếm quyết đến mức hoàn mỹ, muốn tiến thêm một bước đột phá tất yếu cần phải đạt được kiếm ý tâm chuyển.
Mỗi một bộ kiếm quyết, khi được sáng tạo ra đều là do người sáng tạo tạo ra “Pháp”. Mà người học hỏi sau này mãi mãi chỉ là học “Pháp” của người khác. Đạt tới kiếm ý tâm chuyển,
, Vi Thắng liền bắt đầu tìm hiểu càng sâu tầng "Pháp" . Chỉ có tìm hiểu "Pháp" của mình, mới có thể đánh vỡ trói buộc khuôn sáo của kiếm quyết.
Đến khi đạt tới kiếm ý hóa hình, lúc này chẳng khác nào thành lập "Pháp" mới, “Pháp” chỉ thuộc về hắn.
Đây cũng lí do vì sao cùng một bộ kiếm quyết, tu giả bất đồng, càng đến cảnh giới cao thâm, điểm khác biệt lại càng lớn. Nói chung, có thể đụng chạm đến cảnh giới này, thường thường đều là tu giả đã bước vào Kim Đan kỳ.
Vi Thắng chỉ là một tu giả Ngưng Mạch kỳ đã bắt đầu tìm hiểu "Pháp", thiên phú như thế, thật sự đáng sợ!
"Vi Thắng tiến bộ thần tốc chính là phúc của bổn môn! Còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới cảnh giới kiếm ý tâm chuyển, ngay cả nhị sư đệ năm xưa cũng không bằng." Bùi Nguyên Nhiên tán thán. Bốn người phiền chán cảnh chưởng môn các phái ở cùng một chỗ lục đục với nhau, liền đơn giản dẫn một đám nội môn đệ tử một mình đến một bên xem cuộc chiến.
Lý Anh Phượng nhìn vẻ mặt tán đồng của nhị sư bá, nhịn không được liền tung tăng hỏi: "Sư phụ, nói như vậy có phải là đại sư huynh nhất định sẽ thắng?"
Diêm Nhạc lắc đầu: "Không nhất định."
"Sư huynh không phải cảnh giới rất cao sao?" Lý Anh Phượng vẻ mặt mê man.
Diêm Nhạc trầm ngâm giải thích nói: "Kiếm ý tâm chuyển thật ra là một giai đoạn quá độ, cũng là giai đoạn hỗn loạn. Khuôn sáo cũ còn chưa triệt để phá vỡ, kiếm quyết mới lại chưa thành hình, trong chiến đấu ưu thế cũng không rõ ràng.
Tương phản, nếu là trong lòng còn có nghi kị, uy lực kiếm quyết ngược lại sẽ giảm xuống."
Một đám đệ tử Vô Không kiếm môn sắc mặt đều có chút khó coi, mà ngay cả mấy người Bùi Nguyên Nhiên cũng theo đó thoát ra khỏi vui mừng lúc trước, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào thần ảnh.
Tu vi Tả Mạc chỉ là Trúc Cơ kỳ đáng thương, thị lực hiển nhiên không cách nào so sánh cùng những tu giả Ngưng Mạch kỳ kia.
Những nhân tố khác cũng bị hắn xa xa vứt sang một bên, có phù binh thủ hộ rốt cục hắn có thể dồn hết tâm tư bắt đầu thực hiện kế hoạch của riêng mình.
Hắn liều mạng ném đống đồ lỉnh king trong Nạp Hư giới ra ngoài.
Trong chớp mắt, trước mặt hắn đã chồng chất lên một tòa núi nhỏ, một tòa núi nhỏ hoàn toàn do các loại tài liệu tạo thành!
Nhìn đống tài liệu phải bằng vô số tinh thạch mới mua được, trong lòng Tả Mạc tiếc nuối đến đứt ruột.
"Hừ hừ, cho các ngươi nếm thử, cái gì gọi là sức mạnh của tinh thạch!"
Đáng tiếc, lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung tại ngọn núi cao nhất nơi Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đang giằng co. Ai cũng không thể ngờ bên một cái ao nước nhỏ, có một cương thi chăm chỉ như kiến đang từng chút từng chút di chuyển cả một tòa núi nhỏ các loại tài liệu.