Tố lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử gầy yếu trước mặt, nàng nhận ra hắn.
Quỷ Phong, lai lịch không biết, am hiểu 《 Tiểu Quỷ kiếm 》, có thân pháp quỷ độn quỷ thần khó lường, là một trong những tuyển thủ hàng đầu trong kỳ Đông Phù Thí Kiếm hội lần này.
Quỷ Phong một thân hắc y, chẳng biết chế tạo từ loại vật liệu nào, tuyền màu đen sẫm không có bất kỳ một tia tạp sắc. Dáng người hắn cao gầy, hai tay khô héo, ánh mắt hung ác nham hiểm, cả người tản ra âm khí nồng đậm.
Hai người cũng không thích nói nhiều lời vô nghĩa, ánh mắt tại không trung hơi va chạm một chút, liền bỗng bất thần phát động công kích.
Bàn tay Tố khẽ chuyển, năm ngón tay trắng như tuyết lăng không đánh ra một trảo.
Quỷ Phong chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt phút chốc vặn vẹo nghiêng trời nghiêng lệch đất, cảm giác choáng váng hoa mắt mãnh liệt đánh úp tới.
《 Từ Cực kiếm 》!
Tuy rằng trong tay không có kiếm, nhưng Từ Cực kiếm ý này lại vẫn uy lực mười phần như cũ.
Quỷ Phong hừ lạnh một tiếng, hai mắt hung ác nham hiểm như mắt ưng khẽ nhíu lại, cũng không thấy hắn có động tác gì, liền biến mất tại chỗ không thấy bóng dáng.
Thủ trảo của Tố hóa thành kiếm chỉ, hướng khoảng không bên người đánh ra một chiêu!
Một thanh Bạch Cốt Quỷ kiếm đột nhiên từ trong hư không đâm ra. Một kiếm một lóng tay giống như đã ước hẹn từ trước, vô cùng chuẩn xác đánh vào nhau.
Tố kêu lên một tiếng đau đớn, đối phương không ngờ áp súc tất cả kiếm ý vào đầu mũi kiếm, kiếm - chỉ tiếp xúc, nàng liền trúng phải ám chiêu. Một luồng kiếm khí âm trầm băng lãnh dọc theo đầu ngón tay nàng chui vào cơ thể, Tố chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ.
Toàn thân Bạch Cốt Quỷ kiếm trắng bệch, chẳng biết dùng loại bạch cốt gì luyện chế mà thành, kiếm ngạc là một đầu lâu hoàn chỉnh, hé miệng dùng hàm cắn lấy thân kiếm, bốn cái răng nanh sắc bén cài vào như hình răng lược, trong hốc mắt trống rỗng có hai điểm quỷ hỏa nhỏ bằng hạt đậu nhẹ nhàng khiêu động. Chuôi kiếm từ bảy đồng tiền sắp xếp thành, do cây cỏ chằng bện lại.
Chuôi Bạch Cốt Quỷ kiếm này cũng không biết tên gì, nhưng vừa thấy liền biết không phải vật phàm.
Sau hắc sa che mặt, trong mắt Tố toát ra vẻ tức giận. Mới va chạm lần đầu đã ăn quả đắng đối với nàng là chuyện thực sự rất hiếm thấy.
Nàng chịu thiệt bởi chưa dùng tới phi kiếm, tuy trong lòng không tình nguyện song vẫn xuất ra một thanh phi kiếm màu đen. Nàng vốn đã định trước khi luyện chế thành công phi kiếm mới thì không dùng đến phi kiếm.
Tuy chuôi phi kiếm trong tay nàng tên là 《 Hắc Diệu 》, tính chất cũng là thượng giai nhưng không phải hoàn toàn thích hợp với kiếm quyết của nàng.
Đối với một nữ nhân luôn truy cầu sự hoàn mỹ như nàng thì một thanh phi kiếm không hoàn toàn thích hợp nàng tình nguyện không cần.
Nàng tức giận không phải vì ăn quả đắng, mà là do đối phương bức bách nàng dùng tới thanh phi kiếm nàng không muốn dùng.
Quỷ Phong một kích chiếm được thượng phong, kế tiếp khẳng định sẽ ra chiêu liên miên không ngừng, quyết không cho nàng cơ hội thở dốc. Nếu bình thường, nàng hiển nhiên có thể từ từ giải quyết, nhưng hôm nay nàng còn phải đi tìm Tả Mạc! Nàng đối với Thí Kiếm hội không có hứng thú gì, nhưng Tả Mạc có tiến vào thập cường hay không lại có quan hệ tới việc luyện chế phi kiếm của nàng.
Nàng cần tốc chiến tốc thắng!
Nhẹ nhàng thôi động chuôi Hắc Diệu, mũi kiếm hướng lên dựng đứng trước người. Cảnh vật xung quanh thân người nàng đột nhiên vặn vẹo, duy chỉ có vị trí trung tâm nàng đứng vẫn bình yên như cũ.
Nhưng đúng lúc này, từ trong hư không Bạch Cốt kiếm đã đâm ra trước mặt!
Tố vẫn không cử động.
Thấy đối phương không có ý tứ né tránh, Quỷ Phong hơi ngạc nhiên, nhưng Bạch Cốt kiếm trên tay lại không chút chần chừ, kiếm ngạc hình đầu lâu phát ra âm thanh “ô ô” giống như vô số oan hồn gào thét, nhiếp tâm phách người ta. Nếu bị một kiếm này đâm trúng, chắc chắn không còn cơ hội sống sót.
Tốc độ phi kiếm nhanh không gì sánh nổi, trong chớp mắt khó khăn lắm mới chạm đến đến hắc sa trên mặt Tố, Quỷ Phong trong lòng vui mừng, nhưng lại vẫn nghi hoặc không thôi, chẳng lẽ Tố không chịu nổi một kích?
Lần Thí Kiếm hội này cao thủ khắp nơi tề tựu lại, mà trong số mấy người được xem trọng có hai người thần bí nhất, một người là tố, một người chính là Quỷ Phong. Hai người này lai lịch không rõ, ai cũng không thể tưởng được, hai người khiến cho mọi người tò mò nhất này lại trở thành đối thủ.
Đâm trúng!
Trong lòng Quỷ Phong không mừng mà kinh hãi, tuy mắt thấy rõ ràng đâm trúng, nhưng Bạch Cốt kiếm trong tay không hề truyền đến cảm giác gì.
Không tốt!
Hoảng sợ, Quỷ Phong vội vàng thối lui.
Cốt kiếm chẳng biết vì sao chỉ xẹt qua vị trí cách khăn che mặt của Tố ba tấc, hàn khí âm sâm khiến nàng cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng ngay cả mí mắt cũng đều không chớp một lần.
Hắc Diệu kiếm trong tay vừa chuyển, hoành ngang trước ngực, tay trái đan chưởng mà đứng, bộ dạng trầm ngâm, trong miệng phát ra ba âm tiết cực nhanh.
Nàng bắt đầu phản kích!
*****************
Tả Mạc lau trán đầy mồ hôi, hài lòng nhìn phù trận trước mặt.
Cái ao nhỏ rộng nửa mẫu đã được hắn hoàn toàn cải tạo thành tâm trận của phù trận. Ao nhỏ tuy không thể bằng sông lớn, thủy hành chi lực yếu ớt nhưng đối với hắn cũng đủ dùng. Hơn nữa toàn bộ ao nhỏ đều nằm trong phù trận, hắn không cần lo lắng người khác sẽ phá hỏng.
Bảy cây tiểu kỳ (cờ) màu xanh lớn cỡ bàn tay cắm dọc theo bờ ao, hô ứng lẫn nhau.
Bảy cây tiểu kỳ này, cột kỳ do tam phẩm Thanh Mộc luyện chế mà thành, mặt kỳ là tam phẩm Thiên Tàm tơ luyện thành, đều được khắc dấu phù trận. Bảy cây thanh mộc kỳ tựa như bảy bộ rễ, hấp thu thủy hành chi lực từ nước trong ao chuyển hóa thành mộc hành chi lực.
Xung quanh mỗi cây thanh mộc kỳ được đặt ngay ngắn bảy cái tiểu lô bằng thanh đồng tạo thành một《 Ly Hỏa Phù trận 》nhị phẩm.
Mà ở bên cạnh bảy tiểu lô có mười hai ngọc bài đã được luyện chế, chằng chịt cắm ở xung quanh. Mười hai tấm ngọc bài được nối với nhau bằng kim tơ rất nhỏ, dưới kim tơ võng (mạng) cực kỳ tinh tế là bảy tiểu lô bằng thanh đồng, đây rõ ràng là một 《 Tam Chuyển Hỏa trận 》hoàn chỉnh.
Đúng bảy bảy bốn mươi chín tiểu đan lô chớp động u quang, hô ứng lẫn nhau, cùng tập hợp thành một phù trận duy nhất -《 Đại Ly Hỏa Phù trận 》.
Tá thủy hành chi lực, trợ mộc hành chi lực, tái hóa vi hỏa hành!
《 Ly Hỏa Phù trận 》không phải phù trận cao cấp gì, nói chung, lò luyện đan cấp thấp đại đa số đều được khắc loại phù trận này. Phẩm giai của 《 Đại Ly Hỏa Phù trận 》 thì hơn 《 Ly Hỏa Phù trận 》rất xa, bình thường phải từ hơn hai cái Ly Hỏa Phù trận cấu thành.
Tả Mạc thiết lập《 Đại Ly Hỏa Phù trận 》này tạo thành từ bảy Ly Hỏa Phù trận! Nhưng lại được trải qua sự tương trợ của mộc hành chi lực, hơn nữa bảy cái Ly Hỏa Phù trận còn được cường hóa bởi Tam Chuyển Hỏa trận!
Nó có thể tạo ra hỏa diễm mãnh liệt cỡ nào a?
Trong lòng Tả Mạc đầy chờ mong, chỉ hận không thể tìm được người đến thử xem sao.
Toàn bộ cái ao nhỏ được Tả Mạc cải tạo thành một cái lò luyện đan vô cùng khổng lồ! Có thể tưởng tượng hỏa lực của cái lò luyện đan này tạo ra cực kỳ khủng bố. Có điều đến tột cùng có thể đạt tới tình trạng nào thì ngay cả bản thân người tạo ra là hắn cũng không biết. Trước đây khi thử nghiệm, vật liệu dùng đến đều là vật liệu bình thường, uy lực đã khiến hắn khá hài lòng.
《 Đại Ly Hỏa Phù trận 》trước mắt quả thực do vô số tinh thạch chồng chất lại mà thành, đại bộ phận đều do hắn mua được tại Bách Bảo Phi các lần trước.
Tiếp theo hắn lại từ trong đống núi tài liệu chồng chất kia lôi ra một túi đinh sắt to vật vã vác lên vai, tay phải cầm theo một cây búa lớn không kém!
Hai mắt hắn lóe u quang, hắc hắc, lúc này vừa mới bắt đầu. . .
Thường Hoành tùy ý cất bước men theo sơn đạo giống như nhàn nhã dạo chơi, thần sắc mang theo vài phần lười nhác. Thỉnh thoảng dừng lại, hai mắt nhìn ngọn núi xa xa bị Vi Thắng cùng Cổ Dung Bình đánh cho tan hoang.
Thỉnh thoảng nhìn thấy một hai tên tu giả, bọn họ vừa thấy hắn liền hệt như thấy quỷ, quay đầu ba chân bốn cẳng bỏ chạy, hắn cũng chẳng thèm đuổi, cứ ung dung dạo bước. Trong hai lần tỷ thí trước, hai đối thủ của hắn đều có chung một kết cục: trọng thương gần chết! Một tên phải nằm thẳng cẳng trên giường nửa năm, một tên phải nằm tám tháng.
Đối với tuyệt đại đa số người dự thi, bọn họ tình nguyện đụng phải Cổ Dung Bình chứ không hề muốn đụng tới Thường Hoành. Kỳ thật nếu phải lựa chọn giữa chịu thua và trọng thương thì…. Có thằng thần kinh không bình thường mới không tình nguyện nhận thua.
Phàm là tuyển thủ dám tùy ý đi lại giống như Thường Hoành đều là cao thủ đối với thực lực của bản thân có lòng tin tuyệt đối. Người dự thi bình thường phần lớn đều tìm một chỗ trốn. Thời gian kiên trì càng lâu, thứ hạng càng tăng lên, đạo lý đơn giản này ai cũng hiều được. Tu giả có thể tu luyện đến Ngưng Mạch kỳ thứ gì có thể thiếu chứ kiên nhẫn thì dư dả có thừa.
Rốt cục Thường Hoành cũng gặp được một tên tu giả nhìn thấy hắn mà không bỏ chạy.
Một tên tu giả nhìn qua có vẻ rất bình thường, những trận đấu trước đó cũng chưa lưu lại ấn tượng gì với Thường Hoành cả. Mặt vàng mũi tẹt, một thân trang phục đen sẫm, đối phương biểu hiện khá trấn định, có vẻ hứng thú theo dõi hắn.
Thường Hoành đột nhiên hít hít cái mũi, nghiêng đầu lẩm bẩm: "Mùi vị này rất quen thuộc."
Đối phương hơi ngớ ra rồi chợt lộ vẻ mừng như điên.
Thường Hoành không biết vì sao đối phương cao hứng như vậy, cũng như hắn không biết, vì sao trên người đối phương lại cảm giác được có một mùi vị rất quen thuộc. Hắn cũng chẳng muốn hỏi, tay phải trực tiếp sờ lên vòng đồng trên xương quai xanh (x. đòn).
Tiếng ken két do đao kiếm ma sát cùng xương cốt vang lên khiến cho kẻ khác phải buốt răng, sởn tóc gáy lại xuất hiện.
Huyết Chu kiếm đỏ tươi từ từ được rút ra từ xương quai xanh.
Thường Hoành phát hiện thấy tu giả đối diện nhìn chằm chằm vào Huyết Chu kiếm, vẻ mừng như điên trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ thất vọng.
Thất vọng?
Không hiểu sao, khóe miệng Thường Hoành lộ ra nét cười, mớ tóc cứng rắn như thép trên đầu tựa như rừng kiếm, mơ hồ mang theo sát khí.
************************
La Ly tĩnh lặng ngồi ở trong một sơn động bí mật, so với đại sư huynh thản nhiên cùng Thường Hoành tùy tiện thì hắn cẩn thận hơn rất nhiều. Ngồi xếp bằng trước cửa động, phi kiếm lẳng lặng phiêu phù dựng đứng ở bên cạnh, hai mắt hắn nhắm nghiền, súc dưỡng kiếm ý trong lồng ngực.
Hắn tựa như một thợ săn đang ngồi ôm cây đợi thỏ, bất kỳ địch nhân nào xuất hiện trước sơn cốc đều phải đối mặt với một chiêu lôi đình đã được hắn chuẩn bị từ lâu.
Hồi tưởng thời gian trước kia tự cao tự đại, hắn tựa như người bàng quang, bình tĩnh xem kỹ lại mình. Bản ý mượn dùng 《 Vô Hình kiếm quyết 》 cùng 《 Không kiếm quyết 》 để khôi phục tái hiện 《 Vô Không kiếm quyết 》 lại vô ý đi theo một con đường khác, một con đường của riêng hắn.
Thiên phú của hắn tuy không phải tuyệt đỉnh hoành không như Vi Thắng nhưng vẫn có chỗ hơn người. Tại Vô Không Kiếm Môn ngoài Vi Thắng, Tả Mạc hắn chính là đệ tử có thiên phú xuất sắc nhất. Chính vì cực kỳ được sủng ái, tính cách hắn ngày càng ngang ngược tự kiêu, kiệt ngạo bất tuân. Một kích kia của Tả Mạc giống như trống chiều chuông sớm, lập tức gõ tỉnh hắn.
La Ly tỉnh táo lại, trở nên chăm chỉ khắc khổ dị thường, bắt đầu hiển lộ thiên phú của hắn.
Bổn môn mở ra điển tịch, người được lợi lớn nhất chính là La Ly. Vi Thắng đi đến Kiếm động đến cùng là đoạt được những gì, không ai minh bạch, nhưng đại sư huynh đối với những điển tịch khác lại không có chút hứng thú. Còn Tả Mạc chỉ chuyên tâm đối với luyện đan, luyện khí cùng phù trận, ngoại trừ xem qua 《 Băng Ly kiếm quyết 》, những kiếm quyết khác hắn chưa từng để mắt đến.
La Ly thì khác.
Khổ tu với《 Không kiếm quyết 》 cùng 《 Vô Hình kiếm quyết 》 không được, rơi vào đường cùng hắn chỉ còn cách tìm con đường khác, hắn như đói như khát nghiền ngẫm hầu hết kiếm quyết bản môn, muốn mượn việc này để tìm ra điều gì đó có khả năng dẫn dắt.
Nhất là 《 Vân kiếm quyết 》《 Hồng Viêm kiếm quyết 》 cùng 《 Thanh Lưu kiếm quyết 》 mấy bộ tứ phẩm kiếm quyết, hắn không chút nề hà nghiền ngẫm khổ tu. Ai cũng không nghĩ tới, chính vì mượn dùng ba bộ kiếm quyết kia, hắn không ngờ thật sự dung hợp được 《 Không kiếm quyết 》 cùng 《 Vô Hình kiếm quyết 》!
Có điều kiếm quyết sau khi dung hợp không phải là 《 Vô Không kiếm quyết 》….
La Ly gọi nó là 《 Ngã Ly 》