Cho đến giờ này mình không còn hiểu mình nữa...
Không thấy nhớ, không thấy buồn, không thấy xốn xang, không chờ đợi, không hi vọng...
Chỉ đôi lúc thấy nhói một cái khi không biết mình đang ở đâu... Và chỉ vậy thôi...
Trái tim dường như đang im lặng, hoặc là "nó đã phải chịu đựng nhiều đến nỗi giờ quá tải và trở nên chậm chạm trong việc thu nhận các tín hiệu cảm xúc..."
khô khan???chai sạn???
Chìm trong những cuộc vui...
Tốt nhất là không thắc mắc nhiều... Tốt nhất cứ là một người nhơn nhơn, tưng tửng... Như thế sẽ thấy cuộc sống nhẹ nhàng hơn..
Thôi... dừng ở đây vậy...