Hai người đi dọc theo sông Xuân Thuỷ trong thị trấn, nhằm hướng bệnh viện đi tới, Tả Hiểu Tình thỉnh thoảng cúi xuống ngửi đoá hoa hồng trong tay, tâm tình trở lên thoải mái vui vẻ, chính là từ lúc nàng chào đời tới nay lần đầu tiên đi cùng một gã con trai trong ngày lễ tình nhân. Ý niệm vừa nảy lên trong đầu, chợt khuôn mặt xinh xắn liền đỏ lên, nàng nghĩ đi đằng nào chẳng biết, Trương Dương chỉ là bằng hữu bình thường thôi, chẳng qua là mọi người thực tập ở cùng bệnh viện, huống chi hắn so với mình còn thua kém,chính là học đệ của mình. Tả Hiểu Tình suy nghĩ lung tung một lúc.
Trương Dương đương nhiên cũng là lần đầu trải qua lễ tình nhân, bất quá hắn cũng không có nghĩ gì khác, Tả Hiểu Tình đêm nay nói rõ là lấy hắn làm tấm mộc, đôi bên cùng có lợi, hắn giúp Tả Hiểu Tình thoát khỏi Cao Vĩ, nàng mời hắn ăn cơm, hai người không ai nợ ai.
Trương Dương đang chuẩn bị mở miệng nói để phá vỡ không khí trầm mặc, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai của một nữ nhân, Trương Dương cùng Tả Hiểu Tình liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn sang bên kìa bờ sôngb Bờ nam sông Xuân Thuỷ dài tới 4 km, bề rộng tầm 50 thước xanh mướt một vùng, nơi này bình thường được xưng là công viên ven sông, chính là nơi nam nữ thường tới yêu đương tâm tình.
Trương Dương không nghĩ nhiều, lập tức hướng nơi phát ra âm thanh chạy tới, Tả Hiều Tình không dám đứng lại trên đường, cũng đành chạy theo hắn.
Thấp thoáng sau rừng cây, thấy một chiếc Toyota đang đậu, bọn họ chạy tới đúng thời điểm một nữ nhân mặc cảnh phục từ trên xe nhảy xuống, trên khuôn mặt có nét kinh sợ, thất tha thất thểu bỏ chạy, vừa nhìn thấy Trương Dương cùng Tả Hiểu Tình, trên mặt nàng càng thêm vẻ kinh sợ,mặt cắt không còn giọt máu.
Bởi không có đèn đường, nên không thấy rõ được bộ dạng nữ cảnh sát kia, nhưng mà có thể cảm thấy vóc dáng thân thể nàng rất đẹp.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Trương Dương lớn tiếng hỏi.
Nữ cảnh hiển nhiên bị doạ đến hoảng sợ, giọng run run: “Cứu…Cứu…Cứu mạng…” Tay nàng run rẩy chỉ chỗ cách chiếc xe 5 thước. Vì đang rất sợ hãi, hai chân nàng mềm oặt trực ngã ra, Tả Hiểu Tình vội vàng đỡ lấy và nhỏ giọng an ủi.
Trương Dương trước hết nhảy vào xe, trong xe có một nam nhân nằm ở ghế sau. Dưới ánh trăng lờ mờ, Trương Dương thấy quần hắn đã cởi ra đến một nửa, thằng cháu của nó nằm xụi lơ giữa hai chân.
Trong xe tràn ngập một cỗ dâm vị, Trương Dương bắt mạch hắn, lập đức đoán ra tên này là bị thượng mã phong, Trương Dương trong lòng cười thầm, không thể tưởng tượng được đôi nam nữ này lại chạy đến đây để làm cái việc cẩu thả này. Hắn nhanh chóng cởi y phục của nam nhân này ra, vận chỉ như gió, dọc theo huyệt thông thiên, ngọc chẩm, thiên trụ, phong môn, quan nguyên của hắn mà điểm xuống, sau đó nâng dậy, ngồi ra đằng sau, dọc theo đan trung, khí hải mà điểm một lượt.
Ở ngoài ô tô, nữ cảnh kia hồn phi phách lạc ngồi dưới đất lẩm bẩm: “Xong rồi, xong thật rồi…”
Tả Hiểu Tình nghe được trong xe âm thanh lụp bụp liên miên không dứt, vừa tò mò vừa lo lắng không biết trong xe xảy ra chuyện gì, lòng hiếu kì thì mỗi người đều có, nhưng con gái thường tò mò hơn. Nàng vốn định tới nhìn, nhưng lại thấy nữ cảnh kia bộ dạng như mất hồn thật không đành lòng mà rời đi. Dưới ánh trăng thấy nữ cảnh khuôn mặt xinh đẹp, tuổi tầm khoảng 28 29, trên vai mang hàm hai vạch hai sao, Tả Hiều Tình vốn xuất thân con ông cháu cha, đối với quân hàm cũng co chút hiểu biết, biết nữ cảnh này là nhị cấp cảnh đốc, hẳn là cán bộ cấp phòng, cấp cục. Nếu ở Giang Châu thì không tính là gì, nhưng ở cái Xuân Dương Huyện này, chắc phải là lãnh đạo công an huyện. Chuyện gì mà có thể doạ nữ cảnh đốc thành cái bộ dạng như thế này? Tả Hiểu Tình cảm thấy trong lòng có chút không ổn.
Trong thùng xe, Trương Dương giơ tay phải lên, dồn lực trong đó, ấn xuống đỉnh đầu nam nhân kia một cái, thân hình nam nhân này hơi rung lên,rồi hai mắt mở dần. Khi tỉnh lại, hắn thấy trước mắt là một nam nhân trẻ tuổi, thì có chút hoảng sợ kêu lên: “Ngươi là ai?”
Trương Dương uể oải vươn vai một cái: “Ân nhân cứu mạng của ngươi.” Khi này mắt hắn đã thích ứng với bóng tối trong xe, nhìn lại thì thấy hình dáng nam nhân này có chút quen thuộc.
Nam nhân kia lúc này mới nhớ tới chuyện vừa xảy ra, cúi xuống nhìn mình vẫn đang trần trụi ngồi trong ô tô, hắn cuống quít hỏi tới cái quần, mặc y phục xong, cũng dần bình tĩnh lại. Hắn hít sâu một hơi, nhìn qua kính xe thấy nữ cảnh đốc vẫn ngồi như mất hồn dưới đất, một cô gái vóc dáng yểu điệu đang an ủi nàng. Trong lòng rối loạn, hắn lục trong xe, lấy ra một cái hộp thuốc, rút ra châm một điếu, cố sức dít một hơi, rồi nhả khói tựa như đang lo lắng điều gì.
Trương Dương đang định mở cửa xe đi xuống, thì hắn kéo tay lại hỏi nhỏ: ”Tiểu đồng chí, ta vừa rồi làm sao?”
Trương Dương trong lòng khinh thường, gặp phải loại không biết xấu hổ rồi, bản thân làm chuyện gì thì chính mình phải rõ ràng chứ. Bất quá là Trương Dương hiểu lầm ý người ta, lạnh lùng đáp:” Thượng mã phong, nếu không phải gặp ta, chỉ sợ ngươi toi rồi!”
Nam nhân trầm mặc, từng hơi hút hết điếu thuốc. Trương Dương thực sự không chịu nổi khói mù mịt trong xe, đẩy cửa bước xuống.
“Tiểu đồng chí, cảm tạ ngươi…”
Trương Dương trong lòng chấn động, giọng này nghe quen quá, hắn bỗng quay người, nhìn qua làn khói lượn lờ trước mắt, nói một câu làm đối phương hết hồn: “ Lý bí thư!” Trương Dương thật không thể ngờ nam nhân đi dã chiến cùng nữ cảnh đốc ở cái nơi này lại là Huyện uỷ bí thư Lý Trường Vũ.
Lý Trường Vũ vốn tưởng thanh niên này không biết mình là ai, không ngờ một câu lại nói rõ thân phận của mình. Trong đầu nhất thời trống rỗng, thân là huyện uỷ bí thư lại cùng đội phó đội hình sự công an huyện có quan hệ quá mức. Vốn bình thường cũng chẳng sao, nhưng không may là mấy ngày này hắn không được khoẻ, thế nên tại thời điểm kích thích căng thẳng mới bị thượng mã phong. Lý Trường Vũ trong lòng lúc này ngập tràn hối hận, hắn đáng ra không nên uống mấy chén rượu kia, lại càng không nên nghe theo lời Cát Xuân Lệ chạy đến bờ Xuân Thuỷ tìm kích thích. Bản thân mình dù sao cũng là có thân phận , một đằng là cán bộ Đảng và Nhà nước lâu năm, một đằng là lãnh đạo được nhân dân tín nhiệm, lại sắp được thằng chức lên tới phó phòng chính trị cấp cao, thế nhưng tại đây lại ngã dưới váy con ả này.
Làm cho Lý Trường Vũ sợ hãi là tên thanh niên này lại nhận ra thân phận của hắn. Hắn vội tỉ mỉ đánh giá Trương Dương từ trên xuống dưới.
Lý Trường Vũ dù sao cũng là lão tướng dày dặn kinh nghiệm sa trường, hắn có thể từ bí thư một xí nghiệp leo đến chức bây giờ cũng không phải là ngẫu nhiên. Trên đời này không có việc gì là không thể giải quyết được, chỉ cần tìm được mấu chốt vấn đề,bất luận cái gì đều có thể dễ dàng xử lý. Người thanh niên trước mắt này cũng khoảng 20 tuổi, so với con trai mình còn nhỏ hơn, luận kinh nghiệm xã hội, so với mình chỉ có kém xa vạn dặm. Lý Trường Vũ mỉm cười nói: ”Tiểu đồng chí, ngươi nhận sai người rồi a. Bất quá dù nói thế nào, ta đều không quên ngươi là ân nhân cứu mạng.” Hắn vươn người vào trong xe lấy ra một xập tiền đưa tới trước mặt Trương Dương: “ Chút quà nhỏ, thể hiện tấm lòng!” Tuy là đối diện với ân nhân cứu mạng, nhưng Lý bí thư vẫn quen thói nói giọng quan, mặc dù hắn cố làm cho thanh âm có vẻ hoà ái dễ gần, nhưng là cố được một lúc là lại ra cái vẻ cao cao tại thượng vốn có.
Trương Dương căn bản không có khách khí, cầm xập tiền bỏ ngay vào túi, cứu tính mạng của hắn, thu chút thù lao cũng là phải đạo a.
Lý Trường Vũ vốn là người làm việc cẩn thận, sự tình nếu đã phát sinh thì ít nhất phải đặt nó trong phạm vi có thể khống chế: “Tiểu đồng chí, ngươi làm công tác ở địa phương nào? Ta muốn hôm nào đích thân bái phỏng, cảm tạ ân cứu mạng của ngươi.” Lý Trường Vũ không đề cập đến bản thân mà ại hỏi Trương Dương trước, muốn triệt để từ tận gốc hậu hoạn thì phương pháp tốt nhất là diệt khẩu, hắn mặc dù có ý này nhưng nhìn Trương Dương vóc dáng cao to, tự vấn cũng không có cái năng lực đó, nên chỉ có thể thăm dò đối phương rồi giải quyết sau.
“Ta là Trương Dương, hiện là thực tập sinh ở bệnh viện nhân dân huyện!” Trương Dương cũng không có ý dấu diếm, vừa nói vừa tính làm sao để từ tên Huyện thái gia này kiếm được lợi lớn nhất.
“Thực sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a!” Lý Trường Vũ cảm thán.
Trương Dương cười giảo hoạt: “Lý bí thư, ngài lần này phát bệnh cũng không phải ngẫu nhiên, ta vừa tra xét, thấy trong cơ thể ngài nhiều chỗ kinh mạch khí huyết không thông. Nếu không nhanh chóng chữa trị, lần sau rất có thể còn tái phát.”
Câu Lý bí thư thứ hai này đã hoàn toàn phá vỡ chút hy vọng may mắn trong lòng Lý Vũ Trường. Hắn hiểu được tên thanh niên kia như nói với hắn, ta nhận ra người rồi, người không cần giả bộ nữa, ngươi chính là Lý Trường Vũ- bí thư thường trực huyện uỷ Xuân Dương.